Lúc này, bên cạnh các nàng bỗng xuất hiện một nam tử, người đó có mái tóc dài, đen như mực, một đôi con ngươi màu vàng, trên trán còn được khảm một viên đá quý.
"Nhiều năm không gặp, Mộng Cơ..." Hắn nhẹ nhàng nói.
Mộng Cơ nhìn nam nhân trước mặt, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
Vân Khuynh sửng sốt, trong lòng không biết là mùi vị gì, cũng chỉ mới qua năm mà nàng đã quên hắn.
Nhưng mà hai mươi năm nay, nam nhân bên cạnh nàng luôn luôn thay đổi, chưa bao giờ ngừng lại, cho dù có quên mình cũng không phải chuyện lạ.
Lúc này Vân Khuynh cũng không nói rõ được là mình có thương tâm, đau khổ hay không, nhưng mà mùi vị bị người mình vẫn nhớ thương quên đi thực sự không dễ chịu.
"Coi như chúng ta chưa bao giờ quen biết đi, nhưng mà Mộng Cơ, ta biết bí mật của ngươi." Vân Khuynh cúi người, nói với Mộng Cơ đang ngã trên mặt đất.
Bí mật của nàng? Mộng Cơ nghe vậy, đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó vô cùng kinh ngạc, muốn nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà động tác của Vân Khuynh còn nhanh hơn, khi Mộng Cơ nhìn thấy thứ mà hắn vừa lấy ra thì lập tức thét lên thảm thiết.
"A....."
Đám người Sở Lạc Lạc thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong tay Vân Khuynh không phải là vũ khí hoặc pháp bảo lợi hại gì mà chỉ là một cái gương mà thôi. Cư nhiên lại có thể khiến cho Mộng Cơ e ngại đến vậy!
Chỉ có người ở lâu bên cạnh Mộng Cơ mới biết Mộng Cơ không bao giờ soi gương, cũng không nhìn ảnh ngược của mình ở trong nước.
Ngay cả chính Mộng Cơ cũng không rõ nguyên nhân, cho đến khi nàng thấy được hình ảnh phản chiếu ở trong gương nàng mới biết được vì sao nội tâm nàng lại e ngại.
Bởi vì hình ảnh trong gương căn bản không phải mỹ nhân tuyệt thế gì mà chỉ là một đám vật dơ bẩn cực kì ghê tởm.
"Mộng Cơ..." Tiếng thở dài truyền đến, lúc này từ trên người Sở Lạc Lạc bỗng tách ra một bóng dáng tuyệt mỹ.
Vân Khuynh nhìn gương mặt giống Mộng Cơ như đúc nhưng lại là nữ nhân tuyệt trần thực sự cũng không khỏi ngây người.
"Tuyết Cơ, ngươi không chết?"
Ngọc Lưu Ly lắc đầu, nói: "Trên đời này đã không còn Tuyết Cơ nữa. Mộng Cơ và Tuyết Cơ vốn là một thể. Tuyết Cơ đã chết, Mộng Cơ, sao ngươi còn đau khổ giãy dụa bên trong hồng trần..."
"Ta và Tuyết Cơ vốn là một thể..." Mộng Cơ lẩm bẩm nói.
Khi nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bên trong gương thì nàng liền biết được chân tướng. Khó trách nàng chỉ có trí nhớ từ khi tuổi. Khi nàng mở mắt lần đầu tiên, thứ đầu tiên nàng thấy chính là Tuyết Cơ tuyệt mỹ. Tuyết Cơ nói các nàng là chị em song sinh, các nàng có dung mạo giống nhau nhưng đôi mắt của Tuyết Cơ lại không thể nhìn thấy vạn vật trên thế gian.
Tuyết Cơ nói, đừng lo, ta có thể dùng trái tim để cảm nhận thế giới này.
Mộng Cơ nói, tỷ tỷ, sau này muội muốn là ánh mắt của người!
"Thế gian đủ loại, người ta vì mộng mà sinh, vì mộng mà tử..."
Mộng Cơ, không, chỉ có vật dơ bẩn từ trên người Tuyết Cơ đẩy ra, sau đó trở thành căn nguyên dục vọng trong nội tâm con người. Khi giấc mộng tốt đẹp đến tận cùng thì sẽ trở thành ác mộng. Rốt cuộc Mộng Cơ cũng nhớ rõ mục đích mình đến thế giới này.
Nàng nói: "Tỷ tỷ, để cho muội trở thành ánh mắt của người..."
Nói xong, thân hình của Mộng Cơ biến thành một luồng sáng trắng bay vào bên trong đôi mắt của Ngọc Lưu Ly, khi Ngọc Lưu Ly mở mắt ra một lần nữa thì thần thái của đôi mắt nàng đã không còn như lúc trước nữa.
Mọi người còn đang si mê bóng dáng kia thì Ngọc Lưu Ly đã hóa thành hình thú rồi rúc vào bên cạnh Sở Lạc Lạc.
Sở Lạc Lạc biết Cửu Tiêu thần trượng đã hợp lại làm một nên đã trở thành thực thể, cho nên không cần phải hợp thể với Ngọc Lưu Ly mới có thể sử dụng nữa.
Còn đôi cánh bảy sắc cầu vồng trên lưng nàng là thứ vốn có của nàng.
"Nàng là một con kỳ lân." Vân Khuynh nhìn thấy Ngọc Lưu Ly đã hóa thành hình thú, nói: "Ta có thể chạm vào nó không?"
