LiveStream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

chương 93: chương 93

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Thiếu Chủ mím chặt môi, không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu, lại có thể phán đâu trúng đó.

Tinh tặc vũ trụ tiến vào khoang điều khiển trong phi thuyền của bọn họ trước, Bạch Thiếu Chủ liền hạ giọng dặn dò: " Tinh thần lực của tôi cấp S, chờ lát nữa cố gắn đừng ra mặt, tìm được cơ hội tôi sẽ che chắn cho mọi người rời đi."

Bình thường hay gọi đùa một câu thúc thúc hai câu thúc thúc, nhưng nói về tuổi tác trong nhóm thì hắn là lớn nhất, đương nhiên hắn phải gánh trách nhiệm bảo vệ.

Lại nói, trong ba kẻ còn lại, một kẻ là Trị Liệu Sư, một kẻ chỉ là nhóc con sáu tuổi miệng còn hôi sữa, còn một kẻ chỉ là một con mèo lớn không có tinh thần lực.

Bạch Thiếu Chủ chợt cảm thấy cảm giác nặng nề quang vinh đạp thẳng vào mặt, hắn phải che chở một ổ ấu-nhược-phế.

Ninh Vân Dập nhìn Bạch Thiếu Chủ nắm chặt nắm đấm, một bộ dạng như muốn cùng người liều mạng: "Cậu biết bên ngoài có bao nhiêu tinh tặc vũ trụ sao?"

Bạch Thiếu Chủ cẩn thận đếm: "Từ cửa sổ phía chúng ta nhìn ra, có chừng hơn hai mươi người."

Ninh Vân Dập lắc đầu: "Tất cả có năm mươi người, trừ mười người có tinh thần lực cấp S, còn lại bốn mươi người tất cả đều là cấp A."

Bạch Thiếu Chủ cứng người tại chỗ, trợn mắt khó tin nhìn lại: "Bọn hắn có bị bệnh không? Chúng ta tất cả không đến sáu mươi người, không phải ai cũng là người có tinh thần lực, bao vây nhiều như vậy, bọn hắn muốn làm gì?"

Ngay từ đầu còn muốn liều một phen, bây giờ nghe xong có tới mười tên cấp S, đừng nói liều, hắn vừa xông lên chưa kịp ứ một cái đã bị đánh cho bầm dập.

Ninh Vân Dập đoán được một khả năng: "Tất cả người trên thuyền này đều có chung đích đến là Chủ Tinh, đi thăm hỏi hoặc đi làm sinh ý, hoặc quay trở về....mục đích gì thì cả cái phi thuyền này đều hiện rõ ràng một câu: Tất cả đều là dê béo."

Bạch Thiếu Chủ nghĩ đến trước khi đi lão cha hắn đã chuyển cho hắn toàn bộ tài sản...

Hắn nuốt nước miếng: "Tôi hiện tại đem tài sản giao lại cho Lão Bạch, còn kịp không?"

Ninh Vân Dập có loại dự cảm bất an: "Bạch Thành Chủ cho cậu bao nhiêu?"

Bạch Thiếu Chủ yên lặng nhìn trời: "Đại khái là...!Toàn bộ."

Ninh Vân Dập: "..."

Hai người trầm mặc một hồi, cánh cửa khoang ngăn cách giữ khoang trung tâm và khoang hành khách bị ngoại lực phá vỡ, cầm đầu băng nhóm tinh tặc là một người để râu quai nón, dắt bên hông một cái đao lớn cười ha ha đi tới.

Sau lưng hắn là đàn em chia hai bên mở đường, hướng vào trong hô hào: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, ai dám náo loạn trực tiếp ném ra khỏi phi thuyền!"

Ra ngoài kia thì chỉ có nước chết.

Ninh Vân Dập dấu Ninh Tiểu Miêu cùng một chỗ với Mèo Lớn vào sâu trong góc, chính giữa lộ ra một khoảng, Bạch Thiếu Chủ cấp tốc dịch qua che đi.

Cách càng gần khả năng bảo vệ hai cha con này sẽ cao hơn một chút.

Lần này đích đến của phi thuyền là Chủ Tinh, tuy không đầy vé nhưng cũng không ít người, 57 người cộng thêm một con dị thú.

Thủ lĩnh tinh tặc mang theo mười tên đàn em đi vào trong khoang hành khách, hài lòng nhìn một đám người ngồi im không dám nhúc nhích.

