Bên trong tu viện, Klaude đang nắm chặt thanh kiếm mà bản thân chưa hề dùng lấy một lần kể từ khi được cấp cho. Anh ta run rẩy sợ hãi thu mình lại như một quả bóng trong cái pháo đài ‘mini’ vừa được dựng lên bằng đồ đạc trong phòng.
Klaude là một người đàn ông trung niên, đồng nghĩa rằng anh ta có một vốn sống kha khá, nhưng về cơ bản, anh thích sách hơn là kiếm. Anh ta đã dành phần lớn thời gian trong đời để dạy ngôn ngữ, toán học, và những câu chuyện về Nhà thờ Nữ thần Sáng thế trong tu viện.
Bị buộc phải gia nhập vào trung đội hậu cần trong lực lượng của công chúa Victoria có lẽ là trải nghiệm đáng sợ nhất trong đời anh. Với nhiệm vụ chuyển những người bị thương từ chiến trường về trại để chữa trị, anh ta đã phải đối mặt với sự tàn khốc đẫm máu của chiến tranh. Chỉ trong vòng vài ngày, Klaude đã phải chứng kiến quá đủ cảnh máu chảy đầu rơi cho cả cuộc đời mình.
Tuy thất vọng vì bị bỏ rơi lại phía sau bởi đội quân chủ lực, nhưng thực ra, đó cũng là một niềm an ủi lớn với anh ta. Được trở lại tu viện thân thuộc khiến tâm trí của anh thoải mái hơn, làm anh ta cảm giác như thể mọi thứ đã trở lại bình thường.
Anh không ngờ rằng mình sẽ thực sự gặp được sứ giả của Sia trong tòa tu viện thân thuộc này. Và như thể còn chưa đủ, một tên tín đồ tà giáo cũng gõ cửa tu viện sau đó ít lâu. Tên tà giáo ác quỷ triệu hồi vô số những linh hồn báo oán, ám vào tòa tu viện này. Một bầu không khí tà ác bao trùm, vang vọng bởi những tiếng gào thét đau đớn phát ra từ trong sương mù. Anh còn tưởng rằng những con quỷ trong truyền thuyết đã xuất đầu lộ diện trên thế gian một lần nữa.
Klaude nhìn chằm chằm vào cánh cửa bít kín và thở hổn hển. Có thể nhìn được những giọt mồ hôi túa ra từ đầu anh ta đang nhỏ giọt không ngừng. Quay lại nhìn cô gái đang ngủ phía sau, nét mặt anh ta lộ vẻ phức tạp và sợ hãi.
Các đức Thánh tử hẳn đang phải dốc sức chiến đấu vào lúc này.
Niềm tin của Klaude đang thúc giục anh ta phải làm gì đó, nhưng cơ thể anh ta chỉ có thể run rẩy bất lực. Trong góc nhìn của anh, chỉ có những đức Thánh tử mới có thể đương đầu với những con quỷ độc ác đó mà thôi.
Anh tin chắc rằng Nora và Roel không phải người phàm, không chỉ về sức mạnh mà còn về tính cách nữa. Họ mạnh mẽ nhưng khiêm tốn, lịch sự và dễ gần, dũng cảm và kiên cường. Họ không ngần ngại cầm lấy vũ khí chiến đấu chống lại bất kỳ tên tín đồ tà giáo nào cản đường. Không người phàm trần bình thường nào có thể sở hữu sức mạnh ý chí như họ.
Thực sự thì, Nora và Roel cũng sợ hãi. Tuy nhiên, họ đã tìm thấy dũng khí để vượt qua nỗi sợ với những lý do khác nhau. Đối với Nora, đó là vì dòng dõi và phẩm giá của cô. Với Roel, đó là vì tinh thần trách nhiệm và đạo đức của cậu. Lý do của họ khác nhau, nhưng cho phép họ vượt qua những rào cản trong lòng, tiếp thêm sức mạnh để chiến đấu.
Đầu hàng trước thế lực mạnh hơn không đáng sợ; cái đáng sợ hơn là đầu hàng trong tâm trí. Klaude có thể cảm nhận được một tinh thần cao cả, không gì lay chuyển được đến từ hai đứa trẻ này, và đó là phẩm chất mà anh chỉ thấy ở một số ít nhân vật danh giá như công chúa Victoria.
