Sau khi đã ăn xong, cả người cùng quay về lớp để tiếp tục học những tiết còn lại.
Trên đường về lớp Tống Nhu Nguyệt chào tạm biệt rồi tách nhau ra với người bọn họ, Lâm Tư Ân và Thái Tư Huyền trên đường vừa đi vừa cùng nhau nói cười rôm rả.
Khi vừa mới bước lên khỏi cầu thang thì nụ cười trên mặt Tư Ân chợt tắt, vì cô đang nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì lạ đó là Triết Thiên Vũ đang khoanh tay đứng dựa người vào tường ở trước cửa lớp của mình.
Do Triết Thiên Vũ có nhan sắc rất nổi bật và thân phận không thể xem thường nên anh ta khá nổi tiếng đối với bọn con gái ở trường này, cho nên khi thấy Triết Thiên Vũ đang đứng ở ngay trước cửa lớp này thì bọn con gái không nhịn được mà tụm năm tụm bảy xung quanh chắn hết cả đường đi khiến cho Tư Ân khó chịu ra mặt.
Lúc này Lâm Tư Ân thì vờ như không thấy Triết Thiên Vũ và chỉ coi anh ta như cục đá đang ngán đường mình.
Cô dẫn đầu kéo tay Thái Tư Huyền đi băng qua đám con gái đó.
Tưởng chừng như mọi việc sẽ trôi qua êm đẹp không có gì xảy ra, nhưng không, lúc Tư Ân đi ngang qua thì liền bị Triết Thiên Vũ nắm lấy cánh tay giữ lại.
Lâm Tư Ân khá hoảng hốt với hành động này của anh ta.
Cô nhanh chóng hất tay anh ta ra khỏi tay mình mắt không tự chủ được mà liếc nhìn xung quanh.
Bây giờ đây, bao nhiêu ánh mắt tò mò, tức giận và ghen tức đều đang đổ dồn và chĩa thẳng về phía của Tư Ân đang đứng.
Cô nhanh tay buông Thái Tư Huyền ra sợ cô ấy sẽ vì chuyện này mà bị mình luyên lụy.
" Cậu mau đứng xa mình ra và mau chạy vào lớp đi" Lâm Tư Ân nhỏ giọng nói rồi ra hiệu cho Thái Tư Huyền.
Thái Tư Huyền cũng hiểu ý của Tư Ân nên cô ấy nhanh chóng lùi ra phía sau bọn con gái, chạy vào lớp học.
Lúc này mọi tiếng xì xào, bàn tán của mọi người xung quanh đều không ngừng vang lên.
Có người còn cố tình nói lớn tiếng gọi Tư Ân là hồ ly tinh bởi vì tất cả mọi người ở trong trường này ai cũng biết Triết Thiên Vũ cùng với Hồ Khiết Khiết là thanh mai trúc mã là một cặp đẹp đôi trời sinh.
Nên giờ đây khi thấy hành động này của Triết Thiên Vũ liền mù quáng suy nghĩ là do Tư Ân dụ dỗ chia rẽ tình cảm của người bọn họ.
" Anh bị điên à, tôi với anh có quen biết gì nhau hay sao?" Lâm Tư Ân tức giận vì lời nói của mọi người bàn tán về mình nên không nhịn được mà quát vào mặt Triết Thiên Vũ.
Triết Thiên Vũ không vui nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người dám nạt nộ anh ta ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng anh ta có thể hiểu được nguồn gốc sự tức giận của Tư Ân là từ mình mà ra, cho nên đối với hành động này của cô, Triết Thiên Vũ cũng không mấy để trong lòng.
" Cẩn thận cái miệng của mình " Nói rồi Triết Thiên Vũ đưa mắt quét hết tất cả một lượt khiến cho mọi người bất giác đều im bặt.
" Giải tán hết đi, tôi muốn không gian yên tĩnh" Mọi người xung quanh khi nghe Triết Thiên Vũ nói cũng bắt đầu từ từ di chuyển về lớp.
" Còn cô, đi theo tôi " Anh ta nhìn Lâm Tư Ân rồi ra lệnh nói.
" Không đi " Tư Ân dường như không quan tâm lời nói của Triết Thiên Vũ, cô hậm hực quay người bỏ đi vào lớp.
Từ trước đến nay Tư Ân đâu có dễ dàng nghe lời người khác sai bảo như vậy kia chứ.
" Này, tôi có chuyện quan trọng cần nhắc nhở cô" Lần này Triết Thiên Vũ chỉ đặt tay nhẹ lên vai của Tư Ân, nhỏ giọng nói.
" Chuyện gì?" Thấy thái độ của anh ta thay đổi đột ngột như vậy nên cũng làm cho Tư Ân cảm thấy tò mò không biết chuyện quan trọng anh ta định nói với mình là gì.
