" Tôi...tôi phải sang Mĩ du học."
Cái tin động trời như sét đánh ngang tai này khiến Đồng Giai Mẫn không thể nào tiếp tục ăn được nữa. Chiếc đũa trêи tay cô bất giác mà rơi xuống, cô như hóa đã sững sờ nhìn Đình Mục Quân.
Cô sắp phải xa anh ư? Điều đó cô không bao giờ muốn xảy ra.
Nhưng suy cho cùng cô cũng thật là ích kỷ. Cô không muốn anh rời xa mình khác nào cô đang chặn bước đường tương lai của anh.
Tương lai sáng lạng đang rộng mở chào đón anh, cô không thể kéo bóng tối cản bước anh đi.
Cô lấy lại bình tĩnh, trấn an nỗi buồn của sự chia li lại sâu trong lòng. Khẽ gật đầu.
Đình Mục Quân vốn dĩ không định nói cho cô biết, anh muốn lặng lẽ rời đi nhưng chỉ sợ cô không tiếp nhận nổi.
Anh thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Lang thang trêи con phố thân thuộc Đình Mục Quân do dự nhìn cô, anh không biết liệu khi nói ra điều đã giấu kín trong lòng suốt mười mấy năm nay thì Đồng Giai Mẫn có chấp nhận không.
Anh đã chuẩn bị để nói câu ấy rất rất lâu rồi, nhưng lại chần chừ không đủ can đảm cất lời.
" Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Anh muốn thử một lần, dù kết quả ra sao anh vẫn chấp nhận.
Anh quay sang định nói cho cô biết nào ngờ cùng một lúc hai người đều nói cùng một câu. Cô cũng có chuyện để nói với anh, anh cũng có chuyện để nói cho cô.
Song cô lại ngượng ngùng mà nhường anh nói trước.
Đình Mục Quân nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đan xen từng ngón qua các kẽ hở rồi giơ lên trước mặt cả hai.
" Tôi thích cậu, Tiểu Mẫn. Làm bạn gái tôi có được không? "
" Tôi...tôi..."
" Chỉ một tuần thôi."
Lời đề nghị này đã đi quá xa suy nghĩ về tình bạn đơn thuần của cô. Cô rất bất ngờ với câu nói từ đáy lòng được cất lên bằng cả trái tim của Đình Mục Quân.
Nhưng người cô thích là Thẩm Bạch Phong.
Cô không dám nói lời từ chối tình cảm của anh, cũng không đủ can đảm để chấp nhận.
Cô phải làm sao đây?
Nếu như cô từ chối lời đề nghị của anh, hẳn nó trở thành một vết sẹo in hằn trong trái tim anh.
Nhưng nếu cô đồng ý thì cô lại trở thành kẻ dối trá, nhẫn tâm lừa gạt trái tim mình.
Khoảng thời gian còn lại của cả hai chỉ vẻn vẹn trong một tuần nữa, cô không muốn khi chia xa để lại trong lòng mỗi người một nỗi buồn. Nhưng hiện tại, cô nên phải làm sao?
Hiểu được sự do dự trong lòng cô thông qua hàng mi đã cụp xuống, Đình Mục Quân xoa xoa cái đầu nhỏ. Một giọt lệ trong khóe mắt cô rơi xuống, bàn tay anh kịp thời xòe ra hứng nước như hứng những hạt ngọc long lanh lấp lánh.
Không hiểu nổi tại sao Đồng Giai Mẫn có thể khóc nhiều đến thế, nước mắt cô tại sao lúc nào cũng có thể rơi.
Nước mắt phụ nữ rất đánh quý, cần phải được bảo tồn. Anh tin bản thân mình có thể làm điều đó. Nhưng sự tự tin đó đã sớm bị vụt tắt khi anh biết mình sắp phải rời xa cô gái bé nhỏ yếu đuối kia.
Không nỡ thì cũng phải đành.
" Muộn rồi, cậu về nhà đi!"
Đình Mục Quân quay người lại, đứng yên trong giây lát ngẩng lên nhìn trời. Dõi theo bóng lưng anh cô phát hiện sâu thẳm trong tâm hồn kia lại ẩn chứa rất nhiều tâm sự, rất nhiều nỗi sầu bi nặng nề.
Từng bước chân anh trĩu nặng như đang có gì đè nén, muốn bước thật nhanh nhưng lại vô thức mà bất lực. Không thể nhanh, chỉ có thể chậm.
Khoảng cách giữa hai người đã kéo dãn ra vài mét, Đồng Giai Mẫn vẫn nhìn theo anh không hề chớp mắt. Lồng ngực cô đau đớn giống như kiểu trái tim cô đang oán trách chủ nhân của nó. Lẽ nào cô đã làm sai?