Mười tên đàn em bắt đầu ồn ạt kiểm tra hành lý của bọn họ.

Bạch Thiếu Chủ liếc mắt thăm dò xung quanh một cái, cúi đầu nhìn vòng tay không chút phản ứng sắc mặt lại càng khó coi:"Phi thuyền của bọn chúng có gắn thiết bị che chắn."

Đây là tuyệt sạch đường lui, sợ bọn họ liên hệ với bên ngoài.

Không phải chứ? Bọn hắn sẽ chết trong tay đám người này hoặc sẽ bị đày đến hoang tinh đi làm khổ sai sao?

Hoặc là hắn sẽ bị phát hiện thân phận Bán Thú Nhân, xong trực tiếp bị bán đi.

Ninh Vân Dập từ nhìn thấy tinh tặc vũ trụ đã kiểm tra qua vòng tay từ lâu, nghe hắn nói liền trả lời: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ từ từ xem hoàn cảnh rồi tuỳ cơ ứng biến."

Bạch Thiếu Chủ thành thật ngồi im trên ghế, nếu không biết đám tinh tặc vũ trụ này lợi hại như vậy có lẽ hắn đã ra tay.

Nhưng bây giờ thỏ ta không có chút niềm tin nào, chủ động dâng lên chỉ có con đường biến thành thỏ nướng.

Đám người trên phi thuyền đương nhiên không thiếu tiền, nghĩ đến của đi thay người nên cũng không có ý định ngăn cản đám tinh tặc này cướp đi hành lý.

Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ càng thêm đắc ý: "Nhìn thấy chưa, lo trước sẽ không phải rầu về sau, lão tử đã điều tra qua, nguyên một cái phi thuyền chỉ một cấp S mười cấp A, còn lại căn bản không cần liếc mắt tới."

Có tiền lại không có giá trị vũ lực, còn không phải là mặc cho bọn hắn x0a nắn hay sao.

Thậm chí không hao một binh một tốt.

Bọn đàn em nghe vậy ra sức nịnh nọt Đại Ca thật trâu bò.

Rất nhanh liền lục soát đến hành lý của Ninh Vân Dập, nhìn thấy tiểu bạch kiểm Bạch Thiếu Chủ, tên thủ lĩnh vẽ mặt âm u: "Các ngươi là đi cùng nhau?"

Bạch Thiếu Chủ cảnh giác nhìn hắn, vẫn gật đầu thừa nhận.

Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ cười haha khinh bỉ, lấy ra một vật so sánh: "Ngươi chính là người duy nhất có tinh thần lực cấp S? Chậc chậc, tay chân lèo khèo ẻo lả, nhìn chả giống tí nào a."

Bạch Thiếu Chủ không có lên tiếng phản bác, nhìn đám đàn em khệ nệ lôi hai cái tương hành lý của hắn ra ngoài, vừa mở ra tên đàm em liền hít hà: "Đại Ca! Quả nhiên giàu có, bên trong đều là đồ tốt."

Thậm chí còn có mấy viên nguồn năng lượng tinh thạch đẳng cấp cao.

Đây chính là món đồ có giá trị liên thành nha.

Tên thủ lĩnh hai mắt phát sáng, đẩy hai tên đàn em ra: "Còn lại để ta!" Mới hai cái rương đã đáng tiền như vậy, hai cái còn lại khẳng định giá trị cũng không nhỏ.

Nói xong liền vượt qua Ninh Vân Dập tiến đến hai cái rương buộc lại bằng dây vải.

Ninh Tiểu Miêu vô thức nắm chặt quai của cái rương, bên trong có người máy nhỏ của bé a.

Vành mắt của bé đều đỏ lên, đó là baba cho bé.

Mèo Lớn cũng cau mày, đem nhóc con che chắn đến càng chặt chẽ.

Tên thủ lĩnh cầm cái rương lên thấy nặng nặng nghĩ bên trong đồ vật sẽ càng có giá trị, bỗng nhiên như bị vướng phải thứ gì.

Trước khi hắn kịp nhìn thấy, Ninh Vân Dập đã kịp thời nắm lấy cái tay đang giữ quai rương của Ninh Tiểu Miêu, nhìn bé lắc đầu.

Ninh Tiểu Miêu lúc này mới buông tay ra, bị baba ôm vào trong ngực, vành mắt đỏ ửng nhìn theo vải buộc rương.

Tên thủ lĩnh xoa tay kích động cẩn thận từng li từng tí mở ra, ai ngờ cái rương đầu tiên là người máy nhỏ dùng một lần đã hỏng.

