" Hạ Y Y, Tiểu Đình... "
Dường như Đồng Giai Mẫn vẫn chưa làm quen được với sự không có mặt của Đình Mục Quân nên những ngày tiếp theo mỗi lần đến trường cô đều hỏi Hạ Y Y.
Khi bị hỏi như vậy, cảm xúc đầu tiên của cô bạn là ngạc nhiên sau đó sẽ an ủi cô. Dần dần biến thành thói quen của câu cửa miệng mỗi khi gặp Đồng Giai Mẫn.
Gần một tháng trôi qua...ngày nào sau khi trở về phòng mình cô đều tìm ảnh anh ngắm một lúc, xong rồi lại khóc. Cô ước gì mình có thể làm rõ ràng tình cảm của bản thân sớm hơn một chút để không phải đối diện với sự mất mát này.
Tiếc rằng...thời gian đã trôi đi không thể quay trở lại...
Cô đã không còn hỏi Hạ Y Y những câu ngây ngô đó nữa, thay vì thế cô tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình:
" Tại sao lại đắm đuối vào những kẻ vốn dĩ không thuộc về mình?"
" Tại sao lại không tôn trọng người trước mắt?"
" Tại sao...?"
Có lẽ những câu hỏi đó chỉ duy nhất một mình Đồng Giai Mẫn có thể giải đáp được.
...
" Trương Tử Danh, tôi có thai rồi!"
Đồng Giai Nhiên lo lắng, sốt ruột, cô cố phát ra âm thanh nhỏ nhất có thể chỉ hai người nghe thấy để ba mẹ không biết chuyện.
Cô cứ nghĩ mình sẽ không bị dính nhưng cô đã lầm.
Hắn ta đã lấp đầy cô bằng mầm mống của mình, khi cô biết chuyện thì cái thai đã được hơn tuần rồi.
" Gặp nhau rồi nói."
Nửa đêm cô trốn ba mẹ bắt taxi đến bar, vẫn như cũ bộ đồ trêи người cô hoàn toàn thiếu vải, ai nhìn cũng chỉ muốn bế lên giường đánh chén.
Cô khinh bỉ lướt qua ánh mắt thèm khát của đám người ɖâʍ ɖu͙ƈ đó, đi một mạch lên thẳng phòng V.I.P.
Mở cửa phòng ra, cô buồn nôn với mùi rượu bia, thuốc ra kèm theo là mấy cô nhân viên phục vụ ăn mặc cũn cỡn vờn quây bên Trương Tử Danh.
Thấy cô, hắn ra hiệu cho mấy cô nàng đó né đi một lúc, trước khi họ rời đi hắn còn lưu luyến mà sờ mò một chút mới dứt khoát được.
" Sao? Có chuyện gì?"
Đồng Giai Nhiên như muốn phát điên, cô có thai rồi mà hắn vẫn thản nhiên, tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
" Anh bị điếc à? Tôi nói tôi có thai rồi."
" Có chắc là của tôi không?"
" Đương nhiên, ngoài anh không phòng tránh ra thì tất cả đám bạn của anh đều dùng."
Sau khi mây mưa, ân ái cùng với Trương Tử Danh vài lần thì hắn bắt đầu uy hϊế͙p͙ cô, ép buộc phải làm chuyện đó với đám bạn của hắn. Vì đoạn clip khó coi của bản thân nên cô phải làm vậy.
" Thế thì cũng chưa chắc đã phải của Trương Tử Danh này. Cô ngủ với gần chục thằng, chắc gì một trong số chúng đã đeo bao."
" Thằng khốn!"
Cô tức giận, chạy đến túm cổ áo hắn làm đứt hai chiếc cúc, giật luôn cả vòng vàng trêи cổ. Trương Tử Danh bực mình giáng xuống mặt cô một cái tát đau điếng.
Đồng Giai Nhiên ngã lăn ra sàn, đau đớn ôm mặt.
Cô hi sinh sự trong trắng của mình cho hắn vậy mà khi lỡ mang mầm mống của hắn thì lại bị hắn phũ phàng chối bó, ấy vậy còn ra tay tát cô. Ba mẹ cô cũng chưa dám làm chuyện này với cô mà hắn dám...
Đương nhiên rồi, hắn với cô làm gì đã được gọi là máu mủ tình thâm nên hắn phũ phàng tát cô.
Đau đớn cũng thôi đi, nhưng còn cái thai này cô phải làm gì đây.
