Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 234: ngoại truyện 005: cổ dư say rượu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ Dư

Được thị trưởng tự mình giao nhiệm vụ, sáng sớm hôm sau Cổ Dư đã chạy tới sảnh giao dịch, ngồi giữa những người đại diện đấu thầu, cố ý nâng giá thầu lên.

Trước khi cô nhiều năm theo bên cạnh Đằng Duệ Triết, có chút kinh nghiệm trong việc cạnh tranh đấu giá thầu này, vì thế chưa được một giờ đồng hồ đã nâng giá lên một trăm ngàn, khiến cho tất cả mọi người không dám mù quáng lao theo! Hiện tại, chỉ cần không có người cạnh tranh, cô có thể thuận lợi hợp tác cùng tập đoàn lớn này, hoàn thành đấu thầu!

Nhưng mà mục đích của cô không phải là bắt đầu một dự án hợp tác, mà là dựa theo chỉ đạo của Mộ Dạ Triệt chơi một trò đơn giản, vì thế khi có người phụ trách của công ty ra giá một ngàn lẻ một vạn, cô mỉm cười, cầm lấy túi tài liệu tao nhã đi ra cửa.

"Dạ Triệt, dự án này đã được tặng cho công ty khác, lấy giá một ngàn lẻ một vạn, kế tiếp làm gì.

"Tốt lắm. Em quay về tiếp tục đi làm, không còn chuyện gì khác." Điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của Mộ Dạ Triệt.

"Được." Tuy rằng cô muốn truy hỏi nguyên nhân, nhưng nếu Dạ Triệt không muốn nói, vậy cô cũng không thể không cảm thấy được. Vì thế cô cùng một thư ký khác bên cạnh Mộ Dạ Triệt là Dịch Phong lái xe quay lại tòa thị chính, một lần nữa quan sát buổi đấu thầu hôm nay.

Lúc này giá gói thầu là ba trăm vạn, mọi người mong muốn giao dịch với giá khoảng sáu trăm vạn, nhưng trước khi đấu giá, cô đã cùng làm việc với các tập đoàn lớn khác, uyển chuyển tiết lộ mình muốn ra giá một trăm ngàn, vì thế hiện tại một bên nguyện đánh bên nguyện bị đánh, mọi người đến biết rõ tình hình đấu giá đấu thầu, vẫn như cũ hoàn thành cuộc đấu giá này! Đủ để thấy được sự mê hoặc của dự án lần này!

"Thư ký Dịch, gần đây Mộ thị trưởng có phải gặp chuyện gì khó giải quyết phải không? Ví dụ như gặp phải một chính khách nào đó công kích anh ấy?" Không gian nhàn hạ, cô lặng lẽ giữ chân Dịch Phong, nửa đùa nửa thật nói ra nghi vấn của mình, "Vài ngày trước, tôi nhìn thấy áo sơ mi của anh ấy dính đầ máu, vài ngày sai, đột nhiên anh ấy lại ra tay can thiệp đấu giá, cố ý nâng giá lên, không cho một người nào đó thực hiện được ý muốn đấu thầu. Bởi vậy tôi nghĩ, không phải là anh ấy gặp phải cướp biển khó giải quyết chứ."

"Ồ, thư ký Cổ cho rằng Mộ thị trưởng gặp cướp biển sao?" Dịch Phong quay đầu cười nhẹ nhàng, cũng mang theo ý tứ vui đùa, "Không đến mức gặp phải cướp biển, nhưng trong kiếp sống chính trị của ngài ấy, quả thật tồn tại không ít đối thủ. Lúc này, tôi cũng giống cô, đều không biết rốt cuộc ngài ấy làm cái gì, đây hình như là việc riêng của Mộ thị trưởng, ngài ấy không muốn để người khác biết."

"À, vậy không có việc gì." Cổ Dư cười một cái, cảm giác mình gần đây đặc biệt nhiều chuyện, vội vàng lùi về vị trí, tiếp tục công việc văn thư nhàm chán của mình. Nhận tài liệu, đánh chữ, in ra, nhận tài liệu, đánh chữ, in ra, ...... Ôi, chờ thăng chức đi, loại cuộc sống như người máy này thật khiến người ta nổi điên, mỗi ngày đều một kiểu như vậy!

Sau khi tan tầm, cô trước sau như một bị Mộ thái thái kêu đến Mộ gia ăn cơm, trên đường, cô cố ý chọn quà cho Mộ thái thái, một cái khăn lụa sang trọng xinh đẹp, xem như món quà lấy lòng mẹ chồng tương lai.