Hắn tức đến bậc cười: "Một cái người máy hỏng, ngươi lại xem như của quý làm gì hả?"

Ninh Vân Dập cũng không giận, chậm rãi giải thích nói: "Đây là lễ vật đầu tiên tôi đưa cho con trai, đương nhiên phải quý trọng một chút.

Thứ đáng giá của chúng tôi đều nằm trong rương kia."

Tên thủ lĩnh căn bản không tin, nhưng chờ mở ra cái rương thứ hai, mặt đều xanh lè: "Các ngươi mẹ nó có bị bệnh không? Mua tấm vé đắt như vậy, hành lý chỉ mang cái người máy rách nát thì thôi, còn mang theo ba cái thau đựng cơm?"

Ninh Vân Dập: "Đây là của Mèo Lớn nhà chúng tôi, nó đã quen, chỉ thích dùng mấy cái chậu này đựng dịch dinh dưỡng ăn thôi."

Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ liếc nhìn Mèo Lớn bóng loáng không dính nước, lông dày xoã tung, xem ra chính là dùng thịt dị thú nuôi nắng mới được như vậy, uống dịch dinh dưỡng? Lừa quỷ hả?

Thịt dị thú giá cả cũng không hề rẻ, một cân tận một trăm tinh tệ, tận ba cái chậu lớn như này thì mỗi ngày phải tốn bao nhiêu cân thịt dị thú a?

Tên thủ lĩnh liếc mắt đám đàn em, ý bảo hai người này cần phải đặc biệt chú ý tới.

Bọn chúng trước tiên kiểm tra hành lý là muốn nhìn trong đám dê béo này con nào mới là dê béo thật sự, lấy sạch hành lý đào ra tất cả cửa cải có sẵn, sau đó liên lạc cho người nhà họ, đem toàn bộ tài sản ép cho đến khi khô cạn thì thôi.

Kẻ nào không quá giàu cũng không có giá trị vũ lực, sau khi lục soát trực tiếp ném ra khỏi tàu, một bước tiễn hắn đi gặp ông bà.

Rất nhanh tất cả hành khách đều bị đuổi xuống khỏi phi thuyền vận chuyển.

Phía Ninh Vân Dập ba người một mèo cũng từ tốn đi theo ra khỏi phi thuyền, di chuyển qua phi thuyền của đám tinh tặc vũ trụ.

Nơi bọn họ bị đưa đến rộng chừng hơn ngàn bình, rất rộng rãi.

57 người bọn họ bị chia thành hai nhóm, nhóm nhiều hơn là dê không đủ mập.

Đám người Ninh Vân Dập bị phân vào nhóm ít hơn, thuộc nhóm dê béo bở.

Vừa vặn đám người có đẳng cấp tinh thần lực cao cũng thuộc vào nhóm này.

Tên thủ lĩnh vui vẻ, khoát khoát tay, lập tức có mấy tên đàn em dem những người không có tin thần lực trói lại ném vào một góc.

Nhóm hai mươi người phía Ninh Vân Dập thì bị dồn lại thành một tụm.

"Đám các ngươi nghe đây, người có tinh thần lực đứng qua bên trái, không có tinh thần lực đứng sang bên phải." Thủ lĩnh tinh tặc vũ trụ một hơi nói xong, hai mươi người lập tức nhíu mày, nhưng nghĩ đám đạo tặc này không phải người lương thiện gì, trước tiên vẫn nên nghe lời tách ra rồi yên lặng theo dõi tình hình xem sao.

Phía bên trái là 12 người có tinh thần lực bao gồm 3 người cấp A(-); bên phải là 5 người không có tinh thần lực.

Thế là ở giữa chỉ còn lại cả nhà Ninh Vân Dập, Ninh Tiểu Miêu, Bạch Thiếu Chủ, cộng thêm một con Mèo Lớn không nhúc nhích.

Tên thủ lĩnh nhìn một nhà dê béo mập nhất trong đoàn này: "Thế nào, lời lão tử nói các ngươi nghe không hiểu?"

Bạch Thiếu Chủ nào dám tách ra, lỡ đâu đám người này trực tiếp ra tay thì làm sao bây giờ? Nhanh mấy trở tay cũng không kịp.

Bạch Thiếu Chủ nói thẳng: "Ngươi chỉ nói hai mươi người có tinh thần lực cùng không có tinh thần lực, Mèo Lớn không phải người, đều không có tinh thần lực, nhưng chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải đứng chung một chỗ."

