“Bắt lấy chúng!”
Nhà kho vốn rộng rãi sau tiếng quát bỗng trở nên vô cùng chật chội đến ngột ngạt. Bọn gian tế hốt hoảng nhìn lớp lớp quân lính đang vây kín chúng như nêm cối, hoảng sợ như chuột nhìn thấy mèo. Đến lúc này vẫn có nhiều tên ngơ ngác chẳng hiểu điều gì đang diễn ra. Kẻ cầm đầu thì vội len lỏi vào trung tâm đoàn người, âm thầm cầu nguyện cho không ai thấy được mình.
“Lén lén lút lút làm gì nữa? Lý Chiêu!” thấy hắn né tránh, một người đẩy quân sĩ tách ra hai bên bước lên nói. Người này ở vào khoảng ba mươi lăm, bốn mươi tuổi, thân thể cao ráo, gương mặt vuông vức chính trực. Giọng ông oanh oanh đầy nghiêm khắc:
“Vốn tao còn định xem chúng mày được cái gì hay ho mà chạy đi nhận giặc làm cha. Hóa ra cũng chỉ vì mấy cái hư danh. Giáo Úy? Chấn Bắc tướng quân hôm nay cũng phải giết hai ba tên. Thái Thú? Cũng chỉ là thứ để Vua Bà dí chạy cắt tóc cạo râu mà thôi.”
“Lão Cai?” mấy tên nội gián đang co rút thấy thân ảnh của ông thì giật thót. Ông Cai ghét ác như cừu, được Vua Bà giao việc cai quản trại chính, là người có quyền hành nhất định trong quân Lĩnh Nam. Không ít lần mấy tên dưới đây đã bị ông túm lấy giáo huấn vì vi phạm quân kĩ hoặc đánh nhau khiến chúng vừa ghét lại vừa sợ. Ngay cả tên cầm đầu Lý Chiêu cũng bất ngờ, hắn bật thét lên hỏi:
“Không có lý nào, làm sao lão ở đây được. Thằng Triệu Dã đã đốt phá loạn xạ ở khu nhà ở kia mà?”
“A di đà phật, thí chủ ấy ở đây rồi.” Đột ngột một tiếng tụng niệm vang lên, chỉ thấy ở phía cửa kho có một nhóm ni cô lách người tiến tới. Đi đầu là một bà lão đầu vấn khăn trắng, áo cà sa mặc chéo, dáng dấp trang trọng, một tay bà cầm chuỗi tràng hạt, tay kia thủ ấn vô úy, gương mặt khoan thai nhẹ nhàng lại cất giấu uy nghiêm khôn cùng. Bà đi đến sau lưng nhóm người, ánh mắt thương tiếc nói:
“Thiện tai, các thí chủ sao không lo báo quốc giết giặc, lại bị dụ dỗ suy đồi. Bao nhiêu điều xấu chúng làm cho dân mình còn chưa đủ nhìn rõ và xem thấu hay sao?”
“Khâu Ni!” Lý Chiêu trầm giọng. “Triệu Dã đâu?”
Khâu Ni công chúa Quách A nhẹ nhàng niệm một câu phật hiệu. Lập tức một cô nữ tướng sau lưng bước ra quăng một cái đầu đầy máu lăn lốc đến dưới chân khiến chúng thét lên kinh nghi. Lý Chiêu hoảng sợ nhìn kĩ thì thấy đó chính là đầu của tên đồng bạn, Triệu Dã.
“Khẩu phật tâm xà, Quách A bà thật độc ác.” Hắn rít lên.
“Không giết hắn để hắn làm loạn, thả thám báo cùng tù binh giặc ra để chúng hãm hại người nhà chúng ta sao? Điêu ngôn.” Cô nữ tướng vừa nãy thấy hắn buôn lời xúc phạm thầy mình thì giận dữ quát to. Khâu Ni công chúa nghe nàng quát mày trắng khẽ nhíu la: “Đào Nương không được nóng giận.”
“Vâng, thưa thầy.” Đào Nương công chúa, Nàng Nước nghe thầy la thì chắp tay hiệp chưởng thưa vâng. Đoạn cô gái mới mười sáu này đứng thẳng người, học theo thầy mình vân vê tràng hạt nơi cổ mà bảo:
“Thiện tai, Triệu Dã âm mưu thả tù binh, phát vũ khí muốn gây loạn đốt phá hậu phương. Ta theo lệnh Vua đem giết, thầy ta chẳng hề liên quan.”
Lý Chiêu mặc kệ bọn họ đàm luận biện giải. Đến bây giờ hắn làm sao còn không hiểu hành tung của mình bị lộ cơ chứ. Hắn cắn nát môi hỏi: “Làm sao các ngươi biết?”
