Nội tâm Roel đang cực kỳ xung đột vào lúc này – mà chắc gọi là xấu hổ thì đúng hơn nhỉ? Đây hẳn là cảm giác mà một đứa trẻ trải qua khi phát hiện ra cha mình lại là một nữ idol vtube.
Thôi được rồi, phép ẩn dụ này có thể hơi thực tế quá mức, nhưng cảm giác tủi nhục mà Roel phải chịu đựng lúc này cũng chỉ đến thế mà thôi!
「Ngày 9 tháng 3, trời nắng.
Hôm nay Victoria mặc bộ đồ nữ tu khi chữa trị cho bọn trẻ. Cô ấy thật dễ thương dù cho cổ vẫn không lớn lên được tẹo nào trong suốt 3 năm qua.」
Roel khinh bỉ trừng mắt nhìn gã tội phạm đang viết nhật ký, như thể đang nhìn vào một tên cặn bã tồi tệ nhất xã hội. Cậu tự hỏi có nên phỉ nhổ vào ông ta để thể hiện sự khinh thường của mình hay không.
“Ah, cái này, hahaha… Đó là cái giá phải trả cho phép thuật của ta, nên cháu không cần để ý đến đâu.”
Nhận thấy ánh mắt khinh thường của Roel, Ponte xấu hổ vội giải thích cho hành vi của mình.
Con đường Tiến hóa của Ponte là Biên niên sử từ Thuộc tính Khởi nguyên Trí tuệ. Đó là sự phát triển thuộc về Phái Hextongue. Trên chiến trường, Ponte dường như kiểm soát được hoàn toàn tình thế, cho phép ông bình tĩnh đùa giỡn với kẻ địch. Tuy nhiên, những màn trình diễn xuất sắc đó đòi hỏi một cái giá đắng ngắt - viết thứ nhật ký biến thái đầy xấu hổ này.
Tệ hơn nữa, ông phải hoàn thành sự nghiệp viết lách của mình dưới con mắt của người khác, và ông cũng không được phép hủy đi những cuốn nhật ký đã được viết.
Trước đây ông luôn viết nó dưới sự chứng kiến của học trò mình, Victoria, khiến cô nắm thóp được ông. May mắn thay Victoria là kiểu người nghiêm khắc bề ngoài nhưng lại dễ mềm lòng bên trong. Chưa kể là cô cũng thích Ponte nữa, nên cô có thể tin cậy được trong chuyện này.
Lắng nghe nỗi khổ của Ponte, Roel nhớ lại toàn bộ kệ nhật ký mà cậu tìm thấy thời hiện đại ở Dinh thự Mê cung, và chợt cảm thấy đồng cảm sâu sắc với vị tổ tông nhà mình. Ponte chắc sẽ không bao giờ ngờ rằng cái lịch sử xấu hổ của ông lại được bảo toàn nguyên vẹn trong thư phòng này cho đến cả trăm năm sau.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Roel và Ponte uống nốt tách trà rồi quay về nhập hội lại với Victoria và Nora. Trước sự ngạc nhiên của họ, họ vô tình nghe được một cuộc thảo luận đáng lo ngại đang diễn ra.
“Thực ra, em cũng không có tiến triển gì mấy.”
“Heh, chờ họ chủ động thì cũng ngang với mong lợn mọc cánh bay lên. Nghe ta này, em cần phải tích cực thả thính… Ah, hai người quay lại rồi.”
Thấy hai người nhà Ascart bước vào phòng, Victoria lập tức ngừng ngang bài giảng của mình và nở một nụ cười duyên dáng với cặp đôi kia. Tuy nhiên, Ponte và Roel chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
“Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
“Không có gì… chỉ là tương lai của huyết thống chúng ta thôi.”
Câu trả lời của Victoria khiến mặt Nora đỏ bừng. Mặt khác, Roel và Ponte phải tự vấn lại nghi ngờ ban đầu của họ.
