Hạ Quyết Vân tự dưng bật cười làm Tạ Kỳ Mộng thấy bất an.
Thôi xong rồi, người anh em của anh ta bị bỏ bùa rồi, hoặc cũng có thể là bị đập hỏng đầu.
Đúng lúc ấy, Khung Thương trong phòng quay đầu, vừa hay thấy hai người đứng ngoài cửa.
Ánh mắt cô lạnh nhạt, con ngươi sâu hun hút nhìn chằm chằm hai người bên ngoài, tạo cho người đó ảo giác luôn bị dõi theo.
Có vẻ như cô nhận ra Tạ Kỳ Mộng nên cố ý cúi mặt, làm cho ngũ quan mình dưới ánh đèn thêm phần thâm trầm.
Đồng thời, cô nhếch môi, nở một nụ cười cực kỳ khiêu khích.
Cô rất biết cách kích thích Tạ Kỳ Mộng, và cũng đã thành công làm thế.
Trong nháy mắt, sống lưng Tạ Kỳ Mộng lạnh toát.
Bao lời anh ta định nói đều bị dọa cho nuốt ngược vào trong.
Anh ta sợ Khung Thương.
Nó đã tác động đến anh ta trong một thời gian trước đấy và giờ biến thành rễ cắm sâu dưới đáy lòng.
Chỉ cần nhìn thấy người là mặt phẳng ấy lại lẳng lặng nhấp nhô.
Anh ta vô thức nhìn về phía Hạ Quyết Vân, muốn người anh em của mình quay ra xem tự nhìn dáng vẻ khủng bố của Khung Thương.
Không ai là không thấy cô nguy hiểm sau khi gặp được người thật.
Ai ngờ nét mặt người đằng sau lại bình thản, ung dung mà không mất phép lịch sự, gật đầu chào hỏi đối phương.
Ánh mắt này, Hạ Quyết Vân đã từng trông thấy, đó là vào lần gặp đầu tiên của hai người trong trò chơi.
Tuy hiểu biết của anh về Khung Thương có hạn nhưng anh dám chắc rằng cô đang cố ý.
Cô rất thích lấy nó làm trò đùa, coi đối phương như bạn nhỏ mà trêu rất dai.
Chẳng qua lần trước là do anh đến muộn, còn lần này, cô nhắm vào Tạ Kỳ Mộng.
Hạ Quyết Vân vừa nghĩ đến đây thì bị Tạ Kỳ Mộng túm chặt lấy tay, muốn lôi người đi.
Khung Thương nhìn theo hai người một lúc rồi nhàm chán dời tầm mắt.
Hai người đi đến cuối hành lang, ngay gần lối rẽ.
Tạ Kỳ Mộng dừng lại đứng nghiêm chỉnh đối mặt với Hạ Quyết Vân.
Tạ Kỳ Mộng đặt tay lên vai Hạ Quyết Vân, nghiêm túc nói: “Cậu tưởng tôi đang giỡn chơi với cậu à?”
“Cái này không liên quan gì tới giỡn chơi cả, do quan điểm của chúng ta khác nhau thôi.
Lão Tạ, Tam Yêu cũng có quy tắc của Tam Yêu, không thể tự do làm như mình muốn giống cậu được.” Hạ Quyết Vân thoáng ngừng, sau nói: “Hơn nữa, tôi tin tưởng vào phán đoán của mình.”
“Sợ nhất cái gọi là tin tưởng.” Tạ Kỳ Mộng cười khổ: “Trông thì có vẻ cô ta cách mình cả ngàn dặm nhưng càng thế mới đáng sợ.
Đến khi cô ta buông lỏng cảnh giác với cậu, cậu cũng lại cho rằng mình đã phá tan được tầng phòng bị của đối phương.
Rồi chẳng biết từ khi nào, cậu đã bị cô ta ảnh hưởng.
Đó chính là chiến thuật tâm lý.”
Hạ Quyết Vân nói: “Hình như cậu đề cao cô ấy quá rồi đấy?”
