Trans: Yami
Edit: Màu, Halcyon, Voldemort
Beta: Halcyon
________________________________________________________________
“Cái liên kết huyết thống mà cô vừa nói ấy, ý cô là sao?”
“Nói sao nghĩa vậy thôi. Mà đừng lo, ta vốn biết trước ngươi mù tịt trong mấy chuyện như này nên cứ để ta hướng dẫn cho nhé.” [note55999]
“...”
Diễn biến quái quỷ gì đây? Gì mà kinh nghiệm, rồi còn để cô ta hướng dẫn cho nữa? Sao nghe nó giống… Khụ khụ. [note56000]
Roel nhìn chằm chằm về phía cô nàng tóc vàng trước mặt, để rồi khi hai ánh mắt chạm nhau thì mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng, còn Nora vẫn giữ nét mặt nghiêm túc được một lúc trước khi không thể nhịn nổi nữa mà bật ra một tràng cười mẻ bụng.
“Hahaha, thỉnh thoảng ngươi phản ứng dễ thương phết đấy! Đừng lo, nó sẽ không đau đâu~.”
Chờ đã, chẳng phải nếu mà có người sẽ bị đau thì đó là cô à… ?[note56001][note56002]
Nora không hề biết rằng những lời nói vô ý của mình đã làm suy nghĩ đầy trưởng thành của Roel lạc vào trong thế giới mộng tưởng. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu đang lo lắng. Vậy nên, cô với tay đến nắm lấy lòng bàn tay của Roel rồi kéo tay cả hai lên thanh kiếm ngắn. Đầu ngón tay họ sượt qua lưỡi kiếm, chút máu rỉ ra và nhuộm đỏ thanh kiếm bên dưới.
Roel không thốt lên tiếng nào trước cơn đau đột ngột tới từ ngón tay, nhưng có điều gì đó bất thường đang diễn ra. Cậu cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ tại chỗ vết thương đang hút máu của cậu ra ngoài, như thế chính cậu đang làm vật tế cho thanh kiếm ngắn vậy.
“Đây là?”
“Không có vấn đề gì đâu. Cứ tin ở ta.”
Noel nắm chặt lấy tay Roel, đồng thời hướng đôi mắt màu sapphire điềm tĩnh của mình về phía đôi mắt vàng của cậu bé đối diện. Cô nhận ra cử chỉ này vừa rồi giúp cậu bình tĩnh lại đôi chút, và cô không thể không cười khúc khích trước biểu cảm đó. Sau đấy, cô nhắm mắt lại và bắt đầu thi thầm một lời cầu nguyện.
Cùng lúc, Roel cũng cảm thấy một nguồn năng lượng kì lạ đang bao trùm lấy cậu.
Nguồn năng lượng đó bắt nguồn từ dòng máu đang chảy ra của hai người họ. Rồi từng giọt một đang chảy ra đó bị thanh Dực Thiên hấp thụ y như một sa mạc cằn cỗi điên cuồng hấp thụ nước. Dần dà, phần bề mặt thanh kiếm dần chuyển đổi - ánh đen bị xóa đi, để lộ một luồng sáng chói lòa bên trong. Và cũng vào khoảnh khắc ấy, hiện tượng đó diễn ra.
“Argh!”
Trong lúc Roel đang tò mò chăm chú nhìn thanh kiếm ngắn, một loạt cảnh tượng mờ ảo chợt hiện ra trước mắt cậu. Toàn bộ chúng đều là những bức ảnh tĩnh, như thể ai đó đang lật một cuốn album ảnh cũ ra trước mặt cậu vậy. Cậu cố gắng nhìn rõ hơn nhưng tầm nhìn của cậu cứ hư hư ảo ảo. Đột nhiên, não bộ cậu nổi cơn đau khiến cơ thể cậu hơi chếch choáng.
“Roel? Sao vậy?
“Ah?”
Giọng nói của Nora đưa nhận thức của cậu trở lại. Cậu dần khôi phục được các giác quan của mình, nhưng trải nghiệm vừa rồi khiến cậu tưởng như mình vừa bị kéo sang thế giới khác.[note56014]Cậu nhìn vào sự tò mò ẩn trong đôi mắt sapphire kia được một lúc trước khi lên tiếng trấn an.
“... T-Tôi ổn.”