“Cầu mong Sia phù hộ cho hai người.”
Klaude cúi đầu trước tượng Nữ thần Sia và nhiệt thành cầu nguyện cho sự an toàn của hai vị Thánh tử.
…
Peter Kater không ngờ rằng lại có ngày hắn ta bị một thằng nhãi Khởi nguyên Cấp độ 6 dồn ép vào thế phòng thủ. Với ‘Eva và con chó’ đã bị tiêu diệt, hắn chỉ còn lại Người mẹ Mỉm cười và vài bức tranh nhỏ khác để dùng.
Thương nhân mập, người lính nghiêm khắc, hầu gái khóc lóc … Peter đã giải phóng tất cả những tác phẩm tầm thường trước đây của mình. Hầu hết chúng không lấy gì làm mạnh mẽ, và Peter coi chúng như một vết nhơ trong sự nghiệp. Tuy nhiên, trong tình thế hiện tại, lòng tự trọng của hắn giờ chỉ là thứ yếu. Với tầm nhìn chỉ 10 mét trong làn sương mù này, hắn đang đối mặt với một kẻ địch được trang bị một thứ vũ khí quyền năng và khả năng biến mất trong không khí một cách bí ẩn. Tất cả những điều này trở thành một mối đe dọa chết người bóp nghẹt trái tim hắn.
Gã Peter nhợt nhạt hít một hơi sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Không phải hoảng. Chỉ là một thằng nhãi cấp độ 6 Khởi nguyên thôi, chỉ có thế thôi!
Nó có một vũ khí quyền năng trong tay thì sao? Kinh nghiệm chiến đấu và tinh thần chịu đựng của nó làm sao so được với ta! Ta là kẻ đi săn ở đây. Nó chẳng là gì ngoài con mồi của ta cả!
Trong khi tự trấn an bản thân, hắn hét lên giận giữ vào xung quanh, hi vọng có thể lùa Roel ra. Nhưng ngoài những tiếng kêu khóc của những linh hồn báo oán, hắn chẳng nghe hay nhìn thấy gì giữa làn sương mù. Đôi mắt vàng của hắn nhìn chằm chằm mọi hướng trong cơn giận dữ.
Đột nhiên hắn cảm nhận được chuyển động trong tuyến phòng thủ được tạo ra bởi những bức tranh cách 20 mét đằng sau lưng.
Tìm thấy mày rồi!
Ngay khi nhận được thông tin từ bức tranh của hắn, Peter truyền mana vào đầu ngón tay, tạo ra một quả cầu ánh sáng đỏ. Đó là phép thuật khiến máu của mục tiêu bốc hơi khi chạm phải. Không chút chần chừ, hắn bắn quả cầu ra, và nó đâm trúng vào một người đang khoác chiếc khăn choàng màu đỏ.
“Hahahaha! Mày cuối cùng cũng hiểu được cách biệt sức mạnh giữa chúng ta rồi chứ, nhãi? Mày nghĩ rằng có thể đánh bại tao chỉ nhờ vào vài trang bị tốt à? Chắc mày đang mơ rồi!”
Peter Kater vui mừng khi thấy phép thuật của mình đã đánh trúng mục tiêu. Hắn cười hả hê khi bắt đầu cất bước về phía mục tiêu, mong muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đơn của Roel Ascart trước khi cơ thể cậu biến thành một đống bầy nhầy.
Dưới sự kinh hoàng của hắn, quả thực Roel Ascart đang nằm đó, nhưng nét mặt cậu không có vẻ gì đau đớn, mà thay vào đó mà vẻ đắc thắng và chế giễu. Roel đang nằm sấp trên sàn, trong tay cậu là mặt dây chuyền màu tím mà cậu không thể kích hoạt khi còn ở trong ‘Studio Cá nhân’. Một lớp rào chắn ánh sáng đang lấp lánh bao phủ cơ thể cậu. Cho dù các bức tranh có cố gắng cào cấu thế nào đi chăng nữa, chúng cũng không thể chọc thủng được nó.