“Cô ta lợi hại hơn những gì cậu nghĩ nhiều!” Tạ Kỳ Mộng trợn mắt nói: “Cậu không biết gì về khả năng diễn xuất của cô ta à?”
Hạ Quyết Vân hài lòng gật đầu: “Diễn không tồi.
[Phân tích hiện trường án mạng] của chúng ta quả thật đang thiếu người có khả năng diễn.”
Tạ Kỳ Mộng bị anh làm cho tức chết.
Anh ta buông Hạ Quyết Vân ra, xoay qua đứng trước bức tường trong suốt bằng mặt kính.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, anh ta thấy bản thân đang cau chặt mày, lo lắng hiện lồ lộ qua nét mặt.
Tạ Kỳ Mộng khó nhọc mở miệng nói: “Hồi còn làm việc ở đại học A, Khung Thương đã cho thấy mình là một người khác thường.
Là giảng viên được đặc cách tuyển vào, cô ta không có áp lực từ các nghiên cứu khoa học, bình thường cũng không đảm nhiệm vai trò giảng viên hướng dẫn.
Nhưng, ai từng là sinh viên được cô ta hướng dẫn, đều không phải người bình thường.”
“Trong đó có một người là tội phạm giết người liên hoàn.
Năm đó, vụ án của hắn khiến cả nước chấn động.
Hiện tại hắn ta đã bị phán tử hình.” Tạ Kỳ Mộng giờ nhớ lại vẫn thấy sợ: “Tên ấy cực kỳ đáng sợ, giết người không ghê tay, thủ đoạn tàn nhẫn.
Từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở biến thái.
IQ cao, khả năng phản trinh sát cũng mạnh.
Hắn ta rất biết cách lợi dụng kẽ hở để gây án, thoạt nhìn trông có vẻ như làm bừa, không có quy luật.
Đến tận giờ, chi tiết vụ án ấy vẫn chưa công khai rõ với quần chúng.”
Hạ Quyết Vân nói: “Tôi có nghe qua.”
Tạ Kỳ Mộng: “Mỗi lần gây án, hắn ta đều dọn dẹp hiện trường rất sạch sẽ nhưng lúc nào cũng cố ý để lại một món đồ có liên quan đến Khung Thương.”
Hạ Quyết Vân sửng sốt, chi tiết này anh chưa từng nghe: “Hắn ta ghét Khung Thương?”
“Không!” Tạ Kỳ Mộng nói: “Hắn ta cực kỳ sùng bái cô giáo của mình, hoặc phải nói, coi cô ta như tín ngưỡng.
Hắn ta làm thế là để tỏ lòng, thừa ý chỉ của thần cho mình giết người.
Và vị thần đó, là Khung Thương.
Nếu cậu được gặp hắn, cậu sẽ biết ngay người đó ghê tởm như thế nào.”
Hạ Quyết Vân cúi đầu suy ngẫm.
Tạ Kỳ Mộng: “Còn một người nữa…”
Anh nhướng mày hỏi: “Ai?”
Tạ Kỳ Mộng: “Chính là tên điên dạo này bị giới truyền thông săn lùng, một tên tội phạm tuổi vị thành niên.
Sau khi được mãn hạn tù, tên đấy đi tìm nhân chứng năm đó đã lên án mình, giết sạch để trả thù.
Giờ thành công thoát khỏi sự khống chế của cảnh sát rồi, chẳng biết đã trốn đi đâu.
Cậu biết vụ đấy chứ?”
Hạ Quyết Vân nói: “Đương nhiên.”
Vì lỡ thả tên tội phạm hung ác mà giờ chính phủ đang bị người dân chì chiết đay nghiến.
Bạn sẽ chẳng thể nào tưởng tượng được điểm cuối của khả năng châm chọc của cư dân mạng.
“Người này cũng từng là sinh viên được cô ta hướng dẫn, đã theo học khá nhiều năm rồi.
Vào khoảng thời gian phải chịu án trong tù, tuần nào hắn cũng thư từ qua lại với Khung Thương đều đặn ba lần.
