Linh Sủng Của Ta Là Thần Thú Biến Dị!!

chương 5: độc nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau hai canh, giờ Vũ Tuyệt có chút mệt mỏi duỗi cái thân mập mạp ra ngáp dài nói

"Điệp Điệp ta buồn ngủ, ta đi ngủ a"

"Aiz tiểu tử ai cho dạy ngươi gọi sự phụ như thế a"

Vũ Điệp có chút mỉm cười yêu chiều nói.

"Không sao ta thích gọi như thế cho thân thiết, người nhìn bộ dạng mới đôi mươi, ta gọi như thế nó hơi ngượng, vả lại ngươi chẳng phải gọi như thể càng là trẻ trung hơn sao? Lại đi thích cách gọi của mấy lão bất tử sao, nếu không được sau này ta gọi ngươi là Điệp tỷ còn nữa sau này ngươi có thể gọi ta là Tiểu Tuyệt Hoặc Vũ TUyệt"

Nói xong Vũ Tuyệt lười nhác chui lên giường.

"Hão cũng được tùy ngươi a, Tiểu Tuyệt" Vũ Điệp mỉm cười vũ mị đến sương máu nói.

Trong hai canh giờ hai người hàn huyên tìm hiểu nhau, trong vô tình mối quan hệ của họ cũng dần rút ngắn hơn rất nhiều, vì thế hắn mới không chút kiêng kỵ gọi thẳng tên, còn về trong lúc nói chuyện hắn có mấy lần đề cập về vũ trụ ngoài kia, nhưng vẫn là không được cái gì ngược lại nàng rất kín miệng, hắn chỉ biết gia tộc nàng là một cái cường đại Phượng gia, nàng cũng giống như hắn từ nhỏ cũng bị phong ấn thiên phú bằng bí pháp của gia tộc, nhằm không ngừng nâng cao thiên phú huyết mạch, còn về cái gì truyền thừa huyết mạch hầu như không ai dám làm, bởi vì một khi làm nếu không thể tiếp nhận huyết mạch, dể dàng gây ra xung đột sẽ không ngừng đấu đá, tiêu hao lẫn nhau, vì thế đa số người vừa tiếp nhận đều là bạo thể mà chết từ lúc sinh ra, còn có một số tình huống cực nhỏ là thiên phú bị tiêu hao hết, nghĩ đến đây trán hắn đều là hắc tuyến, bởi vì cái này nữ nhân sở dĩ truyền thừa huyết mạch cho hắn là vì nàng vô tình đọc phải cách làm trong sách nhưng nàng lại không đọc đến hậu quả, lúc nàng biết việc này nàng cũng vô cùng hoảng sợ, xong nàng quan sát hắn dài lâu cho đến bây vẫn chưa đi xa khỏi đại lục, nhưng lại không phát hiện cái gì dị động, cho nên nàng đều thở phào nhẹ nhõm, cái này cũng khiến hắn nghi hoặc hắn có gì khác người lại có thể dung nhập huyết mạch khác nhau, vì thế hắn cũng có thể coi là độc nhất vô nhị, càng là khiến nàng quyết tâm nhận được hắn làm đệ tử, nên buổi trưa hắn vừa triệu hồi buổi tối liền gặp nàng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy nàng khiến hắn mém chết khi vừa ra đời nhưng nàng cũng ở lại đây mười tám năm quan tâm hắn không rời, khiến hắn có chút ấm áp.

Mặt trời dần nhô cao từng tia nắng sớm chói chang xuyên qua cửa sổ, lúc này Vũ Tuyệt cùng dần tỉnh giấc duỗi cái lưng, ngáp dài một cái, trong mắt còn chút buồn ngủ, Vũ Tuyệt bước xuống giường, sau khi vệ sinh xong hắn khoác lên chiếc áo thung màu trắng, quần tây đi xuống ra phòng ăn Vũ Tuyệt nhìn một vị thiếu phụ là người làm nhà hắn nói

"Adi lấy ta một phần ăn sáng, với một phần ăn cho mèo"

Dứt lời hắn kiền ngồi xuống bàn.

"Tốt tiểu Tuyệt người chờ ra vài phút có ngay"

Trong lúc hắn đang chờ, một vị trung niên đi từ trên lầu xuống, vẻ mặt có chút lười nhát, ngán ngẩm ngáp nói, đó là Vũ Thiên Hàn phụ thân hắn

"Tiểu Tuyệt hôm nay chúng ta tạm thời không đi săn, để người ổn định nghỉ ngơi vài hôm rồi đi"

" Vâng

"Có phải hay không là do ngươi lười nhát mới lấy tiểu Tuyệt làm cớ nghĩ ngơi, nhưng cũng được vài hôm nữa chúng ta đi"

Kế tiếp là một giọng nữ coi thường nói, nhưng nói đến Vũ Tuyệt lại vô cùng ôn hòa, đó là mẹ hắn cũng đang từ trên lầu xuống, mặt không chút son phấn Tóc dài cột gọn đến thắt lưng sơ mi đỏ, váy ngắn màu đen ăn mặt vô cùng trẻ trung.

Vẽ mặt trung niên ngược lại không có chút xấu hộ bị vạch trần mà còn cười ha ha nói

"Tiểu Tuyệt nghĩ sao"

"Vâng ba mẹ hai người ngủ ngon sao, hôm nay không đi cũng được ạ" Vũ Tuyệt mỉm cười đáp.

Sau khi ăn sáng xong, hắn đứng dậy cầm thức ăn cho mèo lên phòng

"Con ăn xong rồi, con lên phòng đây" nói xong liền đi.

Lên phòng mình, nhìn cái kia con mèo còn đang ngủ, hắn thầm than aiz con mèo này thật là lười biếng a, từ lúc triệu hồi đến giờ, đều là ngủ, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm dù sao nó cũng chỉ là một tiểu hài tử mới ra đời được một ngày

Nhìn một chút hắn vẫn là lắc đầu nói.

"A bạch đến ăn sáng, xong tý nữa chúng ta đi dạo một chút rồi lại bắt đầu huấn luyện"

Nghe thấy Vũ Tuyệt nói, linh miêu có chút lười nhác duỗi người ra ngáp một cái, bộ lông trắng như tuyết rủ xuống đôi mắt còn lim dim mở ra, đi có chút mệt mỏi, tiếp cận thức ăn.

Sau khi Tiểu Bạch ăn xong, vừa lúc này Phượng Vũ Điệp cũng xuất hiện, nàng ngáp dài một cái, cũng khiến ngực có chút run run, nhìn cái này tầm thần Vũ Tuyệt có chút bất ổn, thầm hô yêu tinh

Ngáp xong, nàng vui vẻ nói

"Aiz lần đầu ngủ trong ngực nam nhân a, có chút thoải mái"

Vũ Tuyệt thầm hô lại cái giọng điệu vũ mị đến tận xương tủy a, khiến hắn nhịn đều có chút khó khăn, bình tĩnh lại Vũ Tuyệt mỉm cười nói

"Điệp tỷ nếu ngươi muốn, sau này gặp ngươi chân thể ta sẻ hão hão mỗi ngày ôm ngươi vào trong lòng ngủ"

Truyện Chữ Hay