“Trứng mà đòi khôn hơn vịt. Hành động của bọn mày đã bị Nga Sơn công chúa cùng Nàng Chủ nhận tỏ tường từ lâu. Đêm nay chả qua chỉ chờ bọn bây sa lưới mà thôi.” Ông Cai cười to đáp. Đoạn, ông vẫy tay, bên cạnh chợt có một tên thanh niên đi ra, người này không ai khác chính là tên đội trưởng thủ kho vừa nãy. Hóa ra hắn tên là Lý Son, là một tên họ hàng xa của tên Chiêu, vốn được hắn bỏ sức chín trâu hai hổ sắp xếp vào đây để mong lập kì công. Nay cũng nhờ tên Son mà Chiêu bị bắt tại trận.
“Mày…” Lý Chiêu vừa thấy hắn liền hiểu, y chỉ vào mặt định mắng lại chẳng thể nói nên lời.
“Anh họ… Anh hàng giặc, cõng rắn cắn gà nhà, đã như thế anh còn bôi nhọ dòng dõi danh dự họ nhà Lý chúng ta. Đây là do chú lệnh em đi làm, anh đừng chống cự nữa, vô ích.” Lý Son thấy hắn ấp úng liền lắc đầu nói.
“Cha…”Tên Chiêu nghe nhắc đến cha mình càng sợ, xong ông Cai đã mất kiên nhẫn từ lâu liền vung tay hét lớn: “Thôi không lôi thôi nữa, bắt hết chúng xuống, thằng nào chống cự cứ giết hết.” Xung quanh binh lính nhất tề hô lớn, lao lên đè trói gô đám kia như trói heo trói vịt.
Hiển nhiên cảnh trên không phải là sự kiện duy nhất xảy ra trong doanh trại chính quân Nam đêm nay. Theo tiếng la hét, tiếng quát chạy, đêm nay doanh trại quân Nam là một đêm mất ngủ, cũng là một đêm đại loạn. Ông Cai, Khâu Ni, Nàng Nước cùng Thiều Hoa theo lệnh của Vua cấp tốc dẫn quân lính ngăn chặn hàng loạt các vụ gây loạn đốt phá của nội gián. Tiếng chém giết của mấy tên cố gắng kháng cự cùng ánh lửa cháy rực xuyên suốt màn đêm diễn ra ở khắp nơi. Từ cửa trại, khu trại giam, nhà kho cho đến lều thương binh, kho khí cụ hay cả bến tàu đều có.
Nơi xa trên cây cầu gỗ nối giữa tiền phương cùng cửa trại trên sông Đốc, Nàng Tía cùng thầy mình, Diệu Tiên phu nhân thở dài nhìn bầu trời rực ánh lửa.
“Thầy, chẳng nhẽ người Việt ta chống giặc là sai sao? Vì sao nhiều kẻ muốn quay lưng nối giáo cho giặc đến vậy?”
Diệu Tiên yên lặng nghe đứa học trò mà nàng yêu thương chả hề thua kém con gái rượu nói. Mày liễu khẽ nhíu nàng xoa nhẹ tóc cô giải thích:
“Chống giặc sao mà lại sai? Đó chẳng qua có những kẻ đặt nặng lợi ích bản thân hơn đại nghĩa, hơn dân tộc thôi con à. Mà cũng chỉ là số ít, con xem, vẫn còn nhiều người sẵn sàng hết mình vì nước đó đấy thôi.”
Nàng Tía nghe dạy, ánh mắt nhìn về hàng dài thương binh đang dùng ánh mắt căm.hờn nhìn lửa cháy, trong lòng nàng nhẹ nhàng gật gù. Sỡ dĩ đoàn xe phải dừng lại là vì mấy vị chiến binh tuy thương nặng thương nhẹ đầy người là thế nhưng nghe nói có nội gián đang làm loạn định dâng trại cho giặc thì lập tức liền la hét muốn lao vào tham chiến. Bọn họ thề chết thề sống muốn phanh thây bọn nội gián khiến Diệu Tiên không thể làm gì hơn là bắt họ dừng lại, không thể tiếp tục về doanh.
“Ài, đêm nay là một đêm dài nha.” Ông Âu Khanh vén mèn lụa từ trên một chiếc xe bò bước xuống, ông nhìn trại lớn loạn cào cào mà than.
“A Ông,” thấy lão thần y, hai thầy trò Diệu Tiên nào dám chậm trễ vội cúi lạy. Ông Âu Khanh cười cười, dùng đôi tay gầy còm mà chứa đựng sức mạnh khó hiểu nâng họ dậy nói ngay: “Đừng câu nệ như thế, để cha chồng phu nhân mà biết lão ăn hiếp nàng thì xuống dưới lão còn mặt mũi đâu nhìn y.”
