Bối Ni: "......" Trên người Thư Nhã như thế nào lại có gạch? Lại còn là gạch màu vàng kim!!!
Mấy cái bảo tiêu mặc đồ đen cũng có chút ngạc nhiên, bất quá vẫn là như cũ nhào tới chỗ Sủng Ái, một đám nam nhân dáng người cao lớn nhìn như thế nào cũng giống bọn sói hoang đói khát.
Mà Sủng Ái ở trong vòng vây của sói hoang giống như con thỏ nhỏ run lên sợ hãi.
"Anh anh anh, Phấn Cửu Cửu, người ta rất sợ hãi ~"
[Ký chủ cô như thế nào có thể mặt vô biểu tình nói ra những loại lời nói này chứ?!]
Phấn Cửu Cửu cạn lời đến cực điểm, nội tâm không hề gợn sóng, thậm chí có điểm muốn cười.
Sủng Ái linh hoạt tránh đi những nam nhân lao đến đầu tiên, cầm lấy gạch trong tay đập qua.
Bảo tiêu mặc đồ đen hét thảm một tiếng, che lại máu tươi đầm đìa trên đầu, lảo đảo ngã sang một bên.
"Mi xem bọn họ thật đáng sợ, một đám nhào vô giống như muốn ăn thịt ta, như thế còn không đáng sợ sao?"
Sủng Ái thấy mấy tên bảo tiêu vẫn còn lì lợm đi qua, dùng gạch trong tay đập hơn cả lúc nãy.
[Đúng! Đúng! Đúng! Thực đáng sợ!]Phấn Cửu Cửu ở trong lòng nói thầm, là cô đáng sợ ch không phải bọn họ đáng sợ.
"A a a....."
Bọn bảo tiêu kêu thảm thiết không ngừng, giống như âm thanh tấu nhạc, âm thanh kêu lên khi cao khi thấp vang vọng khắp phòng bệnh.
Chơi trong chốc lát, trong mắt Sủng Ái hiện lên ánh sáng thâm trầm, động tác xuất ra cũng không lưu tình nữa.
Một lát sau, toàn bộ bảo tiêu đều ngã xuống thành một đống.
Sủng Ái ngồi trên ngọn núi nhỏ bảo tiêu, cười ghiền ngẫm nhìn sắc mặt biến đen củaTống Tuấn Hi.
"Chậc chậc chậc, Tống tổng tài, bảo tiêu này, không đủ đánh a ~"
Tròng mắt của Bối Ni đều sắp rớt ra luôn rồi, sức chiến đấu này của Thư Nhã thật phi thường nha!
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Bối Ni không kịp phản ứng gì hết, chỉ có thể kinh ngạc đến ngây người nhìn Sủng Ái.
Mộc Giai Nhân mềm mại dựa vào trong lòng ngực Tống Tuấn Hi, trong mắt đều là thần sắc cổ quái, cô ta như thế nào lại không biết biết được Thư Nhã lợi hại như vậy?!
Từ sau khi Thư Nhã xuất hiện, con đường giới giải trí dường như không có trở ngại gì của cô ta lập tức xuất hiện sai lầm, mọi việc đều đi ra khỏi tầm kiểm soát.
"Tuấn Hi!" Mộc Giai Nhân lộ ra thần sắc kinh hoảng.
Tống Tuấn Hi cảm giác được cảm xúc sợ hãi cùng ỷ lại của Mộc Giai Nhân, vỗ vỗ lưng của cô ta, trầm thấp nói: "Đừng sợ, tôi sẽ để cô ta phải trả giá bằng đại giới."
"Thư Nhã tiểu thư thân thủ không tồi." Hắn trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào Sủng Ái, "Không biết là từ đâu học được?"
Bảo tiêu mà hắn thuê đều ở cấp bậc lính đánh thuê, lúc Thư Nhã đối phó bọn họ lại giống như đùa giỡn, mỗi chiêu thức đều nhìn giống như đánh bậy nhưng lại nhìn không ra sơ hở gì.
Sủng Ái trên cao bễ nghễ nhìn xuống: " Bảo ai là tiểu thư chứ! Anh mới là tiểu thư,cả nhà anh đều là tiểu thư!"
Tống Tuấn Hi bị Sủng Ái cải lại đến nghẹn, sắc mặt xanh mét.
Sủng Ái đưa bàn tay ngọc ngà tinh sảo lên đem sợi tóc rơi bên má dắt qua tai, nói: "Tôi thế nhưng không học quá cái gì Tae Kwon Do, nhu đạo,công phu này a...... Anh muốn biết?"
Tống Tuấn Hi chậm rãi đợi câu tiếp theo của cô.
Sủng Ái lại hơi hơi mỉm cười: "Không nói cho anh."
Tống Tuấn Hi: "......!!!"
Bối Ni liếc mắt nhìn Tống Tuấn Hi một cái, cảm giác tận thế sắp tới rồi.
Chị Thư Nhã hiện tại còn đang quay phim truyền hình do Tống Tuấn Hi đầu tư, bây giờ lại đánh nữ nhân của Tống Tuấn Hi, còn khiêu khích hắn nữa......
Nội tâm tiểu nhân của Bối Ni đều đang rơi lệ,chị Darcy yêu dấu, thần thiếp giữ không được đại ma vươngThư Nhã a!
Tống Tuấn Hi cười lạnh: "Thư Nhã,ngày mai giới giải trí sẽ không còn có tin tức về cô nữa."
Sủng Ái khóe miệng gợi lên nụ cười ôn hòa thân thiện như cũ: "A, phải không?"
Cô đây chính là nữ vương hot search a~
Tống Tuấn Hi đem Mộc Giai Nhân đặt trên sô pha, sắc mặt âm trầm đi tới chỗ Sủng Ái.
Bỗng nhiên.....
Người vây xem bên ngoài phòng bệnh bị tách ra, bảo tiêu xếp thành hai hàng đi vào.....