Hắn vừa dứt lời, Ngọc Lưu Ly đã cử động đôi chân tuyết trắng, chậm rãi đi về phía hắn.Đôi tay của Vân Khuynh chạm vào đầu nó, nhẹ nhàng giống như chạm vào nữ tử mà hắn âu yếm.
"Lạc Lạc... Không ngờ chúng ta lại có ngày gặp lại." Lệ Vô Ngân mỉm cười nói.
Sở Lạc Lạc nhìn người bạn tốt ngày xưa, chuyện cũ như tái hiện trước mắt: "Lần này ngươi trở về, sẽ không giao tiếp với bên ngoài nữa phải không?"
"Ừ..." Lệ Vô Ngân nói: "Trên đời này đã không còn Mộng Cơ, bộ tộc Thiên Vũ cũng không có uy hiếp nữa."
"Nhưng mà, trước đó ngươi để lộ thân phận của mình trước mặt mọi người, hơn nữa có chuyện của Mộng Cơ, chỉ sợ sau này trong mắt người của Thánh Vân đại lục thì tộc Thiên Vũ lại càng thêm tà ác."
"Ha ha ha..." Lệ Vô Ngân cười to, đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc thấy hắn cười sang sảng như vậy.
Lệ Vô Ngân nói: "Có lòng sợ hãi, sau này bọn họ càng không dám xâm phạm vùng đất của chúng ta nữa. Về phần bản chất của bộ tộc Thiên Vũ, chỉ cần những bằng hữu thực sự có thể hiểu được là đủ rồi."
Những bằng hữu thực sự sao....
Lúc này trên quảng trường đã trống không, dường như không còn có ai nữa, mọi người đã sớm chạy đi khi Mộng Cơ sử dụng pháp thuật hút sinh mệnh rồi. Cho dù Mộng Cơ đã bị tiêu diệt thì bọn họ cũng chỉ dám đứng từ rất xa nhìn mấy bóng dáng đang đứng lặng giữa quảng trường.
Ngày hôm nay khiến cho bọn họ có cảm giác rung động trước nay chưa từng có, khắc cốt ghi tâm!
"Hứa Nham..."
Lúc này bọn họ mới chú ý tới ông lão tóc bạc đã từng là một đội trưởng của dong binh đoàn Bạo Phong, lúc này thắt lưng hắn vẫn thẳng tắp, đứng ở đó. Hắn nhìn về phương hướng mà Mộng Cơ biến mất, trong mắt vẫn còn lóe ra ánh lệ.
Cho đến khi bọn họ đi tới trước mặt Hứa Nham mới phát hiện hắn đã ngừng thở từ lúc nào.
"Hắn có thể sống đến giờ đã là một kỳ tích rồi." Lệ Vô Ngân nói.
Khi bọn hắn trở lại vách núi thì Hứa Nham cũng đã hấp hối, bọn họ đưa hắn về trong tộc, để các trưởng lão trị liệu cho hắn, mấy ngày liền người của tộc Thiên Vũ đều thán phục vì sinh mệnh ngoan cố của Hứa Nham.
"Chúng ta cũng không ngờ hắn lại có thể chống đỡ được tới giờ. Có thể nó sinh mệnh của hắn là được mượn từ tay tử thần về."
"Lúc này, tâm nguyện của hắn đã xong..."
Đời người ngắn ngủi, trong mắt thần ma, sinh mệnh của loài người cũng chỉ là một thời gian chớp mắt là qua. Nhưng mà chính là sinh mệnh ngắn ngủi như vậy lại đủ để cho họ sợ hãi cảm thán. Cảm thán loài người có thể ở bên trong đau khổ và khúc chiết, không ngừng chiến đấu hăng hái, dùng nước mắt, huyết lệ của bọn họ để đấu tranh với thần ma!
Bọn họ tin tưởng, chỉ cần linh hồn bất diệt, tinh thần không mất thì vĩnh viễn sẽ không gục ngã.
"Xem diễn xong rồi sao?" Sở Lạc Lạc xoay người, đón một luồng gió lạnh, nói về phía không khí: "Xem xong rồi cũng nên xuất hiện đi."
Sau đó nàng lại xoay người, nói với một khoảng không khác: "Nói thế nào thì Mộng Cơ cũng là thủ hạ của ngươi, thấy nàng chết đi, ngươi cũng thờ ơ sao?"
Người ở đây còn chưa kịp thấy không hiểu vì lời nói của nàng thì bỗng nhiên, từ một khoảng không xuất hiện một bóng dáng. Hắn có một mái tóc màu tím thẫm, trên gương mặt anh tuấn được khảm một đôi mắt màu tím u ám. Hắn mặc một bộ đồ đen đơn giản, trong tay cầm một thanh pháp trượng màu đen. Không hiểu vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy hắn là người thuộc về hắc ám, hoặc là hắn chính là hiện thân, là căn nguyên của hắc ám.
Thanh âm của hắn tà mị mà êm tai, mang theo cảm giác như từ đỉnh núi, biển xa truyền tới: "Đối với hắn mà nói, Mộng Cơ và Thánh giáo hội cũng chỉ là quân cờ mà thôi."
Sở Lạc Lạc nghe vậy, không nhịn được nói: "Đối với ngươi mà nói, người của Ma giới cũng chỉ là quân cờ, các ngươi chỉ là cá mè một lứa."