Đây là đơn tuyên truyền về phó bản Tam Yêu mới cho ra mắt dưới sự yêu cầu đẩy nhanh tiến độ của chính phủ.
Những gì được quảng cáo thực sự rất hấp dẫn.
Đã thế, Tam Yêu còn đề ra mức giải thưởng lên đến tiền triệu.
Theo kế hoạch thì phó bản sẽ được mở chơi lần đầu tiên vào ngày tháng , tức ngày mai.
So với tiền lãi thu được sau khi thành công qua nhiệm vụ cấp khó của [Phân tích hiện trường án mạng] thì giải thưởng mấy triệu này cũng không tính là nhiều nhưng nó lại đại diện cho sự coi trọng của Tam Yêu, đồng thời phó bản mới này cũng thu hút cánh truyền thông, là một cơ hội hiếm có để nổi lên.
Trước mắt đã có hơn trăm người đăng ký tham gia.
“Ý tôi là, quyền hạn của cô bị giới hạn.” Hạ Quyết Vân nhìn đúng mép tờ quảng cáo rồi đẩy nó về bàn, không mở ra: “Đây là phó bản dành cho người chơi lâu năm, cô chỉ mới qua màn thử thách cho người chơi mới thôi.”
Khung Thương lấy khăn lau miệng, ung dung nói: “Chính vì thế tôi mới mời anh ăn cơm đấy.”
Hạ Quyết Vân nghẹn bứ cả búng máu trong bụng, cuối cùng không nhịn được đập bàn nói: “Mẹ nó chứ, là tôi thanh toán mà! Tôi thanh toán đấy! Bữa cơm cô mời tôi cũng có thành ý quá nhỉ?”
Mấy người ngồi ăn xung quanh nghe thấy tiếng động đồng loạt quay mặt nhìn về hướng hai người, sắc mặt ai nấy đều rất đặc sắc, quả thật một lời khó nói hết.
Đàn ông con trai gì mà mời con gái nhà người ta có bát mì thôi cũng phải làm ầm lên thế?
Bỏ ra mười mấy đồng để được ngồi ăn mì với người đẹp là chuyện bọn họ cầu còn không được đấy.
Nghèo khó đúng là đáng sợ.
Hạ Quyết Vân cảm giác được bầu không khí khác thường, lúng túng hắng giọng.
Khung Thương thấy thế còn đổ thêm dầu vào lửa, thở dài: “Ôi…”
Da gà da vịt trên người Hạ Quyết Vân thi nhau dựng hết lên.
Khung Thương chậm rãi lần mò lấy thẻ trong túi ra định thanh toán.
Hạ Quyết Vân nhìn hết nổi, đành nhanh hơn một bước ngăn cô lại: “Thôi đi, cô đừng thế nữa.”
Bây giờ là giờ ăn trưa nên trong tiệm khách khứa nườm nượp, thật sự không phải chỗ thích hợp để bàn chuyện.
Hạ Quyết Vân ngó trái nghía phải, cuối cùng xấu hổ nói: “Cô theo tôi ra đây.”
Khung Thương vơ vội tờ quảng cáo trên bàn rồi đi theo sau Hạ Quyết Vân ra bãi đỗ xe.
Trong xe hơi tối, không gian cũng mát lạnh hơn.
Hạ Quyết Vân nhấn mở đèn trong xe, nói: “Tôi biết năng lực của cô mạnh hơn rất nhiều người, xét riêng về mặt thực lực thôi thì đúng là cô có tư cách tham gia phó bản, dùng lý do cần người chơi giàu kinh nghiệm để từ chối cô cũng không phải là lý do hay ho gì.
Nhưng hẳn cô cũng biết, vụ án này có liên quan đến Phạm Hoài.”
“Tôi biết.”
Khung Thương cúi đầu, mở tờ quảng cáo ra, miết tay theo viền giấy, cất giọng trong veo như tiếng suối chảy róc rách: “Sau khi Phạm Hoài ra tù, chưa đầy ba tháng sau, năm nhân chứng từng đứng lên làm chứng trước tòa năm đó đã bỏ mạng.”
“Năm người họ không hề có điểm tương đồng trong điều kiện kinh tế hay hoàn cảnh sinh sống.
Ngoại trừ việc cùng nhau đứng lên lên án hành vi giết người của anh ta năm đó, trong cuộc sống thường ngày họ không liên quan gì.
