Edit by Liên Vĩ
Khắp chốn giang hồ toàn là cao thủ
Không ngờ Dương đại thẩm vẻ ngoài mập mạp phúc hậu như một bà thím tốt bụng nhà bên thế này lại là một cao thủ!
[Ký chủ, mở ra nhiệm vụ chi nhánh ẩn!]Phấn Cửu Cửu nói.
Nhiệm vụ chi nhánh ẩn???
[Xin tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh —— trợ giúp Dương đại thẩm báo thù, đoạt lại chức vị Cung Chủ!]
Đúng lúc này........
Bất ngờ Dương đại thẩm còn mạnh mẽ nhìn cực kỳ trâu đột nhiên quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngọa tào!
Dung Thiếu Khanh chạy nhanh đi qua nâng Dương đại thẩm dậy, đem nàng ấy đặt lên ghế trong nhà.
"Dương đại thẩm, người cảm thấy thế nào?"
Sủng Ái híp lại con ngươi, Dương đại thẩm sắc mặt như thường, như từ cái nhăn mày thật sâu kia nhìn ra được nàng đang rất thống khổ.
Dương đại thẩm ánh mắt nhìn về phía Sủng Ái: "Trình cô nương, ta có một chuyện muốn nhờ!"
Sủng Ái bình tĩnh nói: "Người có chuyện gì cứ nói, nếu có thể giúp ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"
"Ta nguyên là Thu Nhược Thủy là cung chủ tiền nhiệm của Thủy Nguyệt Cung,bị sư muội dùng kịch độc ám hại, bất đắc dĩ trốn đến Hạnh Hoa thôn, kéo dài mấy năm hơi tàn......"
Sủng Ái mắt lộ ra kinh ngạc, trong giang hồ đồn đại nhiều lần Cing chủ tiền nhiệm của Thủy Nguyệt Cung xinh đẹp như hoa, cùng Dương đại thẩm dung mạo bình thường như vậy dường như không hề có dính dáng gì mới phải.
Dương đại thẩm tay đặt trên mặt, ngón tay bắt lấy sườn mặt, xé xuống một lớp da mặt.
Đột nhiên.
Mới vừa rồi còn là một Dương đại thẩm tướng mạo bình thường lập tức biến thành một mỹ phụ phong vân, mặt mày như họa, mắt tựa hồ thu,từ mặt của nàng nhìn ra được phong thái năm xưa có bao nhiêu là mỹ lệ
Nhưng mà thao tác đột nhiên xé da mặt này làm cho có chút lóe mắt đấy nha.
Sủng Ái cũng ngây người một chút, rốt cuộc ai cũng thích nhìn người đẹp mà!
→_→ Mỗ thư sinh từ ban đầu khiếp sợ đã trở nên chết lặng.
Từ gặp được mỗ thiếu nữ này, sinh hoạt bình thường của hắn đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
"Trình cô nương,nơi này không thể ở lâu được,mặc kệ là cô hay là Dung công tử, đều ngay lập tức rời đi......" Dương đại thẩm chịu đựng đau nhức, nhìn sắc mặt phát xanh đó của nàng, rõ ràng là bộ dáng trúng độc lâu ngày.
"Thiếu Khanh,con lấy giúp ta đồ vật dưới góc bàn!" Dương đại thẩm vào cái bàn ngày thường vẫn hay ăn cơm.
Bên dưới cái bàn bốn chân có một chân có lót bên dưới một cái bao nhỏ, Dung Thiếu Khanh khom người nâng góc bàn lên lấy được cái bao kia sau đó đưa cho Dương đại thẩm - mỹ nhân Thu Nhược Thủy.
Thu Nhược Thủy mở ra cái bao nhỏ làm lộ một quyển vở có bìa màu lam.
"Trình cô nương, đây là 《 Thanh Liên Kiếm Quyết 》chỉ có truyền nhân chính thống của Thủy Nguyệt Cung mới luyện được, ta hiện tại đem nó giao cho ngươi......"
Sủng Ái: "......"
Kiếm quyết người người trong giang hồ trố mắt thèm muốn có được lại dùng lót chân bàn?
"Trình cô nương!" Thu Nhược Thủy vừa lòng nhìn Sủng Ái, lần đầu tiên có người nhìn thấy 《 Thanh Liên Kiếm Quyết 》lại đạm nhiên như thế.
"Kiếm quyết này ta trao lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hảo hảo bảo hộ nó, một ngày nào đó có thể báo thù cho ta, thanh lý môn hộ!"
"Nhận lấy đi!" Dung Thiếu Khanh cũng nhìn Sủng Ái.
Sủng Ái mặt không cảm xúc nhận lấy, nói: "Người yên tâm, ta sẽ giúp người báo thù!"
Thu Nhược Thủy cả người đều thả lỏng, bộ dạng giống như sắp tắt thở đến nơi.
"Đúng rồi!" Sủng Ái nói.
Thu Nhược Thủy mở mắt ra nhìn cô thì thào yếu ớt: "Trình cô nương còn có chuyện gì?"
"Người năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
""
"Còn sư muội người?"
"" Thu Nhược Thủy trong mắt lóe lên hận thù.
Trời ạ ~
" khí vận vai chính " - Lãnh Cô Hàn vậy mà nhỏ hơn Thu Tư Vũ tận mười mấy tuổi, thế mà hắn có thể hạ miệng "ăn" cho được.
...........
Bánh xe ngựa lộc cộc lăn trên mặt đường.
Sủng Ái lười biếng nằm ở bên trong xe,một tay đang cầm một quyển sách đang xem chăm chú, bên ngoài Dung Thiếu Khanh cầm roi ngựa đánh xe.
"Trình cô nương, vì sao cô muốn hỏi tuổi tác của Dung đại thẩm?"
"Nam nhân a ~" Sủng Ái ý vị thâm trường cười nói: "Thật là bụng đói ăn quàng......"