Linh Sát

chương 116

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên đời này, làm người ta tuyệt vọng nhất không phải là địa ngục mà là vất vả thoát ra khỏi địa ngục, nghĩ rằng mình cuối cùng cũng tới được thiên đường thì lại phát hiện thực ra mình lại rơi vào một địa ngục khác.

Trong nháy mắt khi mũi thương dài đâm thủng ngực người kia, mọi người còn có thể nhìn thấy vẻ mặt mừng như điên ngưng đọng trên mặt hắn, hắn thậm chí còn không kịp la lên thì đã gục trên mặt đất.

Vốn dĩ những người còn sống đang vui mừng vì ra khỏi nơi tăm tối kia nên buông lỏng cảnh giác, lúc này, sự buông lỏng kia biến thành bùa đòi mạng bọn họ.

Ngay sau khi ngọn thương lớn sắc bén xuất hiện thì trên bầu trời xuất hiện càng nhiều điểm đen, từng ngọn thương dài liên tiếp phi như bay về phía đám người.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, những người tránh né không kịp bị những ngọn thương dài đó đâm bị thương, những người còn lại vội vàng tránh thoát. Bỗng thấy những con chim lớn đã sắp phi tới bên đầu bọn họ, móng vuốt sắc bén đánh về phía đầu bọn họ. Móng vuốt kia bén nhọn như sắt thép, những người bị đánh trúng, trên đầu đều hiện ra năm lỗ máu.

"Trời ạ! Cư nhiên là xích điêu..."

(Xích điêu: Chim điêu lửa)

Trong đám người có người hô to.

Loài phi cầm đã biến mất trên Thánh Vân đại lục lại có thể xuất hiện ở nơi này hơn nữa số lượng đông nghịt, che kín bầu trời, ít nhất cũng có tới mấy trăm con.

Mà người ngồi trên xích điêu, để trần nửa người trên, bên dưới là quần dài bằng da, trên tay bọn họ vẽ những hoa văn mà mọi người chưa từng thấy qua, giống như là một loại hoa văn thần bí có từ thời viễn cổ.

"Là Bộ tộc Vu Yêu!"

"Dừng tay! Chúng ta không phải kẻ xâm lược..."

Triển Nguyên hô to một tiếng nhưng mà những người đang khống chế xích điêu không vì vậy mà ngừng tay.

Trong mắt bọn họ, những kẻ xâm phạm này chính là kẻ địch, là những kẻ đã giết chết tổ tiên bọn họ, xua đuổi bọn họ ra khỏi thiên địa rộng lớn kia. Mà nơi này là nhà của bọn họ, phàm là những người từ bên ngoài tới đều là kẻ xâm lược.

"Chúng ta phải giúp bên nào?"

Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng hỏi, ba người bọn họ từ đầu tới giờ chỉ tránh né nhưng mà tốc độ của xích điêu và sức mạnh kia cũng không thể coi thường.

"Đương nhiên là giúp bọn họ!" Sở Lạc Lạc đáp.

Những con xích điêu đông nghịt bay lượn giữa không trung, thay phiên nhau tấn công, lại có những mấy trăm con, tấn công không ngừng nghỉ.

Trên không trung, có một con xích điêu trên cổ có một vòng lông màu vàng, nó vẫn đứng yên trên không trung, không xuống tấn công. Trên lưng của nó là một nam nhân da ngăm đen, hắn huy động ngọn thương dài trong tay, chỉ huy những người khác chiến đấu.

Dưới ưu thế tuyệt đối, bộ tộc vu yêu đang chiếm thế thượng phong nhưng mà Đế Vương Cốc cũng không thiếu cao thủ. Ma đạo sĩ Lục Đan vừa sử dụng ma pháp hệ phong, mắt thấy người trên xích điêu sẽ bị đánh trúng thì lại có một luồng năng lượng khác truyền đến, va chạm với chiêu thức của ông. Thế mà lại có thể tiêu diệt chiêu thức của ông, mà người ở trên xích điêu vội vàng nhảy xuống mới có thể may mắn tránh thoát.

Khi ông phát hiện ra người ngăn cản chiêu thức của mình đúng là thiếu niên thần bí đã đi cùng thuyền thì không khỏi giận dữ: "Ngươi điên rồi sao?"

Sở Lạc Lạc vừa định mở miệng thì đã có một con xích điêu lớn từ giữa không trung phi xuống như bay, đánh thẳng về phía nàng. Con xích điêu kia đúng là con có lông vàng quanh cổ mà người đứng trên xích điêu đã giơ trường thương đánh về phía nàng.

Sở Lạc Lạc thi trển thân pháp Lược Không để tránh né nhưng mà tốc độ của xích điêu này vô cùng kinh người, ngay cả gió tạo ra khi nó vỗ cánh quét qua người ta cũng khiến cho người ta có cảm giác đau đớn. Thân pháp vừa dừng, ngọn thương đã lại một lần nữa đánh về phía nàng. Trong đầu nàng trống rỗng chỉ theo phản xạ sử dụng thân pháp Túng Vân làm cho thân thể của nàng trong nháy mắt di chuyển lùi về sau mấy thước.