" Ở đây có vẻ không tiện, tôi và cô đi qua bên kia rồi nói " Triết Thiên Vũ chỉ tay về phía cầu thang nơi đó khá kín đáo.
Lâm Tư Ân không nói gì liền xoay người chậm rãi đi về phía Triết Thiên Vũ vừa chỉ tay.
" Cô ra đường nên cẩn thận một chút" Sau khi đã đến cầu thang Triết Thiên Vũ liền lên tiếng nhắc nhở.
" Ý anh muốn nói là gì?" Lâm Tư Ân nghi hoặc hỏi lại.
" Có người muốn ra tay dạy cho cô một bài học " Triết Thiên Vũ nghiêm túc nói.
" Ai....?" Lâm Tư Ân nghe những lời vừa rồi sắc mặt vẫn không có gì thay đổi, cô vẫn giữ nguyên một nét bình tĩnh, kiêu ngạo.
" Cô chỉ cần biết mình sẽ gặp nguy hiểm và nên bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi...những chuyện khác cô không nên biết quá nhiều" Triết Thiên Vũ chỉ nói bấy nhiêu đó liền xoay người định rời đi.
" Hmm...để tôi đoán nhé Hồ...!Khiết...!Khiết chăng?" Lâm Tư Ân cố tình đọc thật chậm cái tên của Hồ Khiết Khiết để xem biểu hiện của Triết Thiên Vũ.
Ha~~ y như cô đã dự đoán bước chân của anh ta khựng lại trong vòng vài giây.
" Đừng có ở đó mà đoán bậy bạ " Triết Thiên Vũ chột dạ quay người lại lên tiếng phản bác.
" Cô ta định kêu người của Hồ gia xử lý tôi sao?" Lâm Tư Ân nhìn xa xăm nói, làm cho Triết Thiên Vũ đứng kế bên không biết trong đầu cô đang có dự tính gì.
" Tôi chỉ nhắc nhở cô vậy thôi, thời gian này tan học xong thì đừng nên đi giao bánh một mình, nhờ ông cô thuê người khác làm tạm vài hôm đi"
" Anh cho người điều tra tôi?" Lâm Tư Ân nghiêng đầu đưa mắt nhìn về anh ta.
Triết Thiên Vũ không trả lời câu hỏi của cô liền quay người rời đi.
Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên Triết Thiên Vũ đứng về phía người khác chứ không phải là Khiết nhi của anh ta.
Hôm nay sau khi anh ta vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hồ Khiết Khiết với những tên đàn em của ba cô ấy, thì Triết Thiên Vũ đã suy nghĩ rất lâu không biết là mình có nên cảnh báo cho Lâm Tư Ân nghe hay không.
Triết Thiên Vũ cũng đã từng cho người điều tra về thông tin của Lâm Tư Ân, ba mẹ cô ta mất sớm hiện tại chỉ sống cùng với một người ông và kiếm sống bằng cách duy trì cửa hàng bánh pizza.
Cô ta cùng với tiểu thư của Tống gia là bạn thân nên mọi việc của Lâm Tư Ân đều do Tống Nhu Nguyệt ra mặt giải quyết.
Triết Thiên Vũ cảm thấy sự việc của Trần Tố Lan cũng không phải là do lỗi của Tư Ân, Hồ Khiết Khiết thì chỉ muốn ra mặt lấy lại danh dự cho bạn thân của mình nên cho dù Triết Thiên Vũ có khuyên ngăn bao nhiêu lần thì cô ta vẫn nhất quyết đòi cho người xử lý Lâm Tư Ân.
Còn về phần của Trần Tố Lan thì sau cái ngày hôm đó, tập đoàn Trần thị của gia đình cô ta đã bị phá sản.
Ba của Trần Tố Lan đang ngồi tù chưa biết ngày ra, còn cô ta và mẹ thì không còn chỗ nào để đi.
Vì sợ mất mặt với mọi người cùng với chi phí học tập quá đắt đỏ nên Trần Tố Lan cũng đã không đến trường nữa.
______________________
Triết Thiên Vũ vừa đi không lâu thì Lâm Tư Ân cũng đã quay lại lớp học.
Tất nhiên là sẽ không tránh khỏi được những ánh mắt tò mò và ghen ghét của mọi người rồi.
" Tư Ân, có chuyện gì sao?" Lâm Tư Ân chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì Thái Tư Huyền đã lo lắng hỏi han.
" Chuyện vặt thôi cậu đừng để ý, à mà tốt nhất ở bên ngoài cậu đừng quá thân thiết với tớ nếu không cậu cũng có thể sẽ gặp rắc rối vì tớ đấy" Lâm Tư Ân không muốn cô bạn mới quen này của mình sẽ gặp những chuyện không hay nên đã thật tâm khuyên cô ấy.
