Ánh trăng bạc phủ lên người Roel, kẻ đang ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ. Cậu chàng đung đưa chân nhìn chiếc đồng hồ đang tích tắc rồi cất tiếng thở dài.
Haaà, không thể ngủ nổi. Mình đã ngủ quá nhiều vào ban ngày rồi.
Cậu đã ăn uống và trò chuyện trong hơn hai giờ cùng Nora trước khi cô lui về phòng dành cho khách để nghỉ ngơi. Cô nàng đã trải cả ngày dài bận rộn nên cảm thấy kiệt sức là chuyện bình thường. Roel, trái lại, vẫn còn dư thừa quá nhiều năng lượng. Do đó, cậu đã đi tới thư phòng và vớ lấy một quyển sách để đọc.
Nhưng mãi cho đến nửa đêm, Roel vẫn không hề cảm thấy chút nào buồn ngủ. Nghĩ vẩn vơ một hồi, cậu quyết định ra ngoài đi dạo. Cậu khoác thêm một cái áo rồi ra khỏi phòng.
Cô hầu đang trực đêm lập tức hỏi Roel liệu cậu có cần phục vụ gì không, nhưng Roel lắc đầu từ chối.
“Ta chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Không cần đi theo đâu.”
“Vâng, thưa ngài Roel.”
Người hầu gái kính cẩn quay lại vị trí cũ trong khi Roel bắt đầu một mình dạo quanh dinh thự.
Dinh thự này quả thực lớn thật đấy.
Roel nhận xét khi cậu đi vòng quanh tòa nhà có tuổi thọ đã hàng trăm năm. Là chủ nhà, lẽ ra Roel phải đưa Nora đi thăm quan dinh thự, nhưng buổi tối hiện tại sẽ khiến không gian chẳng được sáng sủa cho cảm để thăm thú thứ này thứ kia, vậy nên chuyến “du ngoạn” tham quan với cô ta sẽ được hoãn lại cho đến sáng mai.
Nora thực sự đã đem theo cả đống người đi cùng. Tính tất cả những hầu gái, đầu bếp và lính canh thôi cũng phải đến hơn trăm người. Chỉ riêng số lượng hầu gái trực đêm đã hơn hai mươi người, chưa tính đến trung đội hiệp sĩ canh gác xung quanh phòng Nora. Cô hầu gái tóc xám tên Mia, người đã đưa hộp kẹo cho Nora trước đó, cũng đang hiện diện lúc này.
“Thiếu gia Roel, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
“Không, ta ổn. Ta chỉ đi dạo vì hơi khó ngủ thôi. Điện hạ đã ngủ rồi chứ?”
“Vâng, Điện hạ đã ngủ được hai giờ rồi ạ.”
“Được thôi.”
Roel ganh tị liếc nhìn về phía phòng cô. Cậu đang định rời đi thì chợt chớ ra.
“À phải, cô ấy đã thắng cuộc thi Hợp xướng chứ?”
“Vâng, Điện hạ sở hữu giọng ca được ban phước của thiên đường. Ban giám khảo đến từ nhiều quốc gia khác nhau đã cực kỳ ấn tượng.”
Mia tự hào trả lời.
Roel gật đầu khi cậu nhớ lại Nora đã phật lòng đến thế nào về việc cậu không đến xem buổi diễn của cô. Cậu cân nhắc một lúc trước khi hỏi thêm.
“Liệu có công cụ nào để thu lại giọng hát hay buổi trình diễn tại cuộc thi không?”
“Ngài đang đề cập đến Đá Ghi hình? Dĩ nhiên, chúng tôi có chuẩn bị nó. Nhà thờ hàng năm luôn ghi lại các buổi biểu diễn năm mới. Họ sẽ sản xuất các bản ghi với số lượng lớn và bán cho các quốc gia khác, để mọi người đều có thể đắm mình trong vinh quang của Sia.”
Câu trả lời của Mia khiến Roel ngạc nhiên.
Giờ nghĩ lại, quả thực có thứ như vậy. Chỉ là nhà Ascart chưa bao giờ mua chúng. Không phải vì Đá Ghi hình đắt đỏ, mà vì các sự kiện khai mạc của nhà thờ quá là nhàm chán. Cả một đêm chỉ toàn cầu nguyện! Không một ai (ngoại trừ những tín đồ sùng đạo nhất) muốn xem người ta cầu nguyện liên tục trong sáu giờ đồng hồ!
“Có bao gồm cả cuộc thi hợp xướng không?”
“Vâng, nó cũng được ghi hình lại.”
“Cô có thể mang đến cho ta một bản ghi vào ngày mai không? Ta muốn xem màn trình diễn của Điện hạ.”
Nếu không, cô ta sẽ càm ràm mãi về chuyện này mất.