Yeah, chắc mình đã nghe lộn điều gì đó rồi. Đời nào những thành viên đáng kính trọng của hoàng gia lại hứng thú thảo luận về những vấn đề tầm thường vậy chứ.
Roel tự nhủ với một nụ cười, và Ponte cũng thôi không để tâm đến nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa và Victoria cùng Ponte muốn có một bữa ăn thân mật với những người thân vừa mới tìm thấy. Xét đến việc họ đang ở trong một cuộc chiến, không thể nào có được một bữa ăn sang trọng, nhưng chí ít nó cũng đủ no và bổ dưỡng. Điều này đặc biệt tốt đối với Roel, người đã mất khá nhiều máu mới gần đây.
Họ tiếp tục trò chuyện trong suốt bữa ăn, và Roel đã có một cơ hội để hỏi Victoria về lý do mà cô chống lại Wade. Thật bất ngờ, động cơ của cô không phải là lòng trắc ẩn lớn lao dành cho nhân loại hay chính nghĩa gì gì đó khác. Ngược lại, cô có một lý do cực kỳ thực tế phía sau.
Lời giải thích đơn giản là Wade muốn xây dựng nên một đế chế rộng lớn gợi nhớ đến Đế quốc Austine Cổ đại, nhằm thống nhất lực lượng toàn nhân loại để chống lại mọi mối đe dọa từ bên ngoài, nhưng Victoria cho rằng cơ hội thành công là cực kỳ mong manh.
“Đúng là Thánh quốc rất mạnh, nhưng Pendor và Austine cũng không phải là những đối thủ dễ xơi. Trong khi Đất nước Học giả, Brolne, là đồng minh của Thánh quốc vào thời điểm hiện tại, nhưng nếu Thánh quốc xâm chiếm những quốc gia khác, khả năng cao là Brolne sẽ thay đổi quan điểm.”
“Wade hi vọng có thể hòa nhập những kẻ dị giáo vào Thánh quốc và tạo ra một thế giới bình đẳng hơn. Ta không phản đối gì chuyện đó, nhưng phương pháp cực đoan của anh ta quá mạo hiểm. Đã lâu rồi kể từ cuộc Thánh chiến cuối cùng, và khả năng lũ Deviant tấn công Tây Sia ngày càng tăng qua mỗi năm. Kích động một cuộc chiến ngay bây giờ sẽ chỉ làm suy giảm sức mạnh tổng thể của toàn nhân loại.”
“Ta không muốn bi kịch của mẹ ta xảy đến với bất kỳ ai khác, nhưng ta tin rằng mọi thứ nên thay đổi từng bước một. Chúng ta có thể bắt đầu với việc hòa nhập những người vô thần trước khi chuyển sang giới dị giáo. Bắt đầu thay đổi từ bên trong sẽ không dễ dàng gì, nhưng chúng ta có thể làm giảm thiểu rủi ro và thiệt hại theo cách này.”
Sau khi nghe quan điểm của Victoria, Roel cảm thấy thật khó để đánh giá đúng sai. Victoria và Wade dường như đều có cùng mục tiêu, nhưng cách thức để thực hiện mà họ mong muốn lại khác nhau. Trong khi Victoria là một người bảo thủ hơn, thì Wade lại là một nhà cách mạng; chẳng trách tại sao họ không thể nhìn mặt nhau.
Tuy nhiên, mối lo ngại của Victoria về việc lũ deviant xâm lược lục địa Sia cuối cùng cũng xảy ra, nhưng nó chỉ xảy ra sau đó một thế kỷ nữa. Cô ấy đã đúng, chỉ là quá sớm.
Nhìn vào Victoria và Ponte, Roel không khỏi suy nghĩ về một câu hỏi: Rốt cuộc cậu đang ở thế giới nào vậy? Cậu và Nora có thực sự đã quay về quá khứ không?
