Nhìn chung, đó là một đêm khổ sở với Roel.
Lễ Cầu nguyện Năm mới là một sự kiện thiêng liêng với những tín đồ của Sia. Được bắt đầu từ trước giao thừa, nhưng vấn đề là mỗi lần đọc kinh thánh và cầu nguyện sẽ cần những hai giờ đồng hồ để hoàn thành và lặp lại đến những ba lần. Chỉ khi bình minh ló dạng thì sự kiện mới kết thúc.
Là khách mời của Giáo hoàng, đương nhiên Roel được hưởng một vài đặc quyền. Cậu có chỗ trong khu vực VIP, nơi quy tụ khách quý từ khắp phương đổ về.
Nếu ai đó nghĩ rằng có chỗ trong khu vực VIP là một điều may mắn, Roel sẵn lòng đổi chỗ ngay bây giờ với người thốt lên câu đó. Không đồ ăn nhẹ để thưởng thức, không ghế sofa để thảnh thơi, bởi thực chất, đó chỉ là cách nói hoa mỹ của những vị trí gần với Giáo hoàng John nhất.
Phải, không có một chỗ ngồi nào ở đó cả; chỉ là một khu vực với hàng chục tấm gạch lát lớn ở ngay trước sân khấu mà Đức Thánh cha đang phát biểu. Xem như mỗi vị khách VIP sẽ có cho riêng mình một tấm gạch lát sàn để cầu nguyện đi, bởi ít nhất nó cũng đỡ hơn so với đám đông chật cứng như cá mòi phía dưới kia, mặc dù Roel vẫn phải sát cánh cùng những tín đồ mộ đạo suốt cả sự kiện cho đến khi trời sáng.
Cái thể loại hành xác gì thế này?!
Một Roel không-tin-vào-thần đang cảm thấy cực kỳ chán chường với tình huống hiện tại.
Ngay từ đầu, cậu vốn chẳng hề hứng thú gì với sự kiện này! Nhưng là một khách mời của Giáo hoàng, cậu không thể bỏ dở giữa chừng được. Điều đó thể hiện sự thiếu tôn trọng trắng trợn đối với ông John!
Kết quả, Roel phải vật vã chịu đựng suốt một đêm. Cậu đứng suốt từ nửa đêm cho đến khi trời sáng, và chỉ được hai lần nghỉ giải lao ngắn ngủi giữa chừng. Phải đến khi lượt cầu nguyện thứ 3 kết thúc, cậu mới được giải thoát khỏi nơi ấy.
Dĩ nhiên, chả có mấy người như Roel nghĩ rằng sự kiện này là một kiểu hành xác. Hầu hết các tín đồ vẫn khá hào hứng với ngày đầu năm mới.
Hơn nữa, sau Lễ Cầu nguyện Năm mới, gia đình hoàng gia sẽ tổ chức đợt phát kẹo thánh đầu tiên. Đây là sự kiện thu hút đông đảo người dân tham gia. Có một quan niệm phổ biến rằng ai được thu thập được nhiều kẹo nhất trong đợt phân phát đầu tiên sẽ được ban nhiều phước lành nhất trong năm. Theo một nghĩa nào đó, đây cũng tương tự như việc một vài người tin rằng trở thành người đầu tiên thăm đền và thắp hương cho năm mới sẽ đem lại may mắn cho họ trong cả năm tới.
Hệ quả là, đám đông đứng dọc các con phố chỉ ngày càng tăng thêm theo thời gian.
Không may thay, Roel không mấy quan tâm đến việc kiếm điềm lành từ hoạt động này. Mà vốn dĩ, cậu đã được ban phước trực tiếp từ chính Giáo hoàng ngay trước lễ Cầu nguyện Năm mới rồi. Còn về mấy viên kẹo thánh, cậu chỉ cần bảo với Nora là có ngay cả hũ.
Nhưng khổ nỗi, kẹo đến từ quý cô Thiên thần nhỏ đời nào miễn phí, khi mà chuyên môn của cô nàng là tận dụng mọi sự kiện để khuấy động rắc rối. Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng đủ khiến Roel phải rùng mình. Cậu linh cảm rằng tốt hơn hết không nên hỏi xin mấy viên kẹo đó làm gì.
