Ninh Vân Dập nhìn danh tự lạ lẫm được ghi chú, không nghĩ ra, đồng thời cũng không ngoài ya muốn.
Sở dĩ không nghĩ ra, là bởi vì cái tên【 Mục Gia Dật 】 này tại quá khú hơn hai mươi năm của nguyên thân, số lần xuất hiện ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Không cảm thấy bất ngờ, là nghĩ đến ấn tượng về ánh mắt khắc sâu trong trí nhớ, bây giờ nghĩ đến, cũng không ngoài ý muốn việc đối phương có thể làm ra loại sự tình này.
Nguyên thân gặp qua Mục Gia Dật chỉ mấy lần, ấn tượng sâu nhất có hai lần.
Một lần là nguyên thân lấy thân phận Học sinh ưu tú nhất của Học Viện Liên Bang Chủ Tinh tham gia tiệc chào đón học sinh mới.
Nguyên thân lên sân khấu đọc bài chào mừng tân sinh, năm đó, tân sinh xuất sắc thứ hai chính là Mục Gia Dật.
Mục Gia Dật lúc ấy ngồi ở vị trí hàng thứ nhất, toàn bộ hành trình đều không ngước mắt nhìn lên sân khấu, chỉ khi nguyên thân từ trên sân khấu đi xuống mới liếc nhìn qua.
Nguyên thân phát hiện được ánh mắt của đối phương nhìn lại, đúng lúc giao nhau.
Lần thứ hai là học kỳ hai của năm nhất, lúc đó nguyên thân được người thừa kế của Tông gia, Tông đại thiếu gia chặn đường tỏ tình.
Nguyên thân lễ phép cự tuyệt xong vừa muốn rời đi, ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có người mặt không biểu tình nhìn xem bên này.
Ánh mắt vừa giao nhau, nguyên thân nhận ra là Mục Gia Dật.
Mục Gia Dật lúc ấy không chút lưu luyến rời đi, nhưng lúc đó ánh mắt hắn nhìn nguyên thân, chẳng biết tại sao nguyên thân cảm thấy rất không thỏi mái, thậm chí liên tiếp vài ngày sau ánh mắt đó vẫn hiện ra rõ ràng như mới gặp.
Y nói không rõ đó là loại ánh mắt gì, chính là rất không thoải mái.
Bây giờ nếu lấy mắt nhìn người của Ninh Vân Dập so với nguyên thân, nguyên thân nhìn không hiểu ánh mắt, nhưng Ninh Vân Dập lại rất rõ ràng.
Kia là loại ánh mắt nhìn người chết, nói cách khác, lúc ấy ánh mắt Mục Gia Dật nhìn nguyên thân, giống như nhìn là một người chết.
Hoặc là, dù cho nguyên thân hiện tại không phải, y rất nhanh cũng sẽ là một cái xác chết.
Nguyên thân về sau không có gặp lại Mục Gia Dật, cũng không có lại nghe qua cái tên này.
Bởi vì nguyên thân không bao lâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh tạm nghỉ học.
Ninh Vân Dập ánh mắt càng thêm u ám, Mục Gia Dật này số lần xuất hiện quá ngắn, cộng thêm qua nhiều năm, mặc dù lúc ấy ánh mắt gây nên ấn tượng, cũng không nói rõ điều gì, tại trí nhớ của nguyên thân cũng không rõ ràng.
Bây giờ cái tên này xuất hiện lần nữa, cùng lúc người phía sau màn muốn Ninh Vân Dập chết thảm xuất hiện, vậy trực tiếp điều tra bắt đầu từ năm nguyên thân tạm nghỉ học xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Năm đó nguyên thân bị Tông đại thiếu thổ lộ thì một thời gian ngắn sau xảy ra chuyện tạm nghỉ học, Mục Gia Dật cũng không có biểu hiện gì, hắn là thật sự không có động thủ? Hay đã động thủ trước đó rồi?
Chỉ là ai cũng không nghĩ ra sự kiện kia sẽ là bút tích của hắn?
Ninh Vân Dập nghĩ đến người cha không rõ là ai kia của Ninh Tiểu Miêu, năm đó trùng hợp như vậy, vậy thì Mục Gia Dật đóng vai trò gì trong câu chuyện năm đó?
Nếu như kẻ sau màn ám hại nguyên thân là Mục Gia Dật, thì lấy thực lực của Mục Gia, hoàn toàn có thể áp chế Ninh Nhị thúc khiến hắn không chút do dự hy sinh nguyên thân để bảo toàn Ninh gia.
Mục Gia là bên ngoài thuộc tam đại thế gia của Chủ Tinh, xếp vị trí thứ nhất trong hàng quý tộc.
Mục Gia Dật lại là tiểu bối được xem trong trong tộc, tuổi còn trẻ đã là Trị Liệu Sư cấp S.
Dụng tâm bồi dưỡng, đợi một thời gian nữa sẽ đạt thành tựu không thể đo lường.
