" Hồ Khiết Khiết!! Con mau đứng lại đó cho ta...!Ah!!" Hồ Lư Mạnh vì muốn đuổi theo gọi con gái lại, không cẩn thận mà bị vấp té.
" Hồ lão gia, người không sao chứ!! mau ngồi xuống ghế " Triết Thiên Vũ thấy Hồ Lư Mạnh như vậy liền chạy đến đỡ ông ta ngồi xuống ghế.
" Ta không sao...khụ...khụ con đừng lo"
" Quản gia, đem thuốc đến cho ta" Hồ Lư Mạnh sau khi đã ổn định tâm trạng thì liền ra lệnh cho quản gia đi lấy thuốc cho mình.
" Thuốc của ngài đây thưa lão gia" Quản gia đưa thuốc cho Hồ Lư Mạnh.
" Để con giúp người" Triết Thiên Vũ nhận thuốc từ tay quản gia và giúp cho Hồ Lư Mạnh uống thuốc.
" Cảm ơn con"
" Hồ lão gia ngồi đây nghỉ ngơi đi để con gọi bác sĩ đến khám cho người"
" Không cần đâu ta ổn rồi, con mau đuổi theo Khiết nhi đi, có lẽ con bé giận ta lắm" Hồ Lư Mạnh phiền muộn nói.
" Hồ lão gia người yên tâm, chắc em ấy sẽ hiểu cho người mà"
" Hôm nay xém chút nữa là Lâm tiểu thư đã mất mạng rồi.
Nếu thật như vậy thì Khiết nhi trở thành kẻ giết người gián tiếp rồi...!Ta không muốn con bé sống một cuộc đời toàn là giết chóc như ta...Tất cả cũng đều tại ta không dạy dỗ con bé tốt"
" Hồ lão gia người đừng tự trách mình nữa, chắc Khiết nhi chỉ là nhất thời hồ đồ thôi " Triết Thiên Vũ nói vài lời an ủi Hồ Lư Mạnh.
" Ta vẫn rất lo lắng..."
" Thôi được rồi, con sẽ đuổi theo và đem em ấy về nhà an toàn.
Bây giờ người hãy nghỉ ngơi cho hồi phục sức khỏe đi và đừng nên tức giận nữa" Triết Thiên Vũ dặn dò Hồ Lư Mạnh vài câu rồi cũng chạy ra ngoài tìm kiếm Hồ Khiết Khiết.
_____________________
Sau khi Hồ Khiết Khiết ôm khuôn mặt đầy nước mặt chạy ra ngoài thì trên đường đi do không chú ý nên đã đụng trúng một người đàn ông.
" Lại là chuyện gì nữa đây!! Các ngươi bị mù hết rồi hả?" Hồ Khiết Khiết tức giận quát mắng.
" Xin lỗi Hồ tiểu thư, là do tôi không cẩn thận" Tên này vì sợ Hồ Lư Mạnh nên cũng tỏ vẻ kiêng dè với con gái ông ta.
" Là anh! Anh chẳng phải là trong những người mà tôi đã sai đi dạy cho con nhỏ Lâm Tư Ân kia một bài học đó sao? Sao trên người anh lại máu me bê bết vậy.
Nói tôi nghe có phải là máu của con nhỏ đó không? Các anh đã dạy cho nó một bài học nhớ đời rồi sao? " Sau khi Hồ Khiết Khiết nhìn kĩ lại cái người vừa đụng mình thì cô ta liền kích động, muốn hỏi xem Lâm Tư Ân có phải đã được bọn đàn em của Hồ gia xử lý rồi không.
" Không phải đâu tiểu thư...!Đây là máu của đại ca..." Tên đó né tránh ánh mắt của cô ta nói.
" Hừ!! Đúng là bọn vô vụng xử lý có một đứa con gái mà cũng để cho thương tích đầy mình.
Vậy tên kia đâu, mau kêu anh đến đây, tôi đã hứa sau khi xong việc sẽ thưởng hậu hĩnh cho mọi người" Hồ Khiết Khiết đắc ý nói.
