Thực ra về khoản nợ, Roel đã cân nhắc liệu có nên xù nợ, không trả lấy một cắc hay không. Cậu sẽ ‘đào mỏ’ Hệ thống hết mức có thể trước khi đá ‘cô ả’ đi, như một gã dân chơi thứ thiệt.
Rốt cuộc thì Hệ thống vẫn hoạt động trong 5 năm tới, ngay cả khi Roel không trả được lấy 1 đồng. Nếu cậu có thể trở thành một siêu việt hùng mạnh vào lúc đó, thì cậu cũng chẳng cần phải quan tâm đến Hệ thống làm gì nữa.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc kỹ càng, cậu vẫn quyết định từ bỏ ý định này. Không thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong 5 năm tới, thế nên tốt nhất là vẫn nên giữ Hệ thống ở bên cạnh. Dù sao thì cũng không phải là cậu không thể trả được khoản nợ 500,000 đồng vàng đó. Cậu luôn có thể kiếm được nhiều tiền hơn mức mà cậu cần,
nhưng cậu sẽ không thể nào tìm được một Hệ thống thứ hai ở bất cứ nơi nào khác.
Với suy nghĩ đó, Roel đứng dậy và hướng đến thư phòng của Carter, hi vọng được thảo luận về vấn đề quản lý Lãnh địa nhà Ascart với ông.
Roel cho rằng Carter gần giống với những đứa con trong một bộ phim truyền hình dài tập ở kiếp trước của cậu, nơi mà người con sẵn sàng vứt bỏ quyền thừa kế đối với khối tài sản khổng lồ mà cha ông để lại, nhằm theo đuổi ước cơ cá nhân. Điều này có thể thấy được thông qua cái cách mà Carter chọn tập trung thời gian của ông cho quân đội thay vì phát triển công ty (Lãnh thổ Ascart). Roel thực sự đau lòng khi chứng kiến bao nhiêu tiềm năng bị bỏ phí trong khi có thể tận dụng để thúc đẩy sự phát triển của vùng đất này.
Là một người kế vị của nhà Ascart, Roel cảm thấy mình có nghĩa vụ lấp đầy khoảng trống mà cha cậu đã để lại! Cậu quyết định tìm gặp Carter và thảo luận kỹ lưỡng về vấn đề này, hi vọng có thể được giao một phần quyền quản lý thái ấp.
Nhưng đáp lại động lực đang rực cháy của cậu lại là một sự thất vọng.
“Ah? Cha ta không có nhà ư?”
“Đúng vậy. Lão gia đã được triệu tập đến cung điện hoàng gia.”
“Cung điện hoàng gia? Hm…”
Roel không thể không nghĩ tới tin đồn đang lan truyền gần đây giữa cậu và Nora, và chợt cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Chắc Carter không bị gọi đến vì chuyện đó đâu nhỉ?
…
Trong khi Roel đang không được thoải mái trong lòng cho lắm, thì Hầu tước Carter đang có một cuộc gặp mặt với một nhân vật không ngờ đến tại cung điện hoàng gia - Đức Giáo hoàng John Xeclyde.
Trong khi John Xeclyde trên danh nghĩa cũng là hoàng đế của Thánh quốc Mesit, Carter lại không có nhiều cơ hội được diện kiến với ông. Đơn giản là nhà Xeclyde có quá nhiều tổ chức trực thuộc khác giúp họ trong việc quản trị.
Nhìn chung, các tổ chức mà nhà Xeclyde đang quản lý có thể chia làm hai loại: các tổ chức lớn và các tổ chức nhỏ.
Tổ chức lớn ám chỉ đến Nhà thờ Nữ thần sáng thế. Đó là một tổ chức cực lớn và đầy sức mạnh; mỗi một động thái của nó có thể dễ dàng gây ra hiệu ứng lan tỏa đến toàn nhân loại. Là lực lượng thống nhất loài người trong thời kỳ khủng hoảng, nhưng trong thời bình, điều quan trọng là phải quản lý các mối quan hệ và đảm bảo tính liêm khiết của nhà thờ.
Ngược lại, những tổ chức nhỏ đề cập đến những gia đình quý tộc quyền lực của Thánh quốc Mesit. Là gia đình hoàng gia, nhà Xeclyde phải giữ vị trí trung tâm và để mắt đến tất cả.