Có thể nói, đây là người do một tay Khung Thương dạy.” Mắt Tạ Kỳ Mộng tự dưng nháy liên tục làm anh ta phải giơ tay xoa mắt: “Vào lúc bị cảnh sát truy đuổi, hắn ta đã gọi một cuộc điện thoại.
Và cuộc gọi ấy là gọi cho Khung Thương, thời lượng trò chuyện kéo dài giây.
Tôi không tin Khung Thương không giúp gì hắn.”
Hạ Quyết Vân híp mắt, giống như đang suy tính gì đó.
Tạ Kỳ Mộng tưởng anh đã nghe lọt, thở phào nhẹ nhõm: “Thế nên…”
Hạ Quyết Vân vuốt cằm, hỏi: “Hiện tượng này gọi là gì ý nhỉ? Bác sĩ Phương Khởi nói, đó là hiệu ứng hào quang().”
()Hiệu ứng hào quang: Hay còn được biết đến với cách gọi hiệu ứng lan tỏa.
Đó là một xu hướng nhận thức về ấn tượng tích cực hoặc tiêu cực của một người, một nhóm,… và nó có ảnh hưởng đến cảm xúc hay ý kiến của người bị ảnh hưởng.
Anh ta giận điên: “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Lão Tạ, xử án không dựa trên trùng hợp đâu.” Sắc mặt Hạ Quyết Vân chợt nghiêm trang lạ thường: “Thành kiến của cậu quá nặng.
Bản thân cậu biết rõ giờ chưa có chứng cứ nên mới buộc tội bằng cách này.
Cậu làm thế là không được.”
Tạ Kỳ Mộng: “Tôi chỉ không muốn nhiều bi kịch xảy ra thôi.”
Hạ Quyết Vân: “Bi kịch thường bắt nguồn từ chính thành kiến.”
Tạ Kỳ Mộng: “Cậu đâu đưa ra được lời giải thích với những việc trùng hợp đó.”
“Những hành động ấy được coi là trùng hợp là vì không thể đưa ra lời giải thích mà.” Hạ Quyết Vân nói: “Trên đời có rất nhiều thứ mình không thể xác định.”
Tạ Kỳ Mộng định nói lại nhưng bị anh cắt ngang ngay: “Lão Tạ này, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, tôi sẽ chú ý.
Tôi tôn trọng cậu và hi vọng cậu tôn trọng tôi, cũng như công việc của tôi.”
Tạ Kỳ Mộng rất hiểu tính tình bạn mình.
Cả hai người họ đều ương bướng không ai bằng, có khuyên cũng vô dụng.
Mấy câu chờ nói, cuối cùng đều hóa thành lời than bất lực: “Được rồi.”
Hạ Quyết Vân chốt câu: “Cậu đi dạo loanh quanh đi, giờ tôi có việc cần xử lý, chốc nữa sẽ đến tìm cậu.”
Hạ Quyết Vân quay về khu vực phòng nghỉ, đẩy cửa đi vào căn phòng ấy, phát hiện Khung Thương vẫn còn ở trong.
Cô cảm nhận được động tĩnh bên kia, tay luồn vào túi mày mò gì đấy, đồng thời miệng nói: “Đừng cử động.”
Hạ Quyết Vân đứng sững tại chỗ, ánh mắt di chuyển theo cánh tay đối phương.
Sau đấy, anh thấy Khung Thương lôi trong túi ra cái bánh mì, ung dung xé vỏ rồi miệng nhỏ cắn một miếng.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt trong hiện thực.
Vốn Hạ Quyết Vân thấy hơi lạ lẫm, thậm chí còn có chút xấu hổ nhưng giờ tuyến cảm xúc ấy bay sạch.
“Ha ha.” Hạ Quyết Vân bị cô chọc tức đến bật cười: “Cô đang chơi tôi đấy à?”
“Nguyên nhân khiến anh do dự là nghi ngờ tôi mang theo vật phẩm nguy hiểm vào đây.” Giọng thật của Khung Thương nghe trong trẻo hơn trong trò chơi nhiều nhưng nó rất đỗi bình tĩnh.
