Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

chương 1: lễ trưởng thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong sảnh của một club nổi tiếng dưới lòng đất ở thành phố B, DJ chơi nhạc chơi những giai điệu gợi cảm lười biếng, ánh đèn rất mờ ảo, lối trang trí nhẹ nhàng trong sảnh mang phong cách và nét quyến rũ ẩn ý trên bãi biển thế kỷ trước, một loại phóng túng rất kín đáo.

Trong ngày thường, các ngõ ngách ở đây đều tụ tập trai thanh nữ tú đang chìm đắm quay cuồng trong tiếng nhạc.

Có điều bây giờ bọn họ xem như khá là ngoan, bởi vì hôm nay là một sự kiện đặc biệt -- lễ trưởng thành mười tám tuổi, tiểu công tử Bạch Đa Đa của Lâm gia.

Ngày thường cậu công tử này luôn bị hai nhà Bạch Lâm giấu rất kỹ. Mẹ của cậu là Lâm Hàm Ý, chủ doanh nghiệp nổi danh ở thành phố S, cha là giáo sư Bạch Thụ Lễ, hiệu trưởng đại học B vốn nổi tiếng có học trò nhân tài khắp nơi, ở trên cậu còn có một người chị được mệnh danh trong giới kinh doanh là người đàn bà thép, là Bạch Vưu Thiến đầu đội trời.

Đơn giản mà nói, đây đúng là một quý công tử ngậm thìa vàng vốn đã nhận được tất cả những ưu ái trong đời, lại không cần phải kế thừa gia sản. Bạch tiểu công tử trong mười tám năm này vẫn luôn ru rú trong nhà chỉ đi học, rất hiếm khi theo mẹ và chị đi đến những nơi trong giới để xã giao, nhưng lại vẫn hay chạy đến phòng làm việc của ba mình ở đại học B, vô cùng vui vẻ mà nhận được những cái xoa đầu của các anh chị lớn hơn.

Nhưng lễ trưởng thành ngày hôm nay làm sao lại làm ở đây?

Có thằng bạn hư hỏng như Lục Thiểu Thiểu, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cậu thanh niên có gương mặt diễm lệ đẹp như quả đào mọng, bước chân đi qua những cám dỗ, áo sơmi đen mở ra đến chỗ khiến người ta dễ liên tưởng, cặp mắt đào hoa hẹp dài nhướng lên hiện lên vẻ ửng đỏ, giữa sóng mắt lưu chuyển đã khiến chân người ta mềm nhũn.

"Đừng mắc cở chứ, Lục Thiểu Thiểu.", đột nhiên có một người nện vào bên hông của thanh niên, một giọng nói thiếu niên nghe vẫn chưa phát triển hết, còn hơi mềm mại mà vang lên, từ ngữ nghe cũng có vẻ rất ghét bỏ: "Có thể đi chỗ khác được không?"

Lục Liên Thành chỉ cảm thấy bên hông đau xót, nụ cười trên mặt vặn vẹo trong nháy mắt, sau đó làm bộ không phát hiện vẻ đang nhịn cười của đám tiểu thư ở xung quanh đang nhìn vào, xoay người nhìn về phía người phía sau, hạ giọng cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy mày có thể cho tao chút mặt mũi được hay không, hả Bạch Đa Đa?"

Thì ra người này chính là nhân vật chính của đêm nay Bạch Đa Đa, những người phục vụ đang đợi nghe lệnh bốn phía, giao lưu với nhau bằng ánh mắt, ý là ai cũng ngạc nhiên vì vị tiểu công tử này.

Đương nhiên là ngạc nhiên quá đi chứ.

Chỉ thấy Bạch tiểu công tử hôm này vừa mới trưởng thành đang tò mò mà đánh giá trang trí ở xung quanh, một đôi mắt đen to tròn nhìn như muốn chiếu xuyên tim, lông mi dày đậm người khác ước ao không được, vừa dài lại cong lên duyên dáng, hợp với khóe mắt có hơi rũ xuống, thật là làm người ta yêu thương tiếc nuối.

Chứ đừng nhắc tới gương mặt mang theo vẻ bụ bẫm và đôi môi đỏ mọng. . . Bồi bàn đứng gần cậu nhất có chút kinh ngạc, vị thiếu gia lớn lên trong giới thượng lưu này, sao lớn lên lại nhìn ra như thế này?

Tới chỗ như thế, dáng vẻ hết nhìn đông tới nhìn tây tựa như con thỏ trắng thơ ngây rơi vào hang sói.

Bạch Đa Đa mới vừa bị bạn xấu kéo ra từ buổi tiệc ở nhà mình để đến lễ trưởng thành này, lễ phục màu trắng trên người còn chưa có thay ra, cậu nhìn mọi người ở đây đều ăn mặt rất mát mẻ, họ nhìn thấy mình chắc cũng thấy chướng mắt lắm.

Cậu có chút bất an nện một cái lên bả vai của thằng bạn tốt, mới lầm bầm trách móc nói: "Ê Lục Thiếu Thiếu, mày dẫn tao tới chỗ như thế này để làm chi. . . ba tao mà biết chắc sẽ chết mất!"