" Cậu đừng nói vậy, cậu là người bạn đầu tiên của tớ mà tớ sẽ không bỏ mặc cậu đâu" Thái Tư Huyền dùng ánh mắt kiên định nói với Tư Ân.
" Tư Huyền cậu..." Lâm Tư Ân định nói gì đó nhưng lại bị Thái Tư Huyền cắt ngang.
" Thôi chúng ta hãy chú tâm vào việc học trước đi, chuyện khác thì ra về sẽ bàn chung với Nhu Nguyệt luôn một thể" Thái Tư Huyền nói rồi cặm cụi nghe giảng và chép bài.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã kết thúc một ngày đi học khá mệt mỏi.
Lâm Tư Ân đang dọn dẹp mọi thứ vào chiếc balo của mình rồi nhanh chóng bước nhanh ra khỏi lớp mặc kệ tiếng gọi phía sau của Thái Tư Huyền.
" Tư Ân cậu đợi mình với" Thái Tư Huyền vừa đi vừa lớn tiếng gọi nhưng Lâm Tư Ân vẫn không dừng bước.
Vừa bước xuống tới sân trường thì đã gặp Tống Nhu Nguyệt đang đứng chờ sẵn ở đó.
Lâm Tư Ân lúc này không nói gì mà chỉ ra hiệu với cô ấy và tiếp tục đi ra khỏi cổng trường.
" Nhu Nguyệt...!Nhu Nguyệt cậu mau cản Tư Ân lại đi...hình như cậu ấy đã gặp phải rắc rối gì rồi đấy" Lời nói của Thái Tư Huyền đứt quãng không mạch lạc vì cô ấy phải chạy rất nhanh để có thể đuổi kịp Lâm Tư Ân.
" Cậu yên tâm đi, Tư Ân sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thôi mà " Tống Nhu Nguyệt nói với giọng chắc nịch.
Bởi vì khi nãy Triết Thiên Vũ vừa đi không lâu thì Lâm Tư Ân đã nhắn tin thông báo mọi việc cho cô ấy rồi, vì thế Tống Nhu Nguyệt tin chắc rằng Lâm Tư Ân có thể tự mình xử lý được việc này.
" Nhưng...nhưng khi nãy..." Thái Tư Huyền chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tống Nhu Nguyệt choàng vai kéo đi trong sự bỡ ngỡ.
" Đi thôi, trên đường đi tớ sẽ giải thích cho cậu nghe" Tống Nhu Nguyệt cười tươi rói nói với Thái Tư Huyền, bởi vì Tống Nhu Nguyệt đã nhìn thấy được vẻ lo lắng thật sự trong ánh mắt của cô ấy dành cho Lâm Tư Ân.
___________________
Tại một quán cà phê gần trường.
Tống Nhu Nguyệt và Thái Tư Huyền đang ngồi đối diện nhau nói gì đó trông có vẻ rất chăm chú.
" Cái gì?...Cái cô Hồ tiểu thư đó sao lại có thể quá đáng tới vậy kia chứ, rõ ràng người có lỗi là Trần Tố Lan kia mà" Thái Tư Huyền tức giận đập mạnh tay xuống bàn, nói với vẻ mặt tức tối.
" Cậu làm tớ giật hết cả mình luôn đấy...!Khi nãy nhìn cậu thật sự khác xa với lúc bình thường luôn đấy!!" Tống Nhu Nguyệt không khỏi ngỡ ngàng vì hàng động đập bàn một cách mạnh bạo như vừa rồi của Thái Tư Huyền.
" Hì..hì...xin lỗi cậu tại vì tớ hơi bức xúc nên đã không thể kiềm chế được hành động của bản thân" Thái Tư Huyền gãi đầu cười cười nói xin lỗi.
" Không có gì đâu, tớ chỉ hơi giật mình chút thôi"
" Tớ cũng có nghe nói Hồ tiểu thư là con gái rượu của Hồ gia...vậy Tư Ân cậu ấy làm sao có thể đối phó được với người của Hồ gia đây !!" Thái Tư Huyền vừa uống nước vừa nói nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
" Mặc dù tớ cũng rất lo lắng cho Tư Ân, nhưng một khi cậu ấy đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được cậu ấy đâu, chúng ta chỉ có thể tin tưởng cậu ấy thôi" Làm sao mà Tống Nhu Nguyệt lại không biết Tư Ân có thể sẽ gặp nguy hiểm cơ chứ, nhất là sao vụ của bọn người Triết Hạo.
Huống hồ gì lần này còn là người của Hồ gia, nhưng Tư Ân nói là sẽ giải quyết được thì chắc chắn là cô ấy có thể giải quyết được.
" Thôi được rồi có chuyện gì thì các cậu phải cho tớ biết với nhé !!"
" Tất nhiên rồi, cậu cũng là bạn của bọn tớ mà" Cả cùng uống nước và nói với nhau vài câu sau đó thì cũng chào tạm biệt để ra về..