Xong, cô bật cười bồi thêm câu: “Để vào được phòng nghỉ của Tam Yêu, tôi đã bị kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, làm sao lách luật mang đồ nguy hiểm vào được.”
Hạ Quyết Vân nói: “Tôi đâu có nghĩ vậy.”
Khung Thương nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào điểm phía sau anh.
Hạ Quyết Vân xoay người nhìn theo, phát hiện Tạ Kỳ Mộng đang đứng bám vào cửa, nhen nhóm ý đồ quan sát tình huống trong phòng qua khe cửa.
Sau thấy mình bị tóm tại trận, anh ta cụp đuôi chạy biến.
Hạ Quyết Vân: “…” Khí thế hiên ngang của đàn ông cao mét tám đâu?
“Anh ta thường xuyên đồn bậy về tôi.” Khung Thương vặn mở nắp bình: “Tôi quen rồi.”
Có lẽ do thời gian ở trong phó bản quá dài, cô chưa được ăn cơm tử tế nên giờ nói chuyện thôi cũng thấy mất sức.
Hạ Quyết Vân nhìn cái bánh mì khô khốc trong tay cô, hỏi: “Cô có muốn mang nó đi làm nóng không?”
Khung Thương nói: “Không cần.”
Anh lại đề cử thêm: “Đằng trước đặt nhiều bánh ngọt và kẹo lắm.
Cô cứ đến đấy mà ăn, hoặc không muốn ăn đồ khác thì gọi món, sẽ có đầu bếp xử lý thực đơn của cô.
Đồ ăn và nguyên liệu nấu đều được lấy từ nhà ăn tầng dưới, cực kỳ tươi ngon.”
Khung Thương: “Ừm.
Bàn này nhiều đồ rồi, tôi không cần thêm.”
Anh quan sát cô thêm một lúc rồi nói: “Mọi thứ đều miễn phí, trực tiếp quét thẻ đăng nhập của cô, không trừ tiền.”
Lúc này, tay Khung Thương như bị một thế lực thần bí đè lại, cô uyển chuyển thay đổi giọng điệu: “Ồ.”
Tại sao nghèo khó có thể dễ dàng làm người ta rơi nước mắt đến thế?
Sau một hồi lặng thinh, Khung Thương dò hỏi: “Có thể mang đồ bên ngoài vào không?”
Hạ Quyết Vân nén cười nói: “Về nguyên tắc thì không thể.
Nhưng vì cô đã qua màn một cách hoàn hảo nên cứ tự nhiên.”
Cô hỏi tiếp: “Sao anh chưa ra ngoài thế?”
Hạ Quyết Vân lại lên cơn đau tim, hít sâu một hơi rồi vươn tay: “Chính thức giới thiệu, tôi là Hạ Quyết Vân.”
Khung Thương bắt tay với anh theo kiễu làm cho có.
Anh rất ít khi phải trải qua cảm giác bị ghét bỏ.
Lúc nãy, trong chớp mắt, anh có ảo tưởng rằng mình có thể nói chuyện với cô mãi mà không biết chán.
Cũng may tỉnh ngộ kịp, phát hiện người đau khổ là chính mình.
“Chúc mừng cô qua ải.
Giờ cô có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, sau đấy chúng tôi sẽ chuẩn bị một phần quà để gửi cô, giữ liên lạc nhé.”
Lúc này, Khung Thương mới nhiệt tình hơn chút, gật nhẹ: “Ừm.”
Hạ Quyết Vân ra cửa, gửi tin nhắn cho người quản lý phòng nghỉ, bảo cậu ta cung cấp cho Khung Thương chút đồ đóng gói mang theo và dịch vụ đưa đón.
Sau đó, anh về văn phòng chỉnh sửa lại tư liệu phó bản, chuẩn bị đóng dấu cất vào kho.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Kỳ Mộng: Đệch, làm tôi sợ muốn chết!
Khung Thương: He he he he..