LiveStream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

chương 98: chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Thiếu Chủ chưa bao giờ được ăn qua món nào ngon như vậy, cơm trắng thơm ngọt thấm đẫm nước sốt thịt đặc biệt đậm đà, thịt kho mềm mại đậm màu đẹp mắt.

Mỗi cái đều khiến ăn đã ăn vào miệng rồi cũng không thể nào tiết chế được tuyến nước miếng của mình.

Hắn thậm chí không cần vào bàn, cứ đứng giữa phòng bê chậu cắm đầu cắm cổ từng muỗng từng muỗng ăn xong.

Một hột cơm cũng không dư lại, còn đem chậu đều li3m sạch sẽ.

So với lần đầu tiên Mèo Lớn li3m còn sạch hơn.

Một màn này làm Ninh Vân Dập đang bê tô thịt kho qua bàn làm cho sững sờ, đứng đơ như trời trồng nữa ngày mới phản ứng lại.

Chờ y đi qua chỗ Bạch Thiếu Chủ thì thấy hắn đang ngơ ngẩn nhìn cái chậu sạch bon, biểu tình này y sợ hắn đem cái chậu ăn luôn quá!

"Được rồi, ăn xong có thể đi vòng vòng tiêu thực." Ninh Vân Dập nói một câu rốt cuộc làm Bạch Thiếu Chủ hoàn hồn, hắn khiếp sợ, hoảng hốt, khó có thể tin, ngay sau đó đáng thương vô cùng nhìn Ninh Vân Dập.

Ninh Vân Dập nhìn cái bụng phồng lên như mang thai 5 tháng của hắn, không nỡ nhìn thẳng: "Giả đáng thương cũng không được."

Bạch Thiếu Chủ liễu rủ ho tàn đôi mắt mông lung, xác định thúc hắn thật sự sẽ không thay đổi chủ ý, chỉ có thể xuống một cái ghế cách bàn ăn gần nhất, nhìn hai ngườu một mèo...ăn.

Ô ô ô sớm biết sẽ không ăn nhiều que nướng như vậy a, ô ô ô.

Nhưng không ai biết bảng xếp hạng trong lòng Bạch Thiếu Chủ lần nữa đã bị thay đổi.

Đệ nhất đời đầu là đồ hộp, đời thứ hai là que nướng, còn bây giờ, oai phong thượng vị đệ nhất mỹ thực chính là Thịt kho.

Bạch Thiếu Chủ không ngừng nuốt nước miếng, đột nhiên tầm nhìn từ tô thịt kho trên bàn dời qua người thúc hắn.

Ninh Vân Dập thấy ánh mắt này của hắn, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Y ngẩng đầu liếc hắn nói: "Không phải nói đi tiêu thực sao?"

Bạch Thiếu Chủ lộ ra một nụ cười sáng lạng nhất từ trước đến nay: "Không vội, không vội, hai cửa hàng kia ngày mai dùng để bán Thịt Kho sao? Tôi chờ mát nữa có một số chi tiết muốn hỏi, hắc hắc."

Chờ Ninh Vân Dập ăn xong, người máy đến dọn dẹp chén đũa, hắn lập tức đến gần Ninh Tiểu Miêu ngồi.

Ninh Tiểu Miêu ăn đến vẻ mặt đầy thỏa mãn, đung đưa chân nhỏ, tò mò nhìn bụng của Bạch Thiếu Chủ.

So với lúc bé ăn no nhất còn to hơn a, thật lợi hại!

Bạch Thiếu Chủ một tay ôm lấy bả vai Ninh Tiểu Miêu, đầy mặt đều là tươi cười, nhưng rơi vào mắt mèo con ngư bà ngoại sói dụ dỗ bé quàng khăn đỏ: "!!"

Bé nhịn không được cảnh giác nhích mông ngồi xa Bạch Thiếu Chủ một chút.

Bạch Thiếu Chủ cũng không giận, dù sao về sau đều là người một nhà, Mèo Lớn cũng là của nhà hắn.

Ninh Tiểu Miêu không rõ nguyên do, tò mò ngẩng đầu mở to đôi mắt màu xanh sẫm hỏi: "Anh họ, sao anh lại cười kỳ quái như vậy."

Bạch Thiếu Chủ ra dáng anh em tốt nói: "Em trai a, cũng đã gọi anh rồi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, về sau cũng không cần kêu thêm chữ họ vào làm chi, em không thấy gọi anh thôi quan hệ của chúng ta cũng gần thêm một chút sao?"

Mèo Lớn híp mắt, cảnh giác tới gần một chút, quơ cái đuôi vòng quanh eo Ninh Tiểu Miêu, chờ tình huống không đúng, lập tức dùng sức quấn nhóc con đem đi.

Cái con thỏ tinh này sẽ không vì miếng ăn mà tính toán mượn sức đứa nhỏ, muốn lập âm mưu làm cha kế của nhóc chứ?

Mèo Lớn cảm thấy âm mưu của tên này chắc chắn là như vậy rồi.

Nhìn mặt là biết hạn người có thể làm ra chuyện này!

Nhưng hiển nhiên Mèo Lớn không nghĩ tới đối phương còn có thể càng choá hơn nữa a!

Quan hệ thân thiết nhất sao có thể là phu phu được, một khi tình cảm đỗ vỡ không phải cũng chia ly sao, hắn muốn là thứ tình cảm kiên định trung trinh, là người thân một nhà a.

Bạch Thiếu Chủ nhe một hàm răng trắng, đầu dựa vào đầu Ninh Tiểu Miêu, hắc hắc cười vui sướng: "Em trai xem, ngươi là em, ta là anh, về sau sẽ có thêm một anh trai che chở cho ngươi thật tốt a? Cho nên....!Em trai a, nếu không ta nhận thúc thúc làm cha nuôi có được không? Về sau chúng ta chính là anh em guột dị phụ dị mẫu a, thân càng thêm thân!!"

Làm thúc thúc cũng không có thân bằng quan hệ cha nuôi đâu a.

Một tiếng ba gọi ra rồi, hắc hắc, về sau thúc hắn còn không biết xấu hổ không cho hắn ăn uống sao?

Mèo Lớn đang giơ móng vuốt giữa chừng, nghe xong lời hắn nói tạm thời đơ cứng tại chỗ.

Nó đã nói mà, nó chỉ không nghĩ con thỏ này choá tới như vậy! Hắn già như vậy kêu một người nhỏ tuổi hơn là thúc thúc đã đủ không biết xấu hổ, hắn còn không biết nhục hơn nữa cơ.

Ninh Tiểu Miêu há to miệng, khó có thể tin nhìn Bạch Thiếu Chủ, rốt cuộc ý thức được cái gì, bé chớp chớp mắt, đột nhiên vành mắt đỏ lên.

Ninh Vân Dập mới vừa kiểm tra mấy nồi thịt kho xong, liền nhìn đến bé con bạch bạch bạch chạy lại đây, tay nhỏ gắt gao ôm eo y, vành mắt đỏ bừng: "Baba, không cần anh trai, chỉ cần baba."

Ninh Vân Dập ôm đứa nhỏ lên nhìn qua Bạch Thiếu Chủ.

Bạch Thiếu Chủ chắp tay sau lưng yên lặng nhìn trời, hắn chỉ là muốn nhận cha mà thôi, như thế nào liền, liền khóc vậy chứ!

Mèo Lớn lắc lắc cái đuôi, ánh mắt phức tạp xen lẫn khinh bủ nhìn hắn: Đồ ngâu! Tự nhiên mi nhảy ra dành baba của người ta, người ta còn phải nở nụ cười với mi sao?