Dưới sự hộ tống của các hiệp sĩ, Roel trở lại xe ngựa và quay về Dinh thự Mê cung. Trên đường đi, cậu ghé mắt qua cửa sổ và ngắm nhìn những toán người đang trở về nhà với nụ cười vui vẻ trên gương mặt.
Khi đã về đến nơi, Roel bước xuống khỏi cỗ xe ngựa và đặt 10 đồng vàng vào tay của đội trưởng trung đội hiệp sĩ.
“Đây là …?”
“Giờ là dịp năm mới. Ta không thể để các anh làm việc ngoài giờ mà không nhận được gì cả. Cảm ơn sự bảo vệ của các anh.”
“Haha! Cảm ơn sự hào phóng của ngài, thưa ngài Roel. Mong Đức Sia phù hộ ngài!”
Nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, các hiệp sĩ vẫy tay tạm biệt Roel với nụ cười trên mặt. Roel cũng chào tạm biệt họ trước khi bước vào dinh thự dưới sự hộ tống của những người hầu, rồi nhận ra rằng chưa có ai quay về cả.
Carter, Alicia, và thậm chí cả Anna cũng không có ở nhà.
“Hm? Họ ở đâu rồi?”
“Lão gia đã gửi tin nhắn cho chúng tôi biết rằng Thái tử Kane sẽ đưa các quý tộc tham gia buổi Săn bắn Năm mới, và ông ấy sẽ tham dự cùng với tiểu thư Alicia. Có khả năng là họ sẽ chỉ trở về vào đêm mai.”
“Ah? Đêm mai?”
Có nghĩa là mình phải trải qua ngày đầu năm mới một mình? Đùa à? Chậc, biết vậy thì mình đã chẳng quay về. Ở nhà một mình cô đơn quá.
Roel nhìn chằm chằm vào ngôi nhà dường như trống rỗng và những người hầu xa lạ túc trực ở Thánh đô, và cậu đột nhiên có cảm giác kỳ quặc rằng cậu là một vị khách trong chính ngôi nhà của mình.
“Mà thôi quên đi. Ta mệt rồi, ta đi ngủ đây.”
Với một cái ngáp ngắn, trong lúc đang lê bước về phòng, Roel tỏ vẻ không cam lòng khi phải trải qua ngày đầu năm mà không có Alicia ở bên. Sau đó, cậu cởi áo khoác và nằm dài trên giường.
Chẳng bao lâu, cậu đã chìm vào giấc mộng.
…
Khi Roel mở mắt ra một lần nữa, ngôi nhà đã hoàn toàn chìm trong bóng tối. Chỉ có một nguồn sáng yếu ớt phía sau cậu chiếu sáng mơ hồ cho căn phòng. Cảm thấy khó chịu vì nằm sấp quá lâu, cậu lật người lại trước khi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tư thế mới đem lại cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Haah, mấy giờ rồi nhỉ?”
“Sáu giờ tối.”
“WAH”
Câu trả lời không hề được mong đợi bật ra ngay bên cạnh khiến Roel nhảy dựng lên trong nỗi kinh hoàng. Cậu nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang ngồi trên chiếc ghế đặt sát bên cạnh. Cô nàng đang cười khoái trá sau khi chứng kiến phản ứng đầy hoảng loạn của cậu.
“Hahaha! Phản ứng của cậu thực sự thú vị! Quả không bõ công ngồi chờ cậu thức dậy.”
Roel nhe nanh lườm cô công chúa đang cười khúc khích, trông như thể cậu sắp sửa rút kiếm ra đối đầu với cô nàng đến nơi rồi vậy. Thấy thế, Nora nhanh chóng kìm lại tiếng cười của mình.
“Việc cô vào phòng tôi mà chưa được đồng ý có đúng phép tắc không thế?”
“Ồ, cậu không thích à? Không phải vừa nãy cậu phấn khích khi nhìn thấy ta kia mà?”
“Phấn khích cái đầu cô!” Roel bác bỏ không thương tiếc.
Cậu nhìn quanh để tìm kiếm người hầu của mình, nhưng Nora nhanh chóng xen vào.