Tuy nhiên, là người thì ai cũng có giới hạn, kể cả Đức Giáo hoàng John. Vậy nên, ông chọn tập trung vào những vấn đề của nhà thờ, tin tưởng giao lại việc quản lý Thánh quốc cho con trai ông và những bề tôi trung thành khác. Chỉ trong những sự kiện quan trọng tầm quốc gia thì Đức Giáo hoàng John mới xuất hiện với tư cách là hoàng đế.
Carter không có một chức vụ chính thức nào trong nhà thờ, nên ông không có mấy cơ hội để tiếp xúc trực tiếp với tộc trưởng của nhà Xeclyde. Nghĩ lại thì, lần cuối ông thực sự nói chuyện với ngài là khi ông chính thức được bổ nhiệm vào vị trí phó chỉ huy của Đoàn Hiệp sĩ Thánh.
Không như bầu không khí trang trọng hồi đó, buổi gặp mặt lần này của họ thân thiện hơn nhiều; quá thân thiện là đằng khác. Đến mức mà Carter theo bản năng cảm nhận được có gì đó mờ ám ở đây. Nhìn vào nụ cười ấm áp của ông lão trước mặt, Carter trong thâm tâm nhanh chóng tự dội cho mình một gáo nước lạnh và tự nhủ phải cẩn thận.
“Carter, ta tin rằng ngài đã nắm được hết những chi tiết liên quan đến sự cố của hai đứa nhỏ, phải không?”
Sau khi trao đổi vài câu hỏi thăm vui vẻ, Đức Giáo hoàng John cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, nhắc lại vụ ám sát Roel và Nora mới xảy ra gần đây. Đáp lại, Carter ngay lập tức bày tỏ thái độ tự khiển trách.
“Thưa Đức Cha, tôi vô cùng xin lỗi về sự cố này. Vụ ám sát đó nhắm vào mạng sống của Roel, nhưng chúng tôi lại làm liên lụy đến Nora Điện hạ, khiến mạng sống của Điện hạ gặp nguy hiểm. Tôi mong người thứ lỗi về chuyện này…”
Carter không thích thú gì với mấy trò chính trị, nhưng không có nghĩa là ông tệ ở khoản đó. Ông thốt ra đầy đủ nguyên bộ những lời nói có cánh của mình, bắt đầu với việc bày tỏ sự tức giận đối với những hành động của bọn tà giáo, cho đến lời xin lỗi vì đã khiến Nora Điện hạ bị vướng vào trong sự cố lần này, và kết thúc bằng lòng biết ơn trước sự giúp đỡ hào phóng của Đức Giáo hoàng. Ngay cả những nhà phê bình gay gắt nhất cũng không thể đưa ra lời chê bai nào đối với bài độc thoại của ông.
Trong khi đó, John gật gù trong khi nghe bài độc tấu của Carter để bày tỏ sự thấu hiểu của mình. Cuối cùng, ông thậm chí còn đưa ra lời xoa dịu trước màn tự trách móc của Carter.
“Carter, đó là một tình huống mà không ai trong chúng ta muốn thấy cả, nhưng vì nó đã xảy ra rồi, ta nghĩ rằng đây là cơ hội để chúng ta hợp tác cùng nhau và đưa ra biện pháp đối phó. Ngài có thể cho ta biết ý kiến của ngài về chuyện này không?”
Nhận thấy hướng mà Đức Giáo hoàng John đang lái câu chuyện đi, Carter cuối cùng cũng hiểu ra mục đích đằng sau buổi tiếp kiến. Không quá lời khi nói rằng Nhà thờ đã thực sự dốc hết sức vì Roel trong khoảng thời gian này, phái những điều tra viên đi khắp đất nước để truy lùng những tên tà giáo. Hiển nhiên là một hành động hào phóng như vậy phải được đáp lại tương xứng.
Carter đoán rằng Đức Giáo hoàng John đang gửi một thông điệp tinh tế đến nhà Ascart nhằm yêu cầu một điều gì đó đáp lại, nhưng ‘điều gì đó’ này có thể là gì? Gửi binh lính tham gia vào nỗ lực tiêu diệt những giáo phái tà ác? Hỗ trợ nhà Xeclyde đàn áp nhà Elric?