Mộ thái thái nhìn thấy khăn lụa này, quả thật mừng rỡ cười toe toét, vội vàng để Cổ Dư quàng giúp mình, không ngừng hỏi có hợp không. Mộ bí thư ở bên cạnh nhìn, thở dài lắ đầu, để cô con dâu tương lai này ngồi xuống, nói: "Cổ Dư không phải lần đầu mua quà đến đây, sau này đừng tiêu xài như vậy, dù sao sau này là người một nhà, đừng mua những món đồ xa xỉ."

Cổ Dư nghe câu "người một nhà" này, phút chốc lòng ngọt như mật, mỉm cười gật gật đầu.

Mộ thái thái thì tháo khăn lụa ra, để người hầu cẩn thận cất vào trong hộp quà, lại cầm tay của Cổ Dư, cười nói dịu dàng: "Nếu là người một nhà, vậy chúng ta chọn ngày đính hôn đi. Vài ngày trước chúng ta có ăn cơm cùng lão tiên sinh William, thương lượng qua về ngày kết hôn, ông ấy không có dị nghị gì, toàn bộ đều để con cùng Dạ Triệt quyết định."

"Dạ Triệt nói sao?" Thật ra Cổ Dư không xác định Dạ Triệt sẽ đồng ý, bởi vì hôn nhân là chuyện đại sự, Dạ Triệt sẽ không xem là chuyện đùa.

"Nó nói từ từ rồi xem, nó cần thêm một thời gian." Mộ bí thư bất đắc dĩ trầm giọng trả lời, nghiêng người bảo người hầu dọn cơm, lại nói lời thật lòng: "Một khi đã như vậy, ta cho hai đứa đính hôn trước, sau khi đính hôn, Mộ gia sẽ tuyên bố với bên ngoài mối quan hệ giữa hai người, như vậy đối với Cổ Dư sẽ công bằng hơn một chút."

"Cám ơn bác." Tuy rằng Cổ Dư có chút thất vọng với thái độ của Dạ Triệt, nhưng chỉ cần hiện tại Dạ Triệt không có yêu bất kì ai, vậy cô sẽ không cho rằng Mộ Dạ Triệt hoàn toàn không có khả năng yêu mình. Hắn cần thời gian, cô cũng cần có thời gian tương tự để thích ứng, không thể để cho mình giống như không gả đi được, "Nhưng con cảm thấy chuyện này hẳn là nên thương lượng trước với Dạ Triệt, chỉ cần anh ấy đồng ý, con có thể suy nghĩ một chút."

---

Buổi tối về nhà lúc tám rưỡi, Mộ Dạ Triệt phát hiện Cổ Dư còn ngồi ăn hoa quả với ba mẹ trong phòng khách, nói chuyện phiếm, tiếng cười không ngừng vang lên, không khí vô cùng hòa hợp, vì thế hắn đưa áo khoác cho người hầu, đạm bạc đi tới chào hỏi ngắn gọn, chuẩn bị lên lầu.

"Dạ Triệt." Mộ bí thư kêu giữ hắn lại, bảo hắn ngồi xuống bên cạnh Cổ Dư, có chuyện quan trọng cần thương lượng, "Tháng sau chính thức công khai mối quan hệ giữa con và Cổ Dư, được không?"

Mộ Dạ Triệt ngồi xuống bên cạnh Cổ Dư, cũng không kinh ngạc với quyết định này của ba mình, bình tĩnh nói, "Tháng sau rất bận, con không cho rằng đây là thời gian thích hợp, chờ sau này nói sau."

"Dạ Triệt!" Mộ thái thái thoáng nâng cao giọng, vẫn vô cùng đau đớn khi con không chịu kết hôn, nhất là cái câu " chờ sau này nói sau" kia của con, trực tiếp đụng đến cơn đau đầu của bà, "Tuổi con không còn nhỏ nữa, không thể kéo dài thêm, Cổ Dư là một cô gái tốt......"

"Con lên lầu trước, mọi người thông cảm." Mộ Dạ Triệt nói ngắn gọn cắt ngang lời nói của mẹ, rõ ràng không muốn nghe, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn bên này một xái, thân hình thon dài xoay người lên lầu.

Cổ Dư thấy hôm nay Mộ Dạ Triệt trốn tránh vấn đề này, hơn nữa thoáng nhìn tâm tình không được tốt, cô vội vàng đứng lên chào tạm biệt, "Bác trai bác gái, con cũng về trước, hôm nay đã quấy rầy mọi người."Mô bí thư bất đắc dĩ gật gật đầu, "Ta để tài xế đưa con về."

Sau khi Cổ Dư đi ra khỏi biệt thự Mộ gia, quay đầu nhìn lầu hai sáng đèn, hít một hơi, xoay người ngồi vào xe.

Kết hôn là chuyện đại sự trong đời, cũng là nhiệm vụ, xem ra trải qua nhiều cuộc mai mối như vậy, Mộ Dạ Triệt đã có thái độ phản cảm khi cha mẹ bức hôn, quan hệ cùng cô đã tiến vào thời kỳ mẫn cảm.