Cá nhân Roel không tin vào khái niệm du hành thời gian, vì có quá nhiều nghịch lý có thể xảy ra do lịch sử bị thay đổi, Hơn nữa, cậu tin tưởng nhiều hơn vào khái niệm thực tại phân nhánh trong các vũ trụ song song. Nếu ai đó trở về quá khứ và thay đổi lịch sử, thì thay vì nói là anh ta đã thay đổi quá khứ, chính xác hơn là anh ta đã tạo ra một vũ trụ song song khác.
Hoặc có thể cậu đang ở trong một kiểu ảo giác nào đó, tương tự như ‘Lucid dream’?
Đây là lời giải thích trực tiếp nhất mà Roel có thể nghĩ ra, nhưng càng nghĩ sâu hơn, cậu cảm thấy bản thân đã đơn giản hóa vấn đề quá mức. Có quá nhiều bằng chứng để lật ngược suy luận đó. Dù có nhìn thế nào đi nữa, Victoria và Ponte đơn giản là quá thật để có thể coi là một phần của giấc mơ.
Điều mà cậu cảm thấy có khả năng hơn là cậu đã được chuyển đến một thế giới độc lập, mô ta lại một đoạn trong lịch sử, gợi nhớ đến một thế giới trong gương.
Tiếp tục mở rộng lý thuyết đó, huyết thống của nhà Ascart có lẽ giống như một tấm vé vào cửa của thế giới này, cho phép cậu trở thành một Nhân chứng. Về những gì cậu sắp được chứng kiến, đó có thể là một bước ngoặt quan trọng của thế giới, tinh thần bất khuất của một cá nhân, hoặc vài sự thật bị ẩn giấu trong dòng chảy của lịch sử. Cậu không biết chắc đó là gì, nhưng việc của cậu ở đây là làm chứng cho tất cả.
Cậu có một linh cảm rằng trải nghiệm độc đáo này sẽ trở thành động lực đáng giá cho sự phát triển của cậu và Nora trong tương lai, cả về nhân cách lẫn sức mạnh. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất lúc này là họ phải vượt qua nguy hiểm đang rình rập phía trước.
Roel cảm thấy cậu có thể phần nào hiểu được tại sai hai vị tổ tiên đó lại không thể mô tả được khả năng của Huyết thống nhà Ascart. Dù đã trải nghiệm nó trực tiếp, cậu thậm chí cũng không thể diễn tả nó chính xác bằng câu từ. Nó hơi giống với những trò chơi cậu từng chơi ở tiền kiếp, có những sự kiện nhất định chuyển người chơi quay về quá khứ để tìm hiểu sâu hơn về bối cảnh thế giới, nhưng điều này cũng không hoàn toàn đúng.
Roel tiếp tục ăn uống trong khi cân nhắc vấn đề. Đúng lúc đó Victoria đột ngột thả một quả bom vào cậu.
“Vì các em đã ở đây rồi, chúng ta sẽ cố hết sức để đảm bảo an toàn cho hai đứa. Một trận chiến sẽ sớm nổ ra trong hai ngày tới thôi, nhưng không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ cử người để hộ tống các em thoát ra an toàn.”
“Trận chiến? Tại sao?”
Roel và Nora ngạc nhiên trước những gì Victoria nói. Dựa vào kiến thức lịch sử mà họ có, lực lượng của Victoria sẽ tiếp tục ẩn nấp sâu bên trong mê cung cho đến khi Đức Giáo hoàng Ryan trở về và chấm dứt mọi chuyện. Vì vậy, họ không nghĩ rằng sẽ có thêm bất kỳ trận chiến nào nổ ra trước đó.
Sự im lặng ngự trị một hồi lâu rồi Ponte cuối cùng cũng giải thích.