Hai lần tấn công của người kia đều thất bại, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về kía người vừa tránh thoát công kích của mình.

Mà trong chớp mắt khi hắn ngẩng đầu lên thì thiếu niên mặt vàng như nến bỗng nhiên kinh hỉ hô: "A Sơn..."

A Sơn nghe vậy, ngọn thương vừa mới đâm ra nhanh chóng dừng lại trước mặt Sở Lạc Lạc, hắn nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?"

Ngữ điệu của hắn rất cứng ngắc, dường như cũng không thường sử dụng loại ngôn ngữ này.

Sở Lạc Lạc thấy hắn ngừng tấn công vội vàng xóa nước thuốc trên mặt đi, đáp: "Ta là bạn của Lệ Vô Ngân, Sở Lạc Lạc!"

Thấy bộ dạng thật của thiếu nên, A Sơn nhớ đến cô gái đã gặp đêm đó, không khỏi kinh ngạc nói: "Là ngươi? Bọn họ là người của ngươi?"

Sở Lạc Lạc nói: "Không, ta và bọn họ chỉ cùng đường thôi, không nghĩ tới sẽ xông vào lãnh địa của các ngươi, xin hỏi Lệ Vô Ngân có ở đây hay không?"

Nàng vừa đứt lời thì một loại lạnh lẽo thấu xương từ không khí thổi tới.

"A..."

Những người vốn đang chiến đấu với người của bộ tộc vu yêu tránh né không kịp, không biết đã bị vật gì xuyên qua da thịt.

Tay, chân hoặc là thân thể đều xuất hiện một lỗ máu.

Thì ra thứ đánh về phía bọn họ chính là một viên băng châu trong suốt.

Người ở đây chỉ có Sở Lạc Lạc biết chiêu kia là chính là một chiêu do Lệ Vô Ngân sáng tạo ra, Băng Châu Lệ.

"Lệ Vô Ngân!" Sở Lạc Lạc hét to gọi thiếu nên kia.

Chỉ thấy một thiếu niên lạnh lùng, lúc này cũng để trần nửa người lộ ra vòm ngực rắn chắc, hai tay của hắn cũng vẽ những hoa văn nhưng dường như có chút khác biệt với những người khác, hơn nữa màu sắc của hoa văn cũng là một màu xanh đen gần giống màu lam đậm.

Lần đầu tiên thấy hắn mặc đồ của bộ tộc mình Sở Lạc Lạc lại cảm thấy vô cùng thích hợp với hắn.

"Lạc Lạc..." Lệ Vô Ngân cũng kinh hỉ hô, thấy những người trong tộc của mình đang chiếm thế thượng phong thì vội vàng hô to: "Tất cả đừng tay cho ra!"

Người của dong binh đoàn Bạo Phong vốn chỉ còn hơn năm mươi người, nay đã thương vong quá nửa. Thật vất vả mới có thể từ nơi tăm tối kia ra ngoài, nếu như vừa rồi cầu xin tha thứ có thể khiến bộ tộc vu yêu dừng tay thì bọn họ đã sớm đầu hàng rồi.

Nhiệm vụ của bọn họ chính là phụ trách đưa Tiêu Tuyệt đến nơi này, cũng không có bao gồm chiến đấu với bộ tộc vu yêu.

Thanh âm mát lạnh như băng truyền đến, chỉ thấy một thiếu niên tóc màu xanh lam lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt lạnh lùng, giữa mi tâm có một vết chu sa thẳng dài. Chiêu thức vừa rồi là do người này phát ra?

Một câu nói nhẹ nhàng của thiếu niên làm cho tất cả mọi người của bộ tộc vu yêu đều dừng tay nhưng xích điêu vẫn bay lượn trên không trung, phòng bị.

Người của Đế Vương Cốc vốn muốn tìm Tiêu Tuyệt, nghe theo mệnh lệnh của ông ta nhưng mà lúc này bọn họ mới phát hiện cốc chủ của bọn họ chẳng biết đã đi đâu mất.

"Lạc Lạc, sao ngươi có thể đến đây?" Lệ Vô Ngân nói, trong đôi mắt màu băng lam ẩn chứa vui sướng vì gặp lại "Còn có những người đó là?"

"Vô Ngân, quả nhiên là ngươi ở đây!" Sở Lạc Lạc nói "Ta cũng chỉ vô tình đi tới nơi này, những người này là người của Đế Vương Cốc và dong binh đoàn Bạo Phong, ta nghe nói bọn họ muốn tìm một nữ nhân tên là Mộng Cơ cho nên mới trà trộn vào đội ngũ của bọn họ, không ngờ lại có thể gặp lại ngươi."

"Mộng Cơ!" Sau khi A Sơn nghe thấy cái tên này, thanh âm ẩn chứa hận ý nói: "Thiếu tộc trưởng, nữ nhân kia..."

Sở Lạc Lạc nghe thấy vậy thì sửng sốt, tuy rằng theo tình hình vừa rồi nàng đã đoán Lệ Vô Ngân có địa vị không thấo nhưng không ngờ hắn cư nhiên là tộc trưởng đời kế tiếp của bộ tộc vu yêu.