Mặt tên thủ lĩnh lập tức trầm xuống: "Xem ra ngươi muốn được làm chim đầu đàn a."

Bạch Thiếu Chủ cắn răng: "Tất cả tài sản trong nhà đều nằm trong tay ta, bọn họ bình thường đều không động vào, ta sẽ ở lại, ngươi thả bọn họ ra."

Tên thủ lĩnh cùng đám đàn em liếc nhau, ha ha ha cười.

Một tên đàn em chỉ chỉ đám người bị trói đứng trong góc nói: "Các ngươi biết những người kia không có tinh thần lực cũng không có tài sản gì nhiều, sau khi lấy sạch sẽ được thả đi."

Những người kia vừa nghe xong sắc mặt vui mừng, nhưng chưa được một giây tên đàn em liền cong lưng cười, "Cái gọi là thả đi, chính là mở cửa khoang phi thuyền, từng người bị đạp ra ngoài, đến lúc đó...!Các ngươi rất nhanh liền từ, từ...!" Dù được thả tự do, cũng sẽ chết, cũng sẽ không được tự do.

Bạch Thiếu Chủ sắc mặt tái xanh: "Các ngươi không sợ quân đội liên bang biết được sẽ tiêu diệt các ngươi sao?"

Tinh tặc vũ trụ che ngực: "Oa ta thật là sợ a, vậy ngươi thông báo cho bọn chúng đi."

Rơi vào trong tay bọn hắn, chỉ có một con đường chết, cũng chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Bọn hắn cũng không giống như đám tinh tặc vũ trụ khác, một hai phải đem người các hoang tinh đào nguồn năng lượng, nhỡ đâu một người trong số đó trốn thoát, sớm hay muộn cũng bị bưng nguyên hang ổ.

Bọn chúng thì không ngu như vậy, chỉ chọn mấy dê béo mập, moi sạch tiền tài rồi thì diệt khẩu rời đi, khai đao một lần ăn ba năm, thuận tiện giá hoạ cho đám đạo tặc khác.

Bọn chúng đã làm như vậy nhiều lần rồi, vẫn không xảy ra sai lầm gì.

Ninh Vân Dập mặt không biểu tình nhìn một đám tinh tặc dương dương tự đắc cười cợt, đột nhiên hỏi: "Các ngươi không giữ lại chúng ta đi đào mỏ nguồn năng lượng sao?"

Một tên tinh tặc khinh thường mở miệng: "Chuyện phiền phức như vậy, bọn ta chẳng thèm làm."

Ninh Vân Dập nháy mắt hiểu ra, đám tinh tặc này không cùng nhóm tinh tặc đã nghe đồn, so với đám kia thủ đoạn còn tàn độc hơn.

Đám tinh tặc kia tốt xấu cũng chừa đường sống cho người khác, còn đám người này căn bản là cả đường lui cũng không chừa.

Có lẽ cướp xong rồi dồn tất cả lại thu thập một lần.

Sợ là sau khi xử lý xong ngay cả phi thuyền vận chuyển cũng sẽ tạc cho nổ, đến lúc đó chỉ có thể xem như xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tên thủ lĩnh nhìn đám người có tinh thần lực nghe xong không cam tâm muốn liều mạng một phen, cười nhạo nói: "Ta khuyên các ngươi đừng tốn sức, các ngươi không biết rõ tình huống nhưng lão tử đây rõ ràng.

Không ngại phổ cập cho các ngươi đâu a.

Nhóm đạo tặc chúng t có tất cả năm mươi người, mười cấp S, 40 cấp A.

Các ngươi cảm thấy sẽ có phần thắng sao?"

Mấy người cấp A vừa sinh ra tâm tư phản kháng nghe xong lập tức trợn mắt kinh hãi, trong mắt rất nhanh lấp đầy thất vọng nắm chặt nắm đấm, không cam tâm nhưng những lời tên thủ lĩnh này nói rất đúng.

Chưa nói tới nơi này là địa bàn đối phương, bọn họ bị vây ở chỗ này, thậm chí trốn cũng không biết trốn đi đâu.

Thủ lĩnh tinh tặc hài lòng nhìn đám người thức thời này, cuối cùng ánh mắt roi vào nhóm Ninh Vân Dập, ngược lại ngoài ý muốn: "Các ngươi cũng rất bình tĩnh."

