Lỗ Ái (Bắt Yêu)

chương 211: lãng mạn trong sơn động

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trâu Tiểu Hàm

Trâu Tiểu Hàm dùng khăn tay lau mặt, sau khi nức nở khóc lóc thật lâu, cuối cùng cũng dựa vào trong sân mà ngủ, đầu tựa trên vách tường, nhắm mắt lại ngủ.

Núi rừng bắt đầu an tĩnh lại, gió lạnh thổi lên, chim chóc im tiếng, một đêm cứ như vậy qua đi. Ngày hôm sau trời vừa hừng đông, Đại Lận cùng Duệ Triết đang ngủ ở trên giường, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh thùng thùng, có người đang làm bữa sáng, từng hương thơm phiêu tán đến nhà đá.

Đại Lận mở to mắt, nghiêng người ở trong lòng hắn, bỗng nhiên nhớ lại Trâu Tiểu Hàm còn ở bên ngoài, nâng tay hất mái tóc rối tung, nằm trong lòng hắn, dùng ánh mắt nhập nhèm cùng âm thanh ngọt ngào cười nói: "Không thể tưởng tượng được cô ta sẽ làm bữa sáng."

Đằng Duệ Triết mở đôi mắt thâm thúy hẹp dài ra liếc nhìn cô một cái, tiếp tục ôm sát cô mà ngủ, không hứng thú đối với chuyện này.

Cuối cùng, bàn tay to của hắn lủi vào trong quần áo của cô, bắn đầu tiến hành trả bài sáng sớm, cúi đầu cắn lỗ tai của Đại Lận, cùng chạm vào vành tai và tóc mai với cô. Đại Lận cười dịu dàng trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngồi dậy lấy áo quần, chuẩn bị bước chân xuống giường, nhưng vẫn bị hắn kéo trở về, chui vào trong ổ chăn.

Một lát sau, trong phòng liên tục yêu kiều, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, âm thanh của Trâu Tiểu Hàm cắt ngang kiều diễm trong phòng ngủ, "Bữa sáng làm xong rồi, hai người có muốn rời giường cùng nhau ăn không?"

"Cút!" Đằng Duệ Triết lạnh lùng cất tiếng, buông đôi môi thơm của cô gái bên dưới ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, "Trâu Tiểu Hàm, hiện tại cô cút đi được thật xa nơi này thì hãy cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi!" Thực con mẹ nó mất hứng, mỗi thời khắc mấu chốt đều phải nghe âm thanh của người phụ nữ vô liêm sỉ như âm hồn không tan này! Ai dám có tâm trạng thoải mái, dám ăn bữa sáng do đôi tay bẩn thỉu của cô ta làm ra! Có phải cô ta đã quên chính mình đã làm chuyện gì thiếu đạo đức?

Quả nhiên Trâu Tiểu Hàm không dám lên tiếng nữa, mặt xám mày tro lui về một góc, để nơi này khôi phục vẻ im lặng của sáng sớm.

Trên giường, Đại Lận lại đẩy ra người đàn ông đang nằm trên người mình, có ý bảo hắn rời giường, "Mặc kệ như thế nào, chúng ta nên rời giường đi tản bộ. Không khí bên ngoài thật tốt, chúng ta đi hái đồ ăn."

Thế này hắn mới hôn hôn cô, từ trên người cô xoay người xuống, ngực trần lõα ɭồ nằm dựa vào đầu giường, dùng bàn tay lau khuôn mặt nhập nhèm, lấy hộp thuốc trên đầu giường đốt một điếu, hít một ngụm, trong sương khói lượn lờ, nheo mắt thưởng thức dáng vẻ mỹ miều rời giường của cô, khôi phục một thân tinh thần sảng khoái.

Hơn mười phút sau, hai người một trước một sau đi ra từ nhà đá, cầm gáo nước chuẩn bị múc nước giếng, đột nhiên Trâu Tiểu Hàm đi tới, chỉ vào hai chậu nước rồi cười nói với Đại Lận: "Tớ đã múc nước giếng cho cậu rồi, bếp lò còn nóng, cậu có thể đun nước, dùng nước nóng rửa mặt, như vậy tốt cho làn da một chút."

Đại Lận cười gượng ép, cảm thấy Trâu Tiểu Hàm đối với mình quá mức khách sáo, có chút không thích ứng, vẫn ném gáo nước vào giếng, tự mình múc nước, dùng nước lạnh trong veo rửa mặt.

Hắn thì mặc áo cổ chữ V ở nhà thoải mái, để lộ xương quai xanh cùng làn da màu đồng cổ cất bước đi trong sân vườn, đôi mắt nhọn liếc nhìn bàn ghế đá được Trâu Tiểu Hàm quét dọn sạch sẽ, cùng với bữa sáng đang tỏa hương bốn phía, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú trên mặt Trâu Tiểu Hàm, "Khi nào thì cô có thể biến mất?"

Sắc mặt của Trâu Tiểu Hàm buồn bã, bị những lời này của hắn làm tổn thương, từng bước lui về phía sau mà nói: "Chỉ cần Đằng Vi Trì bị bắt, tôi sẽ không hề quấy rầy anh. Duệ Triết......"

"Ai cho phép cô kêu tôi là Duệ Triết?!" Ánh mắt vô tình của hắn quét ngang lại đây, bộ đồ ở nhà cũng không cất dấu được tư thế hơn người oai hùng của hắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu không thấy đáy, bờ môi tựa như vẫn mang theo ý cười, lại làm cho người ta nổi gai ốc, "Lập tức biến mất cho tôi! Đừng để tôi lại nghe cô lặp lại tên của bản thiếu trong miệng cô!"

"Duệ......Đằng tiên sinh, nơi này không có trực thăng, tôi không thể rời đi!" Trâu Tiểu Hàm sợ tới mức toàn thân run hẳn lên, không ngừng lui về phía sau, sợ hắn túm lấy cô, trực tiếp ném xuống vách núi sâu vạn trượng! Cho nên cô nhanh chóng chạy trốn, trốn phía sau Đại Lận, ngược lại cầm lấy hai tay của Đại Lận mà đau khổ cầu xin, "Đại Lận, giúp tớ cầu xin Đằng tiên sinh, để tớ ở lại chỗ này mấy ngày! Tớ thật sự sợ những người đó lại đuổi gϊếŧ tớ, khiến tớ chết một lần lại một lần......"

Đại Lận thấy Trâu Tiểu Hàm trốn phía sau mình, không ngừng đẩy cô về phía hắn, liền mỉm cười, hất tay của Trâu Tiểu Hàm ra mà nói: "Trâu tiểu thư, vì sao nhất định cô phải trốn ở chỗ này? Cảnh sát bảo vệ cô, chẳng phải an toàn hơn so với Duệ Triết bảo vệ cô sao? A, thật ra nói trắng ra là, cô chính là mượn danh nghĩa cảm tạ, muốn gặp Duệ Triết, nhìn xem tôi cùng anh ấy sống cuộc sống chỉ có hai người ở trên đỉnh núi không người này."

"Đại Lận, cậu hiểu lầm rồi, tớ tìm được đường sống trong chỗ chết từ rừng rậm, chính là muốn sống thật tốt......" Trâu Tiểu Hàm còn không ngừng giải thích, tựa như Đại Lận thật sự hiểu lầm mình, "Trong bệnh viện tâm thần căn bản là không an toàn, lúc nào tớ cũng có khả năng bị bắn chết......"

"Được rồi." Đại Lận hất tay Trâu Tiểu Hàm đang vươn tới người mình, từ chối bị cô ta đụng chạm, cười nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Mặc kệ loại lý do nào, cô đều để cảnh sát thành công đưa mình tới nơi này. Cũng là như vậy, vậy cái gì cũng đừng giải thích, tôi không ngại nơi này có thêm một người, chỉ sợ cô thấy chán đến ngán."

"Sẽ không, sẽ không đâu." Trâu Tiểu Hàm lắc đầu, đôi mắt chứa đầy lệ nóng, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, "Đại Lận, chỉ cần những lời này của cậu, tớ liền cảm thấy mỹ mãn. Đại Lận, nhất định cậu sẽ nhìn thấy tớ thay đổi, phát hiện tớ không còn là Trâu Tiểu Hàm trước đây luôn vì tư lợi......"