Roel lẩm bẩm trong lòng nửa câu còn lại, nhưng cô hầu gái, người chỉ được nghe nửa trước, đã diễn giải ý định của cậu theo hướng hoàn toàn khác. Đồng tử của cô mở to kinh ngạc trước khi khoảng không trên đầu cô bắt đầu chuyển sang màu xanh. Một nụ cười mang nét nhẹ nhõm và trưởng thành xuất hiện trên gương mặt cô.[note57583]
(Điểm thiện cảm +200!)
Huh, chuyện gì vậy? Sau lại xuất hiện màu xanh trên đầu cô ấy rồi? Mình có làm gì à?
Roel bất ngờ tới mức không thốt nên lời trước làn sóng Điểm thiện cảm lao đến một cách đột ngột này. Nghĩ lại thì, dường như cậu có một khả năng tạo thiện cảm không thể giải thích được với những cô hầu gái. Những người hầu ở nhà của cậu cũng vậy. Trước khi cậu kịp nhận ra, tất cả mọi hầu gái nhà cậu đã hóa xanh rực tự bao giờ rồi.
“Thiếu gia Roel quả là tử tế. Tôi tin rằng Nora Điện hạ sẽ rất vui mừng khi biết chuyện này.”
“K-Không, ta …”
“Xin hãy yên tâm. Tôi sẽ chuẩn bị ngay Đá Ghi hình vào ngày mai. Chậm nhất là vào ngày mốt ngài sẽ nhận được nó.”
Mia trở nên phấn khích, cô hoàn toàn kích động. Đã phục vụ Nora trong nhiều năm, cô nhận thấy cô công chúa nhà mình đã cô đơn đến nhường nào. Và rồi Roel xuất hiện như một người đàn ông dành cho Nora; cậu đến vào đêm khuya để hỏi thăm cô, và thậm chí còn mong được lấy trước Đá Ghi hình từ nhà thờ.
Ngài ấy chắc hẳn rất háo hức muốn được xem sự lộng lẫy của công chúa càng sớm càng tốt!
Chưa kể, hai người họ có xuất thân phù hợp với nhau, và điều hiếm hoi nữa là họ thực sự có mối quan hệ thân thiết. Còn người nào hợp hơn với ngài ấy nữa chứ?
Vì vậy, cô quyết định cống hiến hết mình để giúp cậu bé, người đang tìm cách giải thoát cô công chúa trẻ tuổi khỏi nỗi cô đơn.
Nhìn cô hầu gái vỗ ngực tự tin như thể đang nói ‘Đừng lo, tôi hiểu’, Roel - bất chấp những nghi ngờ đang luẩn quẩn trong đầu, không biết phải đáp lại điều gì trước phản ứng ấy. Cuối cùng, cậu chỉ có thể chào tạm biệt Mia rồi rời đi.
…
Ngày hôm sau, Roel dậy sớm và bắt đầu khoác lên vai trọng trách làm hướng dẫn viên du lịch. Dinh thự Mê cung với cả trăm năm lịch sử thực ra chả có gì đặc biệt nếu so với gia đình hoàng gia. Dẫu sao thì, cung điện hoàng gia có đến cả ngàn năm lịch sử kia mà.
Tuy nhiên, có một lợi thế đặc biệt mà Dinh thự Mê cung nổi bật so với cung điện hoàng gia, và đó là sự chứng thực của những người nổi tiếng!
“Đó, cô thấy cái ghế đằng kia không? Nữ hoàng Victoria đã từng ngồi tại đó!”
“Đây, đây. Nhìn cái đèn này đi. Nữ hoàng Victoria đã từng dùng nó!”
Roel, về cơ bản, đang nhại lại từng từ một những gì mà Carter đã hào hứng giới thiệu khi dẫn cậu đi khắp nơi này lúc họ mới đến Thánh đô.
Thực tế thì, trách nhiệm của những người hầu tại Dinh thự Mê cung không phải để phục vụ các thành viên nhà Ascart. Nhà Ascart có rất ít con cháu, và họ chỉ thỉnh thoảng mới ở lại Thánh đô. Không cần thiết phải thuê quá nhiều người hầu chỉ để chờ đợi phục vụ họ.
Việc những người hầu cần làm chỉ đơn giản là bảo quản những vật thể mang tính lịch sử này. Phải biết rằng các quý tộc cần phải có đủ một lượng cổ vật để có thể khoe khoang về lịch sử của gia tộc của mình. Đây là vấn đề về phẩm giá!
Nơi đáng kinh ngạc nhất của Dinh thự Mê cung có lẽ là thư viện - chứa đựng xiết bao là đầu sách cổ. Nhận thức rõ điều này, Roel dẫn Nora đến thư viện và chỉ vào một bộ sách trên giá.