Không chỉ hai người lớn mà đứ bé kia cũng chỉ ôm chặt người đàn ông tóc đỏ mà không lên tiếng khóc nháo sợ hãi.

Ninh Vân Dập làm như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của tên thủ lĩnh, chỉ lắc đầu nói: "Ta cảm thấy ngươi nói không đúng, ai nói chúng ta không có khả năng đánh thắng?"

Câu nói của y trực tiếp làm đám tinh tặc ồn ào cười to: "Hắn nói cái gì? Chỉ bằng 10 tên cấp A và một tên cấp S, bọn hắn điên rồi đi? Bọn hắn làm sao có khả năng thắng rồi? Hahaha"

Ninh Vân Dập mặt không biểu tình tiếp tục nói: "Các ngươi sở dĩ phần thắng cao hơn, đơn giản là do láy nhiều thắng ít.

Nếu một đấu một, tất cả các ngươi đều không thắng được ta."

Tên thủ lĩnh càng là chế giễu lên tiếng: "Ha ha các ngươi nghe được hắn nói cái gì không? Các ngươi ở nếu đánh tay đôi với hắn đánh, đều đánh không lại! Hắn một kẻ cấp A, nói các ngươi đều đánh không lại hắn."

Mười tên cấp S tay cầm đao lớn ánh mắt tràn đầy khinh thường, cảm thấy bọn hắn muốn nghiền chết y chẳng khác nào đè chết con kiến.

Bạch Thiếu Chủ sắc mặt trắng bệch, không rõ Ninh Vân Dập đang làm cái gì.

Nhưng lựa chọn không lắm miệng.

Đã không có đường sống, không bằng liều một phen.

Ninh Vân Dập vẫn là khẽ nâng cằm, thái độ giống như chướng mắt bọn hắn, ánh mắt cao ngạo nhìn sang mấy tên có tinh thần lực cấp S, cuối cùng lộ rõ ra ánh mắt giễu cợt.

Tựa như đang nói, cũng không phải thứ gì hơn người!

Mười tên tinh tặc lập tức tức giận, cau mày tiến lên lại bị tên thủ lĩnh liếc qua ngăn lại.

Tên thủ lĩnh trùng mắt nhìn Ninh Vân Dập:

"Ngươi rất cam đảm, nhưng đáng tiếc, muốn kéo dài thời gian chờ cứu viện, e là tốn sức rồi.

Chẳng qua nếu ngươi đã chướng mắt đám anh em dưới trướng của ta, vậy chờ lát nữa, các người từng người từng người lại cùng hắn giao lưu cho tốt."

Mười tên đàn em cấp S ma quyền sát chưởng đánh với một tên cấp A, căn bản không cùng một cái cấp bậc.

Ninh Vân Dập lại là mở miệng lần nữa: "Các ngươi cũng không phải đối thủ của hắn." Đồng thời chỉ tay về phía Bạch Thiếu Chủ.

Bạch Thiếu Chủ một mặt mộng du, nhưng thua gì cũng không được thua khí thế, lập tức nâng cằm một bộ các người chỉ là đám cặn bã.

Lần này ngay cả tên thủ lĩnh sắc mặt cũng rất khó coi, ánh mắt âm trầm chết chóc nhìn thẳng vào Ninh Vân Dập: "Được a, các ngươi muốn kéo dài thời gian, lão tử sẽ tận lực hỗ trợ các ngươi.

Ngươi cùng tên tiểu tử này nếu đã lợi hại như vậy thì cùng mấy đàn em của lão tử giao lưu một chút đi."

Một đám tinh tặc căn bản chỉ xem Ninh Vân Dập và Bạch Thiếu Chủ như con kiến giãy dụa lần cuối, tự nhiên không có ý kiến gì.

Thiết bị che chắn bọn hắn đã tốn rất nhiều tiền để mua được, ngay cả một tí sóng âm cũng không truyền đi được chứ nói gì gửi tin cầu cứu, cho dù có cứu viện thật chạy đến thì cũng không thể đến ngay trong vòng mấy giờ đồng hồ được.

Ninh Vân Dập nhìn mười tên tinh tặc có tinh thần lực cấp S: "Tốt, như vậy, bọn ta có hai người, bên các người có mười, chúng ta phân làm hai nhóm năm đấu một tổng cộng sẽ có mười hiệp, nếu hai người bọn ta cộng lại thắng được sáu hiệp liền tính bọn ta thắng, các người đem tất cả chúng ta thả ra, thế nào?"