Bạch Thiếu Chủ hiển nhiên cảm thấy rất vui lòng, còn có thể giúp hắn chiếu cố lão Bạch.

Ninh Vân Dập hiểu rõ ràng nguyên nhân, bất đắc dĩ nhìn Bạch Thiếu Chủ: Ngươi còn có thể không đáng tin cậy hơn nữa không?

Bạch Thiếu Chủ bị thúc hắn nhìn chằm chằm như vậy tức khắc đứng thẳng lưng, cười gượng một tiếng: "Tôi nói giỡn thôi, thời gian không còn sớm, tôi đi về ngủ trước, ngày mai còn phải dậy sớm mở cửa nha."

Không đợi ai trả lời, vèo một chút chạy đi, sợ thúc thúc hắn giận chó đánh mèo.

Bé con thực mau dỗ tốt, dù Ninh Vân Dập cũng không muốn có một kẻ tuổi còn lớn hơn y, há miệng một câu baba ngậm miệng một câu baba, hình ảnh kia...thực sự không thể xem.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Vân Dập không để Mèo Lớn cùng bé con theo mình đi Thành Phố Ngầm.

Y buổi sáng còn có việc muốn ra Thành Phố Ngầm một chuyến, không tiện dẫn bọn họ đi theo.

Dù sao toàn bộ nơi này tối qua y cũng đã thiết trí chương trình lại lần nữa, nếu có người xâm nhập sẽ lập tức gửi cảnh báo đến vòng tay của y.

Đem Mèo Lớn cùng Ninh Tiểu Miêu đưa tới thư phòng, dặn Mèo Lớn che chở bé con xong, y liền ra khỏi cửa.

Lúc Ninh Vân Dập đi đến cửa ra vào khu ẩm thực của Thành Phố Ngầm, bởi vì chưa tới thời gian buôn bán nên y cho rằng chưa có ai ở đây, không ngờ vừa mới vòng qua ngõ nhỏ, phía trước đã có không ít người đang chờ.

Đặc biệt khi biết Thành Phố Ngầm mở thêm hai cửa hàng nữa, những thực khách hôm qua không có que nướng để ăn kích động không thôi, cả một đêm khó chịu, hôm nay khẳng định phải ăn cho đã.

Cho nên, cửa hàng que Nướng còn chưa bán đã có một hàng dài người xếp phía trước.

Còn hai cửa hàng vừa treo bảng hiệu ra chiêu bài mới kia, thật ra không có ai đến xếp hàng cả.

Dù sao thì hôm qua cũng đã được ngưở mùi của que nướng rời, quả thực khiến người ta tim gan cồn cào nhớ mãi không quên.

Thịt kho? Nhìn đến cũng là thịt dị thú,nhưng thế nào cũng không thơm hơn so với que nướng đi??

Vì để tăng năng suất, mỗi cửa hàng đều huấn luyện thêm bốn nhân viên nướng que, vốn dĩ quét gia vị là Bạch Thiếu Chủ tự mình làm, nhưng nghỉ tới mình hắn không thể quét hết một lượt ba cửa hàng, nên chỉ có thể đem nhiệm vụ gian khổ này gio lại cho Hán Nạp người phụ trách và Bonnie cùng với hai người nữa tới làm.

Bạch Thiếu Chủ về sau sẽ phụ trách trông nom hai cửa hàng Thịt Kho.

Hách Diễm cùng bạn hắn ngày hôm qua ăn xong que nướng lại đi lừa người nhưng không thành, trời vừa hửng sáng đã chạy đến xếp hàng đầu tiên.

Hách Diễm hùng tâm tráng chí thề muốn cướp được nhóm thịt nướng đầu tiên, ngày hôm qua sau khi hắn trở về, cả đêm lăn qua lộn về chỉ hớ đến mỗi que nướng, căn bản không ngủ được.

Bạn hắn cũng như thế, hai người chạm mặt nhau ở cổng thành, vô cùng lo lắng một mạch chạy lại đây.

Hách Diễm nhìn thời gian, rất mau đến giờ mở cửa, nhưng đôi mắt đảo qua thấy được Bạch Thiếu Chủ.

Bạch Thiếu Chủ là cháu trai Bạch tiên sinh.

Ngày hôm qua người nướng que nướng chính là hắn.

Nhưng kỳ li chính là, hôm nay hắn lại phụ trách bên hai cửa hàng Thịt Kho a.

Bọn họ nhìn hình miếng thịt kho màu nâu đậm trên bảng hiệu, không hiểu sao lúc mới nhìn cảm thấy không ngon bằng que nướng, nhưng giờ phút này thấy Bạch Thiếu Chủ cùng hành vi gấp gáp chờ không nổi của đối phương.

Hách Diễm cùng người bạn liếc nhau, nhiều năm giao tình tụ tập ăn chơi đã tạo thành ăn ý nhất định, người bạn kia tiếp tục xếp hàng que nướng, còn hắn vèo một cái nhảy đến trước cửa hàng Bạch Thiếu Chủ đang đứng xếp hàng đầu tiên.

Bạch Thiếu Chủ chính xác rất sốt ruột a!

Cả đêm qua hắn hoá thân thành thỏ bốn chân truy đuổi cục thịt kho trong mơ, hắn truy thì nó chạy, gấp đến độ cả đêm đều kêu chít chít.

Cố tình thúc thúc hắn lại nói phải chờ tới giờ khai trương hắn mới được đi vào.

Sợ hắn ăn vụng!!

Hắn là cái loại này người sao?...!uh thì...!uh uh!!! Hắn thật thèm lắm a, cả đêm hắn đều nằm mơ thấy thịt kho đó, thật sự rất thèm.

Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn ngước mắt nhìn, ô vẫn là người quen a.

Bạch Thiếu Chủ đối diện với gương mặt tươi cười của Hách Diễm, cho hắn một ánh mắt ngụ ý nói: Ngươi cũng thông minh đấy!

Hách Diễm liền hiểu ra, hắc hắc hắn không có chọn sai a!

Lúc hai người xoa xoa tay thì Ninh Vân Dập đi tới.

Bạch Thiếu Chủ lập tức mắt sáng rực lên: "Thúc, có thể mở cửa sao?"

Ninh Vân Dập gật đầu một cái, sáu gian cửa hàng xoát một cái đồng thời mở cửa, tức khắc trước bốn cửa hàng que nướng đếu có một hàng dài người đang xếp hàng, chỉ hai cửa hàng thịt kho là phía trước lạnh lẽo.

Bạch Thiếu Chủ nhanh chân vọt vào trong, quả nhiên nhìn thấy phía trong cửa hàng bày biện giống với cửa hàng que nướng, cửa kính phân bên trong tiệm thành hai.

Hắn vọt tới phía trong cửa kính, bên trong cùng cửa hàng que nướng không giống nhau, không có bày vỉ nướng, chỉ có hai cái thùng lớn bằng chất liệu đặc thù phong bế kín kẽ, mà bên trong chính là Thịt kho mà hắn thương thương nhớ nhớ cả đêm.

Bến trái bàn đặt mấy chồng hộp nhỏ tinh xảo chỉnh tề, lớn cỡ bàn tay, phía bên phải bàn để hai hủ nĩa nhỏ.

Chính giữa là một cái thớt mới cùng một cái dao Kebab lạnh lẽo chém sắt như chém bùn, một cái móc, một cái thìa và một cái muôi vớt.