Diệu Tiên biết ông lão trước mặt nàng từ trước đến nay vẫn thế nên cũng cười trừ, đoạn nàng hỏi thăm: “A Ông, tình hình nàng Quế thế nào?”
Nghe hỏi về người bệnh, sắc mặt ông Khanh nghiêm túc ra, ông hơi liếc về phía buồng xe mà nói: “May mắn là không ảnh hưởng đến nội thể. Ta đã châm cứu và khai thông những huyệt bị máu bầm ứ đọng cho cô ta rồi. Tuy nhiên vẫn cần điều dưỡng thật lâu.”
Hai cô gái nghe tình hình của nàng Quế như thế mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nàng Tía lén đánh giá ông Khanh trong khi thầy mình lại nhìn về nơi xa thầm nhủ: “Đêm nay không biết còn chuyện gì xảy ra nữa đây…”
“Đêm nay thật dài.” Trưng Vương rảo bước trong tiền doanh quân Lĩnh Nam, hai bên trái phải nàng là đầy đủ tướng lĩnh nòng cốt của quân Việt: Trưng Trinh, Thục Nương, Thánh Thiên, Đào Kỳ, Đào Đô Thống, Đào Chiêu Hiển, Phương Dung… Ngay cả Khải Minh đang giả nữ cũng đi bên cạnh. Tất nhiên là lấy thân phận thị vệ trưởng của Trưng Trinh.
“Chị, chúng ta làm vậy có chủ quan quá không?” Trưng Trinh lo lắng đưa mắt về phía trại chính xa hơn hai mươi dặm mà hỏi:
“Liệu các nàng có thể chống cự tiêu diệt hết nội gián, trả cho quân ta một mảnh trời trong sáng sao?”
“Chị cũng không biết, em gái à.” Trưng Vương nghe hỏi lắc đầu trả lời: “Mọi sự dù có tính toán chi li thế nào cũng phải có lúc không thể thuận theo ý mình. Việc chúng ta cần làm chỉ là cố gắng hết sức bổ khuyết cho những sai sót ấy mà thôi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời đêm đầy sao, đưa tay như muốn nắm lấy cả bầu trời mà nói bằng giọng kiên định: “Dù sao cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có. Sau đêm nay dù có gì đi nữa thì Lĩnh Nam cũng chân chính về cùng một mối, đoàn kết một lòng. Lúc ấy ta còn sợ hãi Mã Viện sao?”
Hào Khí của nàng cũng lây cả sang những người bên cạnh khiến họ bừng bừng khí thế. Phương Dung bước lên hỏi:
“Vương, như vậy ngày mai chúng ta có công trại giặc không?”
“Đương nhiên là có, vì sao lại không?” Trưng Vương đang giang tay ôm bầu trời vào lòng nghe vậy quay lại cười tươi như hoa nói: “Thế nhưng nếu chúng ta cần rút quân, mọi người có ý kiến gì chăng?”
Nghe Vua nói vậy, Phương Dung cùng Thục Nương nhìn nhau mỉm cười. Đoạn, Bát Nạn đại tướng quân bước lên chắp tay: “Chị Châu chớ lo, vấn đề này quân sư Khải Minh đã có tính toán rồi.”
“Ồ!” Mọi người nghe nói ngạc nhiên nhìn về phía Minh. Trưng Vương lại càng vui vẻ hỏi dồn:
“Minh, em mau mau nói ta nghe xem?”
“Khụ Khụ”
Ban Siêu vén tấm màn căn soái trại mà vào, trên tay cầm lấy chén cháo ý dĩ bốc khói nghi ngút. Thấy Mã Viện đang ngồi ho y vội bước tới, cẩn thận đặt chén cháo xuống xoa xoa lưng lão soái. Đợi y hết ho Ban Siêu mới nói:
“Nguyên soái nên cẩn trọng thân thể. Đêm đã khuya ngài còn sai nhà bếp nếu cháo ăn quả thật không ổn. Ngài nên nghỉ ngơi sớm thì hơn.”
Mã Viện cười cười đáp: “Đêm nay rất dài, lão phu cũng rất nôn nóng, quả thật không thể ngủ được. Được rồi, ngươi cứ để chén cháo ở đó rồi đi nghỉ đi thôi.”
Ban Siêu thấy đại soái cố chấp thì thở dài, vén màn bước ra cậu nhìn lên trời đêm. Trong lòng không khỏi tự hỏi liệu sau đêm nay chiến cục này sẽ ra sao.
“Bá Sâm, trại của phản tặc đã cháy. Nội gián của chúng ta có vẻ đã làm loạn thành công.”
Lỗ Lâm ừ nhẹ khi nghe tên đồng liêu báo lại. Ánh mắt y đương nhiên có thể nhìn rõ từng màn lửa sáng rực không xa. Ngay cả mặt sông phía trước cũng có một quãng bị ánh lửa chiếu sáng, tiếng la chém giết càng là không thể che giấu được.