Tất cả là vì họ đã hành động để cứu Nora và Roel. Trận chiến lớn giữa lực lượng của Victoria với quân của Wade đã trao cho đối phương hàng tá cơ hội để đặt các phép theo dõi lên binh lính phe họ. Kết quả là, chỉ nội trong ngày hôm qua, phe của Wade đã đạt được bước tiến vượt bậc so với trước đó, tiếp cận rất gần đến Dinh thự Mê cung. Với tốc độ này, một trận chiến có thể sẽ nổ ra vào ngày mai.
Tin tức quá sức bàng hoàng. Roel và Nora không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng nó hoàn toàn hợp lý.
“Các em không phải tự trách mình vì chuyện này. Ponte và ta đã đưa ra quyết định này dù biết trước rủi ro. Nếu chúng ta thua, các em phải ẩn nấp thật kỹ. Thánh đô rất rộng lớn. Miễn là các em dùng pháp cụ để che giấu tung tích, các em vẫn có thể thoát khỏi tầm mắt của Wade trong một thời gian ngắn.”
Victoria nói với giọng lo lắng và dịu dàng, còn Ponte lặng lẽ đồng ý với quan điểm của cô. Rõ ràng từ thái độ của họ, họ không quá tự tin về trận chiến sắp tới. Họ lo lắng rằng Roel và Nora sẽ nhất quyết ở lại trong giây phút bốc đồng, mà đó là tình huống họ muốn tránh bằng mọi giá.
Trong hai ngày qua, họ càng thấy rõ hơn rằng cả Roel và Nora đều sở hữu những tài năng tuyệt vời, và tiềm năng của chúng sẽ còn vượt xa hai người họ trong tương lai. Chúng không bao giờ được phép mất mạng trong cuộc nội chiến lố bịch này, nếu không đó sẽ là một tổn thất to lớn đối với cả gia tộc họ lẫn Thánh quốc.
Tuy nhiên, Roel và Nora không đáp lại ngay với lời khuyên của Victoria và Ponte.
Bữa trưa sớm kết thúc, và Victoria cùng Ponte rời đi để sắp xếp lại binh lính của họ và chuẩn bị cho trận chiến sắp diễn ra. Mặt khác, Roel và Nora quay trở lại phòng nghỉ, tận dụng khoảng thời gian yên tĩnh này để suy ngẫm về những gì họ vừa mới được nghe.
【Đếm ngược đến kết thúc của Trạng thái Nhân chứng: 32 giờ 45 phút】
Roel nhìn vào thông báo của Hệ thống và thấy rằng chỉ còn ít hơn một ngày rưỡi nữa là Trạng thái Nhân chứng sẽ kết thúc. Nếu ở thế phòng thủ, họ có thể câu đủ thời gian để sống sót cho đến phút cuối cùng. Tuy nhiên đó không phải là điều mà cậu định làm.
Nhân chứng, Kẻ chỉ định vua, Grandar, quá trình thức tỉnh huyết thống của cậu… Có quá nhiều thứ tham gia ở đây, và chúng khiến Roel hiểu rằng cậu không nên chọn cách trốn thoát. Hai tình huống sinh tử mà cậu trải qua đã thay đổi đáng kể nhận thức của cậu, khiến
cậu nhận ra cậu phải từ bỏ một thứ hòng nhận lại được thứ khác.
【Đánh giá: Cao (87)】
Roel nhìn vào sự cải thiện đáng kể trong đánh giá của mình, và không cần phải nói rằng cậu vui mừng vì điều đó. Tuy nhiên, có một vấn đề mà cậu cần phải làm rõ.
“Hệ thống, điểm đánh giá có thể bị giảm đi không?”
【Sự đánh giá của Hệ thống liên tục được cập nhật dựa trên hành động của người dùng. Điểm đánh giá có thể bị hạ xuống.】
Phản hồi của Hệ thống khiến Roel có chút nhăn nhó. Sự thật rằng cậu có thể bị mất điểm có nghĩa rằng trốn thoát không còn là một sự lựa chọn nữa. Không dễ gì để đạt được đến mức điểm này, và cậu sẽ hối tiếc suốt đời nếu để đánh giá của mình tụt dốc chỉ vì một khoảnh khắc hèn nhát.