Mười năm Phạm Hoài trong tù, họ còn chẳng gặp nhau lấy một lần, luôn duy trì ở khoảng cách khách sáo.”
“Vì chuyện xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi lại thêm chưa kịp làm rõ quan hệ đã có ba người chết, cánh truyền thông cũng nhanh chân hơn một bước, nhân lúc cảnh sát chưa nghĩ tới vụ án liên quan đến Phạm Hoài đã lật lại chuyện trong quá khứ, chỉ ra mối quan hệ giữa các nạn nhân, đẩy bên cảnh sát vào thế bị động và chịu sự chỉ trích của mọi người.”
Hạ Quyết Vân: “Ừm.”
Khung Thương tiếp tục nói: “Nhưng sau cái chết của ba nạn nhân đầu, phía cảnh sát cũng theo dõi Phạm Hoài sát sao, căn bản không để anh ta có cơ hội gây án.
Thế mà sau đấy vẫn xuất hiện nạn nhân thứ tư và thứ năm.
Sau khi điều tra, phía cảnh sát cũng kết luận, kể từ vụ thứ tư trở đi, hung thủ không phải Phạm Hoài mà là một tên từng theo dõi tin tức liên quan, bắt chước cách phạm tội.”
Hạ Quyết Vân tiếp lời: “Cả cánh truyền thông lẫn quần chúng đều đang nghi ngờ thực lực của cánh sát, nói họ không có khả năng phá án, đồng thời cũng không tin tưởng kết quả kia.
Thế nên, chính phủ mới liên hệ Tam Yêu để chế tác ra phó bản này, mời người chơi tham gia phá án, vỗ về lòng dân.”
Khung Thương cười nhạo: “Con người gần như ai cũng có cái tính tự cho là thông minh khắc sâu vào máu, chỉ tin tưởng những gì mình thấy.”
Hạ Quyết Vân quan sát kỹ nét mặt cô, như muốn thông qua đó phân rõ thật giả trong lời nói: “Cô có cho rằng học trò của mình vô tội không?”
Khung Thương cười đáp: “Tôi chỉ tin chứng cứ và sự thật.
Những thứ còn lại chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Hạ Quyết Vân: “Phạm Hoài là người như thế nào?”
“Lúc tôi biết cậu ta thì cậu ta đã ở trong tù rồi, sau khi ra tù lại bị cảnh sát theo dõi sít sao.
Anh nghĩ, sự hiểu biết của tôi về cậu ta có thể vượt qua các anh sao?” Khung Thương cụp mắt, lầm bầm nói: “Hơn nũa, tôi rất tò mò, không biết thế giới của cậu ta trông như thế nào.”
Hạ Quyết Vân thật sự không nhìn ra chút manh mối nào từ nét mặt cô, ngẫm một lát rồi nói: “Tôi có thể xin cho cô tham gia phó bản, nhưng trước đấy cô phải trả lời câu hỏi của tôi.”
Khung Thương dứt khoát đáp: “Nói.”
Hạ Quyết Vân: “Trước khi chạy trốn sang nơi khác, Phạm Hoài có gọi điện cho cô, cuộc trò chuyện kéo dài giây đấy, cậu ta đã nói gì?”
Khung Thương cười nhạt: “Thật ra cái đấy tôi đã khai với cảnh sát nhưng bọn họ không tin.”
Anh lặp lại câu hỏi: “Cậu ta nói gì?”
Khung Thương hé miệng: “Cậu ta nói ‘Cô à, thế giới này không dịu dàng chút nào.
Ít nhất, nó không dịu dàng với em.’ Tôi nghe xong chẳng biết đáp như nào.”
Hạ Quyết Vân nghi ngờ hỏi lại: “ giây?”
“Ừm.” Khung Thương nói: “Giữa chừng có im lặng vài giây.”
Hạ Quyết Vân không tin lắm.
Câu nói kia căng lắm cũng chỉ mất mười giây là nói xong.
Giữa lúc bị cảnh sát lùng bắt, Phạm Hoài còn rút chút thời gian ra gọi cho cô chỉ để nói câu này thôi ư?