Carter khó chịu nhìn ông già tóc bạc trắng trước mặt, sợ rằng ông ta sẽ đòi hỏi thêm gì đó. Ngược lại, John mỉm cười nhẹ nhàng và bình tĩnh bộc lộ ý định.
“Ta tin rằng chúng ta nên để Nora làm người bảo hộ cho Roel, ngài nghĩ sao?”
“Tôi tin rằng điều đó đáng để cân nhắc… Huh? Ý tôi là, xin thứ lỗi, nhưng người vừa nói gì cơ?”
Carter theo bản năng cố trì hoãn quá trình ra quyết định, nhưng được nửa chừng, ông chợt nhận ra ‘cái’ mà Đức Giáo hoàng John vừa đề nghị. Ông ngẩng đầu lên với đôi mắt mở to ngơ ngác.
“Ta đề xuất chúng ta nên chỉ định Nora làm người bảo hộ cho Roel. Cá nhân ta tin rằng đây là một động thái có lợi cho cả hai nhà. Hầu tước Carter, nếu ngài có bất kỳ lo ngại nào về đề xuất mà ta vừa nói, ngài có thể thoải mái bày tỏ.”
“Không, ý tôi không phải là vậy! Tôi chỉ là… hơi ngạc nhiên.”
Dù đã có nhiều năm lăn lộn trên chính trường, Carter vẫn nhận ra bản thân không đủ năng lực để hiểu được tình hình hiện tại. Việc nhà Xeclyde chủ động đứng ra giúp đỡ nhà Ascart là một chuyện, nhưng thay vì yêu cầu điều gì đó đáp lại, giờ họ đang nói rằng họ sẽ tiếp tục bảo vệ trọn đời… Làm quái gì có chuyện tốt lành như vậy?
Dĩ nhiên, Carter không biết rằng hành động đó sẽ tương đương với việc giao trứng cho ác, mà trứng ở đây chính là Roel, nếu không thì ông đã chẳng bối rối đến như vậy.
Nhận thấy Carter đang bị choáng ngợp trước đề xuất của mình, Đức Giáo hoàng John bắt đầu giải thích lý do đằng sau lời đề nghị đó.
“Carter, có một hiệp ước giữa hai nhà chúng ta.”
John ngồi thẳng lưng lên, nét mặt của ông trở nên thánh thiện hơn bao giờ hết. Ông nói với một giọng trầm càng làm bầu không khí trở nên trang nghiêm hơn.
“Khi bắt đầu Kỷ nguyên thứ ba, thời điểm nhà Ascart tìm kiếm nơi ẩn náu với Thánh quốc, những bậc tiền nhân của chúng ta đã ký một hiệp ước với nhau. Miễn là con cháu nhà Ascart thành công trong việc thức tỉnh huyết thống, những người sở hữu Huyết thống Thiên thần sẽ bảo vệ đứa trẻ đó cho đến tuổi trưởng thành. Kể từ khi Roel đã thức tỉnh được Huyết thống của nhà Ascart, ta tin rằng việc viện dẫn những điều khoản trong hiệp ước này là chính xác.”
“Nhà Xeclyde sẽ giữ đúng lời hứa của mình!”
Đức Giáo hoàng John nhìn vào Carter với một vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ, như thể đang nói ‘kẻ nào ngăn chúng ta bảo vệ Roel thì kẻ đó cũng xúc phạm đến tổ tiên của chúng ta!’. Carter, mặt khác, chỉ biết chết lặng. Nghĩ lại thì, quả thực đúng là có một bản hiệp ước như thế.
Một ngàn năm là một quãng thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, nhà Ascart, không tính đến Roel, chỉ có đúng hai người thức tỉnh được Huyết thống nhà Ascart. Có lẽ ngay cả các tộc trưởng đời trước cũng đã quên mất sự tồn tại của bản hiệp ước.
Bên cạnh đó, nếu ông có nhớ đến bản hiệp ước thì sao?
Liệu ông có nên lôi ra một tờ giấy rồi yêu cầu nhà Xeclyde phải phục vụ họ với tư cách là vệ sĩ không?
Nói trắng ra thì, bản hiệp ước này chỉ có giá trị khi nhà Xeclyde sẵn lòng công nhận nó. Bằng không, nó chỉ là một tờ giấy lộn.