Hắn không chịu trách nhiệm thì cô cũng chẳng chịu nổi. Cô còn trẻ, không thể xách bị bồng con được, còn Thẩm Bạch Phong nữa, anh sẽ nghĩ gì?
" Trương Tử Danh, mày...mày."
" Lúc sung sướиɠ tại sao mày không kêu chúng nó rút ra đi, cứ muốn đỉnh điểm. Giờ dính rồi thì tự chịu. Đừng liên lụy đến tao."
Hắn buông lời sỉ nhục cô, song hắn gọi mấy cô em ban nãy vào thủ tục làʍ ȶìиɦ ngay trước mắt cô. Có lẽ hắn muốn làm cho cô tức chết.
Vốn mang tính tiểu thư đài cát từ nhỏ. Được ba mẹ đặc cách yêu thương nay lại được người yêu chiều chuộng nên cô coi trời bằng vung.
Cô nhảy vào giật tóc, tát túi bụi đám yêu nghiệt đang nhún nhảy trêи người Trương Tử Danh. Nào ngờ hắn lại thương tiếc mấy con ả đó, thẳng cẳng đạp bắn cô ra góc tường.
Dường như cô đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Trương Tử Danh nên hắn không kiêng nể gì cô nữa. Cũng chẳng thương tiếc cô, hay nể tình những lúc cùng cô mây mưa lét lút.
Hắn gọi bảo vệ bar lên kéo Đồng Giai Nhiên ra ngoài, mặc cho xử lý. Trước con mồi thịt ngon ngọt nước như Đồng Giai Nhiên thì sao lại xử như mấy tên đàn ông được. Đàn bà đương nhiên phải có đãi ngộ.
Đêm đó, cô bị hành hạ đến chết đi sống lại, ngất chán chê xong lại bị tạt nước thức dậy phục vụ đám bần hèn đó.
giờ sáng cô mới lọ mọ trở về nhà trong cơ thể đầy vết bầm tím. Cô phải cô lê xác lên phòng, chỗ kín của cô như bị xé rách, nó đau đến nỗi cô không dám mở miệng kêu than.
Cô chỉ dám âm thầm lặng lẽ gào khóc trong tuyệt vọng. Cuộc bạo loạn đó thật khủng khϊế͙p͙, thật ám ảnh.
Cô không thể ngờ được Trương Tử Danh lại tuyệt tình như vậy.
Vậy mà hắn nói hắn yêu cô? Cô khinh! Loại người như hắn thì biết gì là yêu chứ...hình như cô cũng vậy...
Nhưng ít ra cô còn cảm thấy vui vẻ bởi vì sau những lần lét lút đó Thẩm Bạch Phong vẫn chưa biết...anh còn rất yêu cô.
Bị hϊế͙p͙ thì sao chứ? Chẳng phải cô còn Thẩm Bạch Phong nguyện ý yêu cô suốt đời sao? Nếu như anh có phát hiện thì cô chỉ cần đổ lỗi cho Đồng Giai Mẫn, đứa em gái ngu ngốc đó nhất định sẽ khiến cho anh tin cô sái cổ.
Tự nhiên cô thấy mất mát thứ gì đó? Cô sờ soạng trêи chiếc bụng của mình.
Đứa trẻ chưa thành hình bên trong...đã biến mất rồi.
Nó biến mất trong cơn ɖu͙ƈ vọng bạo loạn kia.
Tự dưng cô phá lên cười như một kẻ điên,...có lẽ cô vốn dĩ chưa từng muốn có con..nhất là với kẻ đã dùng thủ đoạn để cưỡng ép cô.
...
" Ái chà...một lỗ cân à..?"
Một anh chàng bạn học ngồi dưới Thẩm Bạch Phong vỗ đùi ngợi ca đoạn video XXX đang xem.
Anh rất khó chịu với mấy đoạn video bẩn thỉu này. Nó làm anh có cảm giác những thức rác rưởi ấy đang thống trị con người thông qua những cơn ảo giác đỉnh điểm của ɖu͙ƈ vọng.
Đang cắn bút giải toán thì anh bạn ngồi dưới vỗ vỗ vai anh, ép anh phải quay xuống. Anh bực mình gắt gỏng ra mặt:
" Mày lên cơn à?"
Anh bạn kia cười cười xong rồi chỉ vào cô gái khỏa thân đang ưỡn ẹo cùng với năm chàng không mảnh vải...
" Làm gì mà gắt thế? Cho tao hỏi, kia có phải bạn gái mày không?