Hắn có thể khách sáo hoàn thành nhiệm vụ hẹn hò của bọn họ, lịch sự dịu dàng, nhưng mắt thấy gần đây cô không ngừng lấy lòng Mộ thái thái, làm ra vẻ không gả vào Mộ gia thì không được, liền bắt đầu dần dần lãnh đạm với cô. Có khả năng hắn cho rằng cô và Mộ thái thái cùng một giuộc, vượt qua phạm vi ranh giới là đồng nghiệp cùng đồng bọn của hắn!

Thực ra thật lâu trước kia hắn từng nói qua với cô, chúng ta có thể dưới sự theo dõi của mọi người, thử kết giao xem sao, không cần phụ lòng "nhiệt tình" của bọn họ, nhưng nếu thật sự không rung động, như vậy chúng ta cứ làm bạn, không cần tiến thêm. Xem ra hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt phạm vi giới hạn này, cho rằng mối quan hệ của bọn họ thuộc vế sau!

"Anh à, có khả năng đêm nay em không về, ở lại Mộ gia hoặc qua nhà Đại Lận, anh đừng chờ cửa." Cô ngồi trên xe gọi điện cho Cổ Ngạo, để anh trai đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào không cần lo lắng đến cô em gái này, nhưng cố tình hiện tại tâm tình của em gái không được tốt, cần đi ra ngoài, "Ngày mai em đi làm luôn."

"Ừ, vậy để Mộ Dạ Triệt chăm sóc em." Cổ Ngạo một lần nghĩ đến em gái cùng Mộ Dạ Triệt ở chung quả không sai, yên tâm đem em gái phó thác cho Mộ gia, hơn nữa cũng cực lực tác hợp hai người, cười nói, "Ông ngoại vừa gọi điện, hỏi thăm khi nào hai người kết hôn, để ông sắp xếp lịch rình. Anh trả lời với ông là, nhanh thôi, khoảng một hai tháng tới, bởi vậy em cứ yên tâm ở lại bên kia, anh chuẩn bị cho em chuyện này."

"Anh à, không cần gấp như vậy, em......" Cổ Dư nhanh chóng từ chối, nói quanh co một chút, "Em...... Em cùng Dạ Triệt còn chưa chuẩn bị tốt, hơn nữa gần đây công việc có vẻ bận rộn, có khả năng em sẽ phải đi công tác nước ngoài, hoàn toàn không có thời gian cử hành hôn lễ."

"Nếu đã như vậy, thế thì anh không nhúng tay chuyện của hai người nữa, hai người tự mình sắp xếp đi." Cuối cùng Cổ Ngạo cười nhẹ, trong giọng nói chứa đầy cưng chiều cùng vừa lòng, chấm dứt trò chuyện cùng em gái.

Cổ Dư thì để tài xế dừng xe ở ven đường, còn cô thì đi vào khu biệt thự về nhà, nhưng mà sau khi tài xế quay đầu xe, cô lại giơ tay bắt một chiếc tắc xi, đi vào chợ đêm ở khu phố Giang Bắc uống rượu giải sầu.

Thật ra năng lực làm việc của cô rất giỏi, kỹ thuật cao, diện mạo xinh đẹp, các mặt khác không có trở ngại gì, chính là có chút keo kiệt, lâu lâu lại nói dối một chút, yêu tiền như mạng, vì sao chính cô lại không gả đi được? Đại Lận nhỏ hơn cô nhiều như vậy đều đả gả đi! Đồng nghiệp nữ ở bên cạnh, cũng đều đã gả đi......

Cô ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó cầm đũa gắp từng miếng thức ăn, khóc ô ô, sợ đến mức mấy người đàn ông bên cạnh đang kinh diễm vì gương mặt của cô được mở rộng tầm mắt! Ôi chao, thì ra các cô gái xinh đẹp đều không để ý hình tượng mà dùng bữa như vậy sao! Dùng đũa gắp thức ăn, há mồm thật to, nhai nhồm nhoàm, sau đó uống từng ngụm rượu, khóc tu tu...... Tuy rằng thoáng nhìn thì thấy đói bụng, ăn ngon miệng, nhưng thật sự không đạt tiêu chuẩn mỹ nhân ăn cơm, quả thật mấy trăm năm cũng ăn không xong!

Cổ Dư thấy mấy người đàn ông bên cạnh cứ nhìn chằm chằm mình, cô ăn miếng thức ăn cuối cùng, uống xong ngụm rượu cuối, quay đầu nhìn qua bên này, "Hức...... Có muốn uống cùng không? Ông chủ, dọn đồ ăn lên! Hức......"