Ninh Vân Dập nói xong tất cả người có mặt ở chỗ này đều sững sờ, ai nấy đều dấy nên hy vọng sóng sót, nhao nhao nhìn về phía đám tinh tặc vũ trụ.

Đám tinh tặc vũ trụ liếc nhau, kém chút nữa lại cười điên, cái người này lại cùng đám tinh tặc vũ trụ đánh cược? Đầu óc hắn óc có vấn đề a? Cho dù hai người bọn họ thắng thật, hắn cảm thấy đám tinh tặc vũ trụ sẽ tuân thủ lời hứa sao?

Nhưng nhìn mấy con dê béo bở ánh mắt mong chờ, tên thủ lĩnh ngược lại thấy hiếu kỳ bộ dáng hy vọng rồi tuyệt vọng của bọn họ sẽ thú vị như thế nào.

Tên thủ đầu lĩnh mở miệng đám ứng: "Được a, bọn hắn đã nói như vậy, các ngươi liền cùng bọn hắn so một lần đi."

Ninh Vân Dập nghe nói xong ánh mắt sâu xa liếc nhìn tên thủ lĩnh.

Y tự nhiên biết đám tinh tặc này không có bao giờ nói lời giữ lấy lời, y cũng không phải thật sự so tài với chúng.

Quả đúng là cấp S y không để vào con mắt thật, nhưng ngặt cái đối ngoại y chỉ là người có tinh thần lực cấp A.

Ở đây nhiều như vậy người, nếu như y thật sự bằng sức một mình đem năm mươi tên tinh tặc liền giải quyết sạch, chờ đến Chủ Tinh, y nhất định sẽ bị quân bộ sờ gáy, một là chiêu mộ hai là giám thị điều tra.

Ninh Vân Dập quyết phải xử lý đám người này, lại không muốn bị hoài nghi, như vậy chỉ có thể giải quyết từng kẻ một.

Ít ra trong mắt người ngoài một người cấp S đánh cùng một cấp S có thắng cũng sẽ không quá ngạc nhiên.

Y có thể nói cấp A là do y muốn che giấu thực lực, trên thực tế đã đặt đến cấp S.

Ninh Vân Dập nhìn một tên tinh tặc cấp S bước ra khỏi hàng, y cùng Ninh Tiểu Miêu và Mèo Lớn lui về sau, nhường vị trí cho Bạch Thiếu Chủ:

"Ngươi lên trước, ta xem trọng ngươi." Nói xong còn vỗ nhẹ vai của Bạch Thiếu Chủ, ý tứ sâu xa.

Bạch Thiếu Chủ hít sâu một hơi, cảm thấy ở đây chỉ có hắn là cấp S, hắn không thể sợ.

Bạch Thiếu Chủ bước lên, những người còn lại đem vị trí giữa nhường cho bọn họ.

Tên tinh tặc đối diện chướng mắt hắn như con gà yếu, trực tiếp điều động tinh thần lực nâng nắm đấm dự tính một đám đem khuông mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Bạch Thiếu Chủ đập nát.

Bạch Thiếu Chủ lập tức đưa tay phản kích, hắn cũng là cấp S, căn bản không sợ.

Hai người ngươi tới ta đi, mấy phen đánh tới ngược lại là nhìn không ra ai mạnh hơn ai.

Đúng lúc này, Bạch Thiếu Chủ lại giơ lên nắm đấm đập tới, tinh tặc vũ trụ cười nhạo một tiếng tính toán đợi đám tiếp theo sẽ dốc toàn lực đánh một lần, kết thúc trận đánh này.

Bạch Thiếu Chủ đối với một đám này kỳ thật không ôm hi vọng, vừa mới so tài một phen hắn liền nhận ra chính mình cùng đối phương miễn mà nói chỉ ngang nhau.

Nhưng đối phương thực chiến mạnh, mà hắn bình thường lại không có cùng ai đánh qua, cuối cùng sợ rằng người thua sẽ là hắn.

Chỉ là theo Bạch Thiếu Chủ một quyền này vung qua, ngay lúc đối phương cho rằng hắn sẽ nhẹ nhàng chế trụ được lại đột nhiên thân thể cứng đờ, trực tiếp nghênh đón một đấm của Bạch Thiếu Chủ.

Trong khoảnh khắc đối phương máu mũi phun ra ngoài, đầu óc cũng choáng váng ngã trên mặt đất, đây là...!trực tiếp ngất rồi?.

Truyện Chữ Hay