Nguyên thân mặc dù không có tinh thần lực, nhưng lại mãn chuyên môn lại xuất sắc, kế thừa thiên phú phương diện nghiên cứu khoa học của cha Ninh, trình độ chuyên môn chính là thực lực nói chuyện.
Chẳng qua bốn người Ninh gia tuy nói thực lực không thấp, nhất là mẹ Ninh vẫn là xuất thân Hoàng tộc, nhưng cha Ninh mẹ Ninh quá mức khiêm tốn, say mê nghiên cứu, đối với vật ngoài thân cùng danh hiệu danh dự cũng không thèm để ý, cho nên Ninh gia tại Chủ Tinh cũng chỉ xếp thứ ba trong đám thế gia.
Ninh Nhị thúc bây giờ trèo lên Mục Gia, không ngốc cũng biết đã làm ra chuyện gì.
Ninh Vân Dập lưu trữ tất cả thông tin bên trong vòng tay của Kê Hạo, sau đó trực tiếp huỷ đi cái vòng, để Mục Gia Dật dù cho phát hiện Kê Hạo mất tích cũng tra không thể tra ra do y làm.
Ninh Vân Dập điều khiển phi thuyền bay một vòng, từ rừng mô phỏng sinh vật phía sau ra khỏi phi thuyền, mang theo người máy nhỏ cũng Thuỷ Bì Thạch trở về biệt thự.
Trên bậc thang tiền sảnh biệt thự, một lớn một nhỏ đang ngồi chờ nơi đó, chăm chú nhìn về phía cổng.
Mèo Lớn đang cuộn người nằm nơi ánh nắng chiếu vào, hai chân trước gác cùng một chỗ, đầu to gối lên cái chân trên cùng, híp mắt uể oải, buồn ngủ.
Nhóc con ngồi trên ghế đẩu nhỏ,một tay nhỏ nắm thật chặt một chiếc lông vũ, phía trên nạm một máy chiếu phim mini, đang phát ra lần thứ một trăm linh một lời nhắn của Ninh Vân Dật trước khi đi.
【 Con ngoan, baba đi ra ngoài một chuyến, trước khi trời tối trở về.
】
Mèo Lớn từ từ nhắm hai mắt, âm thầm thở dài, nó thừa nhận âm thanh của Ninh Vân Dật rất êm tai, nhưng cái tên nhóc con này nghe nghe nghe trên dưới hơn một trăm lần, nghe đến lỗ tai nó mọc kém luôn.
Mười ba chữ, cái lưng học cũng thuộc được nữa là.
Bé con chăm chú cầm lông vũ, chờ nghe xong, mãi đến không phát ra âm thanh nữa mới nhỏ nhỏ thở dài:
"Miêu Miêu, baba khi nào mới trở về?"
Mèo Lớn cái đuôi phất xuống, mặc dù nhóc con này hỏi mấy chục lần rồi, nó vẫn kiên nhẫn trả lời nhóc.
Bé con đem lông vũ đến gần lỗ tai Mèo Lớn bên cạnh: "Miêu Miêu, lông vũ làm sao lại không phát ra tiếng nha?"
Cái đuôi Mèo Lớn cuốn lấy cổ tay bé, trấn an:
Là do con chip pin bị ngươi nghe đến cạn sạch năng lượng rồi!
Đại khái Ninh Vân Dập cũng không nghĩ đến bé con trong thời gian ngắn có thể nghe hơn một trăm lần, nên lầm thời chỉ sạc có tí năng lượng.
Bé con ôm lấy cổ Mèo Lớn, không biết nghĩ đến cái gì, đôi ngươi xanh biếc liền phát sáng: "Miêu Miêu ngươi đã nghe chưa? Baba gọi ta con ngoan a, baba ngươi gọi ngươi cái gì? Miêu Miêu hay là Mèo Lớn?"
Mèo Lớn lần này cái đuôi nhanh chóng vung nhiều lần, cúi cúi cái đầu to.
Bé con nghi hợc nhìn lại: "Ngươi! Không có baba sao?"
Mèo Lớn rốt cục mở to mắt ra: Thằng nhóc thối, ngươi có biết lễ phép tí nào không?
Trước đó nó cảm thấy thằng nhóc này ba tuổi còn không biết nói chuyện, có chút đáng thương, nhưng nó làm sao cũng không có nghĩ đến, một khi mở miệng nói chuyện, thằng nhóc này lại biến thành đứa nhỏ lắm lời.
Không cần nói chuyện bi quan này đến chuyện cực đoan khác chứ!
Bé con áy náy ôm lấy Mèo Lớn, không biết não bổ cái gì, vỗ lồ ng ngực nhỏ: "Miêu Miêu ngươi đừng khổ sở, ta rất hào phóng, ta đem baba cho ngươi mượn, về sau ngươi có thể gọi baba của tao là baba.
"
Mèo Lớn triệt để đơ tại chỗ:??
Này nhóc! Nhóc không cần hào phóng như vậy đâu! Cảm ơn đi!!!.