Đại Lận chớp đôi hàng mi cong dài, đôi mắt mang theo ý cười trong suốt như sương mai, sáng ngời, không phập phồng, cũng không tin lời nói của Trâu Tiểu Hàm, xoay người đi vào phòng bếp. Cô phát hiện Trâu Tiểu Hàm thay đổi để làm cái gì? Cô hình như cũng không tính sau này có lui tới với Trâu Tiểu Hàm, bọn cô đã muốn không còn quan hệ gì.

Cảm tạ xong Trâu Tiểu Hàm liền chạy theo phía sau cô, miệng vẫn không chịu yên, dây dưa phía sau cho rằng cô là nhánh cây cứu mạng duy nhất, "Đại Lận, cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không quấy rầy hai người ân ái vào sáng sớm nữa, trước đó tớ không biết cậu cùng chồng đang ân ái, cho là làm xong bữa sáng, nhân dịp còn nóng ăn mới ngon, bởi vậy đi gõ cửa. Cám ơn cậu không chê không giận tớ, sau này tớ tuyệt đối không lên tiếng nữa......"

Đại Lận đang cúi đầu nhặt rau nghe vậy cười nhẹ, đôi môi thoáng cong lên, không phá tâm tư cẩn thận của Trâu Tiểu Hàm.

Quả thật, sau khi Trâu Tiểu Hàm nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, bắt đầu thực sự hiểu được tính mạng đáng quý thế nào, có cầu xin người thân bạn bè cũng không thể, cho nên tự dặn lòng hướng thiện, quý trọng sinh mạng! Nhưng mà cô gái này vẫn là mượn cớ, cùng lúc muốn đến nơi thế ngoại đào viên này để tránh thoát tai nạn, khiến kẻ địch không thể đi vào, về mặt khác, cô gái này muốn nhìn thấy cô cùng Duệ Triết ân ái triền miên ở nơi này như thế nào, nếu có thể phá cô ta liền phá, nên gõ cửa liền gõ cửa, vĩnh viễn không thể thay đổi tính tình bốc đồng tiểu thư kia của mình!

Chẳng lẽ cô gái này thật sự nghĩ rằng Duệ Triết không dám đem cô ta ném xuống vách núi sao? Thôi, vậy để Duệ Triết làm thử xem sao.

Vì thế cô nhoẻn miệng cười, khuôn mặt dịu dàng như một đóa sen, cười nói với Trâu Tiểu Hàm: "Tiểu Hàm, thật ra cũng không dám giấu gì, tôi cùng với Duệ Triết đầu tiên là hưởng tuần trăng mật ở nơi này, để nơi non xanh nước biếc này tĩnh dưỡng thân thể của tôi, chuẩn bị cho hai đứa nhỏ có thêm đứa em trai. Cô xem nơi này màu hồng phấn trắng, núi non thác nước cái gì cần đều có, đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian, không tĩnh dưỡng thật là phí."

Dứt lời, nhẹ phẩy ống tay áo, dịu dàng nhìn thần sắc hâm mộ của Trâu Tiểu Hàm, khóe môi mọng vẫn ôm lấy nụ cười nhẹ.

Quả nhiên Trâu Tiểu Hàm nghe vậy mặt biến sắc, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười khô cằn, nói chúc mừng cô: "Thì ra hai người tính dưỡng thai ở trong này à, vậy không sai, hoàn cảnh nơi này thật sự rất đẹp, Đại Lận, cậu thật hạnh phúc." Cắn chặt răng, cười đi tới, ngay sau đó lại nói: "Đại Lận, hiện tại cậu cần nghỉ ngơi, chuyện nấu cơm giặt giũ giao cho tớ làm đi, vài năm nay tớ vẫn làm nữ công, cái gì cũng đều có thể làm. Giờ cậu đi tản bộ đi, tớ đi hâm bữa sáng lại cho cậu."

"Được." Đại Lận cũng không từ chối, khẽ mím môi, cười dịu dàng, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài về, cô cầm giỏ trúc đi phía dưới nhà đá hái mấy ngọn rau tươi, lấy đồ ăn ở đỉnh núi, chờ Trâu Tiểu Hàm hâm đồ ăn nóng cho mình, Mà Đằng Duệ Triết, sau khi mở miệng đầy lửa giận với Trâu Tiểu Hàm, bởi vì không thể trực tiếp bóp chết cô gái mặt dày hơn da trâu này, tránh không thể giao cho cảnh sát mạng người, để không có phiền toái cần thiết, hắn liền tạm thời xoay người quay lại nhà đá, xử lý chuyện Đằng Vi Trì, không hề xuất hiện.

Bởi vậy hiện tại Đại Lận thật thanh nhàn, vừa ngồi xổm hái rau, vừa đánh giá động tĩnh ở bốn phía, nhân tiện hái một ít thảo dược trị vết thương ở chân cho hắn. Giờ phút này mặt trời mới lên, núi rừng còn bị một tầng sương mù nồng đậm bao phủ, chim nhỏ cất tiếng, núi rừng trải qua một đêm bị oanh tạc, truyền đến một mùi thuốc súng thật thản nhiên.

Theo cô thấy, chiến sự trong rừng đã muốn ngừng lại, toàn bộ máy bay chiến đấu đều đã rút lui, nói vậy Đằng Vi Trì đào vong đã bị bắt. Mà mười mấy con tin bị kéo vào rừng, bởi vì sơn động bị sụp đổ, cửa vào thật bí ẩn, có khả năng gây khó khăn cho công tác cứu viện, làm cho cảnh sát không thể không huy động toàn bộ lực lượng nghĩ cách cứu viện, đảm bảo sự an toàn của con tin trước tiên rồi mới cứu ra!

Bởi vậy sau khi cảnh sát đưa Trâu Tiểu Hàm đến nơi này, liền không có xen vào cô nữa, để Trâu tiểu thư bị chấn kinh quá độ, thêm một loại khả năng là dưới trạng thái thần trí không rõ, dõng dạc lấy danh nghĩa muốn cảm tạ Đằng Duệ Triết ơn cứu mạng, đến nơi thế ngoại đào viên này của hai người làm thành chốn ba người! Không biết, Trâu Tiểu Hàm có tính là bệnh thần kinh thật, có cần nhập viện trị liệu thần kinh hay không?

Có lẽ, ngày hôm qua không nên để Duệ Triết tới cứu Trâu tiểu thư, hiện tại không phải lại bị bò lên người sao?

Cô cầm theo giỏ trúc hái đầy rau đi trở về, trên tay cầm thảo dược còn dính sương, mang theo tâm tình nửa trầm trọng nửa nhẹ nhàng bước lên thềm đá, đi đến cửa sân. Đang muốn đi vào, chợt thấy Trâu Tiểu Hàm đứng ở cửa bếp lén lút nhìn bốn phía, xác định không có người, sau đó nhanh chóng lùi về phòng bếp.

Hàng mi của cô trầm xuống, nhận định Trâu Tiểu Hàm không an phận, nhẹ chạy đến bên cửa sổ phòng bếp, nhìn thấy Trâu đại tiểu thư đang múc một chén canh nóng, khạc nhổ vào đó toàn bộ đờm linh tinh ghê tởm, sao đó cảm thấy mỹ mãn, lẩm bẩm: "Lần này để Đại Lận cô nếm thử nước bọt của tôi, không tính là quá mức, nói vậy cũng không xem thường cô được, ha ha." Cuối cùng cũng ói ra nước bọt, đờm vào trong nồi canh, khiến Đại Lận ở bên ngoài cửa sổ ghê tởm đến cực điểm, "Chịu chút bẩn này cũng sẽ không ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng cô, ai cho cô ở trước mặt tôi mà khoe khoang đàn ông yêu mình! Còn tuần trăng mật nữa chứ, tôi nhổ vào!"

Nói xong hừ lạnh, bưng một phần cơm khác đã chuẩn bị cho Duệ Triết đưa đến đây, làm cho Đại Lận đứng ở bên ngoài nhanh chóng chạy ra lại sân, nhìn thấy Trâu đại tiểu thư để ý lại áo quần của mình, bưng bữa sáng đi đến cửa phòng ngủ, xác định Đại Lận chưa có về, thế này mới dùng âm thanh mềm mại nhất đi gõ cửa: "Duệ...... Đằng tiên sinh, bữa sáng đã được tôi hâm nóng, anh ăn một chút đi, đừng để đói quá lại hại sức khỏe."

