Ninh Vân Dập hiếm có thèm thuồng, lúc này mà được xoa xoa đầu Miêu Miêu một cái liền tốt.
Mèo Lớn khinh thường nhìn Ninh Vân Dập, yên lặng trở mình, cách Ninh Vân Dập xa một chút.
Trước kia còn tốt, nhưng mấy ngày nay không được.
Nó mấy ngày nay cảm thấy hình thái giữa thú và người của nó có gì bất ổn, mặc dù nói bây giờ nó đã đem tất cả tinh thần lực phong bế không có khả năng biến trở về hình người, nhưng cũng chưa chắc vì người trước mắt này là một cái dị số.
Nó đúng là không dám khẳng định, cho nên vẫn là cẩn thận tốt hơn.
Nằm sấp ở xa, nhưng thỉnh thoảng cái đuôi to vẫn sẽ động một chút, vì nó luôn cảm thấy cái đuôi phản phất như muốn biến mất.
Đây là hai chỗ thay đổi dễ dàng phát hiện ra nhất.
Lúc ở hình thú sẽ cảm thấy thỉnh thoảng thân thể có chỗ đặc thù sẽ biến mất như tai thú hoặc đuôi; Còn nếu ở hình Người có lúc lại cảm giác như muốn mọc ra lỗ tại hoặc cái đuôi.
Ninh Vân Dập mấy ngày nay mỗi ngày cần phải đến Thành Phố Ngân một lần, lần này y đã sớn nói cho Ninh Tiểu Miêu biết.
Sáng sớm hôm sau, ra cửa vẫn là bộ trang phục ngày hôm qua.
Khi Y vừa đến cửa vào Thành Phố Ngầm, vừa hạ phi thuyền đã thấy Bạch Thành chủ đang đứng ở cửa ra vào, phía sau hắn là vị quản gia già với gương mặt hoảng hốt, không rõ người nào có thể diện lớn như vậy? có thể để thành chủ tự mình tiếp đón?
Bạch thành chủ cũng không có giải thích, chỉ nói là thân phận vị tiên sinh rất cao quý.
Quản gia treo lên mười hai phần tinh thần, kết quả nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vừa bước ra khỏi phi thuyền, quản gia rơi vào trong mộng.
Bạch Thành chủ con mắt lóe sáng, kích động nghênh đón: "Tiên sinh một đường vất vả."
Quản gia cả người toát mồ hôi lạnh, nhớ lại mình hôm qua có đắc tội chỗ nào không, phát hiện không có mới thở phào.
Ninh Vân Dập ngược lại là thản nhiên tự tại, lúc này cư xử phải phép, kiếp trước thời điểm y làm tông chủ, đệ tử đến thỉnh an một lần đứng chật cả một đỉnh núi, quang cảnh lúc đó hùng dũng hơn bây giờ vô số lần.
Bạch thành chủ sở dĩ làm ra trận thế lớn như vậy, là sợ kẻ nào không có mắt mạo phạm đến Ninh Vân Dập.
Nơi này là Khu F Phế Tinh, là nơi loạn nhất, lo trước cho khỏi hoạ.
Thêm ngày hôm qua Ninh Vân Dập nói mình là Trị Liệu sư cấp 2S, Bạch thành chủ đối ngoại nói đây là bằng hữu của hắn, thích nói đùa một chút, lần này ra đây chắc chắn về sau tin đồn này liền ngồi vững.
Xác nhận tình độ của Ninh Vân Dập có quan hệ với cấp bậc Trị Liệu sư cấp cao.
Ở cái nơi ngư long hỗn tạp như này, không thể khiêm tốn cũng không được quá kiêu căng.
Ninh Vân Dập vừa đến đã nhìn ra thâm ý Bạch thành chủ, y không có ngăn cản, y cũng là ngại phiền phức.
Hôm qua nói như vậy là muốn gặp Bạch thành chủ.
Nếu không, không có thân phận danh hiệu, Bạch thành chủ thế nào cũng sẽ không ra gặp y.
Nhưng khi mục đích đạt tới, kia cũng không cần phải quá mức kiêu căng.
Ninh Vân Dập sau đó cùng Bạch thành chủ một lần nữa đi đến khuôn viên của Bạch Thiếu Chủ, trên đường đi hai người quen thuộc hơn không ít, Bạch thành chủ thoát bớt ổn tr ọng lúc trước, giờ có chút thiện đàm.
Qua mấy câu trao đổi, hai người đã xưng huynh gọi đệ.
Ninh Vân Dập một lần nữa đứng ở trước nhà gỗ lúc? Lần này Bạch thành chủ không có cản trở, thấp giọng ho một tiếng: "Hiền Đệ trực tiếp đi vào là được, cháu trai ngươi lần này ăn mặc chỉnh tề, sẽ không thất lễ đâu."
Ninh Vân Dập hoá trang, tóc giả màu Đỏ lửa, con ngươi màu lục, Bạch Thành chủ có chút không đoán ta tuổi thật của y.
Mặt dạn mày dày (trơ trẽn) gọi Hiền Đệ.
Bạch Thiếu Chủ là con của hắn, liền thành cháu trai của y.
Ninh Vân Dập hôm qua không thấy bộ dạng hình người của Bạch Thiếu Chủ, tự nhiên cũng không biết tuổi của hắn.
Lúc này y ngược lại là hiếu kì, nhất là Bạch thành chủ kia xưng hô cháu trai, bên trong truyền ra rõ ràng tiếng hít thở sâu nặng nề ít, đây là tức điên kinh người rồi?
Không duyên cớ bị hạ thấp bối phận, nhìn dạng này tức giận còn không nhẹ.