Roel vừa nhanh chóng soát qua người, vừa suy ngẫm về nhứng gì bản thân vừa trải qua.
Cái quái gì vậy? Vừa rồi mình bị hoa mắt ư?[note56004]
Rõ là không phải rồi. Với lại, có cơn hoa mắt nào mà chỉ có mỗi ảo giác không? Mà, có khi nào tại dạo gần đây mình tập nhiều quá nên mới thế không?
Bản năng lý trí của Roel cố gắng giải thích trạng thái của bản thân dưới góc nhìn của khoa học, dẫu vậy cậu vẫn chẳng thể trả lời hiện tượng vừa nãy mà bản thân vừa gặp phải.
Ở chiều hướng ngược lại, sau khi nhận được lời hồi đáp từ Roel thì Nora tiếp tục nghi thức của mình.
Năm phút sau, Nora cuối cùng cũng đã hoàn thành lời cầu nguyện, và tay của hai người rời ra khỏi nhau. Giờ đây, Thanh Dực Thiên nằm trước mặt họ đang tỏa ra một hình dáng rất khác hồi trước - Bề mặt phủ một lớp trắng tuyết và tỏa thứ ánh sáng tưởng màu lạnh lẽo.
“Dùng thử đi. Vũ khí này chính thức thuộc về ngươi rồi đấy.”
“Chuyện quái gì vừa mới diễn ra vậy…”
“Ngươi có thể coi trải nghiệm vừa rồi như một nghi thức để mở khóa vũ khí cũng được. Chỉ có người thuộc Huyết thống Thiên Thần mới có quyền mở khóa Thập Nhị Dực Thiên qua một nghi thức mà thôi. Đó là lí do tại sao chúng ta phải trộn lẫn máu lại để nó cũng công nhận ngươi.”
Nora vừa giải thích vừa đưa cả cái hộp cho Roel.
Cậu lấy ra thanh kiếm ngắn dài nửa mét từ trong hộp và nhận ra vũ khí tương thích một cách hoàn hảo với bản thân. Cậu thử vung nó vài đường trong khi hỏi lại.
“Bảo vật cỡ này thường sẽ có vài khả năng đặc biệt nhỉ. Khả năng của thanh kiếm ngắn này là gì?”
“Tùy theo người sử dụng.”
“Ý cô là sao?”
“Nghi thức hồi nãy không chỉ để Dực Thiên công nhận cậu đâu. Nó cũng ươm mầm cho một khả năng siêu phàm từ việc hiến máu của chúng ta nữa. Đây là món quà từ thiên thần, một sự ban phước mà chỉ có mình ngươi hưởng thụ. Thường thì phải tốn một tháng để khả năng đó bắt đầu bộc phát ra.
Một sự ban phước của riêng mình ư?
Những lời đó khiến Roel nhìn thanh kiếm ngắn trong tay mình bằng một vẻ nhiệt thành và phấn chấn hơn trước, hệt như bản thân vừa trúng xổ số vậy.
Cậu quay lại Nora, và nhận ra cô đã lấy ra thanh kiếm ngắn được trang trí lộng lẫy và tỏa ra ánh sáng vàng tự lúc nào.
"À đúng rồi. Cảm ơn vì món quà ngươi đã tặng ta nhé. Tuy hơi bị hạn chế về mặt tiện ích nhưng ta thấy khá hài lòng với thiết kế của nó đấy.”
Nora dịu dàng vuốt ve món quà sinh nhật mà Roel đã đặc biệt đặt cho cô. Roel chỉ có thể mỉm cười yếu ớt đáp lại.
Chẳng phải điều đấy hiển nhiên quá à? Tôi đã chi hơn một trăm đồng tiền vàng và ba loại đá quý khác nhau cho nội thiết kế của nó thôi đấy. Ai nhìn vào chẳng ngửi thấy rõ mùi tiền! Và có ai biết tới thế rồi mà vẫn ghét nó không?
Roel vẫn cảm thấy nhói trong lòng. Tuy nhiên, khi cậu nhìn món bảo vật quốc gia mà bản thân hiện đang cầm, những cảm xúc u ám đều bị cuốn đi. Cậu vẫy vẫy tay một cách đầy hào phóng. [note56005]
“Cô thích nó là tốt rồi. Cơ mà, thay vì tặng quà lẫn nhau thì rốt cuộc chúng ta lại trao đổi kiếm ngắn cho nhau à...”