---

Đại Lận trước tiên quay lại đứng ở ngoài cửa, thấy một dáng vẻ này của Trâu Tiểu Hàm, cười nhẹ nhàng, chờ phản ứng của Duệ Triết ở trong phòng!

Quả nhiên, Duệ Triết không để ý đến Trâu Tiểu Hàm, trong phòng im ắng, mặc kệ Trâu Tiểu Hàm lại gõ cửa. Cuối cùng Đại Lận đi ra từ cửa, tay cầm giỏ đồ ăn, khóe môi mang theo ý cười, cầm thảo dược đặt lên bàn, trải ra, phơi nắng.

"Đại Lận, cậu đã trở lại, nhanh ăn bữa sáng đi, tớ hâm nóng rồi." Trâu Tiểu Hàm vội vàng chạy về phòng bếp, đem phần canh nóng đặc biệt đã xử lý kia cẩn thận đưa qua, đặt trước mặt Đại Lận, "Đây là canh cá, rất thanh, Đại Lận cậu tranh thủ uống khi còn nóng."

Cô ta tự mình đưa muỗng đến tận tay Đại Lận, thúc dục cô uống, đôi mắt hạnh tú lệ cười đến cong cong, mười phần ngọt ngào ôn nhu, "Tớ biết cậu không thích mặn, bởi vậy tớ để ít muối, cố gắng không phá hỏng vị thanh của canh cá."

---

Đại Lận không có nhận cái thìa, mà là liếc mắt nhìn canh cá kia một cái, đôi môi nở nụ cười, nói: "Tiểu Hàm, trực thăng của cảnh sát khi nào sẽ đến đây đón cô?"

Trâu Tiểu Hàm âm thầm sửng sốt, có chút chột dạ, nũng nịu trả lời: "Cái này...... tớ còn không biết, Đại Lận, không phải cậu ghét bỏ tớ đó chứ? Có phải chê tớ dong dài hay không?"

"Không dám." Đại Lận nhẹ hất tay áo đứng lên, đôi mắt mang ánh sáng nhu hòa, dùng ngón tay chỉ vào bát canh cá trước mặt, cười nói dịu dàng: "Tiểu Hàm, nếu cô đã chịu khó hào phóng như vậy, tôi không dám ghét bỏ cô dong dài. Chi bằng, Tiểu Hàm cô uống hết bát canh này, ăn bữa sáng này, bồi bổ cơ thể?"

"Không cần, không cần." Trâu Tiểu Hàm vội vàng từ chối, sắc mặt khẽ biến, không ngừng xua tay, chột dạ lặng yên lùi về sau, "Bát canh này là tớ cố ý chuẩn bị vì cậu, làm sao tớ có thể uống bát canh bổ dưỡng cơ thể của cậu được? Huống hồ trong nồi vẫn còn canh, tớ có thể tự múc một chén......"

"Trâu Tiểu Hàm, hình như cô vẫn không có thật tình hối cải." Đại Lận thất vọng lắc đầu, khóe môi cười càng rõ, biểu tình nhẹ nhàng trên mặt dần dần biến lạnh, đi một vòng quanh Trâu Tiểu Hàm, nhẹ giọng cười nói: "Bát canh này chứa đầy nước bọt của cô, tôi uống xong tự nhiên sẽ không sinh bệnh, cũng không bị trúng độc, nhưng Trâu Tiểu Hàm cô làm loại chuyện này, chính mình không biết là ghê tởm lắm sao?"

Cô nhìn qua Trâu Tiểu Hàm, đôi mắt lóe lên ánh sáng châm chọc, "Cô biết rõ tôi cùng Duệ Triết sẽ đề phòng cô, cô lại vẫn như cũ dám làm như thế, điều này chứng minh cô không sợ bị tôi bắt gặp, khó bỏ qua ác ý của cô đối với tôi. Như vậy tiếp theo, cô sống hay chết, cũng không liên quan đến chúng tôi!"

"Vậy cô có năng lực làm gì tôi?" Trâu Tiểu Hàm cao cao ngẩng đầu lên, quả nhiên là muốn chết, cả đời này liền không thay đổi tính tình, "Tôi chỉ là thêm gia vị vào canh cá của cô, cũng không có bỏ thuốc độc thuốc xổ, đã là cho cô mặt mũi rồi! Nếu đổi lại là tôi trước đây, tôi đã sớm bỏ thêm thuốc tuyệt dục cho cô, cho cô một quả trứng cũng không sinh được!"

Bang --!

Một từ "Trứng" vừa ra khỏi miệng, một cái tát ngang trời thật hung hăng, đột nhiên vang lên trong không khí, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào mà đánh lên gương mặt đắc ý dào dạt kia! Bàn tay kia bất ngờ đánh lật mặt Trâu Tiểu Hàm không kịp đề phòng, khiến cô ta không chỉ im bặt mà khóe miệng cũng nóng bừng sưng lên, tát cho tóc tai cô ta bù xù, khóe miệng thấm máu, ánh mắt trừng lớn che miệng không dám lại già mồm, hai chân mềm nhũn lui về sau từng bước, không dừng được -- "Duệ Triết?"

Đúng, người giáng một bạt tai thật mạnh này, đúng là Đằng Duệ Triết vừa mới đi ra phòng ngủ, vẻ mặt hung ác nham hiểm! Đôi mắt Đằng Duệ Triết lạnh như băng, khuôn mặt giận tái đi nhìn chằm chằm Trâu Tiểu Hàm đang liên tục lùi về phía sau, khóe môi hắn nhếch lên khinh thường cô gái so đo này, nhưng hắn chỉ dùng mười phần lực, cũng đủ để cô gái vĩnh viễn không biết liêm sỉ này ngậm miệng lại, đừng làm ô nhiễm không khí ở nơi này!

Chỉ thấy Trâu Tiểu Hàm chấn kinh quá độ, đầu tiên là ôm lấy khuôn mặt, ánh mắt hoảng sợ trừng lớn lùi liên tục về sau này, thân hình loạng choạng không xong, sau đó dưới chân lảo đảo một cái, hét chói tai một tiếng thê thảm ngã xuống đất, sau đó cấp tốc lăn vòng quanh theo hướng vách núi bên cạnh, tay huơ lung tung không kịp túm lấy gì, hơn nửa người liền rơi xuống vách núi, tiếng kêu thê thảm!

"Đừng! Tôi biết sai lầm rồi!" Tiếng kêu thê lương lại làm kinh động chim chóc trong rừng, làm cho muông thú ngủ đông trong rừng cùng cô rớt xuống núi, âm thanh thật lớn!

Nhưng mà, từ giờ phút này trở đi, không ai còn dám tin tưởng cô ta biết sai, cho là cô gái này thật sự điên rồi, thần kinh có chút không bình thường, vĩnh viễn không thể dùng tư duy của người bình thường để đi đối nhân xử thế! Bởi vậy hắn giận tái đi vì đã hối hận cứu cô ta ra khỏi miệng sói, không ngại đuổi kẻ thần kinh này về lại rừng rậm, để cho cả đời cô ta làm bạn cùng sói đói!

Một bên, Đại Lận gặp cảnh này, khuôn mặt trắng nõn ôn nhu hoàn toàn biến sắc, nhưng bởi vì tình huống tới rất đột nhiên, lại mới đó, Trâu Tiểu Hàm lảo đảo một cái liền ngã lăn xuống đất, hai ba giây sau không thấy bóng người, làm cho cô rối rắm nắm chặt cánh tay của hắn, "Duệ Triết, cô ta ngã xuống vách núi rồi!" Gϊếŧ người cần đền mạng, hắn tội gì lại vì một người không đáng mà lưng đeo mạng người, dọa dọa cô ta là được rồi!

Khóe môi hắn lại nhếch lên, nhướng mày, hai bờ môi gợi cảm lại phát ra một tiếng cười lạnh, sườn mặt sắc lạnh như điêu khắc, đưa cô đi đến vách núi bên cạnh: "Yên tâm, cô ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, anh chờ cô ta từng bước leo lên!"