Hết thảy chuẩn bị đầy đủ hết, Bạch Thiếu Chủ nuốt xuống nước miếng: "Thúc, nhân viên mới tuy được huấn luyện rồi nhưng có thể chưa thích ứng được, nếu không trước tiên khai trương một cửa hàng, tôi bán xong bên này mai có thể qua bên kia bán."

Ninh Vân Dập làm sao không biết tiểu tâm tư của hắn chứ: "Không cần, tôi đã tìm người dặn dò qua, chỉ cần biết dùng dao là được."

Bạch Thiếu Chủ chỉ có thể ủ rũ héo úa: "Được rồi a."

Chỉ có thể mỏi mắt trông mong nhìn thúc thúc hắn đem miến giấy in giá dán sang bên cạnh hình thịt ho trên bảng, đơn giản dễ hiểu.

【 Thịt Kho: Một phần 1000 tinh tệ.

【 Mỗi người chỉ mua một phần.

Hách Diễm nhìn đến quy định số lượng một phần, liền biết chính mình trước tiên lại đây là đúng rồi, hắn tò mò nhìn chằm chằm hai cái thùng lớn bên trong.

Thịt kho chắc chắn đặt ở trong đây a!

Không biết hương vị có thể ngon hơn so với que nướng hay không?! Haiz! Làm hắn chờ mong quá đi thôi!

Bên kia que nướng mùi hương đã bắt đầu tràn ngập, người xếp hàng cũng càng ngày càng nhiều, một bộ phận là khách hàng quen ngày hôm qua cướp được, một bộ phận là không cướp được, còn có một số bị đội ngũ xếp hàng gây tò mò hấp dẫn lại đây.

Bạch Thiếu Chủ xem không sai biệt lắm, hít sâu một hơi, hướng tới Hách Diễm cười cười, ngay sau đó mở tung nắp hai cái thùng lớn.

Bởi vì chất liệu chế tạo hai cái thùng đặc biệt, nên buổi sáng nâng đến bây giờ vẫn nóng hổi, nháy mắt bị mở ra, một cổ mùi thơm nồng đậm hoà cùng mùi thịt đánh úp lấy Hách Diễm làm hắn chấn động đứng im tại chỗ.

Này, này......!Rốt cuộc là làm thế nào mà? Thế nào mà có thể thơm đến như vậy?

Ngày hôm qua hắn cho rằng que nướng đã là ngon nhất, là mùi thơm quyến rủ nhất mà đời này hắn ngửi được.

Nhưng giờ phút này hắn lại sinh ra hoài nghi, vẫn là thịt tại sao mùi hương lại không giống nhau, làm hắn hoảng hốt chỉ có thể mũi tham lam hít mà miệng liều mạng nuốt nước miếng.

"Ta muốn ăn, mau cho ta một phần ô ô." Chịu không nổi, sao lại có mùi hương thơm tới như vậy?

Hắn đầu óc ong một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức lấy thẻ ra quét một cái, sợ bị người đoạt trước.

Sự thật chứng minh hắn là đúng, bên phía bốn cửa hàng vốn đang vô cùng náo nhiệt xếp hàng đột nhiên lại ngửi thấy một mùi hương khó có thể miêu tả.

Cái mùi này phảng phất có thể thơm từ cái mũi thơm đến từng lỗ chân lông, thoáng chốt bốn phía rơi vào im lặng.

Ngay sau đó cả đám cứng đờ như robot nghi hợc quay đầu nhìn sang phía cử hàng Thịt Kho vắng vẻ bên cạnh.

Cơ hồ là vài giây sau, người nào đã ăn qua que nướng liền nhanh chóng hướng bên kia chạy đi.

Hảo gia hỏa, không biết que nướng có mùi vị gì, nhưng mùi thơm này hắn nhất định phải có!

Bạch Thiếu Chủ vừa lấy móc lôi lên một khối thịt kho đặt trên thớt, liếc mắt liền nhìn thấy một đám người xôn xao hướng phía hắn vọt tới.

Bạch Thiếu Chủ gân cổ lên kêu: "Xếp hàng quẹt thẻ, mỗi người chỉ được mua một phần!"

Đám người ngao một tiếng, nhanh chóng trật tự xếp hàng, đôi mắt nhìn chăm chăm khối thịt Duang Duang run rẩy đong đưa trên thớt gỗ phía sau tấm kính pha lê trong suốt.

Rõ ràng chính là thịt dị thú quen thuộc, nhưng cố tình lại tản mát ra mùi thơm mê người, cùng với mùi thịt dị thú trước đây hoàn toàn chênh lệch một trời một vực.

Âm thanh nuốt nước miếng vang lên từng đợt từng đợt, theo tiết tấu nâng lên hạ xuống của Bạch Thiếu Chủ, khối thịt nâu sẫm to 20cm được chia thành bốn khối nhỏ ngăn nắp chỉnh tề.

Đem một phần tinh chuẩn thả vào một cái hộp, lại lấy cái muỗng tưới lên một chút nước sốt thịt kho, tức khắc tạo nên sự đối lập của màu sắc giữa chiếc hộp trắng tinh xảo bao bọc lấy khối thịt kho cùng lớp nước nâu đỏ sẫm cuốn hút.

Không biết tiếng ai nuốt nước miếng, có người thiếu chút nữa đem đầu đều ủi đến tấm kính pha lê.

Hách Diễm run rẩy đưa tay thật cẩn thận tiếp nhận, sợ sơ sảy đánh rớt một cái, hắn sẽ khóc chết luôn a.

Không cần dùng tới nĩa nhỏ, trực tiếp đưa miếng thịt lên miệng a ô cắn một ngụm, trong nháy mắt hương vị bùng nổ, mùi thơm so với que nướng hòn toàn khác nhau.

Nếu kêu hắn nêu cảm nghĩ ngay lúc này thì chính là một chữ thơm, hai chữ mềm mại, ba chữ, thật tiêu hồn!

Thịt kho vào miệng mềm mại hương thơm lưu luyến răng môi, miếng thịt ngâm nguyên đêm nên ngấm đẫm nước sốt, ăn vào trong miệng là tan chảy, tuôn ra nước sốt đậm đà, làm cho hắn luyến tiếc nuốt xuống.

Ô ô ăn quá ngon!

Phía sau mọi người động tác nhất trí nuốt nước miếng, lấy lại tinh thần người xếp hàng thứ hai lập tức đẩy ra Hách Diễm, lóng ngóng tay chân quét thẻ: "Của ta! Mau mau bán một phần!" A a hắn muốn một ngụm ăn vào trong miệng a, chịu không nổi!

Bạch Thiếu Chủ mới vừa đưa qua, người nọ gấp không chờ nổi vùi đầu cắn một miệng to, đôi mắt tỏa ánh sáng vùi đầu lại là xoát xoát hai cái, ba lần cắn liền đem khối thịt nhỉ cỡ lòng bàn tay ăn hết sạch.

Toàn bộ hành trình không đến hai giây.

Chờ ăn xong nhìn rỗng tuếch cái hộp nhỏ, người nọ vành mắt phiếm hồng: "Không còn, không còn......!Như thế nào liền không còn a, hu hu?"

Hắn đột nhiên nhìn về phía Bạch Thiếu Chủ, chờ mong nhìn hắn.

Bạch Thiếu Chủ cười hắc hắc, tàn nhẫn khua cái thìa: "Người tiếp theo!"

Người nọ ôm hộp không nức nở bị người kế tiếp đẩy ra: Thật tàn nhẫn, Thật vô tình!