Cổ Dư

Mấy người đàn ông thấy cô còn đang nấc cụt, mùi rượu nồng nặc, hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến cô, lập tức đứng lên giải tán, đều tự mình lên xe, "Bệnh thần kinh!"

"Không uống đem đổ." Cổ Dư tiếp tục rót rượu, tự mình ăn, sau đó đột nhiên khóc to hẳn lên, vừa nâng ly vừa khóc, "Mộ Dạ Triệt cụng ly nào! Để...... cụng ly cho hai năm làm bạn của chúng ta, em thật sự vui vẻ...... thật sự......" Nói đứt quãng xong, cô uống ly rượu cuối cùng, vẻ mặt đỏ bừng, "Nâng...... ly......" Đặt ly rượu xuống, cuối cùng lại ngồi gục trên bàn mà khóc tu tu, cổ họng khàn khàn tràn ngập nghẹn ngào cùng thương tâm, hai vai đang kịch liệt rung động, "Thật ra em không có vui, Mộ Dạ Triệt...... Tâm lý của em lại rất cao hứng, không biết vì sao em lại như vậy...... Thật xin lỗi, hình như em vi phạm ước hẹn mà yêu anh...... Có phải khiến anh phiền lòng hay không......"

Chủ quán ở bên cạnh chứng kiến người khách cuối cùng này say khướt, miệng nói đầy lời vô nghĩa, điện thoại đổ chuông cũng không nhận, liền thấy nhưng không thể trách, lắc đầu, tiếp tục cúi đầu công việc thu dọn quán xá.

Cổ Dư vẫn nằm gục trên mặt bàn lộn xộn mà khóc, tiếng nói lại khàn khàn nghẹn ngào lần nữa, sau đó dần dần khôi phục bình tĩnh, bắt đầu hát.

Cô lấy đáy ly làm micro, hắng giọng một cái rồi đứng lên, bỗng nhiên hát bài hát thiếu nhi mà trước đây mẹ dạy cho cô, "Mẹ, mẹ hái sao cho con, hái sao, ô oa ~, hái sao hái trăng, hái sao cho công chúa nhỏ......" Khiến người qua đường bên cạnh phải dừng chân nhìn xem, cười ha ha. Thấy quá nhiều người khách say rượu như kẻ điên, nhưng họ chưa từng thấy qua một mỹ nữ nào có thân hình chữ S gợi cảm vừa hát nhạc thiếu nhi vừa múa, thoạt nhìn có vẻ say rượu, thật đẹp mắt, thật đáng yêu!

Bên này, Đại Lận luôn gọi qua điện thoại của Cổ Dư, tìm cô có việc, nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái không người nhận nghe, khiến cô không thể không gọi qua Mộ gia, hỏi có Cổ Dư ở đó hay không?

Mộ bí thư nghe vậy hơi kinh hãi, gọi tài xế đến hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế mới biết Cổ Dư căn bản không về nhà, vô cùng có khả năng đêm nay bị thái độ của Dạ Triệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

"Dạ Triệt!" Ông vội vàng đi đến phòng của con, gõ gõ cửa, "Cổ Dư không có về nhà, gọi điện thoại vẫn không được, con đi tìm xem."

Giờ phút này, Mộ Dạ Triệt đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tài liệu ở trước mặt không chớp mắt, suy nghĩ rơi vào một mảnh trầm tư. Nghe được âm thanh của ba ngoài cửa, hắn dựa lưng vào ghế, thản nhiên trả lời, "Cô ấy là một người trưởng thành, có cuộc sống riêng của mình, chúng ta không nên quản nhiều."

Mộ bí thư liền mở cửa phòng ra, chậm rãi thong thả đi vào, nhìn con dưới ánh đèn, "Thái độ hôm nay của con đối với Cổ Dư hơi quá phận, có phải bởi vì ta cùng mẹ của con đề cập đến hôn sự của hai người hay không?"

Mộ Dạ Triệt nghe vậy liền cong môi cười, lẳng lặng xoay người, giờ phút này ngồi dưới ánh đèn, làn da hắn càng thêm trắng, phong thần tuấn lãng, không giống người thường -- mái tóc ngắn đen thùi rậm rạp, nhẹ nhàng khoan khoái, dưới hàng lông mày kiếm là đôi mắt đào hoa, tràn ngập đa tình, tinh thuần, tuấn tú, soái khí, hợp lại thành một loại phong tình cực mỹ. Mũi cao thẳng, độ dày môi vừa phải khiến người ta phải hoa mắt, cười nói:

"Chuyện hôn sự này không phải đây là lần đầu tiên bị đề cập như vậy, con không nghĩ rằng cô ấy sẽ có phản ứng lớn như thế, ba, có lẽ cô ấy muốn đi dạo đâu đó, chúng ta nên để cô ấy yên tĩnh một mình. Giờ con có điện thoại, ba cứ tự nhiên."