Chỉ thấy muôn chim đang bay loạn, Trâu Tiểu Hàm đang túm lấy một chùm cây leo bắt tại vách đá, thê lương hét to "Cứu tôi", lông tóc không hao tổn gì lúc lắc ở phía dưới. Hơn nữa cô ta thật thông minh, sau khi chụp được dây leo cứu mạng, lập tức dùng dây leo quấn quanh eo mình, để phòng ngừa trong quá trình leo lên không đột nhiên té rớt xuống! Vì thế cô gái này sau khi trải qua nửa phút "Mạo hiểm cùng cực", lại bắt đầu từng bước leo lên, dùng dây leo cứu mạng mình, cắn nhanh miệng không dám lại nói hươu nói vượn!

Đỉnh núi, thế này Đại Lận mới thở ra một hơi, nói với hắn: "Có biện pháp nào để có thể cứu cô ta lên không? Em sợ thể lực cô ta không chống đỡ nổi lại té rớt xuống."

Trong gió, mái tóc mềm mại của hắn lất phất bay trước trán, hai tròng mắt cất dấu mị hoặc, nhìn chằm chằm cô: "Vừa rồi, cô ta lại bỏ thuốc vào canh của em?" Hắn khoanh tay xoay người đi tới bên cạnh bàn đá, đôi mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào chén canh cá kia, rồi đột nhiên một tay hất bay xuống đất, gạt bỏ một bàn không sạch sẽ, sau đó lại thản nhiên rút tay lại, thân ảnh thon dài bất động như núi, nâng mắt nói với Đại Lận: "Không cần cứu cô ta, cứ để cô ta từng bước đi lên như vậy đi. Nếu là mạng lớn, cô ta có thể quấn dây leo lên trên, ngược lại, nếu là ngã xuống vách núi đến tan xương nát thịt, vừa kịp lúc để sói hoang nhặt xác thay cô ta!"

"Đại Lận, theo anh đi vào." Khuôn mặt

tuấn tú của hắn khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng, trầm ổn bước đi quay lại nhà đá lần nữa, thân hình cao to ngồi vào bàn làm việc. Một đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú, thâm sâu như mặt hồ, trầm giọng báo cho cô biết một tin tức: "Thực ra tối hôm qua, Đằng Vi Trì thành công bị bắt ở trong rừng, cùng chú Hai quay lại Cẩm thành, nhưng trước khi bị bắt, anh ta đem mười mấy con tin bị bắt cóc phân tán khắp các góc trong rừng, thế nên cảnh sát không dám dùng hỏa lực để oanh tạc, xuống trực thăng cùng đánh trực diện với anh ta, cứu người bắt cóc. Cùng lúc đó, mười mấy gia đình của các thiên kim thiếu gia này vì sốt ruột cứu con cháu, cũng không có phối hợp, mà là không ngừng tạo áp lực với cảnh sát, lợi dụng quyền thế của bọn họ ở Cẩm thành, kiện lên cấp trên của đội đặc công, làm cho cảnh sát sau khi lùng bắt khủng bố, vẫn như cũ phải gánh trách nhiệm không thể đúng lúc nghĩ cách cứu viện con tin, chịu lỗi nặng nhất! Hiện giờ đội đặc công đã rút toàn bộ đơn vị xuống núi, không ai sẽ đến đón Trâu Tiểu Hàm, bởi vậy anh tính để cô tại lại trong núi, ngăn cách cô ta, Đại Lận, ý của em như thế nào?"

"Em không có gì khác để nói." Đại Lận mỉm cười đi về phía hắn, khẽ dựa vào bàn, nhìn khuôn mặt lãnh ngạo của hắn, "Duệ Triết, khi nào chúng ta về nhà?" Vậy để Trâu Tiểu Hàm ở lại núi rừng đi, cô cũng hiểu được núi rừng thưa thớt người rất thích hợp với Trâu Tiểu Hàm.

Hắn đưa tay kéo eo của cô, "Chờ thế lực khủng bố này bị bắt hết, không còn một ai, chúng ta liền trở về. Giờ, chúng ta có khả năng ở lại nơi này nghỉ ngơi một hai hôm, có phải buồn hay không?"

Đại Lận lắc đầu, thuận thế ngồi dựa vào trong lòng hắn, ngồi trên đùi hắn, "Không phải, em chỉ cảm thấy phòng bếp của chúng ta có chút bẩn, có chút đồ ăn đã bị Trâu Tiểu Hàm chạm qua, có khả năng không thể ăn."

"Nhưng rau dưa mà em hái trên núi lại có thể ăn." Hắn cười khẽ hôn nhẹ lên mái tóc mềm của cô, ngón tay dài khẽ chạm, nâng cô dậy, đứng lên, "Anh nhìn thấy em hái rau, vậy nhất định phải có thịt, hôm nay chúng ta sẽ đi săn thú."

"Săn thú." Đại Lận đánh giá liếc mắt nhìn dáng vẻ ở nhà ôn nhu như ngọc của hắn một cái, nhìn khí chất tao nhã của hắn mà lắc đầu, "Dáng vẻ giả dạng này của anh không thích hợp đi săn thú." Có vẻ thích hợp làm thiếu gia ở trong này, bình phẩm trà, khóe mắt hơi hơi nheo, khóe môi khẽ mím, dáng vẻ mê người cười như không cười. Càng tăng thêm mị lực của hắn, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, khiến phụ nữ rơi vào thần trí không rõ.

Nhưng hắn chỉ cười không nói, đôi mắt híp lại, đã xoay người đi về hướng cửa, dáng vẻ thon dài bước xuống bậc thềm.

Hơn mười phút sau, toàn bộ chén bát đồ đạc bị Trâu Tiểu Hàm đụng qua đều bị xử lý sạch, hắn mang theo cô đi ở đường mòn giữa mùi hoa của rừng trúc, không giống như đi săn thú, mà giống như nhàn nhã đi tản bộ, khoanh tay mà đi, nghe âm thanh của thác đổ.

Chỉ thấy phía trước, núi rừng u tĩnh, cây cối lâu năm, rừng thông xanh nhạt tầng tầng lớp lớp, dường như không nhìn thấy con đường nhỏ đang ở nơi nào. Một ngọn núi đá đang ẩn ẩn phía sau cành lá xanh biếc, truyền đến tiếng chim hoàng anh thanh thúy cùng dòng suối chảy róc rách, tựa như là một khe suối trong núi thanh lương. Nơi này cách thác nước cao không xa, có khi tràn ngập một tầng hơi nước, làm cho đôi mắt ướŧ áŧ của Đại Lận ngập nước mà xinh đẹp.

Phút chốc Đại Lận nghĩ tới cô gái bị câm theo đuổi ở trong rừng kia, tựa như, Duệ Triết chính là vương tử săn thú, bọn họ đang đi đến thế giới hoa thủy tiên xinh đẹp trong truyền thuyết. Chẳng qua, cô gái không có cô đơn biến mất, mà là đuổi theo được đến vương tử của mình, cùng vương tử cao ngạo đi săn bắn.

Vì thế cô nắm chặt bàn tay của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cùng hắn đi giữa rừng thông xanh nhạt, dần dần đi đến khe suối chảy róc rách kia.

Đập vào mắt, dòng suối không sâu, nước suối trong thấy đáy, phủ đầy đá cuội, núi đá lởm chởm, hơi nước khẽ bay, có rừng cây, sơn động, một màu xanh ngọc bích. Kỳ lạ là, nơi này trúc mọc thế nhưng lại có suối nước nóng thiên nhiên, đang chảy ào ào, cách không xa so với sơn động của thác nước ở vách núi, cửa sơn động còn có rừng hoa đào, hoa đào màu hồng nhạt vẫn nở rộ như cũ, màu trắng phấn hồng, phảng phất hơi thở tiên cảnh.

Đại Lận nhìn phong cảnh không người này, chưa bao giờ biết đỉnh núi nho nhỏ lại có nơi này, cũng là giờ khắc này mới biết, mấy ngày trước chứng kiến màu hồng phấn trắng thì ra là ở nơi này, nơi này chưa từng được người khám phá ra, chim hoàng anh bay ra khỏi tổ, hoa đào tung bay, đẹp như tiên cảnh.

