Bệnh công tử hai mắt nhắm nghiền, gương mặt vốn dĩ tái nhợt hiện lên tia đỏ ửng của bệnh trạng, đôi môi của hắn chuyển sang màu tím, cả người toát đầy những giọt mồ hôi lớn. Đôi tay thon dài giết người vô hình kia lúc này vô thức nắm lấy bùn đất dưới thân mong giảm bớt đau đớn bên trong.
Sở Lạc Lạc tinh mắt nhìn thấy dấu ấn màu lục nhạt trước ngực bệnh công tử hơi hơi phát sáng, ánh sáng dấn dấn mạnh lên, dấu ấn kia mơ hồ biến thành hình dạng một cái đâì lâu. Điều này chứng tỏ Thiêu Hồn Chú đang phát tác, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Thiêu Hồn Chú, nghe tên liền biết chú này sẽ có hiệu quả gì, khi chú phát tác, trái tim giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, làm cho người ta nhịn không được mà muốn xé rách lồng ngực mình. Cố tình, ngươi lại không thể chết thoải mái, đó là một loại tra tấn so với moi tim còn thống khổ hơn.
Sở Lạc Lạc cúi đầu, hai mắt sáng ngời thâm thúy mà bình tĩnh nhìn bệnh công tử đang bị đau đớn dày vò, trên mặt không một biểu tình.
Sở Lạc Lạc từ trước tới giờ vẫn không phải người tốt bụng, thứ bệnh công tử này đã cho nàng, bất quá chỉ là đồ ăn ngon trong hai ngày chứ đừng nói tới cái ân tình lớn gì.
Nhưng mà, theo phương diện khác mà nói, Sở Lạc Lạc cũng là một người tùy tâm sở dục. Cái tên nam nhân chết tiệt vừa rồi tuy không biết là thần thánh phương nào nhưng bộ dạng cuồng vọng mà bá đạo, thậm chí còn dùng giọng điệu ngả ngớn gọi nàng là “Tiểu mỹ nhân”. Hừ! Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. (Tùy tâm sở dục: Làm theo ý của mình, không quan tâm người khác nghĩ gì.)
Ân, quả nhiên, vẫn là bản tính của bệnh công tử có vẻ vừa ý nàng hơn.
Nếu đã như vậy, trong mắt Sở Lạc Lạc xẹt qua tia sáng giảo hoạt, nàng muốn để tên nam nhân cuồng vọng kia thấy, bệnh công tử làm thế nào có thể qua được tối nay.
Sở Lạc Lạc đem ngón trỏ tay trái đặt trên môi, khẽ cắn một cái, một giọt máu đỏ tươi kỳ dị từ vết thương chảy ra, nàng xả ra một chút ý cười thản nhiên, thấp giọng ngâm xướng: “Hới vị thần chi phối thần chú hắc ám, ta Cổ Vân Lạc, trả giá linh hồn của ta để mượn ma lực của ngươi, làm áu huyết của ta thanh tẩy vong linh chú!”
Nháy mắt, giọt máu đỏ sẫm giống như có sinh mệnh bỗng nhiên bắn về phía ấn ký đầu lâu màu lục. Lập tức, đầu lâu toát ra khói đen nồng đậm, khi khói đen chậm rãi tiêu tan thì vẻ mặt thống khổ dị thường của bệnh công tử cũng chậm rãi hòa hoãn. Nhưng là, chỉ một lát sau, toàn thân hắn bỗng nhiên run rẩy một chút. Cảm nhận được có điều bất thường, Sở Lạc Lạc chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một dị vật màu đỏ như máu lớn cỡ một nắm tay đang đi ra từ khuôn ngực trắng nõn.
Không thể nào, trên mặt Sở Lạc Lạc hiện ra vài phần kinh ngạc, thì ra ngoại trừ Thiêu Hồn Chú ra thì thân thể hắn còn bị trúng một loại yêu chú!
Sở Lạc Lạc không nhanh không chậm ngâm xướng chú ngữ hệ hỏa, chú yêu bình thường đều sợ lửa, quả nhiên, chú yêu bị hỏa diễm màu đen thiêu đốt lập tức phát ra tiếng thét chói tai, nhưng giây tiếp theo, chú yêu đang kêu gào thế nhưng lại phun một loại chất lỏng màu đen về phía nàng. Sở Lạc Lạc cả kinh, nhanh chóng nghiêng đầu tránh né. Chất lỏng màu đen rơi trên mặt đấy, một mảnh thổ nhưỡng nơi đó đều bị ăn mòn mà chú yêu giảo hoạt kia đã nhanh chóng chui lại vào ngực bệnh công tử.
Đáng giận a! Sở Lạc Lạc trong lòng nổi giận mắng.
Không đúng! Chú yêu bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi chú ngữ thiêu đốt của nàng chứ, mới vừa rồi, viên hắc thủy tinh trên người bệnh công tử rõ ràng phát ra khí tức hắc ám nồng đậm, khẳng định là do nó quấy phá.
Sở Lạc Lạc cúi xuống nhặt lên viên thủy tinh màu đen, cẩn thận xem xét, sau một lúc lâu, trên mặt của nàng lộ ra ý cười hiểu rõ, thì ra cái tên nam nhân cuồng vọng vừa rồi không phải sống ở trong người bệnh công tử mà là bị phong ấn bên trong khỏa hắc thủy tinh này.
