" Đồng Giai Nhiên, cơ thể em thật thà hơn em nhiều."
Từng lời nói dơ bẩn của Trương Tử Danh phát ra, hắn cuồng bạo mà xâm chiến Đồng Giai Nhiên, cô bất lực mà mặc hắn chơi đùa cơ thể mình. Lúc này đây, cô chỉ biết khóc, khóc trong vô vọng.
Thẩm Bạch Phong, em xin lỗi!
Không biết từ lúc nào mà cô đã thϊế͙p͙ đi, sau khi tỉnh dậy phát hiện cơ thể mình không một mảnh vải che thẩn, nhìn sang bên cạnh thấy Trương Tử Danh đang ôm cô ngủ ngon lành. Từng sự việc đêm qua khơi gợi lại trong trí óc cô, nó thật đáng sợ!
Từng giọt lệ trong khóe mặt lại rơi ra, ướt đẫm gối. Cô muốn rời khỏi nơi đầy rẫy ám ảnh này ngay lập tức.
Cô gạt tay Trương Tử Danh sang một bên, khó khăn ngồi dậy, phát hiện vũng móng đỏ đã khô trêи tấm ga giường màu trắng, đủ để chứng tỏ rằng cô đã mất đi cái gì và mất trong tay ai.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, điều cô ưu tiên hàng đầu bây giờ là thoát khỏi chỗ bẩn thỉu này.
Vừa đặt chân xuống sàn thì một giọng nói từ đằng sau vang lên bên tai cô:
" Định đi đâu?"
Cô nuốt nước bọt, nén nước mắt ngược vào trong trả lời:
" Tắm."
" Anh đưa em tắm "
Bàn tay dơ bẩn của Trương Tử Danh chạm vào người Đồng Giai Nhiên, theo phản xạ tự nhiên cô hất tay ra, hét vào mặt hắn:
" Buông ra!"
Hắn cười tà mị nhìn người con gái nhỏ đang sợ hãi mà xù lông cắn hắn. Bỗng thấy nực cười, rõ ràng hôm qua cô còn phối hợp với hắn, cầu xin hắn vậy mà bây giờ lại như muốn tạo phản.
Hắn kéo mạnh người cô lại, mặc cô phản kháng đẩy cô xuống giường đưa hai tay lên trêи giữ chặt lại. Tay hắn vuốt ve mặt cô rồi trườn xuống phía dưới. Cô hét lên thảm thiết thê lương kháng cự lại nhưng vô ích.
Tay hắn mò xuống gối lấy chiếc điện thoại ra ghé sát vào mặt cô. Trong điện thoại là video ân ái của cả hai. Cô sốc nặng, hóa ra hắn đã có chuẩn bị chứ không phải là do say mà cưỡng hϊế͙p͙ cô.
" Nhìn cho kĩ, Nhiên Nhiên!"
Cô không muốn nhìn liền quay mặt đi nhưng hắn lại bóp cằm cô quay trở lại đối diện với màn hình điện thoại. Từng hàng nước mắt trào dâng, trái tim như bị xé nát.
" Em có muốn anh cho Thẩm Bạch Phong xem cái này không? Chắc chắn rất tuyệt!"
Không thể, nhất định không thể để cho Thẩm Bạch Phong biết nếu không... anh ấy sẽ chia tay cô. Cô yêu anh rất sâu đậm, mong muốn tình yêu của hai người kết thúc bằng một đám cưới.
Cô không muốn anh hiểu lầm cô là người lẳng lơ, đã có người yêu rồi lại còn đi ngủ với người yêu cũ.
Cô không phải là loại người như vậy.
Là Trương Tử Danh ép cô trở thành một con người phản bội.
Hắn nhìn bộ dạng sợ hãi của cô mà phá lên cười, một nụ cười man rợ khiến cô phát run.
" Yên tâm, cái này làm sao có thể để cho người thứ ba hưởng."
" Đồ tra nam!"
" Nhưng anh cũng có thể phá lệ nếu như em phản bội anh."
Trước đây là Trương Tử Danh phản bội cô, giờ đây khi cô đã yêu Thẩm Bạch Phong rồi không còn dính líu gì đến hắn thì hắn lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để cưỡng ép cô hàn gắn lại với hắn.
Hắn nghĩ cái mác công tử nhà giàu của mình có thể làm lay động trái tim cô sao?
Đồ khốn nạn!
...
Sau chuyện hôm trước, Đồng Giai Nhiên vẫn còn ám ảnh về những gì Trương Tử Danh đe dọa. Cô đã khóc suốt đêm, vừa cảm thấy có lỗi với Thẩm Bạch Phong, vừa cảm thấy ghê tởm con người tên tra nam đã cưỡng đoạt cô.
Nhưng sau tất cả, cô vẫn phải vực dậy trong tuyệt vọng, thoát khỏi ra nỗi ô nhục đen tối ấy.
Cô có Thẩm Bạch Phong che chở nhất định sẽ thoát khỏi Trương Tử Danh. Nhưng hắn lại cầm trong tay điểm yếu của cô.
Cô bất lực rồi.
Tan học, cô vội vã rời khỏi lớp học ngay chạy về nhà vì sợ phải chạm mặt với Trương Tử Danh. Hắn đã gọi cho cô và bảo cô đợi hắn nhưng cô sợ hắn lại...hành hạ cơ thể cô.
" Đồng Giai Nhiên."
Cô thật là xui xẻo khi phải chạm mặt hắn, nhưng hình như còn có cả Thẩm Bạch Phong. Cô nên làm thế nào đây.
Một bên là người cô muốn đi chung, một bên là người cô không muốn đi cùng nhưng lại cầm trong tay điểm yếu của cô. Cô phải làm sao đây.
Cô yêu Thẩm Bạch Phong, cô sợ anh biết chuyện của cô và Trương Tử Danh. Nên cô buộc phải nghe theo hắn.
Nhưng hắn lại ép cô phải đối mặt với tình huống khó xử này. Cô phải làm sao đây?
Thẩm Bạch Phong phát hiện sắc mặt cô hôm nay không được tốt, quầng mắt thâm tím lại như người mất ngủ. Cơ thể dường như đã yếu ớt hơn phần nào. Anh lo lắng tiến lại cạnh cô, dịu dàng ôn nhu xoa lên tóc cô:
" Tiểu Nhiên, em ốm à?"
Trương Tử Danh không muốn nhìn thấy cảnh này, tội gì hắn phải tranh giành Đồng Giai Nhiên với Thẩm Bạch Phong ngay tại đây. Hắn có vũ khí ép cô phải đi theo hắn mà.
" Đồng Giai Nhiên, anh đợi em ngoài cổng."
Cô không phản ứng lại lời nói của hắn, ngược lại cô lại lo lắng cho Thẩm Bạch Phong. Cô không biết nên nói với anh ra sao. Không biết anh sẽ cảm thấy thế nào khi cô từ chối đi cùng anh.
Nhưng, vì yêu anh, nên cô buộc phải làm thế.
" Phong, em ổn."
" Để anh đưa em về!"
Thẩm Bạch Phong kéo tay cô dắt đi nhưng cô lại đứng yên tại cô. Anh quay lại nhìn cô như muốn hỏi tại sao cô không đi.
Đồng Giai Nhiên hiểu anh muốn hỏi gì, cô phũ phàng gạt tay anh ra:
" Xin lỗi, Phong."