Nhưng, trong khi Roel quyết định ở lại, cậu lại muốn khuyên nhủ Nora rời đi. Nora không phải trải qua quá trình đánh giá như cậu, do đó không cần thiết buộc cô phải gánh chịu rủi ro.
Với ý nghĩ đó, cậu hướng đến phòng Nora để nói chuyện. Và trước sự ngạc nhiên của cậu, quyết định của Nora lại không như những gì cậu trông đợi.
“Cô muốn ở lại đây? Tại sao? Chúng ta có thể quay trở về thế giới của mình chỉ chưa đầy một ngày rưỡi nữa thôi. Cô đang đặt bản thân vào nguy hiểm không cần thiết!”
Roel không thể chấp nhận sự cố chấp của Nora, nhưng cô gái có lý do riêng cho sự lựa chọn của mình.
“Việc quay lưng lại với những người đã cứu ta là phản bội lại nguyên tắc và Thuộc tính Khởi nguyên của ta, chưa kể họ còn là tổ tiên của ta nữa. Sự trái ngược giữa hành động và Thuộc tính Khởi nguyên sẽ dẫn đến mâu thuẫn trong huyết thống vừa mới thức tính của ta. Hơn nữa, chẳng phải cậu cũng ở lại đó ư?”
“Tôi thì khác! Tôi có một lý do phức tạp đằng sau…”
Roel kể cho Nora nghe về tình trạng liên quan đến huyết thống của cậu, hy vọng rằng cô sẽ thay đổi suy nghĩ. Tuy nhiên, cô vẫn giữ nguyên lập trường. Từ ánh mắt sắc bén trong đôi mắt lam ngọc cho thấy, cậu rõ ràng không thể thuyết phục được cô nàng thay đổi ý định.
“Ông nội ta bảo ta đến đây để làm chứng. Nếu vậy, nghĩa vụ của ta là quan sát những bậc tổ tiên của mình cho đến cuối cùng… Hơn nữa, ta cũng không muốn phải rời xa cậu.”
Nora vươn ra nắm lấy tay Roel trong khi nói. Sự quyết tâm và nét dịu dàng trong mắt cô khiên Roel bất lực thở dài. Vẻ chán nản này trên gương mặt cậu khiến Nora thích thú cười nhẹ. Cô đưa tay lên và tinh nghịch chọc vào má cậu.
Dưới sự trêu chọc của cô, Roel đột nhiên quay đầu lại và há to miệng, như thể cậu chuẩn bị cắn lấy ngón tay cô. Nhưng thay vì rút tay lại, Nora lại đưa nó đến gần hơn.
“Cô không sợ tôi sẽ cắn à?”
“Cậu sẽ làm đau ta ư? Ta không nghĩ thế.”
“Hmph. Cô đúng là tự tin quá đấy.”
Roel quay đầu đi như thể không muốn đối phó với quý cô tàn bạo này nữa.
Quyết định của Nora khi nghe theo chỉ dẫn của Đức Giáo hoàng John để chứng kiến bước ngoặt lịch sử này có thể xem là vấn đề nội bộ của nhà Xeclyde, có nghĩa Roel không có tư cách để bảo cô phải làm gì. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng quyết tâm phải đưa Nora an toàn rời khỏi đây dù cho có chuyện gì xảy ra.
Trong khi hai đứa trẻ ở Dinh thự Mê cung đang khẳng định quyết tâm của mình, Victoria và Ponte cũng đã hoàn tất việc tổ chức lại lực lượng của họ. Giữa màn sương mù dày đặc, một vị hoàng tử đầy thù hận và người hiệp sĩ của anh ta đang mài sắc lưỡi kiếm. Mọi người đều đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho trận chiến trước mặt.
Và trong khoảng lặng bình yên trước cơn bão, một ngày mới đã đến.