Giáo sư Bạch có thể là nổi danh nghiêm túc, tuy rất cưng chiều con của mình, nhưng vẫn yêu cầu bọn họ phải nghiêm khắc và biết kiểm soát bản thân hơn.

Lục Liên Thành khoác một tay lên vai của cậu, đem người đưa vào bên trong, trong miệng lại nói xạo tiếp: "Anh đây mang mày đến đây để có trải nghiệm mà! Mày xem đi giờ mày lớn rồi, ngốc đến mức gì cũng không biết, không thể thế được, tao mang mày đến đây để khui trai, vừa nói còn vừa hướng về mỹ nữ khêu gợi ở trong hành lang nháy mắt mấy cái.

Bạch Đa Đa có chút không dám nhìn loạn, một tay đem móng vuốt của Lục thiếu gia vỗ xuống, mày nhăn lại: "Khui trai? Lục Thiểu Thiểu mày có bị bệnh không! Mày được khui chưa mà nói đến tao?" cậu quả thực rất ít khi đụng chạm đến những thứ này, nhưng là một đứa con trai có xuất thân như vậy, Bạch Đa Đa cũng không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.

Lục Thiểu Thiểu liếc mắt nhìn cậu, không đành lòng nói cho Bạch Đa Đa biết mình từ tuổi đã trải qua rồi, đi theo ông ba của cậu, đến Đông Nam Á đã 'xông pha' với tận mấy cô.

Thế giới của cậu ta và Bạch Đa Đa khác nhau, hẳn nhiên không cần nói nhiều. . .

Hai người này lúc sau đã đi tới giữa đại sảnh, hai bên bàn dài lớn như vậy có sô pha màu xanh đậm dài mấy mét, chỗ tựa lưng cao có thể hoàn toàn che hết được cả đầu người, cũng đem tất cả phát sinh ở bên trong che lại lúc thấy lúc không.

Giấu đầu hở đuôi.

Lục Thiểu Thiểu không nói tiếp gì nữa, trực tiếp đem Bạch Đa Đa ấn vào lên trên ghế sa lon, chính mình ngồi xuống đối diện với cậu.

Sau đó khuyên nhủ hết sức thành khẩn: "Tiểu Đa Đa à. . . "

"Mày đừng có gọi tao như vậy!" Bạch Đa Đa nghe khó chịu nên nhanh cắt đứt lời bạn mình.

Lục Liên Thành liếc mắt, vẫn không ngừng nói mà đổi giọng: "Bạch Đa Đa, nói mày ngốc mày còn không tin, tự nhìn xem trong giới này có mỗi mày là kỳ lạ. Mấy đứa kia đó hả, con trai nhà bác Trương, đổi bạn gái như cơm bữa, công tử nhà họ Vương so với mày còn nhỏ hơn đó, nhưng người ta còn rành mấy chuyện này hơn so với mày. . . Lần trước chúng ta một đám người ăn uống xong dự định đi ra ngoài này, chỉ có mày cứ một hai nói phải đi về làm bài tập? "

"Mày cho rằng tao muốn làm bài tập à! Ba tao có ở nhà sao tao dám không làm hết chứ ", Bạch Đa Đa buồn bã cãi lại bạn, gương mặt cũng phồng lên không kiềm chế.

Lục Thiểu Thiểu lúc này mới nghiêng người về trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, nhếch miệng lên độ cong thần bí, tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ tao đã trưởng thành rồi, nếu không hiểu những thứ này về sau sẽ phải thiệt thòi đó. Đã là một 'rich kid' thứ thiệt, ai mà chả bao nuôi vài ba em người yêu nhỏ xinh. Bạch Đa Đa, lần này tao có thể thành công mang mày trốn đi ra, nếu không có sự đồng ý ngầm từ dì Lâm, mày cho là có khả năng sao? Nghe tao một lần đi, nhé...? "

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bạn thân, Bạch Đa Đa cũng phải thừa nhận, bản thân có chút dao động. Đã quá quen với cuộc sống quy quy củ củ của chính mình những năm gần đây, cậu đột nhiên cũng có hơi muốn tìm chút kích thích trong đời.

Dù sao cũng làm đứa con không cần kế thừa gia sản, bạn nhỏ Bạch Đa Đa cũng chỉ có khoác lên cái mác 'rich kid', trên thực tế hữu danh vô thực.

Đôi mắt to của cậu lóe lên, hơi hé miệng muốn nói lại thôi, lại vẫn nói ra.

"Được rồi, nhưng mà, mày biết đó, tao là gay mà." .

Bạch Đa Đa nhìn chung quanh mấy mỹ nữ và các chị đẹp đến, nói giọng nhỏ xíu.

Lục Thiểu Thiểu thầm nghĩ có hy vọng, vung tay lên thề thốt, "Yên tâm, chỗ này cũng không thiếu đàn ông!"