“Thật ra giữa chúng tôi cũng không có quá nhiều đề tài chung để nói, hoặc nói theo cách khác thì là người thông minh thì dù im lặng cũng lặng lẽ hiểu một số chuyện.” Khung Thương nói: “Lúc đó cảnh sát còn chưa hạ lệnh truy nã cậu ta, việc lùng bắt không công khai, cánh truyền thông không có tin mà đăng.
giây không đủ để cậu ta nói mình đã giết người nào, phạm lỗi gì, ở đâu, phải đối mặt với nguy hiểm nào rồi cầu cứu tôi đâu.
Và nó cũng chẳng đủ để tôi đưa ra gợi ý chính xác.
giây chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Thông minh thì thông minh chứ chả phải thượng đế.”
Hạ Quyết Vân thầm nhủ trong lòng: ‘Tôi thấy cô còn lợi hại hơn cả thượng đế ấy.’ Anh không tin thượng đế nhưng luôn có lòng tin khó hiểu với người này.
Khung Thương bổ sung: “Có lẽ, cậu ta chỉ muốn tìm người để nói một câu như thế mà thôi.”
Lòng Hạ Quyết Vân thầm nghĩ: ‘Không tin lắm.’
Khung Thương kiên nhẫn hỏi: “Còn muốn hỏi gì không?”
Hạ Quyết Vân liếc mắt nhìn cô rồi kéo ngăn để đồ phía trước ghế phó lái ra, đưa cho cô tờ giấy mời, nói: “Sáng mai tám giờ đến phòng cũ.”
Khung Thương: “Cảm ơn.”
Tám rưỡi sáng ngày tháng .
Bầu trời hôm nay âm u vô cùng, mây đen kéo tới giăng kín cả bầu trời nhưng không có vẻ gì là muốn mưa.
Trụ sở chính Tam Yêu lúc này rất đông, khá nhiều người tới tham gia dự thi.
Bên vách tường có màn hình led lớn quy tụ rất nhiều phóng viên xếp hàng.
Lúc Khung Thương xuất hiện, mấy người đó có di máy đến chỗ cô nhưng sau đấy nhận ra cô không phải người chơi nổi tiếng gì, thế là quay máy sang chỗ khác.
Trò chơi sẽ bắt đầu lúc chín giờ.
Sau khi Khung Thương vào đến phòng máy sát hạch năng lực trước khi chơi, Hạ Quyết Vân xuất hiện.
Anh đi vào phòng điều khiển, gõ mặt bàn người trẻ tuổi ngồi đó, hạ lệnh: “Sắp xếp cho tôi thân phận nào gần Khung Thương một chút, tốt nhất là cái loại cô ấy ném không được.”
Cậu chàng trẻ tuổi kia nghe vậy ngẩng đầu, suy tư trong chốc lát rồi đứng lên trịnh trọng hành lễ với anh: “Sếp yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Tự dưng cậu ta làm thế khiến lòng Hạ Quyết Vân nổi lên dự cảm bất an nhưng anh không nghĩ nhiều, xoay người đến khoang đằng trước, chuẩn bị vào trò chơi.
Đến muộn thêm lần nữa, anh sợ Khung Thương sẽ bóp cổ anh mất.
Đúng chín giờ.
Khung Thương đăng nhập vào phó bản, hàng chữ quen thuộc lại nhảy ra trước mặt.
Chào mừng bạn đến với game nhập vai phát sóng trực tiếp [Phân tích hiện trường án mạng] (Hoạt động treo thưởng lên đến hàng triệu), thân phận bạn được phân là [người bị hại].
Những ký ức liên quan đến vụ án đã được phong tỏa, mời bạn căn theo thiết lập nhân vật xoay chuyển cốt truyện, thay đổi kết cục tử vong hoặc giúp đỡ [hung thủ] hay [người phá án] hoàn thành trạng thái ban đầu của vụ án.
Thân phận: Ngô Minh (tên giả)
Giới tính: Nam
Lý do tử vong: Bị sát hại (đã xác định)
Người chơi cho điểm: điểm (bạn đã vượt qua % người chơi cả nước)
Độ phù hợp nhân vật: % (nếu bắt buộc phải tìm ra điểm giống nhau giữa bạn và nhân vật thì chắc là do cả hai đều người da vàng)
Mức độ tử vong: Còn cách “đêm bị sát hại” ngày (theo phó bản)
Lưu ý: Tính mạng của bạn đang bị uy hiếp, hãy tích cực thăm dò cốt truyện nhé.
Hãy tìm những manh mối liên quan để mở phó bản “Đêm bị sát hại”.