Bên kia, người bạn Hách Diễm rốt cuộc là người thứ nhất cướp được năm que nướng xông tới, liền nhìn thấy Hách Diễm đứng ở một bên đội ngũ, hai tay nâng hộp không ngây ngô cười.

Người bạn ngửi mùi thịt trí mạng trong không khí, lại nhìn nhìn Hách Diễm, cúi đầu nhìn cái hộp trống không, hắn bàng hoàng lung lay thân thể: "Thịt, thịt đâu?"

Hách Diễm mờ mịt ngẩng đầu, lúc này mới nhớ tới cái gì, chột dạ dời đi ánh mắt: "A này......"

Người bạn đỏ hốc mắt: "Đã bàng tốt một người một nửa, ngươi gạt ta! Ô ô ngươi gạt ta, chúng ta nhiều năm hữu nghị như vậy, ngươi cũng không thèm để lại cho ta một nửa sao?"

Hách Diễm chột dạ run rẩy hai tay: "Ta, ta thật không phải cố ý, ta lúc ấy đầu óc trống rỗng không có nhớ tới......!Ngươi đừng khóc, trong hộp vẫn còn ít nước sốt, ngươi...!muốn sao?"

Người bạn khụt khịt một tiếng, một phen đoạt lại, nâng tay lên muốn ném đi, nhưng cái mũi vừa động lại phẫn nộ trừng mắt liếc Hách Diễm một cái, rốt cuộc không nhịn xuống được mùi hương kia, tính nếm thử lại tức khắc khóc lớn hơn

Tình hữu nghị này cũng quá plastic đi, cũng chỉ có thế thôi a.

Bạch Thiếu Chủ một bên tốt bụng nhắc nhở: "Lúc này một lần nữa xếp hàng, nói không chừng còn kịp."

Rốt cuộc thì quy định một người một phần, không chừng còn có thể cướp được a.

Người bạn vừa nghe, xoát một cái ôm chặt năm căn que nướng xông ra xếp hàng.

Hách Diễm vươn tay cũng không bắt được một góc áo: Chính mình cũng muốn phân a, nhưng tại thịt quá thơm...!thật sự quá thơm!

Hắn lúc ấy là thật sự đã quên.

Ninh Vân Dập ngay lúc vừa mở cửa đã qua cửa hàng kế bên.

Người đứng bán là một nhân viên mới, ngay từ đầu biết bản thân sẽ đứng đơn độc một quầy hàng, hắn thật khẩn trương, sợ làm lỗi.

Nhưng khi thùng thịt kho mở ra, hắn cái gì cũng quên sạch, toàn bộ quá trình sau đó cứ lơ lửng như trên mây, lạc đến chỗ nào.

Như, như thế nào lại có thể thơm như vậy a a!

Nghe nói nhân viên phụ trách bán hàng sẽ được phát thưởng một khối lớn thịt kho nguyên chỉnh chưa cắt, tương đương là bốn khối bán ra a!

Nghĩ đến chính mình sau khi kết thúc có thể ăn đến bốn phần, hắn như tiêm máu gà, thậm chí lớn tiếng hô to, tòn bộ quá trình bán hàng cười tươi như ho thấy răng không thấy mắt.

Ninh Vân Dập nhìn trong chốc lát xác định không có vấn đề liền đi ra ngoài.

Y chuẩn bị thịt kho một thùng đại khái có mấy chục khối lớn, hai thùng không sai biệt lắm một trăm khối.

Một khối to phân thành bốn khối nhỏ.

Bởi vì là có sẵn chỉ cần cắt khối nhỏ rồi bỏ vào hộp nên tốc độ thực mau, đại khái không đến một giờ là có thể kết thúc.

Ninh Vân Dập đi trước tìm Tuyên Thành Chủ, lấy được đồ vật y muốn lại một lần nữa quay trở lại của hàng thịt kho.

Bạch Thiếu Chủ đã đem thẻ bài【 bán hết 】 treo ở cửa, hắn đang ngồi quay xổm trước cửa há to mồm ăn thịt kho.

Hắc hắc hắn là chủ tiệm, cho nên sau khi kết thúc có thể để lại hai khối lớn a!

Tám khối thịt kho nhỉ, mỗi một khối đều tưới lên nước canh, một ngụm cắn xuống thơm mà không ngán, mềm mại mọng nước, môi răng giao nhau chỉ còn lại mùi thịt, ô ô cuộc sống này thật sự thật tốt quá!

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang hắn cũng không rảnh lo, tập trung ăn thịt kho, chờ tất cả đều ăn vào trong miệng mới cảm thấy mỹ mãn xoay người, ôm cái bụng hắc hắc cười vui sướng.

Đầu óc mơ hồ, híp mắt nhìn thấy Ninh Vân Dập, thiếu chút nữa đem trong lời lòng nói ra: "Làm......!Khụ khụ, thúc."

Ninh Vân Dập khóe miệng cứng đờ, thằng nhãi này sẽ không nghĩ muốn kêu cha nuôi đi.

Bạch Thiếu Chủ đôi mắt lập tức trợn tròn, nghiêm trang lau khô miệng, đứng thẳng người thò lại gần: "Thúc, đều bán xong rồi.

Ngươi như thế nào lại trở lại? Có phải hay không muốn ăn cơm trưa? Cơm trưa có thể trộng thịt kho cùng với cái thứ mềm mềm nhỏ nhỏ tối hôm qua ăn sao?"

Ninh Vân Dập: "Giữa trưa không có."

Bạch Thiếu Chủ lập tức gục xuống hạ bả vai, ngay sau đó tinh thần lại phấn chấn: "Thúc, buổi chiều còn bán sao?"

Ninh Vân Dập trả lời: " Hiện tại cậu cùng tôi đi ra ngoài một chuyến."

Bạch Thiếu Chủ lập tức đứng đắn lên: "Muốn đi đâu nha?"

Ninh Vân Dập cũng không gạt hắn nói nơi muốn đi: "Nam thành thành phố ngầm nghe nói đồ vật đặc biệt muốn bán đấu giá." Đây là y ngày hôm qua trong lúc vô tình nghe được từ thực khách xếp hàng nói.

Bọn họ thuộc về Tây Thành, sở dĩ số lượng khách giảm xuống là do không lâu trước đây ba thành khác ngấm ngầm giở chút mánh khoé.

Ninh Vân Dập lúc trước hỏi qua Tuyên Thành Chủ, là bán đấu giá Bán Thú Nhân.

Mười ngày một lần, mà sáng hôm nay vừa vặn chính là buổi đấu giá đặc biệt đó.

Cho nên y mới phải đi một chuyến, muốn nhìn cái gọi là Bán Thú Nhân có phải hay không là thật sự, hơn nữa ba thành phố ngầm kia lấy đâu ra nhiều Bán Thú Nhân mà đấu giá như vậy, lại còn công khai đấu giá.

Y đã cẩn thận dò hỏi quá, xuất phát gia tộc đệ nhất khu F bắt đầu, đúng là một năm trước bắt đầu, thời gian này quá mức vi diệu, Ninh Vân Dập không thể không suy nghĩ nhiều.

Một năm trước không sai biệt lắm chính là thời gian Ninh đại ca xảy ra chuyện không bao lâu, thật sự một chút quan hệ đều không có sao?

Hơn nữa Ninh Tiểu Miêu cũng là Bán Thú Nhân, chuyện này y không thể không coi trọng.

Y tổng cảm thấy nhất định là có cái nguyên nhân đặc biệt nào đó, làm những người ngày trước đối với Bán Thú Nhân xua như xua vịt lại tranh nhau cướp về tay.