Mà bệnh công tử, do trong thời gian dài mượn hắc ám lực lượng của khỏa thủy tinh này để chống đỡ Thiêu Hồn Chú cho nên mới bị xâm nhập ý thức. Vật thú vị như vậy, nàng có phải là nên thu hồi hảo hỏa nghiên cứu một chút không?
Đáp án là đương nhiên, Sở Lạc Lạc tất nhiên là phải đem khỏa hắc thủy tinh kia lấy làm của riêng.
Tuy rằng Thiêu Hồn Chú đã bị giải trừ nhưng là trong cơ thể bệnh công tử vẫn còn có một cái yêu chú, nếu như lại tiếp tục giải chú một lần nữa, nhìn trình độ lúc này của nàng còn có chút miễn cưỡng. Sở Lạc Lạc cân nhắc một chút, vì cái người được gọi là cố chủ này mà lại một lần nữa hao tổn ma lực, nàng cảm thấy có chút không dáng.
Sở Lạc Lạc tâm niệm vừa chuyển, lập tức có chủ ý mới.
Bệnh công tử đang hôn mê bỗng nhiên trên mặt có một chút khác thường, khi hắn mở ra đôi mắt đen, thứ đầu tiên nhìn thấy là trăng sáng trên đỉnh đầu, bên môi của hắn hiện lên ý cười chua sót, thì ra hoàng tuyền cũng có trăng sáng.
“Trăng sáng a trăng sáng, ngươi tồn tại là để chỉ dẫn linh hồn người chết sao?”
Lúc này, hắn nghe được một trận cười khẽ êm tai, hắn nhúc nhíc thân thể suy yếu, ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng dáng kiều nhỏ mặc hắc bào đưa lưng về phía hắn. Dưới ánh trăng, mái tóc màu đen của nàng tung bay trong gió, có một loại hương vị như mộng ảo, hay là nàng chính là người dẫn đường nơi hoàng tuyền trong truyền thuyết?
Thanh âm ngọt ngào truyền đến: “Không cần hoài nghi, ngươi còn sống, bởi vì ta cứu ngươi.”
Lời này là có ý gì? Cái thanh âm ngọt ngào kia nói, hắn còn sống, bệnh công tử cảm giác có chút khó tin. Sau đó hắn khai mở vạt áo trước ngực, chỉ nhìn thấy da thịt trắng nõn mà cái ấn ký màu lục khiến người ta sợ hãi kia đã biến mất không thấy. Hắn đem bàn tay thon dài tái nhợt của mình đặt tại trước ngực, có thể cảm nhận được trái tim chính mình đang nhảy lên. Này rốt cục là chuyện gì xảy ra, hắn rõ ràng là đã từ chối lực lượng tà ác kia, vì sao hắn có thể còn sống, quả thực là giống như lời nàng nói, Thiêu Tâm chú đã được giải trừ?
“Là ngươi đã cứu ta? Ngươi là ai?” Trong thanh âm của bệnh công tử có kinh hỉ cũng có nghi hoặc, một cỗ vui mừng vì vẫn còn sống nảy lên trong lòng hắn, suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn.
“Hì hì… Ta là ai? Ta là thần bảo hộ của mảnh rừng rậm này a!”
Thần bảo hộ? Chẳng lẽ quý nhân trong quẻ đã nói chính là thần thủ hộ của mảnh rừng rậm này? Tuy trong lòng hắn vẫn mang theo nghi hoặc nhưng hôm nay, hắn xác thực vẫn còn sống trên đời này, cho nên hắn không nên hoài nghi, đó là bất kính đối với thần linh.
Đang lúc bệnh công tử muốn tỏ vẻ cảm kích, thần bảo hộ còn nói thêm: “Nếu muốn cảm tạ ta vậy thì không cần, ta chỉ là không muốn để ngươi chết trên địa bàn của ta, không, là nơi thần thánh này, bởi vì thi thể mang theo hơi thở hắc ám sẽ phá hủy sự thánh khiết của nơi này.”
Nga! Thần hắc ám vạn năng, thỉnh tha thứ tội đại bất kính của ta đi! Sở Lạc Lạc trong lòng nghĩ như vậy.
Bệnh công tử mang theo sùng bái cùng kính sợ nói: “Thần bảo hộ tôn quý, thần linh thánh khiết a, là ngài đã cứu lại tính mạng của ta, để cho ta có được cuộc sống, ta nguyện ý kính dâng cho người mọi thứ của ta.”
“Đây là lời nói thật tâm, chân thành của ngươi?” Thần bảo hộ hỏi
“Tại hạ nói ra từ tâm can, tuyệt không giả dối” Bệnh công tử trịnh trọng đáp.
Thần bảo hộ nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười của nàng thanh thúy động lòng người, lại tựa như mang theo vài phần giảo hoạt.
Sau một lúc lâu, nàng dừng một chút rồi nói: “Nếu đã như vậy, để chứng tỏ thành ý của ngươi, ngươi liền làm người hầu của ta đi…”