Hắn có ý bảo ba mình về nghỉ ngơi, còn mình thì cầm lấy điện thoại đang đổ chuông, đi đến ban công, nhận nghe điện thoại, "Nói."

"Thiếu gia, bên phía công ty của Lâm tiểu thư xuất hiện một ít vấn đề, hiện giờ Lâm tiểu thư đang sứt đầu mẻ trán ở bệnh viện, tính xuất viện trước."

"Tôi lập tức qua đó."

---

Phó Minh Khải

Trước khi Phó Minh Khải bay qua Thụy Sĩ, ứng trước năm trăm vạn để đấu thầu, đây là tài sản lớn nhất mà công ty có thể đưa ra, cũng là tài sản tích tụ cuối của anh. Anh tính toán đặt cược vào dự án này, đem tài sản của công ty để hợp tác cùng tập đoàn lớn, tiến hành thắng lợi đôi bên cùng có lợi.

Nhưng mà một đêm trước khi đấu thầu thì Lâm Tiêm Tiêm xảy ra tai nạn, không thể tự mình đi giao dịch, chỉ có thể để trợ lý Phan thay mình đi đấu giá, hoàn thành mọi trình tự.

Vì thế một ngày này khi Lâm Tiêm Tiêm đang dần dần bình phục, Phó Minh Khải đang túc trực bên giường bệnh của mẹ gọi điện thoại quốc tế về cho cô, "Tiêm Tiêm, anh cần sự giải thích của em."

"Giải thích cái gì?" Lâm Tiêm Tiêm không hiểu ý những lời này, cảm giác trong lời nói của bạn trai chứa đầy trách móc, "Em cảm thấy thật có lỗi về buổi đấu thầu, nhưng em đã để trợ lý Phan đi đến đó. Lúc này công ty chúng ta không thành công, là vì có người cạnh tranh ác ý, là người của bọn họ tự biên tự diễn ở bên trong, thu hết vào túi, bởi vậy khi đối phương đã không có ý tốt muốn hợp tác, chúng ta không cần nhảy vào vũng bùn này."

"Ngày mau, anh chờ giải thích của em." Phó Minh Khải vẫn nói những lời này như cũ, sau đó lạnh lùng treo điện thoại!

"Làm sao vậy?" Lâm Nho Nhỏ ở bên cạnh nhìn, ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm, "Phó Minh Khải tức giận với em vì buổi đấu thầu lần này sao?" Người đàn ông này bị gì vậy, chẳng lẽ Tiêm Tiêm tự tạo ra tai nạn xe cộ sao?!

Lâm Tiêm Tiêm thản nhiên liếc mắt nhìn chị gái một cái, không có trả lời, xuống giường, nhíu mày nhìn cửa phòng bệnh.

Một thời gian trước bởi vì cần cho công việc, cô từng mang theo con dấu cùng tài liệu mật của công ty đi đến văn phòng luật sư, bao gồm hồ sơ của công ty, thư mời, con dấu của công ty, báo cáo thuế, toàn bộ tài liệu mật, những tài liệu này dùng xong đều để vào trong túi làm việc của cô, tính đấu thầu xong sẽ đưa đến văn phòng luật sư.

Nhưng sau khi gặp tai nạn, cô đem túi làm việc cho mình giao cho trợ lý Phan mà mình tin tưởng nhất, để trợ lý Phan thay mình đi đấu thầu, hơn nữa đem toàn bộ tài liệu mật này trả lại cho văn phòng luật sư, niêm phong lại. Trợ lý Phan trung thành và tận tâm cũng làm theo, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm cô, báo cáo một ít tình hình của công ty cho cô biết, giải thích tất cả đều ổn.

Tuy rằng dự án lần này thất bại, mấy ngày nay sắc mặt của trợ lý Phan thoáng nhìn hổ thẹn cùng ảm đạm, nhưng cô cũng không trách tội anh ta, để anh ta quay về làm việc, giúp cô quản lý công ty Sóng Biển cho tốt.

Nhưng mà liên tiếp hai ngày từ hôm qua đến nay, trợ lý Phan chưa từng đến thăm cô, gọi điện cũng không nhấc máy, gọi điện thoại đến công ty cũng không có ai. Loại tình huống này khiến lòng cô bất an đến khác thường, vẫn chờ đợi trợ lý Phan trước sau như một mà xuất hiện ở cửa phòng bệnh, đi vào báo cáo cho cô biết công ty không xảy ra chuyện gì.

"Này, đây là xảy ra chuyện gì! Nơi này là phòng bệnh cao cấp, không cho ai tùy ý ra vào, làm ồn xung quanh! Này --" Hai nữ y tá đang lớn tiếng kêu to ngoài cửa, tựa như đang ngăn cản một đám người đến gần cửa phòng bệnh, nhưng mà nhóm người này hùng hổ, không để y tá ngăn cản, một cước đá văng cửa phòng bệnh!

