Cuối tháng Hai, tiết trời vẫn còn khá âm u.
Lúc Khung Thương rời khỏi công ty, ngẩng lên nhìn trời đã sẩm tối.
Đèn đường yếu ớt thắp sáng, hòa mình vào ánh hoàng hôn, hắt lên người tạo ra hai cái bóng lồng nhau.
Cô dạo bước trên phần đường dành cho người đi bộ rợp bóng cây, liếc nhìn người người bước đi vội vã, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bức bách khó chịu, dần dần thả chậm bước chân.
Thế giới ảo Tam Yêu gây dựng khá hoàn thiện, rất nhiều manh mối được giấu trong các chi tiết nhỏ.
Nãy lúc cô rời đi, đám nhân viên bên ngoài không có ai tỏ vẻ gì ngạc nhiên, cũng có không ít người sau đó theo chân cô tan làm, điều này chứng tỏ bình thường Ngô Minh không phải người hay tăng ca.
Nhưng, dựa theo những manh mối trước đó tra được ở biệt thự, Ngô Minh cũng không phải người chồng mẫu mực tan làm là đúng giờ về nhà.
Dấu vết sinh hoạt của anh ta ở biệt thự cực kỳ ít, đến máy tính trong phòng sách cũng không lưu trữ quá nhiều tài liệu, thế có nghĩa là bình thường anh ta chỉ về nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, không ở nơi đó quá lâu.
Anh ta cật lực tránh đụng mặt Lý Dục Giai.
Khoảng thời gian trống ở giữa, rốt cuộc anh ta dùng để đi đâu?
Đi tiệc xã giao giữa các công ty MCN? Hay là ra cửa tìm người đầu quân vào công ty?
Khung Thương sầm mặt, quay đầu nhìn lướt qua đoạn đường mình vừa đi.
Sắc trời nhanh chóng tối mịt, mặt trời đã khuất hẳn nơi đường chân trời, ánh nắng cam vàng ấm áp cũng biến mất.
Đèn xe chói mắt không ngừng lóe lên trên đường, tiếng bóp còi inh ỏi thi thoảng lại vang lên, xe cộ lưu thông trên đường trong nháy mắt đạt tới giờ cao điểm.
Ngô Minh là người biết lái xe, không giống cô tan làm phải đi bộ về nhà.
Nếu thế thì kẻ theo dõi đã theo đuôi anh ta từ lúc nào?
Giờ cao điểm trong trung tâm thành phố không phải là thời điểm thích hợp để theo đuôi, chỉ một giây đèn xanh đèn đỏ thôi cũng đủ khiến họ lạc nhau giữa biển người mênh mông.
Khung Thương lại lôi di động ra.
Định vị GPS trong máy Ngô Minh không chia sẻ quyền truy cập cho bất kỳ ai, thế nên không tài nào xác định được hàng ngày anh ta đi những đâu.
Khung Thương mở thêm lần nữa, vẫn không thu được kết quả gì, nhưng đến lúc mở bản đồ hướng dẫn ra, kéo xuống ô tìm đường, cô lại thấy một hàng lượt tìm kiếm trước đó anh ta đi chưa kịp xóa.
Khóe môi cô nhếch nhẹ.
Quả nhiên người cẩn thận sẽ không lưu lại bất cứ manh mối nào trong điện thoại cá nhân, bằng không cuộc sống của anh ta sẽ rất căng thẳng.
Người như Ngô Minh sẽ thường xuyên phải đi công tác.
Dù sao anh ta cũng là ông chủ, thi thoảng cũng phải đi theo giám sát quay chụp, khảo sát địa điểm quảng cáo, chiêu mộ người mới, mà trên cung đường lưu lại: Vị trí của tôi -> nơi cần tới, những địa điểm lưu lại ở nhiều nơi khác nhau đã cho thấy công việc bình thường anh ta làm.
Mặc dù đường đi trong thành phố khá quen thuộc với anh ta, đi tới đi lui không cần mở bản đồ nhưng khi đi công tác tỉnh ngoài trở về, địa chỉ luôn mặc định đặt ở nơi anh ta thường xuyên lui tới.
Khung Thương thử định vị một lượt các địa điểm trong thành phố, phát hiện ở tận cùng danh sách có một địa chỉ không đi về hướng công ty, cũng chẳng phải đường đến trung tâm thương mại, mà nó là đường đến một khu dân cư nào đó.