Cô nhắm mắt để đẩy nước mắt xuống, từng giọt từng giọt lăn trêи má. Đôi chân bé nhỏ không thể đứng yên mãi được, nó như bị hóa phép, không thể kiểm soát nổi vô tri vô giác mà chạy theo Đình Mục Quân.
Hai tay Đồng Giai Mẫn vòng qua eo anh ôm trọn lấy bụng, áp một bên má vào tấm lưng rộng lớn của anh:
" Tiểu Đình, tôi đồng ý."
...
" Trương Tử Danh, tao đã nói chuyện này không được tái diễn lại."
Đồng Giai Nhiên mặc trêи người bộ váy thiếu vải, hai tay bị trói chặt bằng sợi vải màu đỏ quấn trêи đầu dường.
Ánh mắt cô căm phẫn nhìn người đàn ông phát ɖu͙ƈ trước mặt. Cô không ngờ sau lần bị cưỡng hϊế͙p͙ ấy, hắn lại càng tiến đến làm càn, ép cô lún sâu hơn vào mối quan hệ tội lỗi này.
Trương Tử Danh chỉ muốn cô là người của riêng hắn, kể cả khi chia tay, hắn muốn mình làm người đầu tiên của cô, cũng là người cuối cùng. Nhưng từ đầu đến cuối hắn căn bản không hiểu được tình yêu là gì. Hắn không thể cho cô được thứ cô muốn, thứ cô cần hắn lại càng không thể đáp ứng.
Nó không phải là vật chất, không phải là những đồng tiền dơ bẩn mà hắn nhét trêи cơ thể cô. Cô muốn một tình yêu thực sự, một cảm giác an toàn khi được yêu. Thẩm Bạch Phong có thê
Còn hắn chỉ đem đến cho cô nỗi buồn và niềm đau, những cơn ảo ɖu͙ƈ trong đêm và khi tỉnh lại thì nhuốm màu nước mắt.
Thỉnh thoảng hắn lại đón cô đến nhà hắn, dùng mọi trò chơi bệnh hoạn để đùa giỡn cơ thể cô. Hết cơn thì nhét tiền vào người cô coi như là tiền thưởng.
Nhục nhã! Cô chưa từng nhục nhã đến mức độ như thế nay!
Nhiều lúc đang trong cơn phê ảo ɖu͙ƈ cô cất tiếng cầu cứu Thẩm Bạch Phong, chỉ mong lời cầu cứu linh nghiệm nhưng dường như anh không thể nghe thấy. Hắn điên dại khi nghe tiếng cứu của cô thế nên lại càng hành hạ thể xác cô tàn nhẫn hơn.
Đồng Giai Nhiên chỉ biết khóc trong im lặng, bặm môi chịu đựng từng đợt giày vò.
Tiếng chuông điện thoại cô reo lên, là Thẩm Bạch Phong gọi cho cô. Bấy lâu nay cô thật vô tâm khi không ở bên cạnh anh.
Mỗi lần cô đến gần anh thì Trương Tử Danh lại xuất hiện giơ điện thoại đe dọa cô. Cô đành bất đắc dĩ mà ở bên hắn.
Những lần như vậy, cô biết Thẩm Bạch Phong luôn có cảm giác bản thân đang bị trêu đùa, trái tim đau đớn như ngàn dao đâm. Nhưng cô biết làm gì chứ? Giải thích với anh hay là tiếp tục tục lừa dối anh.
Thật sự rất khó xử!
Cô giả vờ như không nghe nhưng tiếng chuông càng lúc càng vang to. Trương Tử Danh cũng nghe thấy, hắn nhếch mép cười tà mị, cầm lấy điện thoại ghé sát tai cô ép cô trả lời.
" Nghe!"
Hắn ra lệnh cho cô nhưng cô không đồng ý quay mặt đi. Hắn nghiền nát người cô đau đớn đến tận xương tủy, cô đành phải cắn răng chịu đau mà nghe máy.
Đầu dây bên kia, giọng nói ấm áp tràn ngập sự quan tâm của Thẩm Bạch Phong khiến Đồng Giai Nhiên có chút xao động. Lòng cô bỗng chốc thoải mái hơn, trái tim rách nát như được khâu vá bởi anh. Cả thế giới đen tối của cô dường như đang được soi sáng.
" Nhiên, em ổn chứ? Dạo gần đây anh thấy em không được tốt. Lại đến tháng à, đừng ăn lạnh nữa nhé uống nhiều nước ấm vào..."
Nghe những lời ngọt ngào, dịu dàng chứa đựng sự chân thành đó nước mắt của cô lại lăn trêи gò má.
Trương Tử Danh thấy vậy thì lại càng thúc đẩy vào người cô mạnh mẽ khiến hơi thở của cô trở nên dồn dâp.
" Ưm...Phong..ưm.."