Nhưng mà hắn không đồng ý cô tắm suối ở đây, mà là thải đá cuội qua mặt suối, cùng nắm lấy tay cô, đi qua dòng suối trong vắt này, đến bờ bên kia.

Phía sau, hắn mặc áo cổ chữ V, quần dài thoải mái liền không có xung khắc gì với phong cảnh núi rừng này, ngược lại còn hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, bởi vì hắn xắn ống quần lên, để lộ đôi chân dài, bàn chân rắn chắc.

Ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ chỉnh tề, bế cô gái mặc áo liền váy bên cạnh. Xương quai xanh để lộ ra bên ngoài, vừa gợi cảm lại không mất cảm giác an toàn, lộ ra ngoài áo, làm cho người ta liếc mắt một cái liền biết hắn là người thích vận động bên ngoài. Giờ phút này hắn đang cùng nghịch nước với Đại Lận, xắn ống quần cùng tay áo, cùng cô vung vẩy nước suối văng khắp nơi, cao giọng cười to.

Đại Lận mặc chiếc váy màu xanh lam cùng giày xăng đan, vốn dĩ đang thục nữ đi bước một qua sông, sau lại phát hiện nước ở đây mát lạnh thích hợp nghịch nước, liền cố ý giẫm chân thật mạnh, bọt nước văng khắp nơi, làm ướt quần dài của hắn, cười ha hả mừng rỡ.

Hắn nhéo nhéo cái đầu của cô, cũng bước đi nhanh, cùng cô nghịch nước qua suối, một cước hất nước lên làn váy của cô, sau đó ôm lấy cô đang tức giận mà xoay vài vòng, cười, tiếng cười trầm thấp êm tai đầy từ tính như Thiên Âm, dễ nghe biết bao nhiêu.

Đại Lận dùng nắm tay đánh lên người hắn, ôm sát hắn, phát ra tiếng cười thanh thúy.

Sau khi lên bờ, hai người đã ướt nhẹp, quần áo dính sát vào người, tóc tai giọt nước, lông mi lông mày ướt sũng như vừa tắm xong, đôi mắt long lanh nước. Đại Lận để người đàn ông với lồng ngực đang đang phập phồng buông mình ra, hắn không chịu, dùng trán kề lên trán cô, thở hổn hển rồi cười, sau đó phủ lên đôi môi cô một nụ hôn nồng nhiệt! "Không......" Hai người gắn bó khó rời, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn ửng hồng, khóe môi vẫn ôm lấy nụ cười hạnh phúc.

Tuy rằng Đại Lận được ôm lên trên, nhưng vẫn bị hôn đến đầu óc choáng váng như trước, hai gò má đà hồng, cuối cùng nhắm mắt lại, nữa xấu hố, bàn tay nắm lại đánh đánh lên bả vai của hắn, chấm dứt nụ hôn ngọt ngào này.

Hai người sửa sang lại quần áo ướt sũng rồi tiếp tục đi phía trước, cõng cô trên lưng trải nghiệm loại thế giới của hai người chốn thâm sơn cùng cốc này, đồng hành cùng chim muông, cuối cùng đi vào trước suối nước nóng đang lượn lờ khói. Nhưng mà hắn cũng không cho cô ướt đẫm toàn thân ngâm nước nóng, mà là tiếp tục đi trên con đường núi dưới ánh mặt trời, cùng thưởng thức âm thanh róc rách từ khe suối, cánh hoa nhẹ nhàng tung bay trong gió, đi đến sơn động hoa đào.

Bởi vì hiện tại, bọn họ cần ăn cơm trước, hắn đã sớm chuẩn bị quần áo ở trong sơn động, hưởng thụ thế giới hai người thật sự.

---

Rừng thông xanh nhàn nhạt, những cánh hoa đào nhẹ nhàng tuôn rơi. Đến gần, thế này Đại Lận mới phát hiện sơn động tuyệt bích này đã được công nhân tu sửa qua, bên trong có giường, bàn, tủ, bồn rửa mặt sạch sẽ, tấm gương trong suốt, không khí ướŧ áŧ tươi mát, nước suối róc rách leng keng, giống hệt một căn phòng nhỏ nghỉ ngơi bên cạnh thiên nhiên hoang sơ.

Đại Lận được đặt lên giường, lập tức cởϊ qυầи áo ướt sũng, dùng tấm chăn bọc lấy cơ thể, yên lặng ngồi ở đầu giường, nhìn hắn đi đến cửa động, đúng là lấy nước ấm lại đây, đổ vào bồn tắm bằng gỗ, pha thêm một chút nước lạnh, giúp cô chùi rửa cơ thể.

"Đêm nay chúng ta ở trong này xem sao." Chính hắn cũng cởϊ qυầи áo ướt, ngồi bên cạnh đống lửa hong khô quần áo của mình, thuận tiện nướng thịt cùng bắp, hâm nóng cà phê, khuôn mặt tuấn mỹ bị ánh lửa chiếu đỏ bừng.

Đại Lận thì dùng khăn xoa xoa cơ thể, bọc tấm chăn ngồi bên người hắn, bưng cà phê nóng hổi uống một ngụm, nhấm nháp hưởng thụ, "Không thể tưởng tượng được anh đã sớm chuẩn bị nơi này thật tốt, ăn, ở, đều có cả." Thì ra có đôi khi hắn cẩn thận như vậy, muốn chu toàn, cà phê uống cũng ngon lắm.

"Ăn một chút đi." Hắn đưa thịt đã nướng chín qua, để cô cầm cành xây xuyên qua thịt mà ăn như vậy, đôi mắt sâu thẳm vẫn mang theo cười, "Tuy nơi này từng bị cá nhân anh khai phá, mua thêm giường, nhưng ở trong sơn động nhất định phải đốt lửa trại, cùng lúc có thể chiếu sáng, về mặt khác có thể dọa một ít loài bò sát, để chúng không thể đến gần."

Đại Lận cầm cành cây cắn một ngụm thịt nướng, nuốt xuống, tán thưởng xoay xoay que thịt, "Duệ Triết, thịt nướng này ăn ngon thật, còn muốn giữ cho em phần ngon nhất."

Hắn vươn tay ra xoa xoa cô, nhưng cười không nói, cầm quả bắp trong tay mà xoay vòng, nướng đến khi hương bắp tỏa ra, thế này mới đưa cho cô gái ở bên cạnh, để cho cô ngoan ngoãn ăn.

Sau khi thưởng thức bữa ăn trong núi xong, hai người ngồi dựa vào đống lửa uống cà phê, Đại Lận tựa đầu vào vai của hắn, nhẹ nhàng cười nói: "Duệ Triết, loại cảm giác không bị người ta đuổi gϊếŧ hãm hại, có thể tùy ý làm việc thật là tốt. Đây là một chút bữa trưa ngon nhất mà em từng nếm qua, cà phê lại đảo quanh nơi đầu lưỡi, thật lưu luyến nuốt xuống."

Hắn đã sớm mặc lại quần áo, cầm điện thoại di động, ngón tay dài đang lướt trên màn hình, thuận thế cúi đầu hôn xuống trán cô, cười khẽ: "Đại Lận, điện thoại của anh có chút tín hiệu, em có muốn gọi điện cho Khiêm Khiêm và Ny Ny không?"

"Đương nhiên muốn!" Đại Lận vui sướng gật đầu, sớm nhận điện thoại từ tay hắn, bước nhanh đến hoa đào trước cửa sơn động, đứng bên cạnh vách núi gọi điện về Đằng gia.

Thì ra, bởi vì nơi tuyệt bích này cách bệnh viện tâm thần không xa, địa thế khá cao, nên tiếp nhận được tín hiệu di động, hắn cố ý đưa cô đến nơi này, ngoài việc ngắm sao trên đỉnh núi, còn để cô gọi điện cho hai bảo bối ở nhà, để giải nổi sầu nhớ.

Giờ phút này, cô đứng dưới tán cây hoa đào, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy thác nước cao đang đổ xuống ở bên dưới, cùng với bệnh viện tâm thần bị Đằng Vi Trì phá hủy ở cách đó không xa. Nơi này đẹp thật sự, hoa đào nở rộ, thác nước chảy cao ba ngàn thước, như một viên ngọc, sương khói lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn có tín hiệu di động.