Bạch Đa Đa nheo mắt muốn đổi ý lại, nhưng mà đã không còn kịp rồi, đúng lúc cậu vừa định đứng dậy chạy trốn, chỉ cảm thấy từ các phương hướng truyền đến lực đạo vuốt ve, mấy bàn tay đã đưa cậu kéo về trên ghế sa lon.

"Thiếu gia Bạch, cậu uống rượu không ạ? "

Cậu hốt hoảng gỡ ra cái này, hoàn hồn nhìn lại, không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã ngồi nhiều đàn ông có tướng mạo xinh đẹp. Một người đang cầm quả nho muốn đút vào trong miệng cậu, một người thì cầm ly rượu cocktail muốn cho cậu uống, còn có một người ở bên ân cần đấm chân cho cậu.

"Những người này đều còn non mới tới, Đa Đa cứ yên tâm chơi đi, chơi chán những người này rồi thì họ sẽ lấy tiền rời đi, cam đoan sạch sẽ. Tao sẽ không quấy rầy tao nữa nhé~ ~" Lục Liên Thành tốt bụng mà nhắc nhở một câu, cảm giác mình đã thằng cậu bạn thân sắp đặt chu toàn nhất, sau đó đã phủi mông bỏ đi.

Bạch Đa Đa ở trên ghế sa lon vội vã muốn hất xuống mấy bàn tay đang cứ sờ sọang cậu này, trong miệng tuyệt vọng hướng bạn của mình la lên: "Ê! Lục Thiểu Thiểu! Lục Thiểu Thiểu mày trở lại cho tao!"

Lục Thiểu Thiểu trả lại cho cậu một ánh mắt "Ah đúng rồi, trong cái club này mày muốn ai cũng có thể, tùy ý chọn, chỉ cần một câu thôi ", sau đó biến nhanh như cơn gió.

Bạch Đa Đa: QAQ!

Nhìn thằng bạn khốn trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, cậu ở trong lòng đem Lục Thiểu Thiểu băm thành trăm mảnh nhỏ, sau đó xuất lực ra dùng hết toàn bộ sức mạnh để vung người ra khỏi đám người này, tùy tiện tìm một phương hướng chạy tháo ra ngoài.

Chỉ để lại ba tên trai bao khuôn mặt còn sửng sốt đến ngây người, còn có một người bồi bàn trên đường bị cậu đụng vào, tiếng vỡ vụn do ly thủy tinh rơi xuống đất vang lên loảng xoảng, trong đại sảnh bắt đầu hỗn loạn cả lên.

"Ai da, Bạch thiếu gia, cậu đi đâu vậy ạ?" phía sau truyền đến tiếng bồi bàn la lên.

Bạch Đa Đa càng chạy càng nhanh.

"Bạch thiếu gia! Hướng kia không đúng, đừng đi, mau trở lại!" phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Bạch Đa Đa che lỗ tai nhắm mắt xông về phía trước.

. . .

Có một căn phòng riêng ở trong club, một người nam nhân nghe xong báo cáo của cấp dưới, bóp gãy ly chân cao trong tay.

Anh mang gương mặt âm trầm đứng lên, bỏ rơi sau lưng những đối tác, trực tiếp đẩy cửa ra bước nhanh ra ngoài.

Sau đó trong lòng lại đột nhiên thu được đại bảo bối mình đang tính đi tìm.

"Ui da", Bạch Đa Đa hai tay che cái trán bị đụng đau mà than lên một tiếng, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ướt nhẹp, nước mắt theo sinh lý tràn ngập ra, cậu có chút bực bội mà ngẩng đầu lên.

Sau đó bị chìm vào một đôi mắt sâu trầm lắng.

Lúc này Bạch Đa Đa mới phát hiện ra mình đã xông vào một căn phòng VIP khác, lúc này đang chật vật ngã xuống trong ngực của người đàn ông trước mắt.

Khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn lại bén nhọn, đường nét góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng tắp nhìn giống Tây, cặp môi mỏng thường bạc tình bạc nghĩa, mặt không biểu cảm, dáng vẻ hơi doạ người.

Cánh tay của người này đang vòng quanh vững chắc ở bên hông mình, tuy là gương mặt có hơi đáng sợ, nhưng những lời từ trong miệng nói ra lại dịu dàng hết mức.

"Cậu có khỏe không", âm sắc gợi cảm trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai của Bạch Đa Đa.

Bạch Đa Đa còn ôm cái đầu nhỏ của mình, nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông xa lạ trước mặt, mê man lại luống cuống: "Tôi vẫn, không sao à?"

Sau đó cậu cứng đờ nhìn quanh một cái bốn phía, phát hiện một đám người đều đứng lên nhìn bọn họ, những người nam nữ khác bên trong căn phòng bởi vì tư thế bây giờ của Bạch Đa Đa, bị dọa đến mức không dám thở mạnh một cái.

Người đàn ông lại chỉ nhìn thẳng mắt vào cậu thanh niên đang ôm đầu, đột nhiên, anh bắt lại tay của Bạch Đa Đa, sau đó ở trong ánh mắt mê mang của người kia, bàn tay to xoa xoa sau gáy của cậu.

Xoa lại xoa. . .

Truyện Chữ Hay