Khoảnh khắc Peter Kater phát hiện Roel vẫn ổn, hắn há mồm rồi ngậm lại trong kinh ngạc tột độ, không nói nên lời. Mặt khác, ánh mắt Roel nháy lên với ý định giết người.
“Chết!”
Giọng nói của Roel phát ra như tiếng gọi của tử thần.
Khoảnh khắc tiếp theo, Roel đột nhiên biến mất. Một cơn gió thổi qua từ sau lưng Peter khi thanh đoản kiếm đâm xuyên qua Người mẹ Mỉm cười với một lực không thể ngăn cản. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Peter không kịp phản ứng.
Pchi!
Âm thanh một thanh kiếm đâm vào cơ thể con người vang lên trong không gian.
Peter không thể tin nổi khi hắn cúi đầu nhìn xuống lưỡi kiếm xuyên thẳng qua ngực. Máu bắt đầu ộc ra từ miệng hắn. Giờ đây hắn mới nhận ra rằng bản thân đã rơi vào cái bẫy của Roel.
Ta đã bị lừa bởi một thằng nhãi tầm thường.
Khi máu phun ra từ cơ thể Peter, ý thức của hắn cũng mờ dần. Cuộc đời hắn bắt đầu lóe lên trước mắt. Hắn nhớ lại những ngày tháng nghèo khó, những ngày rơi vào tuyệt vọng sau khi người hắn yêu và gia đình hắn qua đời, cũng như quãng thời gian mà hắn lang thang khắp nơi như một họa sĩ vô danh. Cuối cùng, hắn được đưa đi bởi một kẻ tín đồ tà giáo và bắt đầu bước đi trên con đường của một siêu việt.
Người họa sĩ trẻ mà hắn thấy trong ký ức mang một ánh mắt quyết tâm, thề rằng sẽ không bao giờ bị chi phối bởi các quy tắc của thế giới nữa. Đó là mục tiêu ban đầu khi hắn trở thành một siêu việt.
Tuy nhiên, thời gian dần trôi, hắn nhận ra rằng bản thân đã trở thành công cụ của tổ chức. Giấc mơ ban đầu của hắn dần phai nhạt trước khi hắn nhận ra, và giờ, hắn đang sắp sửa mất mạng dưới tay mục tiêu của mình.
Ra vậy. Thế ra đó là lý do ta không thể tiến lên?
Khi cái chết đang ngày càng tiến gần hơn, một sự giác ngộ ập đến với Peter. Hắn đột nhiên hiểu ra cái mà hắn đang thiếu sót. Với sự nhận thức này, mana của hắn bắt đầu tuôn trào dữ dội. Với sức mạnh mới có được, hắn chộp lấy lưỡi kiếm đang nhô ra khỏi ngực và quay lại nhìn Roel với con mắt đỏ ngầu.
“Khụ! Nhãi ranh, tao không ngờ rằng mày có thể ép được tao đến mức này. Tao thực sự đã đánh giá thấp mày. Mày quả là một đối thủ đáng gờm hơn tao đã nghĩ. Nhưng… mày cho rằng có thể giết được tao chỉ với như vậy thôi sao?”
Peter gầm lên với cơn thịnh nộ của một con ác thú. Ánh mắt hắn tràn ngập ý định xé xác đối thủ trước mặt.
Toàn thân Roel nổi da gà vì sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một siêu việt của thế giới này có thể đáng sợ và kiên cường đến mức nào.
“Mày đang đánh giá thấp sức mạnh của một siêu việt Cấp độ 4 Khởi nguyên rồi đấy. Mày thực sự cho rằng có thể đâm vào tim tao? Nhìn cho kỹ vào!”
Roel mở to mắt nhìn vào vết thương trên người đối phương gây ra bởi thanh Dực Thiên, chỉ để phát hiện ra rằng vết thương mà cậu gây ra đã biến mất không dấu tích. Thay vào đó là một bức chân dung méo mó.
“Trạng thái Đắm chìm, đó là con át chủ bài của tao. Một phần cơ thể tao sẽ biến thành một bức tranh. Mày không còn có thể giết được tao nữa!”