" Đại ca...đại ca anh ấy đã..." Tên này lắp bắp nói không thành lời.
" Hắn ta đâu, còn không mau kêu hắn đến đây gặp tôi nhận tiền"
" Đại ca anh ấy đã chết rồi"
" Cái gì? Tại sao hắn ta lại chết, là kẻ nào dám động thủ giết đàn em của Hồ gia kia chứ?" Cô ta không khỏi giật mình khi nghe được tin tức này.
" Là Lâm tiểu thư...!Cô ấy đã hạ lệnh cho tôi cắt hết tứ chi của anh ấy và đem quăng đi mọi thứ một nơi" Tên đó nhớ lại khí thế như ma quỷ khi nãy của Lâm Tư Ân liền không khỏi lạnh sống lưng.
" Lâm Tư Ân!!...!Cô ta sao có thể dám hống hách ra lệnh giết người của Hồ gia cơ chứ...!Các anh lừa tôi đúng không?" Hồ Khiết Khiết nghe những chuyện mà tên này vừa nói thì liền không tin mà hỏi lại.
" Những lời tôi nói đều là sự thật, vị Lâm tiểu thư đó rất đáng sợ.
Cô ta còn có thể trơ mắt đứng im quan sát toàn bộ quá trình tôi tự tay xử lý đại ca mà trong ánh mắt lại không hề cảm thấy một tia hoảng hốt hay sợ hãi nào..."
" ......Ngoài ra cái chết của đại ca thì có vài tên bị thương khá nặng trong lúc giao đấu và còn có một tên nữa bị cô ta dùng gậy đánh cho gãy hết chân...!Ngoài ra Lâm tiểu thư còn nói sẽ trả lại gấp đôi cho người đứng phía sau sai khiến bọn tôi đến xử lý cô ta" Tên này kể lại mọi việc cho Hồ Khiết Khiết nghe.
" Các anh đừng nghĩ nói như vậy thì sẽ dọa được tôi, có phải con nhỏ Lâm Tư Ân đó cho các anh tiền để về nói những lời hâm dọa này cho tôi nghe phải không?" Hồ Khiết Khiết khi nghe đến việc Lâm Tư Ân có thể sẽ trả thù mình thì trong lòng không khỏi cảm thấy hơi hỏang loạn.
" Tiểu thư à, bây giờ tôi còn tâm trạng nào để dọa cô nữa hay sao, tôi mới là người bị dọa đây này....Thật sự thì đây là những lời mà chính miệng cô ta đã nói ra trước mặt Hồ lão gia"
" Chẳng lẽ ba tôi không có hành động gì đối với những lời đe dọa này của Lâm Tư Ân dành cho con gái ông ấy hay sao?"
" Trên đường về tôi đã nghe Hồ lão gia tâm sự với đại Triết thiếu, trong lòng ông ấy thật sự đã biết chuyện này do tiểu thư là người gây sự trước nhưng vì muốn bảo vệ danh dự của tiểu thư trước mặt mọi người nên ông ấy mới vờ như mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận đem đại ca của tôi ra làm bao cát trút giận cho Lâm tiểu thư"
"...." Hồ Khiết Khiết im lặng không nói gì..
" Ngay cả Hồ lão gia cũng kiêng dè vị Lộ tổng đó mấy phần.
Theo tôi nghĩ tiểu thư tốt nhất là đừng nên gây sự với cô Lâm tiểu thư đó nữa, nếu không thì hậu quả khó lường lắm." Tên đàn em lên tiếng nhắc nhở Hồ Khiết Khiết vài câu rồi sau đó cũng rời khỏi dinh thự Hồ gia.
Hồ Khiết Khiết lúc này trong đầu vẫn còn ong ong lời nói của tên vừa rồi, cô ta cảm giác chân mình không tự chủ được mà rung nhẹ.
Có lẽ bây giờ cô ta cảm thấy hơi sợ Lâm Tư Ân sẽ thật sự trả thù mình rồi..