Ninh Vân Dập đi đến trước cửa sổ nhà gỗ,
tùy ý nhìn vào bên trong, mặc dù có Bạch Thành chủ làm hình thể điển hình, y cảm thấy Bạch Thiếu chủ cũng sẽ không quá khó coi, nhưng nhìn một cái lại bị người bên trong làm cho kinh diễm.
Người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, mặt mày tinh xảo, bởi vì sinh bệnh đã lâu nên nhìn có vẻ yếu đuối, giờ vì giận dỗi nên khoé miệng mím chặt, đầo tóc rối bời, càng làm gương mặt thêm sinh động đáng yêu.
Tái nhợt nhưng tinh xảo đẹp mắt, thật làm cho người ta thương tiếc.
Đại khái ánh mắt của Ninh Vân Dập hiện lên suy nghĩ quá rõ ràng, Thỏ Kỷ nhỏ online gắt gỏng trở mặt, hung dữ nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập, cách cửa sổ như muốn lao qua cắn cho một cái.
Nghĩ tới người trẻ tuổi này hôm qua là cục lông tròn vo lớn cỡ bàn tay, Ninh Vân Dập nhịn không được "phốc phốc" cười ra.
Người trẻ tuổi lập tức tức điên, gương mặt tái nhợt nháy mắt đỏ lên, không biết có phải do xấu hổ nhiều hơn hay không, mặt càng lúc càng đỏ.
Bạch thành chủ thấp giọng ho một tiếng, nhìn nhìn thăm dò: "A Thành, sao con lại xử sự với thúc thúc ân nhân như vậy?"
Một câu thúc thúc, đủ để người trẻ tuổi dứt khoát quay lưng, chỉ chùa ra cái ót.
Ninh Vân Dập không có sức chống cực đối với lông xù, lại nói, trưởng bối phải có hình tượng của trưởng bối.
Ninh Vân Dập âm thanh kéo dài, chậm rãi mở miệng: "Bạch đại ca, không sao.
Cháu trai trẻ tuổi, tính tình lớn một chút, ta là bậc trưởng bối có thể hiểu được."
"Cháu trai ngươi hôm nay có tốt hơn một chút, vẫn có thể tiếp tục khống chế sao??"
"Còn nữa, cháu trai ngươi hôm nay có lúc khống chế không được, thỉnh thoảng còn biến thành......"
Hai chữ phía sau còn chưa kịp thốt ra, trong nhà gỗ đã truyền đến âm thanh ngăn chặn: "Phụ thân!"
Âm thanh giả vờ trấn định kia phản phất nghe ra sự uỷ khuất đáng thương, Ninh Vân Dập rốt cục cười tủm tỉm ngậm miệng, người trẻ tuổi a.
Ninh Vân Dập lần này như cũ không có phóng thích quá nhiều linh lực, vừa vặn duy trì ở một cấp độ, đủ để khống chế tinh thần bạo động của Bạch Thiếu chủ trong phạm vi một ngày.
Y tính toán đợi thêm hai ngày, sẽ giúp Bạch Thiếu chủ hạ cấp độ tinh thần bạo động xuống một cấp.
Sẽ không khiến cho người thấy quá kinh hãi, cũng nằm bên trong khả khống của y.
Lần này hoàn toàn như trước đây dễ như trở bàn tay ngăn chặn khó chịu của Bạch Thiếu Chủ, chẳng qua Bạch Thiếu chủ không muốn lộ diện bằng hình tượng kia, nên cố gắng chống đỡ trong hình người.
Giờ phút này bị linh lực áp chế, nguyên bản người trẻ tuổi ngồi đưa lừng về phía Ninh Vân Dập, đột nhiên bị đánh úp không kịp trở tay "phốc" một tiếng biến mất tăm.
Mà trong đống quần áo lại nhô lên một cục nhỏ, ở bên trong quay tới quay lui không có cách nào thoát ra, cuối cùng vò mẻ không sợ rơi, dứt khoát bất động, chỉ lộ ra được nữa cái lỗ tai dài.
Ninh Vân Dập nhìn một đoạn lông trắng mượt mà kia, ngón tay ngứa ngáy.
Xong, y muốn xoa xoa bé mèo con nhà y.
Bạch thành chủ khó được lộ ra ý cười, lại sợ con trai thẹn quá hoá giận, dẫn theo Ninh Vân Dập đi qua thư phòng của hắn.
Bạch thành chủ theo thường lệ đẩy tới một cái hộp, Ninh Vân Dập nhìn rất quen mắt.
Hôm qua Bạch thành chủ đưa qua một cái, nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S.
Không thể không nói, người đại ca này gọi nhiều hai tiếng cũng không lỗ, dù sao hắn cũng thật sự đưa qua tinh thạch.
Bạch thành chủ đi thẳng vào vấn đề: "Hiền Đệ nếu như tin ta, Hiền Đệ muốn ta hỗ trợ yêu cầu gì có thể nói.
A Thành chữa khỏi hòn toàn còn cần một thời gian, ta có thể giúp Hiền Đệ thực hiện yêu cầu trước."
Ninh Vân Dập nghe ra Bạch thành chủ là thật muốn giúp y.
Đối phương còn không sợ ăn thiệt thòi, y tự nhiên cũng thấy không quan trọng nữa.
Y để Tuân Gia giúp y tra chuyện Ninh đại ca, nhưng bên này mặc dù tín nhiệm Bạch thành chủ nhưng cũng không hoàn toàn tín nhiệm.
Mục đích lúc đầu của y là muốn Bạch Thành chủ tra về Mục Gia Dật, yêu cầu này không dính dáng gì đến y, không sợ sẽ lộ thân phận..