Thế là, Khung Thương lập tức đứng ven đường vẫy taxi, điểm đến là địa chỉ trong điện thoại.Taxi thuận lợi đưa cô đến trước cổng tiểu khu.
Khung Thương tay xách cặp da, tay kia đút túi quần, bày ra tư thái tổng giám đốc bá đạo, oai phong mở cửa đi xuống.
Cô không tìm được chìa khóa vào nhà ở tiểu khu này trên người, cũng không biết chính xác vị trí căn nhà ở đâu, điều này chứng tỏ nơi đây cất giấu manh mối then chốt.
Hoặc là nó chẳng giúp ích gì cho việc thu thập chứng cứ liên quan đến nhân vật.
Khung Thương sải bước đến buồng bảo vệ.
Tiểu khu này có khóa từ ở cửa, cần thẻ cảm ứng mới mở được.
Anh chàng bảo vệ đứng ở buồng trực ban mặc đồng phục đỏ, thấy cô đi tới lập tức cất tiếng chào hỏi: “Ấy anh Ngô, sao hôm nay anh không lái xe tới?”
“Tôi chả nhớ mình vứt ví tiền ở đâu rồi, đến chìa khóa cũng không tìm thấy.” Khung Thương nói: “Đúng rồi, chỗ cậu có số thợ phá khóa cửa không? Cậu giúp tôi gọi thợ phá khóa tới đi, tôi đứng ở đây chờ.”
Bảo vệ nhiệt tình nói: “Được, anh chờ một lát, tôi gọi thợ đến ngay.”
Khung Thương duy trì khoảng cách mét với anh chàng, nhìn người vào buồng trực ban, lật tìm đống danh thiếp lộn xộn trên bàn, cầm lên một tấm, bấm gọi dãy số trên đấy.
“Alo? Đây có phải số của thợ phá khóa không?” Anh chàng bảo vệ này có vẻ khá thân thiết với Ngô Minh, chẳng cần hỏi số nhà đã biết nhà ở đâu: “Chủ hộ , tòa khu Trúc Uyển cần thợ phá khóa.
Giờ anh có thể tới đây hỗ trợ không? Được, được.
Anh ấy đang đứng chờ ngay cửa tiểu khu đây.
Cảm ơn anh, phiền anh nhanh lên chút nhé.”
Anh chàng cố dặn dò thêm hai câu rồi cúp máy, quay sang nhìn Ngô Minh cười: “Anh ở đây chờ một lát nhé, người sẽ tới ngay thôi.”
Khung Thương lịch sự mỉm cười: “Cảm ơn.”
Không bao lâu sau, có người đàn ông trung niên xách theo thùng dụng cụ đi tới.
Bảo vệ thấy thế lập tức mở cửa cho hai người họ vào khu.
Lần trước Ngô Minh rời đi không khóa trái cửa nên trình tự mở rất đơn giản.
Thợ phá khóa mân mê cạnh cửa mấy phút là thành công mở được.
Xong việc, nhận tiền cái là người đi luôn, để lại mình Khung Thương ở đó quan sát căn phòng.
Phòng được quét dọn khá sạch sẽ, bước vào cửa là cảm nhận được ngay hương thơm nhàn nhạt lan tỏa.
Khung Thương nhẹ chun mũi, nương theo hương thơm nhìn về phía bàn ăn.
Trên bàn ăn có lọ hoa khô có cách phối khá bắt mắt.
Chả biết trên đó xịt cái gì nhưng hương thơm tỏa ra cực giống mùi tự nhiên của hoa, giống đến mức ban đầu lướt qua Khung Thương còn tưởng đây là hoa thật.
Khung Thương thuận tay kéo tủ giày bên cạnh ra xem, bên trong đặt mấy đôi giày da, song song với nó còn có đủ loại cao gót.
Cô cầm giày lên xem thử.
Nhìn qua quả thật cô không nhận đây là size giày số bao nhiêu, nhưng lật đế xem thử thì thấy tất cả chúng đều trên cỡ , , thậm chí còn có mấy đôi size , là giày được đặt làm riêng.
Phần đế giày rất sạch sẽ, từ đó có thể thấy chủ nhân của chúng rất nâng niu những chiếc giày, hoặc có thể người này không hay ra cửa.