Ninh Tiểu Miêu tuổi còn nhỏ không thể mang theo đi, Ninh Vân Dập không phải Bán Thú Nhân

Mang theo Bạch Thiếu Chủ đi, đến lúc đó có phải hay không đồng loại vẫn là Bán Thú Nhân hắn có thể xác định.

Bạch Thiếu Chủ tinh thần lực mạnh mẻ, có Ninh Vân Dập dùng linh lực che chắn sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận Bạch Thiếu Chủ.

Bạch Thiếu Chủ thấy đi nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần đi theo thúc hắn bảo hắn lên trời xuống đất đều được.

Xác định mục đích rồi, Ninh Vân Dập liền mang theo Bạch Thiếu Chủ đi ra ngoài, nhìn đến Hách Diễm cùng bạn hắn cách đó không xa một lần nữa đã làm hoà.

Đương nhiên tiền đề là người bạn kia xếp hàng cướp được thịt kho, nếu không tình hữu nghị này nhất định sẽ gãy thành tám trăm mãnh.

Hách Diễm nhìn thấy Ninh Vân Dập mắt sáng rực lên, chạy chậm lại đây: "Bạch tiên sinh."

Ninh Vân Dập gật đầu: "Các cậu là trở về hay là tiếp tục dạo? Chúng tôi còn có việc đi trước một bước."

Hách Diễm lập tức lắc đầu, ng·ay sau đó ân cần nói: "Bạch tiên sinh muốn đi đâu, chúng tôi đến bằng loại phi thuyền nhỏ, tốc độ thực mau, có thể đưa các ngươi đi."

Ninh Vân Dập cự tuyệt: "Không nhất định tiện đường, chúng ta muốn đi Nam Thành."

Hách Diễm cùng bằng hữu mắt sáng rực lên: "Tiện đường tiện đường, chúng ta cũng phải đi thành phố ngầm bên đó, Bạch tiên sinh có phải hay không cũng nghe nói nơi đó hôm nay có buổi đấu giá? Lại nói tiếp cũng kỳ quái, ba thành phố ngầm khu F kia cũng rất có ý tứ, một tháng ba buổi đấu giá, mỗi thành một buổi."

Ai không biết còn tưởng rằng khu F chỉ có ba Thành Phố Ngầm, đem Tây Thành bên này cô lập bên ngoài.

Ninh Vân Dập nghe vậy thấy ngoài ý muốn, xem ra ba Thành kia không phải quan hệ cạnh tranh, ngược lại phải nói là rất chặt chẽ: "Hách thiếu gai thường đi nơi đó?"

Hách Diễm xua tay: "Bạch tiên sinh kêu ta tiểu Hách là được, ta không đi qua, ta chỉ nghe bạn bè ta kể lại, đây là Kiều bạn thân của ta, nhà hắn có nguồn năng lượng tinh thạch cao cấp sẽ cung cấp một phần cho Thành Phố Ngầm, cho nên tin tức tương đối linh thông."

Ngay sau đó nhớ đến quy tắc bạn mình đã nói, Bạch tiên sinh lại là vừa đến Chủ tinh, không nhất định biết, thò lại gần một tí hạ giọng nhắc nhở: "Nghe nói ba Thành Phố Ngầm kia tổ chức đấu giá phải có giấy thông hành mới có thể đi vào, nhưng loại đấu giá đặc biệt này không dễ lấy được giấy thông hành, yêu cầu phải có thẻ hội viên đặc biệt."

Hắn là ngại phiền toái cho nên trước nay không qua đó, càng thích nơi nơi đi chơi.

Lần này phải không phải Kiều muốn đi, hắn lại mới làm sai nên liền đáp ứng cùng nhau đi.

Ninh Vân Dập thật ra không nghe Tuyên Thành Chủ nhắc tới điểm này, ngẫm lại cũng đúng, Tuyên Thành Chủ đối với loại sinh ý này chướng mắt, cũng không muốn tham dự, không nghe nói qua quy tắc ngầm cũng là bình thường.

Y lúc trước tìm Tuyên Thành Chủ lấy chính là thẻ thông hành Nam Thành Phố.

Nhưng chỉ là bình thường, không phải thẻ hội viên.

Hách Diễm nhìn ra điểm này, lập tức nói: "Dù sao ta cũng đi cùng Kiều, Bạch tiên sinh cùng cháu trai có thể đi cùng chúng ta.

Kiều bên đó có thẻ hội viên cao cấp, tuỳ thời đều có thể mang thêm mấy người vào chung, không có hạn chế."

Ninh Vân Dập vốn muốn tìm cách đi vào, hiện giờ có Hách Diễm dẫn đường tự nhiên không ý kiến.

Trở về có thể dưa chút lễ vật cảm tạ bọn họ.

Hách Diễm vừa nghe y muốn đưa tạ lễ liên tục xua tay, đây chỉ là việc nhỏ, thậm chí thẻ cũng là của Kiều, Bạch tiên sinh còn là ân nhân cứu mạng của, làm sao có thể để ân nhân báo đáp chứ?

Ninh Vân Dập cũng không tiếp tục đề tài này, trở về y sẽ chuẩn bị một hộp đồ ăn, bên trông để một mâm thịt kho, hẵn Hách Diễm và bạn hắn sẽ thật thích.

Đoàn người đến Nam Thành là một giờ sau.

Vị thiếu gia tên Kiều hiển nhiên là khách quen nơi này, thủ vệ nhìn đến Kiều lập tức nhiệt tình thêm vài phần, thậm chí không cần Kiều quét thẻ, liền trực tiếp mở cửa cho hắn đi vào.

Ninh Vân Dập theo Kiều vào Thành Phố Ngầm, vừa tiến vào liền cảm thấy, quả nhiên lượng khách so với bên kia bọn họ nhiều hơn gấp mấy lần.

Ở đây nơi nơi đều có thể nhìn thấy người, một số lượng lớn khách khứa đều là vì lần đấu giá đặc biệt này mà tới, bước chân người nào cũng vội vàng hướng tới một ngõ nhỏ cuối đường mà đi.

Hách Diễm đối nơi này cũng không hiểu biết nhiều, Kiều liền thấp giọng giải thích: "Nam Thành bên này sở hữu hai khu đấu giá.

Bên ngoài có một cái, dùng để tổ chức đấu giá ngày thường.

Ở vị trí trung tâm, vừa xây dựng nên một hội sở, là xây dựng phía dưới lòng đất, bài trí rất lớn, bên trong cái gì cũng có."

Bất quá đại bộ phận khách nhân từ các khu qua bên này thường là vì đấu giá Bán Thú Nhân, dù sao trước kia đa số Bán Thú Nhân đều bị đưa đu huấn luyện khai phá tiềm năng, người thường làm sao có hội nhìn qua.

Hiện giờ nếu đã lén lút bán đấu giá, hẳn là người này có chút vấn đề không thể khai phá tiềm năng, đồng nghĩa với việc không có giá trị lợi dụng.

Nhưng dù sao cũng là Bán Thú Nhân, ai cũng có lòng hiếu kỳ muốn sở hữu loại người mà cả Hoàng Gia và Quân Đội đều muốn nắm, tự nhiên cũng có kẻ không thiếu tiền nghĩ muốn xem thêm náo nhiệt.

Ninh Vân Dập lẳng lặng nghe, sắc mặt càng trầm xuống.