Vậy mà, nhà Xeclyde đã thực sự tự mình nhắc đến, rồi đưa ra đề nghị thực hiện bản hiệp ước ngàn năm này. Carter thực sự cảm động trước đề xuất đó, nhưng việc Nora Điện hạ trở thành người bảo vệ cho Roel … Không phải điều này có chút không phù hợp sao?
“Đức Thánh cha, như người đã biết, có một tin đồn rất lớn xoay quanh Roel và Nora Điện hạ. Nếu người để Điện hạ làm người bảo vệ cho Roel vào thời điểm này, chẳng phải như vậy sẽ càng thổi bùng tin đồn lên hay sao?”
Carter nêu ra nỗi lo lắng của ông.
Nghĩa vụ của gia đình hoàng gia là bảo vệ công dân của nó, và thực sự có những lần hoàng tộc đã tuyên bố bảo hộ cho một cá nhân cụ thể. Đó có thể là người thừa kế dễ bị tổn thương của một gia đình quý tộc có cha mẹ đã bị ám sát và không còn chỗ dựa, hoặc con cháu của một gia đình quân nhân có người thân chết trong chiến tranh.
Tuy nhiên. sự ‘bảo hộ’ này không có nghĩa là điều động binh lính để hộ tống cá nhân đó, mà chỉ là sự bảo hộ trên danh nghĩa. Gia đình hoàng gia sẽ tổ chức một buổi lễ lớn và tuyên bố sự bảo hộ của họ đối với một cá nhân dưới sự chứng kiến của các quý tộc. Nó thực ra là lời cảnh báo cho tất cả rằng kẻ nào dám gây chuyện với người đó thì cũng là gây chuyện với chính nhà Xeclyde.
Dù cho sự bảo hộ đó chỉ có trên danh nghĩa, thì nó vẫn cực kỳ hiệu quả. Vì đó là nhà Xeclyde, những người sở hữu Huyết thống Thiên thần, cực kỳ coi trọng danh tiếng và danh dự của họ, và họ sẽ trả đũa cực kỳ tàn khốc với những ai dám gây chuyện.
Lấy trường hợp người kế vị dễ bị tổn thương đã đề cập trước đó làm ví dụ, kẻ thù đã cố đầu độc người kế vị này ngay cả khi đã được nhà Xeclyde tuyên bố bảo vệ. May mắn thay, người kế vị đó đã sống sót sau vụ ám sát, nhưng nhà Xeclyde thì cảm thấy cực kỳ mất mặt. Họ đã yêu cầu Sảnh Điều tra đào sâu vấn đề và bắt giữ tất cả những quý tộc có liên quan đến vụ hạ độc.
Vì vậy, dù Carter hoàn toàn ủng hộ việc Nora trở thành người bảo hộ của Roel, thì với những tin đồn đang lan truyền gần đây, họ sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa với việc tổ chức lễ tuyên bố bảo hộ có sự tham gia của hai đứa trẻ của hai nhà.
Danh tiếng của gia đình hoàng gia đang bị ảnh hưởng, và Carter cho rằng sẽ là khôn ngoan hơn để giữ yên mặt nước không bị khuấy động thêm nữa. Không ngờ là, Đức Giáo hoàng John lại tỏ ra ít quan tâm đến vấn đề này.
“Càng trong thời khắc của dối trá và gian xảo, thì chúng ta càng phải tự hào đứng vững với sự tự tin. Nếu lùi lại lúc này, cũng chỉ giống như nói cho thế giới biết rằng chúng ta đang giấu điều gì đó.”
Đức Giáo hoàng John quả quyết khẳng định, đến mức Carter vô thức bị kéo vào dòng suy nghĩ của ông.
Hm? Nghe cũng có lý, nhưng sao mình cảm thấy có gì đó không đúng lắm…
Carter có hơi choáng ngợp trước tình huống này nên không thể suy nghĩ thấu đáo được. Trong khi đó, Đức Giáo hoàng sáng-suốt-phát-khiếp John biết rằng mình phải đe búa khi thép vẫn còn đang nóng, vậy nên ông tìm cách chốt luôn.
“Nhà Xeclyde sẽ thực hiện lời hứa của mình cho đến cùng. Nếu chúng ta không thể vượt qua được chút rắc rối cỏn con này, làm sao chúng ta tự gọi mình là hậu duệ của thiên thần được nữa? Được rồi, ta đã quyết định. Chúng ta sẽ tổ chức buổi lễ trong nửa tháng nữa tính từ lúc này!”