"Bác gái, hai đứa nhỏ có ngoan không? Hiện tại con cùng Duệ Triết còn đang du lịch ở bên ngoài, có khả năng, hai ngày sau mới về."

"Khiêm Khiêm và Ny Ny rất ngoan, mỗi ngày theo ông nội câu cá trong sân, cũng giống Đại Lận trước đây, mang theo con chó nhỏ mà vọc cá, đổ toàn bộ xô cá của ông nội xuống hồ, đáng yêu lại nghịch ngợm, bà nội yêu hai đứa lắm." Đằng mẫu vui tươi hớn hở cười nói trong điện thoại, âm thanh ôn nhu nhân từ, che kín sự thương tiếc, "Đại Lận, Duệ Triết ở nơi đó có bắt nạt con không? Nếu có, nhất định phải nói cho bác, bác sẽ trị tội nó."

Đại Lận nhu hòa, dịu dàng báo cho Đằng bá mẫu, bọn họ ở trong này tốt lắm, Duệ Triết thật biết chăm sóc cô, không dám bắt nạt cô.

Thế này Đằng mẫu mới thoải mái cười to, nói ngay vài tiếng "Tốt", lòng tràn đầy vui mừng chờ con trai cùng con dâu về tổ chức hôn lễ, đột nhiên lại nói: "Ngày hôm qua Lam thị đến Đằng gia chúng ta tìm Tiểu Hàm, nói là vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Hàm đâu, có phải ở bên chỗ Duệ Triết không? Sao nha đầu kia vẫn khiến người ta không bớt lo như vậy, đều do bác năm đó rất hồ đồ......"

"Bác gái." Đại Lận vội vàng cắt ngang tâm tư tự trách của bà, để Đằng mẫu không cần nhắc lại chuyện xưa, vĩnh viễn không bỏ qua được, cười nói: "Có thể để hai đứa nhỏ nhận điện thoại được không ạ? Con muốn nghe giọng của hai đứa một chút."

"Ừ, được." Đằng mẫu cũng ý thức được mình vừa nhắc chuyện xưa, có chút dong dài, nhanh chóng nở nụ cười, "Đúng rồi Đại Lận, hôm nay nha đầu Cổ Dư cũng đến đây, nói gì mà tới cửa nhận đòn chịu tội, chờ con cùng Duệ Triết trở về. Đại Lận, có phải Cổ Dư làm chuyện gì sai, chọc Duệ Triết tức giận không? Nghe giọng của cô ấy, dường như là phạm vào sai lầm lớn, tội ác tày trời."

"Không đâu." Đại Lận cười khẽ, đi ở rừng hoa đào, "Có thể là một chút chuyện công việc, cần tìm Duệ Triết. Bác nói chị ấy hai ngày sau quay lại, chắc chắn Duệ Triết sẽ gặp chị ấy."

"Được, bác sẽ gọi hai đứa đến đây, Đại Lận con chờ chút nhé."

Một lát sau, âm thanh non nớt của hai con vang lên từ microphone, tranh nhau gọi "Mẹ", hỏi mẹ đi đâu vậy.

"Mẹ, không phải là mẹ lại đến vườn nho chứ? Vì sao mẹ luôn chạy loạn vậy?" Bọn họ tỏ vẻ thật tức giận, nhăn hàng lông mày lại. Nhưng mà cũng không có gì, dù sao hiện tại bọn họ có ông nội cùng bà nội, hạnh phúc vui vẻ, có thể tạm thời không nhìn thấy mẹ thường xuyên chạy loạn!

"Vậy, giờ mẹ đang đi công tác, không phải chạy loạn, hai con phải ngoan ngoãn nghe lời ông nội bà nội, đừng nghịch ngợm. Giờ nói mẹ nghe, hai con đang làm gì?"

"Vọc cá nhỏ." Hai con đồng thanh ngoan ngoãn trả lời vấn đề của mẹ, hơn nữa còn hỏi lại mẹ một vấn đề, "Chuyện đồng thoại ngày xưa kể lại, mèo chôn cá nhỏ xuống đất, đến mùa thu là thời điểm thu hoạch sẽ có thật nhiều cá nhỏ. Tụi con cũng có thể chôn cá nhỏ sao? Có phải mùa thu đến, tụi con có thể thu hoạch được nhiều cá hay không?"

Thì ra hai tiểu tử đang nghiên cứu vấn đề này, đoán chừng đã chôn không ít cá nhỏ ở trong vườn, đợi mùa thu đến sẽ thu hoạch!

Đại Lận cười khẽ, tỏ vẻ đau đầu, vừa đi lại dưới hàng cây hoa đào, vừa trả lời bọn họ: "Ừ, lúc trước hai con gieo mầm cây, tưới nước, bón phân, phơi nắng, bởi vậy cây hoa nảy nầm. Nhưng cá nhỏ không giống như vậy, nếu hai con chôn cá xuống đất, Tiểu Ngư Nhi sẽ bị chết, sẽ rất khó chịu, bởi vậy hai con phải bỏ cá vào hồ, cho chúng nó ăn, chúng nó mới phát triển dài ra."

"Giờ tụi con đem cá nhỏ thả vào hồ nước!" Hai con cũng không nói lời nào, biểu tình trở nên ngưng trọng, thả điện thoại xuống liền cầm cá nhỏ của bọn họ trong tay mà chạy ra ngoài.

Đằng mẫu nhặt điện thoại lên tiếp tục cười nói: "Lúc trước, bác cũng dạy tụi nhỏ phóng sinh cá như vậy, thả vào trong hồ nước. Nhưng hai đứa đọc truyện đồng thoại, cảm thấy bà nội đang lừa mình, kiên trì đào hố chôn cá trong vườn, còn tưới nước. Loại cố chấp này a, cũng giống như đúc Duệ Triết trước đây, lúc ba bốn tuổi Duệ Triết nó cũng chôn đồ chơi dưới đất, ai đến cũng không cho động vào lãnh thổ của nó, đợi mùa thu đến thu hoạch thật nhiều đồ chơi......"

Đại Lận che miệng cười "Phụt" một tiếng, chưa bao giờ biết anh Duệ Triết trước đây lại đáng yêu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc, ai cũng không cho phép động vào lãnh thổ đang chôn đồ chơi của mình. Hơn nữa thời điểm hắn được ba bốn tuổi, mẹ con cô còn chưa được gặp nhau! Đáng tiếc thời điểm nhỏ tuổi như vậy, cô còn chưa gặp hắn, chưa chào đời.

"Đang cười gì vậy?" Đằng Duệ Triết chậm rãi thong thả bước ra, từ sớm đã nhìn thấy cô đi dưới hàng cây hoa đào cười duyên, tựa như đang cười hắn.

"Không có gì." Đại Lận đã trò chuyện xong, đứng ở vách đá hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, ngay sau đó lại nói nghiêm túc: "Vừa rồi bác gái nói, phu nhân bí thư tìm đến Đằng trạch, tất cả mọi người đều biết Trâu Tiểu Hàm ở bên này, thế mà anh còn ném người xuống vách núi."

"Không biết Trâu tiểu thư đi tới nơi nào?" Hắn vừa nhìn thấy sắc trời chuyển nhiều mây, cũng không cảm thấy mình đối xử với Trâu đại tiểu thư là quá phận, khóe môi mỏng khẽ nhấc nói lạnh nhạt: "Hôm nay, giống như muốn mưa to, vừa lúc tắm rửa cho Trâu Tiểu Hàm một cái, thử nghiệm nghị lực cùng tinh thần quật cường của cô ta, a."

Hắn thong thả bước đến hàng cây màu hồng trắng, nhận điện thoại trong tay Đại Lận, nhân dịp trước khi gió mây quấy nhiễu sóng điện thoại, gọi điện cho Long Lệ, hạ lệnh lập tức điều một chiếc máy bay trực thăng, ngày mai chuẩn bị đón bọn họ trở về, chấm dứt hành trình nơi thâm sơn! Nhân tiện thông báo Trâu Tiểu Hàm ở phía dưới, gắng sức leo lên trên, cố gắng đi đến đỉnh núi, bỏ lỡ máy bay lần này sẽ không có lần tiếp theo, thời gian của bọn họ có hạn, hơn nữa kiên quyết sẽ không cứu cô!

