" Người yêu chị sao chị hỏi em?"
Đồng Giai Mẫn thản nhiên cắn miếng thịt rồi đáp lại. Nực cười thật, Thẩm Bạch Phong là người yêu của Đồng Giai Nhiên, một chút liên quan đến cô cũng không có vậy cớ gì mà hỏi cô về hành tung của anh.
Gặp nạn thì vắng mặt đến lúc không thấy xuất hiện thì sốt ruột lo lắng. Làm bạn gái kiểu quái gì vậy? Tượng trưng à? Hay chỉ muốn lấy cái danh phận che mắt thiên hạ?
Chưa bao giờ cô lại khinh miệt chị gái mình như vậy. Đồng Giai Nhiên khiến cô quả thực quá đỗi thất vọng.
Đồng Giai Nhiên nghe thấy câu trả lời nực cười của em gái mình thì chỉ muốn phá lên cười một cách thoải mái giống như một kẻ thất tình lạc lõng trong hộp đêm với mùi đồng tiền của các chàng muốn dùng nó để bao nuôi.
Hay cho cụm từ " người yêu chị".
Đúng người yêu chị vậy sao em còn động chạm đến.
Em muốn làm " trà xanh " mà ngay cả " người yêu chị " em cũng muốn la ɭϊếʍ.
" Đúng người yêu chị, vậy sao em còn giả danh bạn gái của Thẩm Bạch Phong để đến nhà anh ấy?"
Đồng Giai Mẫn sững người không dám nhìn thẳng vào mắt chị gái mình mà nói dõng dạc như ban nãy.
Hóa ra chị ấy biết tất cả nhưng nhắm mắt cho qua.
Những lời chị ấy hỏi cô chẳng qua chỉ là lời cảnh báo nhẹ nhàng mà ẩn chứa hàm ý. Nhưng cô lại ngu ngốc không hiểu.
Cô hiểu được cảm giác của Đồng Giai Nhiên nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho hành động bỉ ổi của chị gái mình.
Chị ấy nên hiểu bản thân đã làm sai điều gì, và cần sửa chữa ra sao chứ không phải nói vài câu móc máy cô để đánh dấu chủ quyền.
" Nhưng chị không xứng."
Không hiểu được can đảm từ đâu mà Đồng Giai Mẫn dám nói ra ba chữ " chị không xứng kia ".
Khi lửa đang bừng bừng rực cháy thì chớ dại mà thêm than củi. Đồng Giai Mẫn là kiểu người dại dột ấy, cô đã chọc giận Đồng Giai Nhiên.
Chị ta giận dữ xưng hẳn mày tao với cô rồi cầm bát canh nóng hất vào người cô như muốn trừng phạt. Tiếc thay những giọt canh nóng đó lại không vào người cô. Một tấm lưng rắn chắc đứng chắn cho cô.
" Thẩm Bạch Phong!"
Đồng Giai Nhiên bấy giờ không còn trạng thái thản nhiên đứng nhìn nữa, cô hốt hoảng đứng dậy tìm vội khăn giấy để lau cho anh. Anh nhất định rất đau đớn. Cô đang làm gì thế này, cô đang khiến anh bị bỏng sao?
" Đồng Giai Nhiên, em làm loạn đủ chưa?"
Thẩm Bạch Phong anh đang bảo vệ Đồng Giai Mẫn cô ư?
Nếu như không có anh thì người bị bỏng chắc chắn sẽ là cô. Khi anh đã quay người ra đối diện với Đồng Giai Nhiên, cô vẫn lưu luyến đôi mắt cương trực vì chịu đau mà nhắm vào.
Trái tim cô như bằng giằng xé, cô đang xót anh phải không? Chính cô còn không biết rõ nữa là...
" Anh bênh vực em ấy mà mắng em."
Giống như một cô tiểu thư đài cát được nuôi chiều được nâng niu trong nhung lụa, nay lại bị quát mắng thì thật không thể chấp nhận nổi ngay lập tức.
Nhìn ánh mắt bất mãn có chút thất vọng giống như bị phũ phàng của Đồng Giai Nhiên, trong lòng cô lại rất thoải mái.
Hay cô đúng thật là như chị gái mình đã nói: trà xanh. Cô là trà xanh xen vào chuyện tình của người khác nên mới có cảm giác vui sướиɠ khi Thẩm Bạch Phong quát Đồng Giai Nhiên?
" Anh không có!"
Khóe mắt Đồng Giai Nhiên đã rưng rưng vài giọt lệ, nó không tự chủ được mà lăn xuống gò má hồng hào.
Nhìn thấy nước mắt người mình yêu rơi Thẩm Bạch Phong lại không kìm nổi lòng mình. Sự xót xa lại sôi sục trong anh.
Nhưng khi nhớ lại những lần cô bỏ anh mà đi theo Trương Tử Danh, rồi mỗi lần anh cần cô nhất cô lại không có mặt thì sự xót xa đó lại nhanh chóng biến mất.
" Anh thực không hiểu nổi em đang coi anh ra cái gì? Lúc anh cần em em đang ở đâu? Hay chỉ có Đồng Giai Mẫn bên cạnh anh? "
Trước con mắt bao nhiêu người. Thẩm Bạch Phong lớn tiếng quát mắng Đồng Giai Nhiên. Cô hiểu chị gái đang có cảm giác như thế nào, cảm giác bị người mình yêu vì bảo vệ người khác mà buông lời trách móc thật sự rất đau.
Cô hiểu được điều đó.
Nhưng cô nghĩ đó chính là báo ứng của chị ta. Chị ta tuyệt tình với anh, không nghĩ đến cảm nhận của anh sau mỗi lần mây mưa lét lút cùng Trương Tử Danh vậy tại sao anh lại phải nghĩ cho chị ta?
Nực cười! Báo ứng luôn chọn đúng người để trừng phạt.
Cô tin chị ta không phải ngoại lệ.
Nhục nhã trước mặt bao nhiêu người Đồng Giai Nhiên không dám ngẩng mặt lên đối diện trực tiếp phản ứng lại những gì anh nói. Có lẽ nó hoàn toàn đúng sự thật nên cô mới như vậy.
Sự xấu hổ bao trùm lấy cô, chẳng lẽ anh không cho cô chút mặt mũi.
Cô có liếc qua vài người và chỉ thấy họ cũng đang lắc đầu chua chát chỉ trích cô. Những lời trách móc của họ còn thậm tệ hơn cả anh.
Giây phút này cô chỉ muốn tự đào cho mình một cái hố để chui xuống đó mà gào khóc cho lòng thanh thản.
Thấy những giọt nước mắt cô càng lúc càng rơi nhiều và cô cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Bất quá anh lôi xồng xộc cô ra ngoài để nói chuyện riêng.
Anh dành cho cô sự tin tưởng tuyệt đối nhưng nó hình như đã dần dần tan biến đi sau những lần cô rời khỏi anh chạy theo người tình cũ.
" Đồng Giai Nhiên, em nói rõ cho anh biết rốt cuộc là vì sao em lại không dứt khoát với Trương Tử Danh? Tại sao?"
Anh lớn tiếng hét vào mặt Đồng Giai Nhiên, dường như anh đang trút hết mọi sự tức giận đè nén trong lòng bấy lâu nay.
Đồng Giai Nhiên ngấn lệ ngẩng mặt lên. Trông cô thật đáng thương, cô cất giọng thê lương nói:
" Nếu như em nói là do Đồng Giai Mẫn hăm dọa em phải làm như vậy thì liệu anh có tin không?"