[Nhấn vào đây để có thông tin tỉ mỉ và cụ thể về phó bản]
Những thông tin về vụ án trong đầu bị phong tỏa gần hết.
Khung Thương day day huyệt thái dương, cố gắng giúp bản thân nhanh thoát khỏi cảm giác khó chịu ấy.
Phần giới thiệu vụ án khá đơn giản.
Ngô Minh là ông chủ một công ty về mạng lưới viễn thông mới đá chân thêm sang lĩnh vực truyền thông.
Công ty anh ta đã ký hợp đồng khoảng mười mấy bạn KOL(), trong đó có người chơi chuyên nghiệp của [Phân tích hiện trường án mạng].
()KOL hay còn gọi là những người có sức ảnh hưởng, ở đây bao gồm nhóm người: celeb, influencer, mass seeder.
Theo như raw thì KOL ở đây là influencer (những người có tầm ảnh hưởng trên mạng xã hội), nên giờ nếu mọi người có gặp từ “võng hồng” mà không biết chuyển sao cho hợp lý thì cứ mạnh dạn dùng KOL nha =))))
Anh ta từng có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện giờ cũng đã tuổi, tài sản cá nhân lên đến tỷ, đã kết hôn, chưa có con, là một doanh nhân thành đạt, để lại ấn tượng rất tốt với người ngoài giới.
Vào ngày tháng Hai, Ngô Minh phát hiện ra có người theo dõi mình, lập tức báo cảnh sát.
Sau khi nhận ủy thác, cảnh sát đã đi theo bảo vệ nhưng không tìm ra được người kia.
Tối ngày tháng Hai, Ngô Minh chết tại nhà, thi thể được phát hiện vào ngày hôm sau.
Hiện trường rất kinh khủng, bước đầu suy luận khẳng định hung thủ có oán hận cực lớn với nạn nhân.
Trên người nạn nhân lúc chết có rất nhiều vết thương.
Sau khi bên khám nghiệm tử thi tiến hành phân tích, họ đã để lại hiện trường một vài lời khiển trách hành vi phạm tội.
Về phần nguyên nhân dẫn đến cái chết là gì, cụ thể lời khiển trách như nào thì trên giới thiệu không viết rõ, cần mở được “Đêm bị sát hại” mới cung cấp cho người chơi thông tin hoàn chỉnh về vụ án.
Còn lúc này thời gian trong phó bản hiển thị là: giờ sáng, ngày tháng Hai.
Khung Thương đóng phần giới thiệu lại.
Thôi thì đi bước nào tính bước đấy vậy.
Khung cảnh xung quanh dần rõ ràng.
Cô yên lặng quan sát bốn phía, thu thập tin tức.
Đây là căn biệt thự được trang hoàng… nguy nga lộng lẫy.
Dù cho cô nghèo khổ đến mức nào cũng không hoa mắt mê cái kiểu phô giàu này, để người ta có giác mình bị cầm vàng đập vào mặt
Khung Thương cúi đầu nhìn bản thân.
Cô đang mặc chiếc áo ngủ xám rộng thùng thình, tay đeo đồng hồ nạm kim cương, phần da tay hơi thô ráp, trên ngón tay còn có vết dao cắt.
Dựa vào vị trí và góc độ, cô đoán mình bị dao thái nhỏ vô tình cắt vào.
Xem ra trước khi trở nên giàu có, cuộc sống của Ngô Minh cũng không thoải mái gì.
Khung Thương khom lưng, định tiếp tục xem xét mấy món đồ trên bàn trà thì nghe tiếng cốc chén rơi vỡ loảng xoảng dưới bếp.
Cô vọt nhanh qua đó, lập tức trông thấy một người phụ nữ đang đứng trước bàn ăn, đứng đưa lưng về phía mình.
“Cô ấy” run rẩy kịch liệt, tựa như vừa phải hứng chịu kích thích mạnh.
Ngay bên cạnh avatar của “cô ấy”, xuất hiện một dòng giới thiệu ngắn ngủi.
“Lý Dục Giai, vợ, bà chủ gia đình, người giám sát.”
Khung Thương hắng giọng, mở miệng nói bằng giọng trầm ấm: “Chào cô?”
Người phụ nữ kia quay người lại.
Nét mặt “cô ấy” trông vừa dữ tợn vừa nhẫn nhịn, kèm theo ấy là một loạt cảm xúc phức tạp khác, tổng kết lại thì là giận run người.