Khung Thương xoay tay khép tủ giày lại, tiếp tục đi vào bên trong xem.
Cách bày trí căn hộ này khác hoàn toàn ngôi biệt thự xa hoa kia nhưng cũng có một số chi tiết na ná.
Biệt thự xa hoa hào nhoáng, nhìn là ngửi được mùi giàu có còn căn hộ này lại thuộc kiểu sang chảnh đến lóa mắt.
Nhìn nhà phát biết ngay chủ nhân ưa thích tông màu xanh dương, tím với đỏ.
Ba màu sắc này phối với nhau không đem lại cảm giác hài hòa, cách bày trí cũng không phải phong cách Khung Thương thích.
Trong phòng cũng có kha khá đồ thủ công mỹ nghệ được đặt trên giá gỗ, có thể nói là rực rỡ muôn màu.
Có điều căn hộ này hơi nhỏ, cản trở Ngô Minh phát huy khiếu thẩm mỹ.
Khung Thương đi dần vào khu vực phòng ngủ.
Bàn trang điểm đặt rất nhiều trang sức, trong đó có một bộ lắc tay và vòng cổ thạch anh tím.
Phần lớn trang sức nữ Ngô Minh mua đều đặt ở đây, mấy món đó chẳng phải dùng để tặng vợ mà là mua cho chính bản thân.
Khung Thương xoay người nhìn tủ quần áo, nơi đó treo đủ loại váy.
Cô lấy ra mấy bộ so độ dài ngắn, lớn nhỏ, phát hiện ra có bộ thì vừa người, bộ lại hơi nhỏ.
Trên vài bộ váy vừa người có nếp uốn, này chứng tỏ có người đã mặc.
Khung Thương đi dạo quanh phòng một vòng.
Nói thật, tuy cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn tận mắt vẫn hơi chấn động.
Trông nét mặt cô đơ ra thế thôi chứ nội tâm đang vô cùng rối bời.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Tại sao trong điện thoại Ngô Minh không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào với “tình nhân”? Lý do căn bản không phải vì anh ta cẩn thận, mà ngay từ lúc bắt đầu người đó đã không tồn tại.
Anh ta không theo đuổi kích thích và hưng phấn từ việc ngoại tình bởi chính sở thích của anh ta cũng đủ kích thích rồi.
Anh ta là người thích mặc đồ khác giới, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện.
Khung Thương thở dài cảm thán.
Lúc mới đặt chân vào căn nhà, cô còn ngây thơ nghĩ răng đây là nơi tổng giám đốc bá đạo nuông chiều cô tình nhân bé nhỏ.
Ai ngờ suy đoán cô lại trật lất, bởi vì cô thiếu hiểu biết về lối sống của người có tiền.
Người có tiền vì sở thích khó nói của mình có thể mua đứt một căn hộ để chiều chuộng bản thân chơi game thời trang.
Đổi lại là cô, cô làm không nổi.
Cô không cách nào mua nguyên một căn nhà chỉ để dùng đựng giấy nháp bản thân sử dụng.
Khán giả trong phòng live stream cũng chẳng khá hơn Khung Thương là bao, tất cả đều sốc tâm lý toàn tập.
Mấy bạn nam ngồi trong phòng đồng loạt nghẹn lời, sợ mình mở lời lại để lộ ra gì đó.
“Đệch… vốn hiểu biết đã hạn chế khả năng trinh thám của tao.”
“Thật sự là giờ em không biết mình nên cảm thán năng lực dò tìm manh mối của sếp hay cảm thán về sự diệu kỳ của thế giới phồn hoa kia.
Em có thể hiểu và thông cảm cho tình huống ấy nhưng quay xe gắt quá, em không nhấn phanh được.”
“Cua gắt đến mức bay vô lăng…”
“Nhiều bạn nam thích mặc đồ nữ lắm đấy nhưng họ không có gan thử.
Tất cả đều vì quần áo nữ quá tuyệt vời.”
“Sếp ơi, chị giải thích gì đó đi? Chị ấy cứ im lặng như thế làm tôi hoang mang quá, không biết chị ấy nghĩ gì mà mò được tới tận chỗ này.”
“Tốc độ thăm dò cốt truyện của phòng live stream này nhanh thế, phi như bay vậy á.
Em nằm đây chờ sếp mang em qua màn.”.