" Chị bị điên rồi?"
Đồng Giai Nhiên nở một nụ cười man rợ.
Trời đất! Chị ấy cầm cả dao đi sao?
Đồng Giai Mẫn há hốc miệng nhìn mũi dao nhọn hoắt trước mắt. Dường như cô không thể tin chị gái mình lại hóa điên như vậy.
Vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao?
Không được, cô phải giúp chị mình, nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì nhất định sẽ bị đuổi học.
" Chị, bình tĩnh!"
" Tao sao có thể bình tĩnh được, mày nghe đám người đó nói gì chưa? Chúng nó nói tao chỉ một chút nữa thôi là giống Thị Nở rồi."
Sao bọn họ có thể phóng đại vấn đề như vậy chứ? Chỉ là một vết sẹo thôi mà sao có thể so sánh thế chứ.
Nhưng đấy chỉ là lời trêu chọc, chị ấy cũng để bụng sao? Thật sự quá đề cao bề ngoài rồi.
Chị ấy nên cảm thấy hạnh phúc vì dù chị có bị xấu đi bởi vết xẹo thì vẫn có người nguyện chung tình với chị.
Thẩm Bạch Phong sẵn sàng bao dung mọi lỗi lầm của chị, lặng lẽ làm kẻ ngu để chị lừa dối hết lần này đến lần khác, thay chị sửa sai, bỏ tiền thuê người xóa những đoạn clip khó coi về Đồng Giai Nhiên.
Chị gái cô có lẽ kiếp trước làm nhiều việc thiện nên kiếp này mới gặp được người đàn ông tốt như Thẩm Bạch Phong. Cô mong Đồng Giai Nhiên sẽ trân trọng tình cảm anh dành cho cô.
Con dao càng lúc càng đến gần mặt cô, nụ cười trêи môi chị ta càng lúc càng giãn ra. Trông thật ghê sợ!
Phịch!
Chỉ một giây nữa thôi coi sẽ bị rạch nát mặt, cũng may cô kịp ngồi xuống đúng lúc nên mũi dao đã cắm vào tường thah vì cắm lên mặt cô.
Ngay lập tức cô đẩy chị gái mình ra, mở cửa nhà vệ sinh chạy thoát. Cô tranh thủ những giây phút ít ỏi còn lại để thông báo cho Thẩm Bạch Phong biết.
Anh hốt hoảng bỏ tập vở đang làm dở trêи bàn chạy đi tìm Đồng Giai Nhiên.
" Nhiên...xin em đấy đừng làm chuyện gì dại dột nữa."
Đồng Giai Nhiên từ trong nhà vệ sinh đi ra đã bị Thẩm Bạch Phong kéo tay ra sân sau.
Thấy anh nói vậy, cô liếc mắt nhìn Đồng Giai Mẫn vừa chạy đến. Kẻ ngu mới không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh.
" Mẫn nói cho anh biết hết rồi sao?"
Cô ai oán nhìn anh song lại lườm nguýt Đồng Giai Mẫn. Thẩm Bạch Phong không đáp lại, anh đứng yên nhìn bộ dạng phát điên của cô.
Bạo lực ngôn ngữ có lẽ là vũ khí hủy diệt lý trí con người nhất.
" Hai người có phải đang thông đồng với nhau cái gì không?"
" Chị à..."
Đồng Giai Mẫn định tiến đến gần Đồng Giai Nhiên nhưng cô ta lại giơ con dao ban nãy ra trước mặt.
" Mày im đi!"
Thẩm Bạch Phong kinh hoàng trước hành động đó. Anh có lẽ không thể tin vào thị giác của mình nữa, đây có phải Cò Hương mà anh quen biết không?
" Phong...em xấu lắm phải không?"
Anh lắc đầu, dù cô có thành bộ dạng gì đi chăng nữa anh vẫn yêu cô. Anh đã hứa sẽ cưới cô rồi mà.
" Không, em rất đẹp!"
" Anh đừng nói dối em."
Biểu cảm lạnh lùng của cô ánh lên chút bi thương.
" Không Nhiên, anh chưa từng nói dối em, anh hứa cưới em nhất định anh sẽ thực hiện."
Đồng Giai Nhiên hơi hạ con dao xuống, có lẽ câu nói có phần khó hiểu của anh khiến cô hơi xao lòng. Nhưng...anh hứa với cô từ lúc nào chứ?
Cô ngước mắt nhìn anh, bỗng chốc biểu cảm kinh ngạc vụn tan, chỉ còn lại nỗi thất vọng bao trùm, và sau cùng là nét mặt không còn cảm xúc.
Phải chăng, cô sợ đây chỉ là lời nói dối tạm thời của anh nhằm mục đích hạ tan cơn phẫn nộ của Đồng Giai Nhiên.
" Biết thế."
Thẩm Bạch Phong hơi gượng gạo, từ rất lâu rồi Đồng Giai Nhiên không nói chuyện kiểu bất cần với anh như vậy.
Dường như giữa hai người lại trở về vạch xuất phát ban đầu, khi đôi bên chưa thiết lập mối quan hệ.
Hốc mắt xô tưng rưng giọt lệ, anh đứng ngơ ngác như một tên ngốc. Có lẽ từ lúc yêu cô đến giờ anh chưa từng thấy một Đồng Giai Nhiên chán nản đến vậy.
Đồng Giai Nhiên chẳng thể nào nói tiếp nữa, nước mắt cô như chuỗi hạt châu rơi tí tách.
" Anh yêu em, Nhiên!"
" Anh yêu em rất nhiều."
" Anh rất yêu em."
Thẩm Bạch Phong liên tục nói yêu cô, cô nhìn anh không chớp mắt.
Liệu có phải anh đanh muốn dùng trái tim mình để khuyên nhủ cô hay không?
Vì những câu nói mang theo tình yêu chân thành đó, Đồng Giai Nhiên đã bỏ con dao xuống. Cô đứng yên bất động nhìn anh đăm đăm.
Anh vui mừng chạy đến ôm chặt lấy cô. Anh muốn cô nghe rõ từng nhịp đập của mình, muốn cô hiểu được rằng anh yêu cô bằng trái tim, không phải bằng vẻ bề ngoài.
Đồng Giai Mẫn bấy giờ chỉ đứng yên nhìn Thẩm Bạch Phong lan tỏa tình yêu của mình đến chị gái.
Câu hứa hẹn kia anh đã từng nói với cô, anh trao nhẫn cho cô. Và rồi bây giờ anh hứa y nguyên như vậy với chị gái cô.
Từng giọt...từng giọt nước mắt tuôn rơi...mang theo nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim vỡ vụn.
...
Sau ngày hôm đó, cũng chẳng ai dám bàn tán về vết sẹo trêи mặt Đồng Giai Nhiên nữa. Cô rất vui mừng.
Nhưng cô có lẽ chẳng biết rằng, họ vẫn bàn tán đó thôi nhưng chủ đề không phải là cô. Mà là Thẩm Bạch Phong.
Họ nói anh bị cô bỏ bùa, nói anh ngu, nói anh...họ dùng những từ ngữ thậm tệ để ám chỉ cái mũ xanh vô hình trêи đầu anh.
Có lẽ do được anh bao bọc che chở cho nên chuyện tình mây mưa lén lút giữa cô và Trương Tử Danh dần đi vào quên lãng, song sáu tháng sau nó lại quay về trong sự lưu luyến.
" Chúng mày biết tin gì chưa? Trương Tử Danh hít ma túy sốc thuốc chết rồi."