Biểu cảm này… trông quen quen.
Khung Thương ngạc nhiên há hốc mồm: “Anh Q?” Gu mặn thế?
Hạ Quyết Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải.”
Khung Thương: “…”
Cô phải giải thích với người đàn ông này như thế nào đây? Khả năng khống chế biểu cảm của con người không giống nhau, và trông anh thế này chả khác nào khắc ba chữ “Hạ Quyết Vân” lên trên mặt.
Nhưng cô rất vui khi thấy ai đó gặp họa.
Thật sự thì ban đầu khi biết mình phải sắm vai một kẻ sống không được bao lâu nữa, cô chẳng vui tẹo nào.
Nhưng hình như việc này so với vấn đề Hạ Quyết Vân gặp phải, rõ ràng là chẳng thấm vào đâu.
Trong lúc Hạ Quyết Vân bận tiếp thu sự thật tàn khốc, cô lặng yên bước lên, dùng dép đá đá miếng sứ vỡ dưới đất sang chỗ anh, nghiêm giọng nói: “Đứng ngây ra đó làm gì? Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi!”
Hạ Quyết Vân ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khung Thương cười khẩy: “Phụ nữ như cô có cái mâm cũng bưng chẳng ra hồn thì còn làm được gì nữa? Cô có biết cái mâm này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Vẻ dữ tợn trên mặt Hạ Quyết Vân dần bay biến, thay vào đó là khóe môi run rẩy, bị khiếp sợ bủa vây.
Khung Thương cau mày, chỉ tay ra lệnh, từng câu từng chữ nói ra đều cực kỳ khinh người: “Làm lại phần ăn sáng khác rồi mang đến phòng sách cho tôi.
Nhanh lên! Tôi cho cô mười phút.”
Thấy vẻ mặt cô không giống đang giả bộ, lòng Hạ Quyết Vân bị cảm giác quái dị bao chặt.
Anh không nhịn được mắng: “Khung Thương, cô thần kinh à?”
“Khung Thương là ai?” ‘Người đàn ông’ làm động tác như hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc, thở ra làn khói trắng tàng hình: “Từ hôm nay trở đi, cô phải nhớ kỹ, tôi là người đàn ông của cô.”
Hạ Quyết Vân hết chịu nổi, buột miếng chửi tục: “Mẹ nó chứ!”
Khung Thương trợn mắt cảnh cáo.
Hạ Quyết Vân gào lên: “Cô đừng thêm mấy thiết lập kỳ quái cho nhân vật nữa! Nó không liên quan đến phó bản đâu! Cô đang tăng độ khó cho game đấy à?”
“Tôi thề bằng lương tâm mình là không có chuyện đó.” Khung Thương đi qua, cầm lấy tay Hạ Quyết Vân, giơ lên cho anh xem.
“Ngón tay thô ráp, làn da nhợt nhạt, sắc mặt vàng vọt, tóc khô xơ xác, mắt có quầng thâm to bự.
Điều này chứng tỏ bình thường ‘anh’ không chú ý dưỡng da, hơn nữa rất có khả năng bị bệnh đã lâu, thật sự không giống một phu nhân nhà giàu sống trong nhung lụa.”
Khung Thương đánh giá ngoại hình anh một lượt từ trên xuống dưới.
Hạ Quyết Vân nói: “Cô xem tướng à? Nhỡ đâu cô ấy chỉ là mới bị bệnh gần đây nên trông hơi tiều tụy thì sao?”
Cô nâng tay xem đồng hồ: “Bây giờ là tám giờ sáng, trong nhà không có dì giúp việc ra hỗ trợ mà anh lại lọ mọ ở bếp nấu gì đó, chắc chắn là đang chuẩn bị bữa sáng cho tôi.”
Hạ Quyết Vân: “Cũng có thể là dì giúp việc chưa kịp ra, hoặc là Ngô Minh quá đa nghi, không thích có người lạ trong nhà, thân là bà chủ gia đình, Lý Dục Giai ra làm bữa sáng cũng không có gì là quá quắt cả.”
Khung Thương nhìn chằm chằm anh một lúc, cười nói: “Chúng ta có thể biết gia đình đó sống như nào thông qua rất nhiều chi tiết, thậm chí, đôi khi chỉ cần một cái liếc mắt là biết ngay.”
Cô đưa tay chỉ về phía bàn ăn có hai chiếc ghế dựa được đặt cách xa nhau: “Một.”