Bên cạnh, Bạch Thiếu Chủ từ khi bước vào cổng thành cũng banh mặt không hé răng, hắn cũng là...Bán Thú Nhân!

Bây giờ lại nghe thấy mấy tâm tư dơ bẩn như vậy, nghĩ tới nếu không có lão cha che chở hắn đã sớm bị mang đi, vậy thì hiện giờ kết cục của hắn hợc là trãi qua huấn luyện tàn ác để khai phá ra tiềm năng lớn nhất.

Hoặc là...không có giá trị lợi dụng, trở thành một món hàng bán đấu giá.

Ninh Vân Dập nhận thấy được cảm xúc của Bạch Thiếu Chủ, liếc mắt nhìn qua một chút: "Cơm trưa để người máy đem qua cho cậu một phần."

Y chưa nói đưa cái gì, nhưng Bạch Thiếu Chủ rõ ràng nghe hiểu, đôi mắt đều trợn tròn, bỏ qua uể oải lúc nãy, tinh thần phấn chấn, hận không thể nhảy lộn nhào ra sau một cái.

Nhịn không được thò lại gần: "Thúc, ngươi đối ta cũng thật tốt." Nếu có thể để hắn gọi là cha lại càng tốt.

Ninh Vân Dập khóe miệng trừu trừu, một phen đẩy ra mặt hắn: "Đừng có động thủ động cước."

Bạch Thiếu Chủ cười hắc hắc, bẻ ngón tay tính tính bao lâu nữa mới có thể đến giữa trưa.

Aaa...!bụng vẫn còn no tấm phần nhưng đã bắt đầu chờ mong bữa tiếp theo.

Hách Diễm cùng Kiều liếc nhau, tình cảm của đôi thúc chất này cũng quá tốt đi a.

Đoàn người Ninh Vân Dập rẽ trái rẽ phải không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng ngừng ở một chỗ, phía trước là một cái cửa đá ngầm, có thủ vệ đứng thủ trước cửa, phía dưới là một dãy bậc thang thật dài, sâu.

Kiều lấy ra thẻ thông hành hội viên cao cấp, mang theo ba người Ninh Vân Dập vào trong.

Bởi vì thẻ của hắn là đặc biệt, thủ vệ ra hiệu nhau không cần ngăn đón khó dễ.

Một hàng bốn người liền như vậy hướng phía dưới đi xuống, bốn phía là tường đá mới xây dựng, hai bên đều được khảm đèn đặc thù, không sáng rõ mà mơ màng âm trầm, cho người ta một cảm giác rất quái dị.

Đi mãi cho đến một cánh cửa đá nữa, lại một lần quẹt thẻ, cửa tự động mở ra, tầm nhìn cũng thông suốt rõ ràng hơn.

Bên trong sáng giống như ban ngày, căn phòng hình có hình dạng như nữa quả trứng, thật rộng lớn, có bốn cây cột lớn chống đỡ trần nhà, khắp nơi đều là người vô cùng náo nhiệt.

Bốn người Ninh Vân Dập cũng không gây chú ý gì quá lớn, chủ yếu là do người quá nhiều.

Nhìn sơ cũng có vài trăm người.

Mà này còn chưa tới hết, trước buổi đấu giá nửa giờ đồng hồ, hẳn sẽ còn nhiều người nữa lại đây.

Bốn người Ninh Vân Dập tuỳ ý đến bên một cái bàn ném xúc xắc nhìn nhìn, có người nhận ra Kiều liền lên tiếng chào hỏi: "Kiều thiếu cũng tới? Cũng là vì đồ vật kia mà tới?"

Kiều thiếu cười cười: "Hôm nay ai tới mà không phải?"

Người nọ ha ha nở nụ cười, nói cũng đúng, nở ra nụ cười phong tình vạn chủng, đung đưa quạt hương bồ cầm trên tay thủ thế mời hắn: "Tới một phen?"

Kiều thiếu lộ ra một cái biểu tình " ngươi tha ta": "Không thể, nếu để lão nhân gia biết ta lại động vào sợ là sẽ lột da ta ra."

Người nọ nghĩ đến tính nết Kiều lão gia tử, cũng không dám tiếp tục rủ rê Kiều thiếu, chỉ có thể quay đầu tự mình chơi.

Ninh Vân Dập thừa dịp đi dạo lòng vòng, thả linh lực tra xét cấp bậc tinh thần lực của đám người nơi này.

Trên người y được bao phủ tinh thần lực là cấp A, không quá thấp cũng không quá cao, sẽ không khiến người khác chú ý.

Ninh Vân Dập tra xét xong nhưng thật ra rất ngoài ý muốn, trong này có mấy trăm người, chỉ có mười mấy người là cấp S, còn có hai ba người cấp 2S.

Đúng lúc này, khách nhân vốn đang ồn ào đột nhiên hạ giọng, sôi nổi nhìn về phía hướng đi vào.

Ninh Vân Dập cũng nhìn theo bản năng, nhưng chờ thấy rõ là ai đang đi vào, ánh mắt liền âm trầm.

Đi đầu chính là gương mặt không hề xa lạ, không lâu trước đây đã nhìn qua màn hình rất rõ ràng.

Đúng là Mục Gia Dật cùng Tông Linh.

Nhìn theo đoàn người đi cùng hai người này, có một người đi phía sau Mục Gia Dật gương mặt lộ quang mang đắc ý tươi cười, có chút quen mắt.

Ký ức nguyên thân nhảy ra trước mắt Ninh Vân Dập, con ngươi y rụt rụt nguy hiểm.

Ninh Mông Đức, con trai nhỏ của Ninh nhị thúc.

Tên này cũng là kẻ lúc trước xua đuổi nguyên thân tận tâm tận lực nhất, thậm chí lúc ấy hắn còn muốn thi triển tinh thần lực công ích nguyên thân cùng Ninh Tiểu Miêu.

Nếu không phải đang đứng ngoài cửa Ninh gia, Ninh nhị thúc sợ ảnh hưởng đến thanh danh, chắc cũng sẽ không ngăn cản Ninh Mông Đức ra tay.

Ninh Mông Đức đắc ý đi theo phía sau phu phu Mục Gia Dật, phảng phất như một con gà trống thăng thiên, vênh váo tự đắc, đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác nguy hiểm làm hắn nhìn qua, lại chẳng thấy có gì khả nghi.

Ninh Vân Dập ngay lúc Ninh Mông Đức nhìn qua đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn mấy cái bàn phía trước.

Mục Gia Dật cùng Tông Linh xuất hiện khiến cho không ít người chú ý, hai người lúc trước quá mức cao điệu, toàn bộ Chủ tinh người không biết tới hai người này lại nằm trong con số ít.

Một vị là người thừa kế của một trong ba đại gia tộc Tông gia, một người là thiếu gia Mục gia, đột nhiên đi vào khu F, đây chính là cơ hội đáp lên ngàn năm có một a.

Không ít người có suy nghĩ muốn đến gần kết giao, tất cả đều bị con chó săn Ninh Mông Đức ngăn cản.

Những người đó không dám đắc tội, chỉ có thể cười trừ bỏ qua.

Tông Linh nhìn nơi này cau mày, không kiên nhẫn hít sâu một hơi mới áp xuống lời chất vấn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, miễn cưỡng không vui hỏi: "Đây là nơi mà ngươi đã nói? Cái gì tốt sẽ xuất hiện ở khu F?"

Khu A cũng không phải không có Thành Phố Ngầm?