Lời hắn vừa nói xong, đột nhiên trời bắt đầu đổi sắc, mây đen giăng kín đỉnh đầu, che khuất ánh sáng trên bầu trời, gió lốc cuốn những cành hoa đào, làm cho cả nơi này nổi lên một làn gió hoa màu hồng nhạt, khiến khe núi tuyệt bích này phiêu tán một mùi thơm ngát nhẹ nhàng của hoa đào.

Đại Lận vội vàng trốn vào sơn động, cảm thấy tiếc hận trận mưa to này, bởi vì mưa quá to sẽ phá đi cảnh đẹp trên núi, cuồng phong quét qua, đóa hoa rơi rụng, làm cho bọn họ khó dời nửa bước, cũng không có cách nào ngắm sao ban đêm.

"Không có việc gì, chính là mưa rào mùa hè có sấm chớp, sau vài giờ mưa to, bầu trời sẽ khôi phục lại vẻ sáng sủa, buổi tối sao sẽ thêm sáng." Hắn ôm sát cô ngồi ở cửa hang, nhìn cơn mưa trút xuống, dông tố bùm bùm, ngược lại thản nhiên tự tại, "Hơn nữa, cơn mưa này sẽ cọ rửa đi những dơ bẩn ở núi rừng này, lần sau chúng ta lại đến đây, sẽ không cảm thấy bẩn."

Đại Lận gật gật đầu, đưa tay vươn ra cửa động, đón nhận hạt mưa, phát hiện cơn mưa này thật lớn, thế nhưng lại làm cho sơn động của bọn họ biến thành một dòng suối, mưa rầm rầm chảy xuôi vào trong sơn động, hình thành một dòng suối nhỏ.

May mắn, giường của bọn họ đặt ở chỗ cao, sẽ không bị mưa cọ rửa, mưa ngược lại đem toàn bộ mọi thứ ẩn thân trong sơn động cọ rửa đi, làm cho chiếc giường của bọn họ giống như nổi trên mặt nước, hình thành một chiếc giường nổi đơn độc trên nước.

"Nhân dịp mực nước còn chưa cao, chúng ta trở về." hắn lôi kéo cô đi trở về trong động, ngồi lên phía cao, ngồi trở lại đống lửa, chỉ chỉ vào một chỗ hổng trên đỉnh động, "Buổi tối, ánh trăng sẽ theo lỗ hổng này chiếu vào trong động, khi chúng ta nằm trên giường liền có thể ngắm sao, ánh sao phản chiếu ngược lại trên mặt nước, giống như đặt mình nằm giữa thiên hà."

Đại Lận ngồi giữ đống lửa, thân hình tựa vào mép giường, lo lắng một vấn đề khác: "Duệ Triết, mưa lớn như vậy chắc chắn sẽ kéo Trâu Tiểu Hàm xuống dưới, hay là chúng ta trở về nhìn xem sao? Nếu cô ta rớt xuống, chúng ta sẽ không biết ăn nói ra sao với bà nội Viên cùng Lam thị."

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, đột nhiên khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng, hai mắt u ám thâm thúy liếc cô một cái, "Từ giờ trở đi, đừng có ở trước mặt anh mà nhắc đến cái tên khiến người ta mất hứng này!" Cũng lười miêu tả cảnh đẹp ban đêm cho cô, bóng dáng thon dài đứng lên đi đến một bên, đôi mắt nhìn về dòng nước chảy, đánh giá mực nước đêm nay sẽ đạt đến bao nhiêu.

Đại Lận thấy hắn tức giận, cũng không nhắc lại Trâu Tiểu Hàm, bỏ thêm củi vào đống lửa, im lặng thưởng thức bức rèm che trong động đang đổi chiều theo thác nước, lắng nghe tiếng suối, cảm nhận sơn động này, ngoài đỉnh động mới có chỗ che gió chắn mưa, những nơi khác đều chạm

rỗng, có thể trực tiếp tiếp xúc với trời cao.

Buổi tối, rốt cuộc trời mưa cũng ngừng lại, Đại Lận nằm ngủ trên giường vừa đủ cảm giác tỉnh lại, quả nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có ánh sao chợt lóe, giống như chỉ cần cô duỗi tay ra, liền có thể hái sao xuống.

Cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động của hắn đặt trên giường, tìm đúng góc độ, chụp lại cảnh đẹp của bầu trời, chụp được hình ảnh phản chiếu của sao ở trong nước, hơn nữa nhắm ngay chỗ hắn đứng, đứng dậy rón ra rón rén đi đến phía sau hắn, nằm trên bờ vai của hắn, "Anh Duệ Triết, anh đang làm cái gì vậy?"

Chỉ thấy hắn không chút sứt mẻ ngồi ở đống lửa, đưa lưng về phía cô, trên tay đang cầm gì đó, không phải súng hay gậy gỗ, mà là một cây củ cải trắng, đang dùng con dao nhỏ tinh tế điêu khắc một vòng, thấy cô nghịch ngợm nằm trên vai trên lưng của mình, hắn đưa củ cải đã điêu khắc tới trước mặt cô, "Đại Lận, đây là hoa gì?"

"Dùng củ cải để khắc hoa hồng!" Trong lòng Đại Lận cảm thấy ngọt ngào, đôi mắt đẹp cười nheo lại, tiếp nhận đóa hoa tinh xảo này, trong lòng rung động, "Anh Duệ Triết, đây là bông hoa hồng đầu tiên mà anh tặng cho em!" Tuy rằng trước kia ở Giang Bắc hắn cũng có tặng qua cho cô một bó hoa 999 đóa hồng, nhưng đây cũng không phải tình yêu, mà là hắn giữ lấy thân thể của cô, bị nhục dục chinh phục quấy phá, không thể làm cho trái tim của cô đập thình thịch. Hiện tại hắn tự mình khắc đóa hoa hồng này, mới chính thức nói lên tình yêu, tâm tư của hắn!

Hắn lại xoay qua lắc đầu, "Không, không phải tặng cho em hoa hồng --"

Phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận ảm đạm, phát hiện mình hiểu lầm. Không phải đưa tặng cô, vậy đưa cho ai?

"Mà là, đưa cho em hưởng thụ hoa hồng trắng!" Đôi mắt cười mang theo lửa nóng khác thường của hắn, rốt cuộc bờ môi cũng thổ lộ ra câu nói phía sau, thế này mới đột nhiên vươn cánh tay dài, kéo cô với sắc mặt ảm đạm vào trong lòng mình, cúi đầu hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở của cô, cười đến giảo hoạt, "Ăn xong đóa hoa này, còn có rất nhiều đóa hoa khác! Anh Duệ Triết tiếp tục phục vụ tạo hình cho em!"

Đại Lận ngửa đầu nhìn, thế này mới phát hiện trên bàn cơm của bọn họ có vô số đóa hoa hồng trắng, hương củ cải tươi mới tản ra mùi thơm ngát của núi rừng, mỗi một đóa hoa lại được điêu khắc giống như đúc, nở ra thật kiều diễm, làm cho củ cải trắng thành đóa hồng thủy tinh, tiên diễm ướŧ áŧ.

Hơn nữa, bốn phía của bọn họ thoáng đãng, sao trời lóe sáng, hình ảnh phản chiếu của trời sao lấp lánh qua mặt nước, làm cho cả sơn động như phát sáng, phảng phất như đặt mình nằm giữa thiên đường. Đẹp hơn là, những cánh hoa của rừng hoa đào trước cửa động cũng bị mưa to cọ rửa bay vào, từng cánh hoa, đóa hoa, vương tên mặt đất, mặt nước, tạo thành một cảnh đẹp như mộng ảo.

Đại Lận ngồi dậy từ trong lòng hắn, đi tới bàn ăn, cầm trong tay đóa hoa hồng kia đặt cẩn thận lên bàn, nhìn mấy chục đóa hồng trắng này.

