Lĩnh Nam Ký

chương 52: phục binh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên cánh phải Hán quân xếp theo từng phương trận thật lớn, mỗi cái tầm năm trăm người đón lấy đạo quân do Đào Chiêu Hiển cùng Đào Đô Thống chỉ huy. Từng người vẻ mặt đặc sắc, ánh mắt dõi theo hai mươi thân ảnh đồ sộ, có người lo lắng, có kẻ sợ hãi, cũng có những tên mặt không biểu tình khó lộ rõ cảm xúc. Ấy là những tên thân kinh bách chiến đã từng không chỉ một hai lần giao đấu với phản quân đất Lĩnh Nam, đương nhiên đã từng gặp qua thứ quân voi này.

“Cuốn lấy chân voi, vòng quanh bọn chúng!” Lưu Long vừa nhìn thấy những thân thể to lớn kia liền nghĩ ngay đối sách. Lập tức từ phía sau, Lưu An thét to dẫn lấy mấy trăm khinh kỵ len lỏi giữa các phương trận lao lên. Sau lưng còn có hai ngàn bộ binh khinh trang sách kích cầm khiên lao theo.

Đào Chiêu Hiển cưỡi ngựa phía trước thấy giặc hành động thì lập tức lệnh cho em trai tức Đào Đô Thống chia ra hai nhánh quân bảo vệ trái phải. Hai quân vừa đến gần nhau liền diễn ra một tràng mưa tên tẩy rửa. Quân Hán sau hai đợt bắn tên đầu còn có thể gây ra tổn thất không nhỏ cho dòng lũ quân Nam đen kịt. Thế nhưng Việt binh vốn trang bị nhiều cung thủ hơn nhanh chóng giành lấy quyền chủ động. Vì thế mà chỉ qua mấy đợt đối tiễn quân Hán đã bị ép cho không ngóc đầu lên được phải trốn sau những tấm lăng khiên to lớn, mặc cho tiếng voi réo cùng tiếng chân dậm ông ông không ngừng kéo tới gần.

Quân lính trang bị nhẹ của hai quân là những người gặp nhau trước tiên trên chiến trường. Hai cánh quân như hai đàn kiến chen chúc lao vào nhau giữa cánh đồng còn ươm đầy nước mưa. “Giết!” Đào Đô Thống vận lực quét thanh đao vừa chém giết vừa hò hét. Không hiểu vì sao từ sáng tới giờ tâm trạng chàng cứ bồn chồn khó yên. Chàng nhìn về trung tâm chiến trường nơi có thứ gì đó khiến chàng nôn nóng lạ thường, vung đao đỡ lấy một nhát chém bén nhạy từ bên hông tới, Đào Nhị vung cùi chỏ thục tên đánh lén choáng váng trước khi quay đao chém ngược kết liễu hắn. Song hôm nay chàng không mấy tập trung nên mãi một lúc mới giết được tên kia lại không để ý mình đã tiến tới quá sâu. Bên cạnh có một tên võ tướng thấy chàng sơ hở liền đánh mắt ra hiệu, lập tức một tên binh sĩ liền nhảy chồm vào vật chàng ngã ra đất. Đợi Đào Đô Thống đang chật vật với kẻ đánh lén tên võ tướng chạy vội đến vung đao định chém ngang cả Đào Nhị lẫn tên Hán quân. Ngay lúc Đào Đô Thống trừng mắt nhìn tên kia cười gằn chém tới thì một mũi tên phập một phát đâm xuyên thái dương của hắn.

Hoẵng đang ngồi trên con Đen cúi người vốn định giương cung tiếp tục bắn chết tên Hán quân đang ôm lấy Đào Nhị Lang thì nghe một tiếng rên “Hự”đau đớn. Nhìn Đào Đô Thống vất vả đẩy cái xác đè lên mình ra thở hổn hển cậu quân tâm hỏi:

“Anh không sao chứ?”

Đào Nhị chưa hoàn hồn nhìn hai cái xác trước mặt, chàng thở thật mạnh vài cái mới lắc đầu: “Cảm ơn cậu, tôi không sao…”

Hoẵng cùng Âu Lan thấy vậy cũng gật gật chào rồi tiếp tục thúc voi tiến tới. Qua bộ binh nhẹ kiềm chế, đàn voi đã áp rất sát phương trận. Quân Hán nhao nhao dùng giáo mác đâm tới voi. Thế nhưng chúng da dày thịt béo lại được phủ một lớp giáp vải dày làm những vết đâm chẳng những không làm chúng đau đớn sợ hãi mà còn kích thích thêm dã tính của chúng. Con Đen lồng lên dùng vòi như một chiếc roi khổng lồ quét bay mấy mũi giáo, nhân tiện dùng đôi ngà dài thọc sâu vào ngực ba bốn tên phía trước. Khi nó lúc lắc đầu để văng mấy cái xác ra, mấy tên lính hấp tập lao lại me mắt voi đâm tới. Thế nhưng những tay thần tiễn thủ trên thân voi như Hoẵng làm gì để chúng được như ý. Mỗi con voi điều chở theo hai người cùng một nài voi. Bọn họ luân phiên dùng giáo dài cùng cung nỏ ra sức bắn hỗ trợ.