Mục Gia Dật liếc hắn một cái, cũng rất là không vui, nếu không phải trong tay hắn không có nhiều tinh tệ như vậy, hắn cũng sẽ không đem cái tên Tông Linh này lại đây, nghĩ hắn coi tiền như rác thật sao.

Từ lần trước mất mặt trên Tinh Võng, Mục gia đối với hắn rất bất mãn, cũng may hắn còn cái danh hôn phu của người thừa kế Tông gia nên Mục gi cũng không làm ra việc gì, nhưng vì khiển trách hắn mà cắt xén chi tiêu.

Kể từ đó, cho dù có Ninh Mông Đức một tên chó li3m chủ động lấy ra mối quan hệ, thì trước mắt tinh tệ trong tay hắn cũng không đủ chụp lại được một Bán Thú Nhân.

Cho nên chỉ có thể mang Tông Linh lại đây.

Tông Linh không thiếu nhất chính là tinh tệ, đừng nói một Bán Thú Nhân, ba tên năm tên cũng trả nổi.

Mục Gia Dật ôn hòa cười cười: "Nếu là thứ tốt, tự nhiên sẽ không lừa ngươi, ta khi nào thì lừa gạt ngươi?"

Tông Linh lại là cười nhạo một tiếng: "Không lừa gạt? Trước kia ta còn tin, còn hiện tại......" Tuy chưa nói hết câu, nhưng hiển nhiên hắn đối với Mục Gia Dật lại càng thêm không kiên nhẫn.

Mục Gia Dật cắn răng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, rũ mắt hạ giọng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thứ ta nói là thứ tốt, là thứ áp tràng của buổi đấu giá hôm nay.

Thành Phố Ngầm khác mua không được, cũng không có khả năng mua được."

Rốt cuộc mấy khu Thành Phố Ngầm khác cun gì không thiếu chút tiền này, căn bản chướng mắt chút lợi ích này, lại sợ tổn hại đến chiêu bài của mỗi khu nên thêm một việc chi bằng ít đi một chuyện, sao có thể sánh với địa phương như Khu F ngư long hỗn tạp gì cũng làm ra được.

Tông Linh không ngốc, nghiêm túc liếc hắn một cái: "Thứ gì?"

Mục Gia Dật để sát vào hắn bên tai, nhẹ nhàng nói mấy chữ, làm Tông Linh khó có thể tin trợn to mắt: "Ngươi nói thật?"

Thứ có thể gi tăng tinh thần lực đều là thứ tốt, sao có thể tùy tiện lấy ra được?

Mục Gia Dật: "Đương nhiên là thật."

Tông Linh: "Vậy vì cái gì không trực tiếp mua nguồn năng lượng tinh thạch?" Thể loại tăng cấp này cũng có thể, chỉ là yêu cầu cấp bậc cao, quý nhưng có thể gia tăng tinh thần không nhiều lắm thôi.

Mục Gia Dật cười thấp: "Nếu tiêu phí đồng dạng giá cả, lại có thể phát huy gấp hai gấp ba hiệu quả, thậm chí tùy người mà càng thêm bất đồng, ngươi chọn cái nào?"

Lại nói c nguồn năng lượng tinh thạch cao cấp cũng không thường xuất hiện.

Tông Linh hít hà một hơi: "Ý của ngươi, thứ này gia tăng tinh thần lực so với nguồn năng lượng tinh thạch còn mạnh hơn, còn muốn nhanh hơn?"

Mục Gia Dật gật đầu: "Bằng không ta vì cái gì mang ngươi lại đây? Ngươi hiện giờ tinh thần lực không thấp, nhưng cũng không đủ bức phá.

Ngươi không muốn trở thành cường giả tinh thần lực cấp 2S? Nếu ngươi thăng cấp ở tuổi này, chắc chắn Tông Nguyên soái sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác, đến lúc đó Ninh Vân Dập biết ngươi là người đứng trên đỉnh cao, hắn có thể thể hay không hối hận với lựa chọn lúc trước?"

Tông Linh vốn đã động tâm, giờ phút này nghe câu nói kế tiếp của hắn theo bản năng nắm chặt nắm tay.

Chỉ là nghĩ đến cái hình ảnh kia, hắn liền khắc chế không được muốn trở nên cường đại, lại lần nữa xuất hiện ở Ninh Vân Dập trước mặt, làm y hối hận.

Tông Linh giọng nói có chút ách, hơn nửa ngày mới hỏi ra tới: "Rốt cuộc là cái gì?"

Mục Gia Dật nhìn ra hắn hoàn toàn lay động, cũng không lại gạt: "Bán Thú Nhân."

"Cái gì?" Tông Linh khó có thể tin nhìn lại, cả người c ương cứng ở nơi đó.

Ninh Vân Dập mặt không nhìn mấy cái bàn phía trước, trong đầu nhớ tới lúc trước nhìn qu Mục Gia Dật, Bạch Thành Chủ cũng từng đề cập đối phương trước mười mấy tuổi không có tinh thần lực.

Đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác chính là Trị Liệu Dư tinh thần lục cấp S.

Nhưng theo tra xét của y, hắn thật là ở cái cấp bậc này, nhưng không như lời Bạch Thành Chủ nói, tinh thần lực của hắn không ổn định, thậm chí mơ hồ giữa ranh giới cuối cấp A đầu cấp S.

Điều này đáng giá để cân nhắn, nếu chỉ đơn thuần là tinh thần thức hải của hắn cường thịnh đến nổi có thể tự ý phóng xuất cấp bậc theo ý muốn thì không nói, nhưng nếu ngược lại thì thực lực thật cùng nói ra bên ngoài cũng quá chênh lệch đi.

Trừ phi, tinh thần thức hải của hắn căn bản không đạt tới S cấp, là dựa vào thứ gì đó làm cho đột ngột mạnh lên, dẫn tới thực lực chân chính cùng tinh thần lực ẩn trong cơ thể không giống nhau, lúc này mới xuất hiện loại tình huống quỷ dị này.

Mục Gia Dật xuất hiện ở chỗ này nói vậy hắn cũng là vì Bán Thú Nhân mà đến, hơn nữa trên người hắn tinh thần lực lại quái dị......

Hay là tinh thần lực của hắn tăng lên có quan hệ cùng Bán Thú Nhân?

Ninh Vân Dập ánh mắt nặng nề, nếu thật là nguyên nhân này, nói vậy liền có thể giải thích được hành vi đám người này giành giật cũng phải mua được Bán Thú Nhân.

Chỉ là điểm này còn cần chứng minh, chính mắt nhìn thấy mới có thể có đáp án.

Chờ đến thời gian đấu giá còn một khoảng, Ninh Mông Đức có chút không kiên nhẫn, hắn thích Mục Gia Dật, nhưng thân phận hắn không cao, Mục gia tuyệt đối không sẽ đồng ý, cho nên hắn chỉ có thể đem tình cảm chôn sâu đáy lòng.

Lúc này nhìn Mục Gia Dật cùng Tông Linh tình cảm tốt như vậy, hắn có chút chu, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, nói một câu đi dạo liền vuốt cái mũi chạy lấy người.

Đi đi đột nhiên nhìn đến một người quen mắt, nhìn chăm chú nhìn lên thật đúng là người đó, hắn nghĩ đến tài khoản tinh tệ của chính mình, tuy rằng không ít, nhưng lại không đủ cho Gia Dật dùng.

Nếu không phải hắn không có tiền, Gia Dật như thế nào sẽ mang Tông Linh lại đây?

Nhưng nếu hắn có tiền......!Gia Dật có phải hay không sẽ liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một cái?