Sau đó, cô lôi Hạ Quyết Vân lui hai bước ra đến phòng khách, chỉ tay lên phía trên cùng tủ đựng đồ, đung đưa tay trước mặt anh: “Hai.”
Hạ Quyết Vân nhìn theo, phát hiện người trong ảnh chụp khôi phải đôi vợ chồng chủ nhân căn nhà này mà là Ngô Minh và cha mẹ anh ta.
Lướt một lượt quanh phòng khách thế mà chẳng có bức nào là hai vợ chồng chụp chung.
Khung Thương lượn qua chỗ cạnh cửa, chỉ vào nửa trên tủ và mở tủ ra, nói: “Ba.”
Giày Ngô Minh luôn được đặt ở vị trí dễ thấy, chiếm phần lớn không gian còn Lý Dục Giai chỉ chiếm góc nhỏ.
“Được rồi, tôi thừa nhận quan hệ vợ chồng họ không tốt nhưng suy luận này cần được chứng minh thêm.” Hạ Quyết Vân vẫn chưa chết tâm: “Trên tầng chắc hẳn có phòng để quần áo, đồ Lý Dục Giai chắc trên đó.”
Khung Thương rất hứng thú với dáng vẻ giãy dụa của anh.
Cô kéo người đi đến trước bàn trà, chỉ tay bảo anh tự nhìn.
Trên bàn có giấy khám bệnh của Lý Dục Giai.
Người xem có vẻ khá khó chịu với bản cáo đó nên tiện tay vứt ở đấy.
Nhìn qua Hạ Quyết Vân chẳng hiểu gì nhưng xem phần kết luận thì thấy không có vấn đề gì đáng ngại.
Tuy nhiên, dưới đất lại đặt hai túi thuốc lớn.
Hạ Quyết Vân tiện tay lật xem, bên trong có thuốc chích, thuốc kích thích và thực phẩm chức năng.
Khung Thương cầm tờ ghi chú trên bàn trà lên, trên đó ghi chi chít những ngày phải đến các bệnh viện khác nhau để kiểm tra sức khỏe.
Hạ Quyết Vân xem đến ớn cả da đầu, cả người nôn nao.
Khung Thương nói: “Qua kết quả kiểm tra có thể thấy, sức khỏe cô ấy không có vấn đề gì lớn nhưng toàn uống thuốc với cường độ cao.
Hai người họ đã kết hôn được bảy năm rồi… suốt bảy năm nay lại chẳng có nổi mụn con.
Loại trừ khả năng chủ quan từ ý nguyện của hai người thì chỉ còn một lý do.
Anh là đàn ông, chắc anh hiểu.”
“Tôi không hiểu!” Hạ Quyết Vân kích động nói: “Cô đừng bôi nhọ tôi! Sao tôi phải hiểu anh ta?”
Khung Thương cứng ngắc đáp: “Ồ.”
Khung Thương ngồi xổm xuống nhấc túi thuốc lên, ném vào thùng rác.
“Nhìn bao quát cả phòng khách, thứ duy nhất thuộc về nữ chủ nhân căn nhà chỉ có hồ sơ khám bệnh này.
Lý Dục Giai đặt đồ ở đây rất có thể là muốn lên án trong im lặng.
Đến việc lên án chồng còn làm rụt rè như thế, điều này chứng tỏ cái gì?”
Sắc mặt Hạ Quyết Vân sa sầm.
Khung Thương khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, ra lệnh: “Cho cô mười phút làm bữa sáng mang đến phòng sách.
Tôi là người đàn ông của cô.
Tất cả vì phá án, cảm ơn đã phối hợp.”
Dứt câu, cô ngênh ngang rời đi.
Đôi lời của Cải Trắng: Nói luôn ở chương này không biết có tính là spoil nội dung không nhỉ:v về nhân vật Phạm Hoài ban đầu mình làm mình khá phân vân không biết để anh này xưng hô với Khung Thương sao cho phải vì căn bản hai người này bằng tuổi nhau, nhưng anh này lại nhận Khung Thương làm cô giáo:v Thái độ của Phạm Hoài với Khung Thương thật sự phải nói là rất kính trọng và sùng bái dù bằng tuổi nhau.
Và thế là sau nhiều lần đắn đo mình đã quyết định để anh này xưng “cô-em” và Khung Thương xưng “tôi-cậu” =)))