Đúng vậy, dừng việc đó ở đây thôi!
Roel đã quá bận trong việc ổn định cảm xúc trong lòng đến nỗi cậu không nhận ra cơ thể Nora đã đông cứng lại trước câu nói vừa rồi. Cô nhìn chằm chằm vào Roel trong khi cả khuôn mặt cô đỏ ửng lên, miệng há hốc như một con cá bị sốc. Phải rất lâu sau cô mới thốt ra được câu từ đáp lại.
“Để ta hỏi, ngươi có biết gì về ý nghĩa đằng sau việc đổi kiếm ngắn cho nhau không?”
“Ý nghĩa? Ý cô là sao? Hành động như vậy có ý nghĩa ẩn nào à?” [note56006]
“… Đồ ngốc. Tìm và hỏi ai đó đi.”[note56007]
“Ah?”
“Ta ở lại cũng được lúc rồi nhỉ… mà vẫn còn việc ta cần giải quyết nữa. Ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt và nhanh chóng bình phục vết thương đi.”
Liếc mắt nhìn Roel đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nora đứng dậy với đôi má vẫn còn đỏ bừng và vội vàng chào tạm biệt. Hành động đột ngột của cô khiến Roel cảm thấy bối rối.
“C-cái gì đang xảy ra vậy? Bầu không khí này là sao? Cứ như thể là tôi vừa làm điều gì đó rất lỗi vậy! Không thể nào nó có ý nghĩa như vậy được, đúng không?”[note56008][note56009].Chìm trong bối rối, Roel nhìn kho báu lung linh trên tay trước khi gọi người hầu gái đang đứng ở ngưỡng cửa trong lo lắng.
“Anna, lại đây! Cô có biết ý nghĩa của việc trao đổi kiếm ngắn cho nhau không?”
“Trao đổi kiếm ngắn? Ahh, cậu chủ đang đề cập đến truyền thống đó à?"
“Truyền thống?”
"Đúng rồi. Thường thì những người thuộc các gia đình quân đội hoặc hiệp sĩ sẽ tặng cho người phụ nữ mà họ đang tán tỉnh một thanh kiếm ngắn tượng trưng cho lời tỏ tình, và nếu người phụ nữ đó đồng ý, cô ấy sẽ tặng lại người kia một thanh kiếm ngắn như lời hồi đáp… Tuy nhiên, hiện nay hiếm có ngôi nhà nào còn theo truyền thống cổ xưa này, giờ người ta thường tặng các trang sức như nhẫn và dây chuyền cơ. Hửm? Cậu chủ, cậu đang cầm cái gì thế?”[note56010]
Thuyền trưởng thuyền Roel X Alicia, Anna, nheo mắt khi nhìn thấy thanh kiếm ngắn trong tay cậu chủ trẻ của mình. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề đến khó tin, khi vẻ mặt dửng dưng đầy áp lực xuất hiện trên khuôn mặt của cô hầu gái. Phải mất một lúc lâu trước khi nụ cười lại xuất hiện trên cô ấy một lần nữa.
“Cậu chủ, cậu vẫn đang hồi phục. Sẽ không tốt cho cậu nếu cố sử dụng vũ khí trong tình trạng hiện tại đâu. Tiện thể, cậu có thể cho tôi biết thanh kiếm trong tay cậu đến từ đâu không?”
“Ah, đ-đây…”
Cảm nhận được một áp lực bí ẩn đè nặng lên mình, Roel đột nhiên cảm thấy bối rối. Đôi mắt cậu đảo khắp nơi trong khi cố gắng tìm ra câu trả lời đúng.
“N-nó là món quà từ hoàng tử Kane!”[note56011]
"… Tôi hiểu rồi. Làm ơn hãy cẩn thận để không làm tổn thương bản thân. Nếu có vấn đề gì, cứ thoải mái gọi tôi nhé.”
Nói xong những lời đó, Anna rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng. Ngay sau khi khuất dạng khỏi Roel, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy biến mất và biểu cảm trên mặt cô trở nên tối sầm, bởi nội tâm cô đang gào thét hỗn loạn.
Cô chủ Alicia, tin dữ tin dữ! Con cáo cái đó đã tấn công rồi!
Cậu chủ, đồ tham lam, đồ dối trá.[note56012][note56013]