"Lâm Tiêm Tiêm, quả nhiên cô trốn trong này, đi ra cho tôi!" Người tới đương nhiên là tất cả nhân viên trung thành của công ty, bao gồm kế toán, nhân viên tiêu thụ, công tác thống kế, nhân viên thiết kế, cùng một số công nhân viên tuyến dưới, một đám người đang nhao nhao nói ồn ào, tuy rằng công ty của bọn họ có quy mô nhỏ, toàn thể nhân viên chưa đến ba mươi người, nhưng hiện tại toàn bộ nhân viên đều đến đây "thăm hỏi" cô, thật khiến cô chấn động!

"Lâm Tiêm Tiêm, cô vậy mà có ác ý khiến công ty phá sản, tính ôm tiền chạy ra nước ngoài, cô có phải người hay không?!" Nhóm kế toán nữ, nhóm công tác thống kê đang tức giận đến run run toàn thân, lôi kéo biểu ngữ đả đảo ác nữ, nhảy lại đây tính tát mặt Lâm Tiêm Tiêm, "Cô thế nhưng lại thừa dịp Phó tổng không có mặt, cố ý bán công ty đi, sau đó tuyên bố với chúng tôi là công ty phá sản, ác ý đóng cửa công ty! Nhưng chúng tôi phải làm sao bây giờ, chúng tôi là Phó tổng đưa đến, có con để nuôi, cần có tiền để trả nợ, một khi công ty không còn, chúng tôi phải ăn không khí! Cô vẫn không phải là người, thế nhưng lại làm ra chuyện lòng lang dạ sói này, chúng ta bắt cô ta đi ngồi tù đi! Bắt lấy cô ta!"

"Ối, đây là xảy ra chuyện gì vậy!" Lâm Nho Nhỏ vội vàng giang hai tay bảo vệ trước mặt em gái, ngăn lại một cảnh dọa ngây người này, "Ai nói với các người là công ty đống cửa?! Ai nói là Tiêm Tiêm muốn trốn ra nước ngoài?! Không phải công ty Sóng Biển của các người vẫn rất tốt sao? Hai ngày trước trợ lý Phan còn nói công ty ổn lắm, chờ Tiêm Tiêm bình phục trở lại......"

"Trợ lý Phan nói, là Lâm Tiêm Tiêm này để anh ta cầm giấy tờ bất động sản của công ty, giấy chứng nhận cổ phần đi gặp mặt người thu mua, tính ký kết hợp đồng! Hiện tại trên hợp đồng đã có con dấu, người ký tên là Lâm Tiêm Tiêm, đã có hiệu lực pháp luật...... Thật đúng là vô liêm sỉ, ngày đó chúng tôi còn không biết

chuyện gì xảy ra, cứ theo lẽ thường mà đi làm, đột nhiên có người lại công ty niêm phòng, nói là công ty đã bị bán qua tay, Lâm Tiêm Tiêm ôm tiền bỏ chạy, đá chúng tôi ra ngoài! Hơn nữa Lâm Tiêm Tiêm còn lén trao đổi mua mấy phần bảo hiểm, người được bảo lãnh là tên của cô ta, không phải đang nguyền rủa Phó tổng đi chết à!"

Vài người hướng về Lâm Tiêm Tiêm đang suy yếu, nhất định phải bắt cô đi ngồi tù, thống hận cực điểm đối với cô gái này, "Cô sớm đuổi việc trợ lý Phan đi, uy hiếp anh ta không được nói sự thật! Nếu không phải trợ lý Phan bị chúng tôi ép hỏi mãi, chúng tôi còn không biết chuyện gì đã xảy ra! Tiện nhân vô liêm sỉ!"

"Tôi không có ký tên!" Lâm Tiêm Tiêm nhíu mày nói lớn tiếng, "Đây là công ty chung của tôi cùng Minh Khải, tôi không có khả năng đi bán nó! Hơn nữa mua bảo hiểm là chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao tôi có khả năng nguyền rủa Minh Khải đi chết được?" Cô gấp đến mức nước mắt lưng tròng, không rõ tình hình hiện tại rốt cuộc là thế nào? Hèn gì vừa rồi Minh Khải yêu cầu cô giải thích, thật sự tức giận!

"Trên hợp đồng ký tên của cô, công ty cũng xác thực đã bị niêm phong, tiện nhân như cô còn chống chế cái gì?! Chúng ta đừng nói nhiều vô nghĩa với cô ta nữa, để cô ta đi ngồi tù, lấy lại công ty của chúng ta!"

