Tiếng nói từ phía cửa ra vào tiến lại gần cô, theo phản xạ cô quay người ra nhìn. Trước mặt cô là một người hầu gái lễ phép khom người tỏ ý chào.
Nãy cô ta có nói ông chủ? Hắn ta là ai? Tại sao lại bắt cóc cô đến nơi này?
" Gọi ông chủ của các người ra đây?"
Bộ đồ ngủ trêи người cô thật khó coi, nó rộng thùng thình đến nỗi cô cảm nhận rõ những cơn gió se lạnh thổi vào trong tiếp xúc da thịt mình. Hình như đây là đồ của đàn ông, cô khẽ rùng mình kinh tởm. Cô không dám tưởng tượng đến cảnh người đàn ông lạ mặt nào đó trực tiếp thay quần áo cho cô, thậm chí còn vứt bỏ cả nội y mà không lên cơn khơi ɖu͙ƈ.
Cô hầu gái đó không đáp lời, phẩy tay gọi đồng nhân của mình đẩy xe thức ăn đến. Hai người thật giống nhau, hình như là sinh đôi, cũng may một cô tóc ngắn cô còn lại tóc dài nên cũng phân biệt được.
Hai người né tránh câu hỏi của cô, song tự mình giới thiệu.
" Tôi là Ngọc Doanh, còn đây là em gái tôi Ngọc Kiểm."
Cô hầu tóc dài lên tiếng chuẩn bị một chiếc bàn ăn mini đặt lên giường cho cô rồi bê khay thức ăn để lên đó.
Trời đã nhá nhem tối, tiết trời cũng khá se se lạnh. Đồ ăn trêи bàn nóng hổi, hương thơm xộc lên mũi cô nhưng chẳng hiểu sao cô không an tâm mà dùng bữa.
Làm sao có thể yên tâm nổi khi mình bị nhốt tại một căn phòng lạ, tiếp xúc với những cô hầu lạ,...đã vậy còn không rõ kẻ chủ mưu đằng sau và ý đồ của hắn ta.
Cô hất cả bàn ăn xuống sàn, thức ai rơi vãi tung tóe, những chiếc bát đĩa thủy tinh vỡ vụn văng thành từng mình. Tưởng chừng hai cô hầu sẽ tức giận nhưng cô lầm rồi. Họ rất bình tĩnh.
Ngoài dự đoán của cô họ thản nhiên bước ra ngoài sau đó một đội quân mặc tạp dề bước vào lau dọn đống đổ vỡ cô gây ra chỉ trong một khoáng. Một lời không thèm nói với cô dù cô có gắt gỏng đòi gặp ông chủ của bọn họ, xong việc liền rời khỏi. Sau đó thì không một ai lui tới phòng nữa.
Nửa đêm cô đói cồn cào không thể chợp mắt, lăn qua lăn lại trằn trọc xoa cái bụng reo phản đối chủ nhân tuyệt thực.
Nhưng dù có đói cô cũng không thể rời khỏi giường được bởi vì cô có dự cảm chẳng lành. Nỡ đâu bước khỏi căn phòng này cô gặp sự cố thì sao?
Lí trí kiên trì được phút, cô đói sắp chết rồi. Cô liều mình rời khỏi phòng mò đường xuống bếp, vừa bước vào bếp thì ánh sáng của đèn điện bỗng xuất hiện. Theo phản xạ cô giật mình quay ra sau xem ai đã bật điện. Là Ngọc Kiểm, cô ta khoanh tay trước ngực đứng nhìn cô với ánh mắt bất mãn. Cô có thể nhìn ra sự khinh miệt, coi cô như kẻ trộm trong mắt ả hầu gái.
" Đói thì kêu tôi, đừng có mà ăn vụng."
Cô không biết nói gì chỉ biết đứng yên tại chỗ nhìn Ngọc Kiểm bước đến tủ lạnh lấy ra một quả trứng và một cây xúc xích. Xong ả kêu cô ra bàn ngồi đợi, chỉ chưa đầy phút đã bê ra cho cô một bát mì đầy ắp.
Nhưng cô vẫn khá đề phòng, lỡ đâu ả đã bỏ gì đó vào trong bát mì thì sao? Nhìn thấy vẻ do dự của Đồng Giai Mẫn, Ngọc Kiểm thở dài đi ra lấy đũa rồi gắp một sợi mì lên ăn để đảm bảo tính an toàn của thành quả ả nấu.
Hành động đó khiến cô an tâm phần nào, như kẻ bị bỏ đói lâu ngày cô cầm chắc đũa gắp mì ăn ngấu nghiến đến nỗi nước mì cô cũng chẳng bỏ sót. Công nhận Ngọc Kiểm nấu ăn rất ngon, đến cả mì gói cũng xuất sắc.
Ăn xong cô bỗng thấy cơ thể có phần mệt mỏi, nghĩ bụng chắc là do buồn ngủ mà thôi. Cô nhờ Ngọc Kiểm rửa bát giúp rồi trở lại phòng cũ, vừa đặt lưng xuống cô đã thϊế͙p͙ ngay đi.
Trong giấc mơ cô bỗng nghe thấy tiếng nói vang vọng bên tai, chất giọng thư sinh dịu dàng trầm ấm, hơn nữa cũng rất quen thuộc đối với cô.
" Tiểu Mẫn, anh xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của bản thân sớm hơn. Anh yêu em Mẫn à!"
Thẩm Bạch Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, anh giang rộng cánh tay ôm cô vào lòng. Cô buông thõng tay không biết nên phản ứng thế nào. Có lẽ vì cái ôm đến quá đỗi bất ngờ nên cô chưa chuẩn bị tâm lý kịp.
Hóa ra anh ta là người đàn ông tồi tàn như vậy sao? Giờ cô mới thấu được lòng đàn ông. Vợ vừa mất thì đã nói lời yêu đương ngọt ngào với em vợ. Trước đây cô bị mù nên mới đem lòng thích anh.
Anh vui mừng như đứa trẻ được kẹo, nhưng trong lời lẽ lại thâm độc không thể ngờ.
" Anh biết em yêu anh nên mới giết chết Đồng Giai Nhiên. Cô ta chết cũng đáng lắm, bây giờ chúng ta đã được ở bên nhau rồi. "
Thẩm Bạch Phong cũng cảm thấy Đồng Giai Nhiên chết là đáng sao? Anh ấy yêu chị ta sâu lặng đến vậy mà, đâu có thể phũ phàng buông lời lẽ như thế khi tang lễ vừa kết thúc được nửa tháng chứ?
" Anh yêu em, Đồng Giai Mẫn! "