“Những cuốn sách ở đây là nhật ký được để lại bởi một trong những tổ tiên của tôi, Ponte Ascart. Cô có thể xem lướt qua, nhưng xin hãy cẩn thận bởi giấy đã hơi giòn rồi.”
Nora gật đầu ngoan ngoãn. Là một nữ vương kế vị trong tương lai, cô dành cho Nữ hoàng Victoria sự tôn trọng sâu sắc. Do đó, cô cũng có ấn tượng tốt về Ponte Ascart, người được biết đến đã sát cánh bên cạnh Nữ hoàng Victoria trong cơn khủng hoảng.
Đây là một cơ hội hiếm hoi để được đọc nhật ký của Ponte Ascart, và nét trang trọng hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Roel thở phào nhẹ nhõm khi thấy nét mặt của Nora. Đồng thời, cậu không khỏi cảm thấy tò mò về những gì được viết trong cuốn nhật ký. Mặc dù đã ở Dinh thự Mê cung được một thời gian, nhưng cậu chưa từng đọc đến chúng. Đoán rằng những cuốn nhật ký sẽ chứa đầy những thứ nhàm chán liên quan đến công việc, khi Ponte Ascart vốn là một quan chức cấp cao của chính phủ, nên Roel đã không buồn bận tâm đến chúng.
Với suy nghĩ đó trong đầu, cậu lấy ra một quyển nhật ký và bắt đầu lướt nhanh qua.
「Ngày 13 tháng 6, trời nắng.
Uwoh, cái váy ngắn của Victoria trông thật dễ thương. Dường như đó là mốt mới đang thịnh hành ở Thánh đô. Dạo gần đây có nhiều nữ quý tộc đã mặc những chiếc váy như vậy rồi, nhưng Victoria vẫn là người xinh đẹp nhất!」[note57584]
「Ngày 14 tháng 6, trời nắng.
Hôm nay Victoria trông có vẻ hơi lơ đãng. Cô bé chắc đang phiền muộn chuyện gì đó. Lẽ ra mình nên nghiêm khắc với cô bé một chút, nhưng mà thực sự thì mình không nỡ. UwU, Victoria suy tư trông cũng dễ thương quá đi!」
“…”
Cái quái gì vậy? Không hợp lý tí nào!
Roel thất kinh. Mặc dù chỉ mới đọc có hai đoạn, nhưng nó mang một phong cách cực kỳ giống với mấy website otaku mà cậu đã từng đọc trong quá khứ.
Không, không không không không không. Không thể nào? Tổ tiên của mình, Ponte Ascart, là một anh hùng vĩ đại. Mình … có lẽ mình cần đọc thêm một chút để kiểm chứng điều ấy…
「Ngày 24 tháng 8, trời nắng.
Hôm nay trời đổ mưa khi Victoria đến đây. Cô bé ướt sũng từ đầu đến chân, khiến quần áo dính sát vào cơ thể. Ahh, Đức Sia vĩ đại! Cơ thể cô bé vẫn nhỏ nhắn như mấy năm trước, và quả thực không có chút mỡ thừa nào trên ngực. Thân hình mảnh mai của em đúng là một kiệt tác nghệ thuật. Úi, con bé bắt quả tang mình đang nhìn trộm ngực và đang trừng mắt với mình rồi. Phải chú ý kín đáo hơn trong tương lai mới được …」
Pah!
Tiếng đóng sầm quyển sách vang vọng trong phòng, làm Nora giật mình, người đang vươn tay ra định lấy một quyển nhật ký khác.
“Roel, có chuyện gì vậy? Không phải cậu nói ta phải cẩn thận với những quyển sách này à?”
Nora nghiêng đầu bối rối trước hành động của Roel. Nét mặt cậu có chút co giật, phải mất một lúc cậu mới ngẩng đầu lên lần nữa với một nụ cười trên môi. Với giọng điệu dịu dàng, cậu nói…
“Hm, có gì không ổn được kia chứ? Chúng ta đi loanh quanh cũng được một lúc rồi. Giờ chúng ta ra ngoài uống trà nhé?”
“Không phải chúng ta chuẩn bị đọc nhật ký sao… “
“Toàn mấy thứ liên quan đến công việc thôi. Chẳng có gì thú vị để đọc cả đâu. Mà này, có một bộ ấm trà mà Nữ hoàng Victoria rất thích đấy. Cô có hứng thú muốn coi nó không?”
Dưới sự dỗ dành của Roel, sự chú ý của Nora đã được chuyển hướng thành công sang việc khác, và hai người họ rời khỏi thư viện cùng nhau. Trước khi bước ra ngoài, Roel ném một cái nhìn đầy phẫn nộ về phía kệ sách.
Ta sẽ thiêu cả lũ ra tro vào ngày mai![note57586]
[note57585]