"Lạc Lạc, bọn họ làm sao biết Mộng Cơ có liên quan đến tộc của ta?" Lệ Vô Ngân hỏi.

"Theo ta được biết, bọn họ dường như cũng không biết nơi này là lãnh đia của các ngươi. Nhưng mà có một mỹ nhân tuyệt sắc tự xưng là Tuyết Cơ, nàng ta nói nàng ta là tỷ tỷ của Mộng Cơ, là nàng ta dẫn đường."

Tuyết Cơ?!

Sắc mặt Lệ Vô Ngân đột nhiên thay đổi, nói: "Nguy rồi!"

Nói xong cũng không giải thích gì với Sở Lạc Lạc mà nhanh chóng chạy như bay về một phương hướng.

"A?"

Chưa bao giờ thấy Lệ Vô Ngân có vẻ mặt kinh hãi như vậy, hơn nữa nàng còn chưa nói xong hắn đã vội vàng rời đi. Nàng bỗng có dự cảm không tốt thế là cũng phi thân đuổi theo.

Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng không muốn xem vào cuộc nói chuyện của bọn họ cho nên vẫn đứng ở bên cạnh nhưng không ngờ Lệ Vô Ngân lại không chào mà đi, Sở Lạc Lạc lại đuổi theo. Bọn họ nhìn nhau, dường như là cùng lúc phi thân rời đi

--

Khi mọi người đang chiến đấu với người của bộ tộc vu yêu thì khoang thuyền đột nhiên mở ra.

Từ bên trong, một nam một nữ bước ra, trong lúc không ai để ý, họ vòng qua đám người phi như bay về một chỗ sâu trong đất liền. Thân pháp của bọn họ cực kì nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng hai người nữa.

Bộ tộc vu yêu, trong một căn nhà thấp bé hình dạng như một cái tháp.

Tường ngoài màu trắng phản xạ nhiều điểm sáng vàng không biết được tạo nên từ cái gì. Căn nhà này không có cánh cửa cho nên hai người đi vào rất dễ dàng.

Bên trong là một đại sảnh rộng lớn nhưng trống trải, cái gì cũng không có, bên trên có vẽ một hoa văn hình tròn, có chút giống ma pháp trận. Hoa văn rất kì lạ, chưa ai từng thấy qua.

Mà chính giữa đồ án có một bóng dáng màu trắng, nàng mở to hai mắt nhưng lại giống như không nhìn thấy gì.

Tiêu Tuyệt vừa bước vào nơi đó, khi nhìn đến người kia liền kêu lên: "Mộng Cơ..."

Ông kích động không biết phải làm sao: "Mộng Cơ, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng, nàng yên tâm đi, ta sẽ cứu nàng ra ngoài."

Nữ nhân ngồi trên mặt đất hơi hơi mở miệng, thanh âm của nàng nghe qua có vẻ giống y hệt nữ nhân che mặt kia nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nổi trội hơn hẳn, nàng nói: "Mộng Cơ, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi còn có thể trở về nơi này."

Lời của nàng khiến cho Tiêu Tuyệt vô cùng kinh ngạc, cả người đều dại ra.

"Ha ha ha..."

Nữ tử che mặt cười to, cả thân thể của nàng đều run lên, nàng nói: "Tuyết Cơ, tỷ tỷ thân ái của ta, sao vậy? Thuật tiên tri mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo không đoán được ta sẽ trở lại sao?"

Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Nghe thấy lời nói của nữ tử bên cạnh, Tiêu Tuyệt cảm thấy thật mông lung.

Mộng Cơ nở nụ cười với ông, dung mạo tuyệt mỹ kia lúc này hoàn toàn lộ ra, nụ cười này đúng là nụ cười quen thuộc trong đáy lòng ông.

Nếu như nàng mới là Mộng Cơ vậy tại sao lại gạt ông? Nàng cũng biết không nhớ nàng, đau khổ như thế nào...

"Tiêu đại ca, thực sự cảm ơn huynh." Mộng Cơ cười duyên nói "Nếu không nhờ huynh, muội thực không biết lúc nào mới có thể thấy được tỷ tỷ."

Tuy rằng Tiêu Tuyệt không rõ vì sao Mộng Cơ lại lừa gạt ông nhưng mà vì nàng, ông chấp nhận làm bất kì chuyện gì, chỉ cần nàng vẫn đứng ở bên cạnh ông.

Ông bước lên phía trước, ôm chặt lấy Mộng Cơ, nói: "Không cần giải thích, chỉ cần nàng ở bên ta là tốt rồi."

Mộng Cơ đưa tay đáp lại cái ôm của nam nhân này, hai tay vòng ta phía sau ông.

Bỗng nhiên, một thanh chùy thủ sắc bén lóe ra hàn quang xuất hiên trong lòng bàn tay nàng.

Tiêu Tuyệt vẫn còn đang kề bên tai của nàng, nói ra nỗi nhớ nhung của mình, còn thanh chùy thủ kia, đã chính xác cắm thẳng vào trái tim ông.

Truyện Chữ Hay