“Tao thừa nhận rằng mày là một đối thủ đáng sợ, Roel Ascart, nhưng đáng tiếc là mày quá yếu. Mày không hiểu được một siêu việt có thể làm gì. Đó là tại sao chiến thắng này là của tao!”
“Dù sao thì tao cũng phải cảm ơn mày đã giúp lại nhớ lại quá khứ của mình. Ta cuối cũng cũng nhận ra điều gì đang kìm hãm bản thân. Thế nhé, vĩnh biệt!”
Peter nắm chặt thanh kiếm ngắn trước ngực trong khi triệu hồi Người mẹ Mỉm cười rách nát về bên mình. Bàn tay xương xẩu máu me của Người mẹ Mỉm cười lướt đi trong không trung hướng về phía Roel.
Vào thời khắc sinh tử này, thời gian như chậm lại với
Roel.
Peter đã đúng. Roel chưa phải là một siêu việt đúng nghĩa. Cậu còn chưa thực sự nắm bắt được khả năng của một siêu việt bậc cao, dẫn đến thiếu sót trong kế hoạch của bản thân. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã chấm dứt.
Nếu Peter có thể đột ngột giải phóng một sức mạnh khổng lồ khi xảy ra khủng hoảng, thì không có lý do gì mà Roel lại không thể. Kẻ thù trước mặt cậu là một con quỷ ngoan cường, nhưng cậu cũng không dễ bị khuất phục!
Cậu chạm tới ngọn lửa sự sống đang âm ỉ trong cốt lõi của mình và thổi bùng nó lên thành một cột lửa rực cháy.
【Hệ thống đã xác nhận.】
【‘Lời hứa của Grandar’ đã được kích hoạt.】
【Đếm ngược. 30… 29… 28…】
Mana cuồng nộ đốt cháy mọi dây thần kinh trong cơ thể Roel, khiến cậu gầm lên điên cuồng. Sức mạnh đột ngột tuôn trào xé toạc cơ bắp của cậu, nhưng cậu không hề cảm thấy gì. Cơ thể cậu đã mất đi cảm giác đau đớn.
Cùng lúc đó, những móng vuốt xương xẩu của Người mẹ Mỉm cười đã chạm đến cơ thể Roel và xuyên qua ngực cậu, để lại một vết thương chí mạng. Nhưng Roel không hề để ý đến điều đó. Lúc này, mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào thanh Dực Thiên.
“Khỉ thật! Chuyện quái gì? Tại sao mana của ngươi đột nhiên … Không thể nào… Người mẹ Mỉm cười, giết nó nhanh lên!”
Peter ngay lập tức nhận ra mọi chuyện đang xấu dần đi. Thanh kiếm ngắn mà hắn đang giữ chặt bắt đầu di chuyển một lần nữa, đe dọa cắt xuyên qua vùng hiệu ứng của Trạng thái Đắm chìm. Hắn tuyệt vọng ra lệnh cho những bức tranh của mình, nhưng tất cả đều vô ích.
Roel giờ đây giống như một vị thần chiến tranh. Dù mang trên người một vết thương chí tử, nét mặt cậu hoàn toàn dửng dưng. Ngay cả năng lực chiến đấu của cậu cũng không hề suy giảm đi chút nào.
Đây là … sự hồi sinh xác sống? Không thể nào!
Peter nhìn chằm chằm vào cậu bé bê bết máu trước mặt với vẻ kinh hoàng không thể tin nổi. Có lẽ đó chỉ là sự tưởng tượng của hắn, nhưng dường như hắn đã nhìn thấy một bóng hình khổng lồ đứng ngay phía sau cậu bé, liếc nhìn vô cảm xuống hắn như thể hắn chỉ là một con kiến vô giá trị.
Hắn loảng loạn. Hắn biết rằng mọi chuyện đã hoàn toàn hỏng bét, nhưng hắn lực bất tòng tâm không thể thay đổi bất cứ điều gì được nữa.
“Cảm ơn vì lời cảnh báo của ngươi. Vĩnh biệt, Peter Kater.”
Bao quanh bởi những bóng ma của các bức tranh trong làn sương mù, Roel vung thanh Dực Thiên với một lực không thể ngăn cản.
Tia sáng bạc lóe lên, và một cơ thể bị cắt ra làm đôi.