Nghĩ vậy, Ninh Mông Đức chà xát tay, lập tức hướng tới một cái bàn mà đi, đợi đến gần rồi, đột nhiên phía trước xảy ra va chạm, chờ đối phương không vui lướt qua, Ninh Mông Đức lập tức kinh hỷ nói: "Là Hách thiếu gia sao? Ta là Mông Đức a."

Hách Diễm cau mày nhìn gia hoả lấm la lấm lét: "Ta không quen biết ngươi, tránh ra."

Ninh Mông Đức ngăn lại: "Đừng a, Ninh gia, ta là cùng trang lứa với Ninh Trạm Phong Ninh gia."

Hách Diễm nghe tên Ninh Trạm Phong cũng liếc hắn nhiều thêm một cái: "Ngươi là?" Hắn nhớ rõ trên Tinh Võng có nhắc tới Ninh Trạm Phong có một em trai, chẳng lẽ là là cái tên trước mặt này? Không có khả năng đi, tên này cùng ảnh chụp Ninh Trạm Phong trên Tinh Võng không có chút nào giống nhau a.

Ninh Mông Đức lập tức giới thiệu nói: "Ninh Trạm Phong là anh họ tôi, tôi là em họ hắn."

Hách Diễm đối với người của Ninh gia hiểu biết không nhiều lắm, biết đến Ninh Trạm Phong cũng là vì hắn ở Chủ Tinh quá nổi danh, sau lại xảy ra chuyện nên Tinh Võng đưa tin rất nhiều, hắn mới biết đến.

Đến nỗi Ninh gia có những ai, thật đúng là không quá hiểu biết.

Ninh Mông Đức sợ hắn lại đuổi người, lập tức chủ động nói: "Hách thiếu tới nơi này là muốn chơi cái này sao? Vừa vặn ta có chút tay ngứa, không bằng chúng ta đơn độc chơi cùng? Chơi với mấy người ở nơi này có chút nhàm chán, chúng ta đơn độc chơi không quản bọn họ."

Hách Diễm lúc này rốt cuộc nhìn tâm tư của kẻ trước mắt này, tức cười, hảo gia hoả, muốn kiếm tiền kiếm tới trên đầu hắn hả.

Hắn tuy rằng không am hiểu thứ này, nhưng mẹ nó cũng không phải kẻ coi tiền như rác.

Ngay thời điểm Hách Diễm muốn đem người đuổi đi, Ninh Vân Dập ngồi một bên thật sâu nhìn Ninh Mông Đức mở miệng: "Ngươi nói như vậy khiến ta thật có hứng thú, không bằng chúng ta hai người đơn độc chơi một ván?"

"Ngươi là?" Ninh Mông Đức nhíu mày, Hách thiếu gia coi tiền như rác hắn biết, còn người này lại là ai?

Hách Diễm vừa thấy Bạch tiên sinh lên tiếng, lập tức sửa lại chủ ý, vỗ ngực: "Kia được nha, Bạch tiên sinh nếu thua, cứ tính trên người ta."

Ninh Vân Dập tự nhiên sẽ không làm hắn thua, nhìn đến Ninh Mông Đức nháy mắt tỏa ánh sáng, nhưng thật ra không từ chối: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Ninh Mông Đức căn bản không phải vì đồng tiền trinh, mà có dã tâm lớn hơn nữa, hắn nhếch miệng cười cười: "Nếu Hách thiếu nói như vậy, chúng ta không so chút tiền cỏn con, nếu vị Bạch tiên sinh này thua, vậy Hách thiếu gia liền đem hạng mục Hách thị giao cho ngươi khai phá gần đây chuyển qua cho ta phụ trách, thế nào?"

Đối Hách thiếu, cái hạng mục này Hách thị chỉ đưa cho hắn luyện tập, nhưng nếu thành công lợi nhuận kiếm được sẽ không dưới một ngàn vạn tinh tệ.

Ninh Mông Đức có tìm hiểu qua, vốn đang muốn tìm một cơ hội đáp lên Hách thiếu, không nghĩ tới cơ hội nhanh như vậy liền bày ra trước mắt.

Hắn từ nhỏ trà trộn ở Thành Phố Ngầm, loại trò chơi nhỏ này hắn tuyệt đối sẽ không thua.

Hách thiếu không nghĩ tới hắn ăn uống lớn như vậy, tức cười: "Nhà ai cho ngươi tùy tiện tỷ thí một chút, là lấy ra hạng mục lợi nhuận hơn một ngàn vạn tới chơi?"

Ninh Mông Đức nhe răng vô tội nhún vai: "Hách thiếu không phải để ý đến chút tiền này chứ? Hay là nói Hách thiếu chơi không nổi?"

Loại chuyện này hắn cũng chỉ thử vận may, không thành thì xem như hắn chưa tới, nhưng vạn nhất vị tiểu thiếu gia này hành động theo cảm tình thật sự đồng ý thì sao?

Kia chính là một ngàn vạn tinh tệ, đến lúc đó hạng mục thành công, chứng minh được bản lĩnh của hắn, cha hắn còn không nhìn hắn với con mắt khác sao?

Một khi đem càng nhiều sinh ý giao cho hắn, hắn có thể gian lận càng nhiều tiền, tiền kiếm được cho Mục Gia Dật cũng thật nhiều.

Hách thiếu không trước tiên đem người đuổi đi, nhìn về phía Ninh Vân Dập: "Bạch tiên sinh?" Người này rõ ràng có âm mưu mà tới, hắn không xác định Bạch tiên sinh muốn hay không tiếp tục.

Ninh Vân Dập thật sâu nhìn Ninh Mông Đức liếc mắt một cái: "Ngươi muốn sinh ý lợi nhuận hơn một ngàn vạn trong tay Hách thiếu, vậy nếu ngươi thua thì sao?"

Ninh Mông Đức há mồm muốn nói chính mình sao có thể thua, hắn từ sau khi trưởng thành đã nhận được xưng hô Tiểu Vương tử xúc xắc, chưa từng thất bại lần nào!

Nhưng lời này tự nhiên không thể nói ra được, nếu không đem người doạ dợ chạy mấy, nhún vai: "Nếu ta thua ta cũng sẽ nghĩ cách đưa một cái hạng mục ngang giá trị cho Hách thiếu đây."

Ninh Vân Dập: "Ngươi cảm thấy chúng ta tin sao? Nếu muốn tỷ thí, ngay bây giờ lấy ra thứ đồng dạng giá trị đặt ra."

Ninh Mông Đức sầu, đem hắn bán cũng không được nhiều tinh tệ như vậy, lấy lui làm tiến nói: "Trước tiên so lại nói, nếu là không được liền tính, trên người ta tạm thời không có nhiều tinh tệ như vậy."

Ninh Vân Dập đột nhiên hướng tới hắn ý vị thâm trường cười cười: "Ai nói ngươi không có, nghe nói cha ngươi mới vừa tiếp nhận tổ trạch Ninh gia còn rất đáng giá, không bằng lấy thứ này ra đánh cược nột phen, thế nào?"

Ninh Mông Đức trợn tròn mắt: "A?" Hắn không nghĩ tới bí mật nhà hắn mà đối phương cũng biết, cha hắn vì phòng ngừa đại bá được thả ra, trước tiền đem dang nghĩa tổ trạch Ninh gia tạm thời để dưới danh nghĩa hắn.

Ninh Vân Dập đem lời lúc trước của hắn trả về: "Hay là nói, ngươi không dám, chơi không nổi?"!.

Truyện Chữ Hay