“Khương Trọng, xem ra lần này chúng ta mới chính là chủ chốt tiêu diệt phản quân. Ha ha” Y sảng khoái cười to khiến tên bộ tướng Lục Hạng bên cạnh cũng vui theo. Ánh mắt cả hai nhíu lại thành một đường, Lục Hạng quay sang nhìn hơn mười chiếc chiến thuyền với hai ngàn binh sĩ bên trên nói:
“Nguyên soái quả nhiên dụng binh như thần, ban ngày thì trá bại thối lui khiến phản tặc đuổi theo bỏ lơ hậu phương. Ban đêm dùng gian làm loạn, chúng ta chỉ việc nhẹ nhàng tiếp quản bến tàu, doanh trại, phá sạch phản quân căn cơ. Ta xem khi xưa Hàn Hầu, Hạng Vương dùng binh cũng chỉ thế này thôi.”
“Đúng, lần này ta thật sự mong đợi xem vẻ mặt ả ngụy vương đặc sắc ra sao khi thấy doanh trại của mình đã đổi màu cờ, tứ cố vô thân.”
Đang lúc chúng đang bàn tán, nơi xa mặt sông xuất hiện vô số thân cây, mảnh gỗ, bồng bềnh trôi theo dòng nước. Những thân cây, miếng gỗ này va vào thân thuyền vang lên những tiếng cộp cộp chói tai, một số còn len lỏi vào khe hở giữa những mái chèo khiến thuyền bị khựng đột ngột. Binh sĩ vội vàng chạy lên dùng cây dài đẩy những mảnh gỗ đó ra thuyền mới tiếp tục tiến tới được.
Nơi chiếc thuyền cuối đoàn. Tên binh sĩ Lu đang đẩy mảng gỗ như bao người khác thì giựt mình cảm giác phía xa mặt sông có chút lạ. Màn đêm sâu thẳm tuy che chắn khiến y không thể nhìn rõ một, hai; song thân là dân chài quanh năm suốt tháng quen với sông nước y có thể rõ ràng cảm giác có những thứ gì đang tiến dần tới. Đưa mắt nhìn kĩ bờ lau bên cạnh y giật mình phát giác có những bóng người lặng lẽ tiến tới gần thuyền. Chưa kịp đợi y la lên cảnh giác, thanh gậy dài dưới chân y bỗng dưng sinh ra lực kéo mạnh mẽ, lôi y vào màn đêm thăm thẳm.
Chỉ lát sau, vô số thủy quân Hán kinh hồn tán đảm phát hiện không ít thuyền của mình đang bị nước rò vào từ những lỗ thủng to hơn nắm tay. Tên Lỗ Lâm nghe báo liền xanh mặt hét to:
“Cẩn thận phục binh, đốt đuốc.”
Hóa ra quân Hán vì đi đánh úp quân Nam nên đuốc đều đã tắt, mà vì thế nên bọn chúng chỉ có thể men theo dòng xuôi xuống, bên đây thuyền và bên kia thuyền chả thể thấy rõ lẫn nhau, đợi chúng đốt đuốc lên xem thì xám hồn phát hiện cơ man nửa số thuyền đã lặng im không một tiếng báo lại. Trên thuyền đen ngòm không ánh đuốc có thể thấy le lói những bộ thi thể đang ngửa người phơi ra đấy, mặc cho máu tươi chảy dài dưới sàn thuyền.
“Báo, hơn nửa số thuyền bỗng dưng không đáp lại quân lệnh.”
“Báo, phát hiện xác quân sĩ trên thuyền không đốt đuốc.”
“Báo, tất cả thuyền có thể lên đuốc đều bị đục thủng.”
“Báo tướng quân, thuyền của ta cũng bị đục thủng, nước đã vào đầy khoan dưới rồi.”
Tên Lục Hạng là bộ binh giáo úy không hề quen thủy chiến nghe vậy nghiến răng cắn lợi. Hắn không thể nghĩ tới chỉ trong chốc lát mà hơn ngàn quân sĩ dưới trướng đã không còn. Hắn vừa giận lại càng lo sợ áp sát người Lỗ Lâm hỏi:
“Ban Sâm huynh, bây giờ làm sao?”
Không đợi đồng liêu đáp lời, vô số tên nỏ từ những chiếc thuyền tối đen bỗng chốc ập tới bọn chúng. Cùng lúc, thật nhiều thợ lặn quân Nam miệng ngậm dao găm, tay níu thân thuyền từ dưới đám cây, mãnh gỗ thoăn thoắt như sóc leo lên.
“Dìm chết hết bọn chúng. Tấn công!” Thánh Chân công chúa đứng trên một chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng đạp gió từ phía trước lao đến.