Trong lúc xô đẩy ồn ào, Lâm Tiêm Tiêm bị đẩy ngã té trên giường, bỗng nhiên nhớ lại trong khoảng thời gian nằm viện này, trợ lý Phan có đưa mấy tài liệu để cô ký tên, nói là tài liệu thông lệ của công ty, ký ký thì được rồi, cô có lật qua vài lần, hơn nữa mười phần tin tưởng trợ lý Phan, không chút suy nghĩ mà ký! Nhưng không nghĩ tới, thế nhưng trợ lý Phan lại đông tay động chân trong tài liệu, bán đi công ty của cô cùng Minh Khải!

Trời ạ, cô làm sao giải thích với Minh Khải đây, làm sao giải thích với nhân viên công ty là cô không có bán công ty?!

Lâm Nho Nhỏ thấy em gái bị té trên giường, khóe mắt rơi lệ, biểu tình có vẻ yếu ớt, cũng không dám chống cự đám người kia, mặc cho bọn họ đánh chửi. Cô ra sức chen lấn qua bên này, đau lòng che trước mặt em gái, để mọi người bình tĩnh, "Chờ Phó Minh Khải trở lại rồi nói sau được không? Tiêm Tiêm vừa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng lẽ các người muốn náo loạn xảy ra tai nạn chết người nữa sao?!"

Ngoài cửa, Mộ Dạ Triệt nghe tin vừa đến bệnh viện, thân hình cao to chậm rãi đi tới, khi nhìn thấy đám người đang phẫn nộ vây quanh hai chị em, khóe môi hắn gợi lên chút cười lạnh, khuôn mặt bởi vì chứa đầy sự hung ác nham hiểm, ngũ quan bắt đầu có hình dáng rõ ràng, hai tròng mắt lạnh như băng, có chút cuồng dã tà mị.

Hiện tại Lâm Tiêm Tiêm bán đi công ty, phản bội Phó Minh Khải, có phải nên nếm thử cuộc sống sinh hoạt hạ đẳng hay không? Với hai chị em này, hắn không cảm thấy hứng thú lắm với Lâm Nho Nhỏ, bởi vì diện mạo của Lâm Nho Nhỏ không quá giống Lâm Ngọc Nhi, cũng từng làʍ ŧìиɦ nhân của Xá thiếu gia, đã nếm tư vị hạnh phúc của một tình nhân, bởi vậy trước mắt hắn có vẻ muốn tấn công Lâm Tiêm Tiêm, nhìn xem cô gái có bề ngoài ngây thơ ngượng ngùng này, có phải trong thân thể cũng không giống với vẻ bề ngoài tinh thuần hay không!

Giờ phút này, ánh mắt sâu thẳm của hắn dần dần âm lãnh hẳn lên, sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm ở trong phòng bệnh, bàn tay đút trong túi nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt cuồn cuộn nổi lên căm hận, khóe môi lại cười thản nhiên. Cô gái này càng khóc, hắn càng vui vẻ, tận tình khóc đi, trước mắt hắn thích nghe được âm thanh khóc anh anh của cô, quả thật là êm tai, không ai sánh bằng!

"Thiếu gia, chuyện bên kia của Phan Lợi Hoa đã giải quyết thỏa đáng. Ở trên pháp luật, công ty thương mại Sóng Biển quốc tế đã muốn đổi chủ, Phó Minh Khải không còn khả năng thu hồi lại." Người trợ lý bên cạnh cũng nhìn một cảnh này ở trong phòng mà báo cáo với hắn, "Công ty này đúng là có quy mô nhỏ, nhưng lại là tâm huyết của Lâm Tiêm Tiêm, cô ta từng đem toàn bộ tài sản tích tụ đầu tư vào đó, cố gắng hết ngày này đến ngày khác."

"Tốt lắm, cô ta nên nếm thử cảm giác đau lòng khi bị cướp đi vật mình yêu quý. Nếu Phó Minh Khải không quý trọng, tôi càng cảm thấy hứng thú với cô ta hơn." Hắn bảo vệ sĩ đóng cửa lại, khóe môi vẫn ôm lấy cười, khóe mắt nheo lại, lạnh lùng xoay người nhìn nghiền ngẫm bác sĩ đang vội vàng chạy tới, "Giúp Lâm tiểu thư làm thủ tục xuất viện, đưa hành lý đến biệt thự này, thân là ân nhân cứu mạng, bản thị trưởng có nghĩa vụ phụ trách cho cô ta, a."

Hắn bảo vệ sĩ đưa qua một địa chỉ mới, đôi mắt thâm thúy như đại dương, gợn sóng bình tĩnh lại lộ ra sâu không thấy đáy, cười tao nhã, chân dài rời đi, ở biệt thự chờ Lâm Tiêm Tiêm đến.