Trên bàn có thắp ngọn nến, còn có thịt bò do hắn tự mình nướng, còn lại là mấy chục đóa hoa hồng bằng củ cải làm điểm tâm bữa tối cho cô, để cho cô ăn thay hoa quả. Nhưng đối mặt với mấy chục đóa hoa hồng tinh xảo này, cô luyến tiếc ăn, mà muốn trân quý, vĩnh viễn nhớ kỹ giờ phút này.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng tình yêu của hắn, mỗi một cánh hoa nói lên một phần tình yêu của hắn, mỗi một đóa hoa nói lên tình nồng đậm của hắn, nếu cô ăn luôn, liền không thể tinh tế cảm nhận được tình yêu khi hắn dùng một dao lại một dao khắc hoa hồng lên củ cải, vĩnh viễn không thể giữ lại cảm động lúc này.

Ôi, cuộc đời có bao nhiêu cái lần đầu tiên đâu, mà mỗi một lần đầu tiên, cũng là làm cho người ta khắc cốt ghi tâm như vậy, khát vọng thời gian vĩnh cữu dừng lại tại một khắc này.

---

Trâu Tiểu Hàm

Tiếng sấm nổ vang, mưa to tầm tã trút xuống từng đợt cọ rửa vách núi, khiến một phần đất đá nhỏ bị trôi đi. Trâu Tiểu Hàm bị treo giữa không trung thấy nước bùn cọ rửa khuôn mặt của mình, lúc nào cũng có khả năng làm cô rớt xuống, cô liền nhắm mắt nhảy vào một cái hang rắn để sống nhờ, tội nghiệp nép vào vách đá không dám đi vào, chờ đợi hết mưa.

Đằng Duệ Triết nói, máy bay trực thăng chờ trên đỉnh núi, nếu cô muốn sống, trước ngày mai phải có mặt ở đỉnh núi, quá thời gian sẽ không được! Bởi vậy hiện tại sống hay chết, cô chỉ có một ý niệm, lần này nếu có thể lại tìm được đường sống trong chỗ chết, cô nhất định phải ngậm lại cái miệng khiến người ta chán ghét này, tuyệt đối không làm chuyện thương thiện hại lí, phải thật cẩn thận làm người!

---

Diệp Tố Tố

Cẩm thành.

Mưa to lại cọ rửa tất cả, làm cho những gì không sạch sẽ của thành phố, tại cơn mưa này được cọ rửa một chút, khôi phục vẻ phồn hoa sạch sẽ ngày xưa của nó. Diệp Tố Tố mặc một thân váy hoa, khuôn mặt gầy yếu, thân hình hao gầy, miễn cưỡng đi ngục giam thăm chị gái, lại phát hiện, lúc này Lâm Nhã Tĩnh không phải giả ngây giả dại, mà là thật sự bị điên rồi!

Lúc này, Lâm Nhã Tĩnh bỏ đi hình người đang im lặng nép vào một góc âm u, miệng vẫn nói thầm những lời mà cô nghe không hiểu, đang làm nũng với một bức tranh. Cô đã nghe nói trước đó là Lâm Nhã Tĩnh bị tiêm vào tà dược, mới biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này.

Hiện tại chính mắt nhìn thấy, cô mới biết rõ nội tâm của Lâm Nhã Tĩnh âm u tà ác như thế nào, thế nhưng lại có ý đồ biến Duệ Triết thành bộ dạng con rối như vậy, tùy ý để cô ta xử trí! Bởi vậy trải qua một đoạn thời gian bình tĩnh lắng đọng, cô may mắn chính mình lúc trước đã không có thẹn quá hóa giận với Duệ Triết, giống với Lâm Nhã Tĩnh, làm nên chuyện không thể vãn hồi!

Hiện tại thời gian trôi qua càng lâu, cô càng có thể thấy rõ những hành vi khốn nạn của mình ở Thương Khẩu lúc trước, hành động theo cảm tính! Có người nói, chỉ số thông minh của phụ nữ khi bị vây hãm trong lưới tình trở về số không, tư duy thấp, không thể dùng tư duy của một người bình thường mà cân nhắc vấn đề, cô cũng không biết chính mình đang làm cái gì, mà là đối mặt với tình địch cùng người đàn ông mình yêu ngọt ngào ân ái, không ngừng khiến tâm tư mình để ý chuyện vụn vặt, trở nên vì tư lợi, làm ra một số chuyện hại người hại mình!

Đương nhiên cô cũng biết, chính mình lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, lại bị cha mẹ nuôi mặt Phật tâm xà ngược đãi, bị chị gái máu lạnh giam giữ, vài chục năm chịu áp lực chịu khổ, khiến chính mình có một phần suy nghĩ ích kỷ cực đoan, một khi cô bị nhục, liền bắt đầu bại lộ một mặt tính cách tâm lý âm u của mình, không thể như người bình thường mà lạc quan rộng rãi.

Cho nên cô hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng, chính mình có thể tu tâm dưỡng tính, dịu dàng nhẵn nhụi như một viên ngọc bình thường, rộng rãi với người đời.

"Trước khi bị áp giải đến pháp trường xử bắn, gắng hết sức duy trì một ngày ba bữa cho Lâm Nhã Tĩnh, cho chị ấy ăn nước trái cây cùng hoa quả mà chị ấy thích, cũng để chị ấy ngồi tù riêng một phòng, cho chị ấy có vài ngày thanh tịnh cuối đời." Diệp Tố Tố làm chuẩn bị ở trong ngục giam, tận lực giúp Lâm Nhã Tĩnh ăn ở tốt trong tù, nhưng không thể có được nguyện vọng giữ mạng sống, cuối cùng miễn cưỡng đi ra khỏi ngục giam, đi đến trước xe của Phó Minh Khải.

Thời gian trước, cảnh sát phán cô tội danh hợp mưu với Lâm Nhã Tĩnh, luôn luôn khởi tố cô, cho rằng công lao của cô, để cô không giúp Lâm Nhã Tĩnh vượt ngục nữa, dựa theo trình tự pháp luật nhất định phải để cô chịu trách nhiệm. Vì thế Phó Minh Khải lại sứt đầu mẻ trán vì cô, tìm người nhờ mối quan hệ xung quanh, kiên quyết không cho cô ngồi tù để lại một vết nhơ trong cuộc đời.

Phó Minh Khải

Bởi vậy cuối cùng anh cầu xin đến danh nghĩa của Cổ Ngạo, dường như đạp hư cửa nhà Cổ gia, thế này Cổ Ngạo mới cho anh mặt mũi, vì cô mà hóa giải trận tai nạn này, không cần ngồi tù. Đối với việc này, cô vô cùng cảm kích đối với Phó Minh Khải, trong lòng tràn ngập cảm động, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú soái khí kia, cô cũng không có cảm giác rung động, ngược lại cảm thấy hai người quen biết không lâu, chính là bạn bè.

"Quả thật chúng ta là bạn bè, đang ở giai đoạn hiểu biết nhau." Phó Minh Khải gợi ý cô ngồi lên xe, trên khuôn mặt tuấn tú tươi mát, cũng không có ý định theo đuổi rõ ràng, "Từ lần trước em ở Thương Khẩu tát anh một cái không rõ nguyên do, anh liền cảm thấy em cùng với những người phụ nữ khác không giống nhau. Có lẽ, anh giúp em thoát ra khỏi giai đoạn lầm mê này, em sẽ không còn đột nhiên tát anh nữa, có thể bình tâm làm bạn cùng mọi người. Hiện tại, anh cảm giác trong ánh mắt của em tất cả đều là ánh mặt trời, có một loại nhận thức mới với cuộc sống. Bởi vậy tiếp theo em định đi đâu? Quay lại Thương Khẩu tiếp tục dạy học, hay là ở lại Cẩm thành làm việc?"

"Chắc là trước mắt ở lại Cẩm thành tìm việc." Diệp Tố Tố ngồi lên xe của anh, mỉm cười, "Hiện tại dân chúng ở Thương Khẩu không thể tha thứ em đối đãi lúc trước với Đằng thị trưởng, bởi vậy chờ một đoạn thời gian nữa em sẽ trở về nhìn xem. Có lẽ thời gian trôi qua, bọn họ có thể thử tha thứ cho em. Giờ chúng ta đi một chuyến đến Đằng gia, em nghĩ muốn mua một món quà giải thích với Khiêm Khiêm, không biết cậu bé thích đồ chơi gì."

"Được, nghe nói vợ chồng Đằng thị trưởng đi du lịch cũng sắp trở về."

---

Truyện Chữ Hay