Edit by Liên Vĩ
Dung Thiếu Khanh có chút kinh ngạc, bất động thanh sắc liếc nhìn cô một cái.
"Cô nương muốn sài đao làm cái gì?"
Sủng Ái hơi hơi mỉm cười: "Ta thấy kia sài đao nhìn tương đối kỳ lạ, muốn nhìn thử xem!"
Dung Thiếu Khanh đi qua đi đem sài đao nhổ lên, cẩn thận đưa tới trước mặt cô "Cẩn thận đấy, đừng để bị thương!"
Sủng Ái tiếp nhận thanh sài đao đen như mực, ánh mắt trên dưới đánh giá một phen, tức khắc câm nín......
"Phấn Cửu Cửu, mi không phải nói đây là Kinh Thiên kiếm sao?!"
[Giám định hoàn tất, đây là chính phẩm Kinh Thiên kiếm!]
Sủng Ái: "......!"
Thật sự? Chính phẩm?
Kinh Thiên kiếm này chiều dài có điểm không thích hợp a!
Như thế nào mà nhìn như thanh đoản đao vậy!
"Thư sinh!" Sủng Ái ngẩng đầu nhìn hơi nghi hoặc Dung Thiếu Khanh, nói: "Đây là một thanh sài đao giả!"
Dung Thiếu Khanh vẻ mặt mộng bức, nói: "Sài đao giả?"
Sài đao còn có đồ giả???
"Đẩy ta qua đi!" Sủng Ái ý bảo hắn đem cô đẩy đến một cây Hạnh Đào lớn.
Dung Thiếu Khanh khó hiểu nói: "Cô nương, cô muốn làm gì?"
Sủng Ái khóe môi hơi câu, cầm thanh sài đao đen như mực vung lên..............
Gió nổi lên, khí động.
Hạnh đào trong sân đồng loạt ngã xuống, tất cả các cây đều bị một nhát chém duy nhất chém đứt ngang.
Sủng Ái hơi nhướng mày lông đầu, trong mắt mỉm cười nhìn Dung Thiếu Khanh.
"Cô nương, đang yên lành cô chém cây của ta làm cái gì?" Dung Thiếu Khanh khuôn mặt đầy u sầu.
Sủng Ái tươi cười hơi ngưng, nam nhân này không chú ý điều dị thường của thanh sài đao này sao?Thanh sài đao bình thường có sắc bén như vậy không?!
Cô nhịn!
"Thư sinh, thanh sài đao này là giả bởi vì, bởi vì......"
Sủng Ái giơ lên sài đao trong tay, dưới ánh nắng mặt trời thanh sài đao đen như mực tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương tủy, mũi nhọn tất hiện.
"Đây là một thanh bảo kiếm!"
Dung Thiếu Khanh nao nao: "Bảo kiếm?"
"Không sai, thư sinh, đây là bảo kiếm gia truyền của Dung gia ngươi - Kinh Thiên kiếm, cũng là binh khí đứng hàng đệ nhất trong giang hồ đệ nhất binh khí!"
Dung Thiếu Khanh có chút không tin, lẩm bẩm nói: "Sài đao sao có thể Kinh Thiên kiếm......"
"Thư sinh, ngươi không muốn biết cha mẹ mình là ai sao?" Sủng Ái âm u nói.
Dung Thiếu Khanh sắc mặt thay đổi, nói: "Cô nương, cô rốt cuộc là ai? Cùng ta nói nói những chuyện này đến cùng là có mục đích gì?
Hắn tuy rằng cổ hủ, chỉ đọc sách thánh hiền,nhưng không phải là một tên ngốc.
"Ta tên là Trình Cẩm Vân, là nữ nhi của Võ Lâm Minh Chủ!" Sủng Ái khóe môi mỉm cười: "Bị người ta phế đi võ công muốn bán ta đến kỷ viện, ta liều chết mới trốn thoát được, may mắn ngươi đã cứu ta......"
"Nếu ngươi đã cứu ta, vì trả lại ngươi ân tình, có một số việc ta cảm thấy vẫn là nói cho ngươi mới tốt. Thư sinh, ta từng thấy qua Kinh Thiên kiếm ở trong sách, cũng từng ở Mỹ Nhân Trai thấy qua bức họa của cha ngươi!"
(chắc là tên kỷ viện mà nguyên chủ của Sủng Ái bị bán vào ý)
"Cha mẹ của ta?"
Dung Thiếu Khanh là cô nhi, từ nhỏ đã được người dân ở Hạnh Hoa thôn nuôi nấng, khi thành thiếu niên thì làm vài việc tay chân nhẹ nhàng sống qua ngày, tỷ như giúp Hồ đại phu hái dược liệu đổi được chút bạc từ ông ấy, hắn còn đang chuẩn bị thi đậu công danh rồi trở về thôn báo ân với mọi người.
Bây giờ bỗng nhiên có người nói cho hắn biết thân phận của mình, làm cho đáy lòng hắn cấp thiết muốn biết cha mẹ mình là ai.
Sủng Ái buông xuống hàng mi dài, che đi sự u ám nơi đáy mắt sâu thẳm, bộ dáng người khác nhìn thấy chính là tiểu cô nương đang vô cùng đau thương.
"Dung đại hiệp cùng Dung phu nhân...... Bọn họ...... Aiz......"
"Bọn họ làm sao vậy?" Dung Thiếu Khanh nội tâm trầm xuống dưới.
Sủng Ái nói: "Giang hồ nghe đồn Dung gia trong một đêm bị tiểu nhân tàn sát sạch sẽ,ta cũng không nghĩ tới đời sau của Dung gia còn có người còn sống.........."
Trong lúc cô rũ xuống tầm mắt, cô nhìn thấy Dung Thiếu Khanh tay nắm thành quyền,gân xanh trên tay nổi lên, có thể thấy được hắn đang phẫn nộ đến cực điểm.
Cô ngước mắt nhìn hắn: "Thư sinh, ta có thể giúp ngươi báo thù, ngươi có nguyện ý hay không?"