---

Duệ Triết - Đại Lận

Cổ Dư uống say ở quán rượu đêm đến không còn biết gì, chút khóc chút cười, nhưng vẫn không ai đến đón cô.

Cuối cùng là Đại Lận bằng trực giác của mình tìm đến Giang Bắc, quả nhiên nhìn thấy Cổ Dư nằm gục ngủ trên bàn trong quán ăn đêm, chủ quán đang thu dọn quán, "Torn!" Đại Lận chạy tới lắc lắc cô, lại phát hiện Cổ Dư đang ngủ say, hoàn toàn không tỉnh lại, vì vậy liếc mắt nhìn chồng ở phía sau, bảo Duệ Triết ôm Cổ Dư lên xe.

Thế nhưng Cổ Dư lại chạy tới nơi này uống rượu giải sầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đằng Duệ Triết trầm ổn thì cầm lấy điện thoại của Cổ Dư mà lướt lướt, vừa không làm theo ý của vợ, ẵm Cổ Dư đang ngủ say như chết lên xe, cũng không có gọi điện cho Cổ Ngạo lại đây, mà là mở số điện thoại riêng của Mộ Dạ Triệt, bảo chủ quán ăn đêm lại đây, đôi mắt lạnh như băng, trầm giọng căn dặn, "Gọi cho chủ nhân của dãy số này, thông báo anh ta đến đây đón cô gái này."

"Nhưng......" Cô gái này còn chưa có tính tiền! Bọn họ chờ đã thật lâu!

---

"Thông báo anh ta lại đây, tự nhiên anh ta sẽ trả tiền!" Đại Lận cũng hiểu được ý của Duệ Triết, để Cổ Dư tiếp tục nằm sấp mà ngủ, còn mình thì thân mật kéo tay chồng xoay người quay lại xe, "Nhất định phải báo cho đối phương biết sự việc nghiêm trọng như thế nào! Bởi vì chúng tôi không biết tiểu thư này, chỉ là nhìn thấy cô ấy say đến đáng thương, hơn nữa nửa đêm lại một mình uống rượu giải sầu ở trong này, tưởng là bạn của chúng tôi. Mà ở đây lại có rất nhiều kẻ biếи ŧɦái." Cô cố ý nhìn xung quanh.

Chủ quán vội vàng dựa theo căn dặn gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, dùng số của Cổ Dư mà gọi, "Alo, tiểu thư này đang uống rượu ở trong này, anh có thể đến đây một chuyến được không?"

Mộ Dạ Triệt thấy điện thoại của Cổ Dư truyền đến âm thanh của một người đàn ông xa lạ, nhăn mày lại, "Nói rõ ràng! Anh là ai?" Khi nói chuyện, hắn bảo tài xế quay đầu, tạm thời không đi đến biệt thự mới chuẩn bị cho Lâm Tiêm Tiêm, mà là đổi hướng.

"Tôi...... tôi là chủ quán chợ đêm, anh nhớ đến nhanh nhé, chúng tôi đang thu dọn quán, bạn gái của anh uống rượu ở trong này, chúng tôi không biết phải làm sao bây giờ. Nếu anh không đến, chúng tôi đành ném cô ấy ra ven đường, đến lúc đó nếu cô ấy bị ai cường bạo, đừng theo chúng tôi mà đòi trách nhiệm, chúng tôi cũng không còn cách nào......"

"Các người ở đâu?" Mộ Dạ Triệt lớn tiếng hẳn lên, rõ ràng là nổi giận.

"Chợ......chợ đêm ở Giang Bắc, gì mà hung dữ vậy, chúng tôi cũng là có hảo tâm, không muốn nhìn cô ấy bị cường bạo, trông cô ấy đến muộn như vậy......"

Cái trán của Mộ Dạ Triệt đã giăng đầy sọc đen, lớn tiếng chỉ đạo tài xế lập tức đi đến chợ đêm ở Giang Bắc, không cho chủ quán cắt đứt điện thoại lúc này! Bởi vì giờ phút này, dưới đáy lòng hắn đang ngàn vạn lần tức giận mà mắng, xác thực đúng là vì Cổ Dư chạy tới khu chợ đêm phức tạp uống rượu mà cảm thấy tức giận!

Một cô gái chạy tới nơi đó uống rượu, say đến không biết gì, cuối cùng phải để chủ quán gọi điện cầu cứu sao? Thật đúng là cô ấy yên tâm với vẻ bề ngoài xinh đẹp cùng dáng người của mình, thế nhưng lại không sợ những kẻ biếи ŧɦái háo sắc mơ ước, thèm nhỏ dãi, lại để mình uống say mèm sao?! Hắn nghĩ rằng cô ít nhất có ý thức phòng bị an toàn, chính là đi ra ngoài dạo một chút, sau đó ngoan ngoãn về nhà!

---

Truyện Chữ Hay