“Ta đã thay hết người hầu của cậu rồi. Giờ ở đây chỉ có người của ta thôi.”
“???”
Thế là sao? Bắt cóc à? Tôi chỉ vừa mới ngủ một giấc thôi đấy, mà cô đã bày ra đủ thứ chuyện lên tôi rồi?
“Nói mới nhớ, cô đang làm gì ở đây? Lạy hồn, đây là ngày đầu năm mới đấy. Cô không thể buông tha cho tôi vào ngày lễ được à?”
Roel chỉ có thể càu nhàu nỗi ấm ức của mình thành tiếng.
“Vô tâm làm sao. Cậu phải biết rằng ta ở đây để bầu bạn cùng cậu
đấy chứ. Đây là vinh dự mà bao người mơ cũng không được đấy.”
Nora vui vẻ tiết lộ lý do cô đến đây, khiến Roel không nói nên lời.
Nói một cách đơn giản, cuộc Săn bắn Năm mới được diễn ra hoàn toàn ngẫu hứng, với khả năng cao là vì các quý tộc đã uống đến say mèm nên mới bày ra trò này. Không chỉ mỗi nhà Ascart, mà ngay cả hoàng cung cũng chẳng còn mấy ai. Roel, người không tham gia buổi Dạ hội do phải tiếp kiến Giáo hoàng, và Nora, người phải chuẩn bị cho cuộc thi hợp xướng, nằm trong số ít những người bị bỏ lại.
Đức Giáo hoàng thì quá bận rộn trong dịp lễ năm mới này. Ông phải gặp mặt các tín đồ có địa vị đến từ khắp mọi nơi, vậy nên ông không thể có chút thời gian nào dành cho cháu gái mình.
Đoán được trước tình hình, Thái tử Kane đã bảo Nora đem theo đầu bếp, người đánh xe, cùng một nhóm lớn người hầu đi đến dinh thự Mê cung để bầu bạn với Roel. Dù sao thì hai đứa trẻ cũng thân với nhau, vậy nên để hai đứa cùng nhau trải qua kỳ nghỉ và làm sâu sắc thêm tình bạn giữa chúng sẽ là một kế hoạch hoàn hảo.
Chỉ là Roel cảm thấy như thể một con sư tử cái vừa mới xộc vào nhà và bắt cậu làm con tin vậy.
“Cậu đã không đến xem buổi trình diễn của ta đấy. Ta đã mong được nhìn thấy cậu trong hàng ghế khán giả biết bao.”
Nora nheo mắt nhìn Roel, tỏ vẻ không hài lòng vì một trong những kỳ vọng của cô đã bị cậu phá thành mây khói. Lúc này, Roel mới để ý rằng cô vẫn đang mặc bộ lễ phục của dàn đồng ca nhà thờ. Trên hết, cô đã dùng một ít Sương Quỷ để làm hài hòa hai mặt tính cách thuần khiết lẫn nét quyến rũ của cô, tạo nên một sự lôi cuốn chết người.
“Đành chịu thôi. Tôi đã quá mệt vì phải đứng cả đêm rồi. Thế … cô có thắng không?”
“Dĩ nhiên.”
Câu trả lời đương-nhiên-phải-thế của Nora giúp Roel thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nora không định bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy.
“Ta đã thắng, nhưng điều đó không thay đổi thực tế rằng cậu đã chểnh mảng trong việc cổ vũ cho một người bạn tốt đâu.”
“T-thế … Cô muốn gì?”
“Trông cậu cảnh giác chưa kìa. Ta là một con người nhân từ, làm thế nào mà ta lại không tha thứ cho một lỗi lầm bé xíu mà cậu lỡ mắc phải chứ? Thực ra, ta ở đây để ban thưởng cho cậu chút đồ ngọt. Mia.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Khi Nora gọi, một cô hầu gái đứng bên ngoài ngay lập tức đem vào trong phòng một chiếc hộp. Nora lấy từ trong hộp một viên kẹo và bóc nó ra. Kẹp viên kẹo giữa hai ngón tay, cô nhìn Roel đang ngơ ngác với một nụ cười đầy ham muốn.
“Lại đây, liếm thử đi. Nó ngọt lắm đấy.”