Chỉ chốc lát đàn voi đã dẫm nát mấy phương trận đầu. Quân Hán tuy mấy lần thành công vây quanh voi nhưng chưa kịp sát thương chúng thì quân Lĩnh Nam đã theo sau đàn voi ập tới ra sức chém giết.

Một bên khác, hai ngàn Lĩnh Nam quân do Trưng Trinh chỉ huy cũng đã ùn ùn kéo tới. Con voi trắng dẫn đầu được phủ một lớp giáp phức tạp gồm da cá sấu, dây leo cùng đồng, sắt gộp lại khá bắt mắt; nhất là sau lưng nó có một cây cờ tam sắc lớn đặc trưng cho Vua của Lĩnh Nam khiến Mã Viện cứ trầm ngâm mãi. Y vẫy tay ra hiệu cho Lý Bá lại gần, chỉ tay vào con voi và mấy cô gái trên đó hỏi: “Ngươi nhìn kĩ xem có phải chính là bọn chúng?”

Tên Hán tướng một tay còn quấn đầy băng trắng nghe vời liền nhíu mày nhìn một lúc mới đưa tay đáp:

“Hồi nguyên soái, tuy mạt tướng nhìn không ra tất cả bọn chúng. Nhưng cô gái cầm gươm thì đúng là ả thủ lĩnh cánh quân đó.”

“Ừ, ngươi lui về nghỉ đi.” Mã Viện làm động tác quen thuộc là chống hai tay lên thành soái xa, hơi đánh giá bọn Trưng Trinh y quay sang cười khẩy:

“Phàm Kim, chặn chúng lại!”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!” tên Hán tướng nghe gọi chắp tay thưa. Gần ba ngàn Hán quân cũng theo sau lưng y tiến lên. Bọn chúng gầm rú giương cung bắn tên như muốn nuốt sống cánh giặc cướp nhỏ nhoi trước mặt. Thế nhưng đối diện chúng là hai nữ tướng quân vừa rất thiện chiến lại có tính xấu khoái ganh đua với nhau. Cả hai đều tài cao gan lớn hơn người, nhận thấy Hán quân kỵ binh còn mãi tít xa đang hối hả chạy về, phía trước chỉ có bộ binh khinh trang liền hiểu ý nhìn nhau thách thức.

“Giá! Giá” Thục Nương là người khởi xướng trước tiên, nàng thúc ngựa như bay dẫn theo trăm tên đệ tử Kẻ Khí cắm thẳng vào cánh phải quân giặc.

“Ả thúi kia chớ có ăn gian!” Phương Dung cũng chẳng kém cạnh hét to dẫn theo trăm tên Đào thôn nghĩa quân lao vào cánh trái.

Mã Viện kinh dị nhìn hai trăm kỵ binh phản quân dễ dàng tạc xuyên đội hình quân mình như vào chỗ không người. Đây đã không phải kỵ binh xung phong như bọn tinh kỵ của hắn vừa làm nữa rồi, mà chính thức chính là tung hoành ngang dọc. Hắn nhìn hai cánh phản quân thuần thục giữ đội hình khăng khít, đánh xuyên rồi lại kiềm cương đổi hướng với biên độ nhỏ đến gần như không tưởng, sau đó với tốc độ không hề kém cạnh tiếp tục đục xuyên một lỗ khác. Hai cánh quân như hai gọng kìm, hai lưỡi kéo không ngừng xuyên qua xuyên lại giữa hàng ngũ Hán quân dày đặc, đơn giản chia cắt chúng làm thật nhiều mảnh nhỏ.

“Chúng làm sao làm được?” Lý Bá đứng bên cạnh lão cũng há mồm khó hiểu. Hắn vốn là người Khương nên hiểu rõ hơn ai hết kỵ thuật có bao nhiêu tinh diệu, khó đến thế nào. Nếu bộ lạc của hắn sở hữu chừng mấy chục kỵ binh có khả năng như hai nhánh quân kia thì chắc chắn bọn hắn đã tung hoành Đại Mạc từ lâu, nào cần phải sợ hãi phục tùng Đại Hán. Vừa nghĩ đến đây hắn kín đáo liếc nhìn đại soái, thấy ánh mắt âm trầm của lão hắn bỗng chốc rùng mình sợ hãi. Lý Bá không khỏi nghĩ đến số phận bi thảm của các bộ lạc người Hồ từng chống đối lão nguyên soái, càng nghĩ kĩ bao nhiêu thì lòng hắn lại lạnh bấy nhiêu.

“Không được, trừ khi lão chết, không ta tuyệt đối không được vọng động.” Lý Bá hít thật sâu để kiềm nén lại cảm xúc trong lòng, đoạn hắn giục ngựa đến gần nói:

“Đại soái, có cần mạt tướng lên hỗ trợ hay không?”

Mã Phục Ba vẫy vẫy tay bảo hắn lui xuống, đoạn y quay sang Vân Huyền bên cạnh nói:

“Vân huynh, xem ra lão phu còn đánh giá thấp bọn man di này.”

Tiếng của lão trầm thấp giữa chiến trường rơi vào tai mấy tên tướng lĩnh xung quanh làm bọn chúng có cảm giác đang rơi vào hầm băng. Chẳng đợi tên đạo trưởng trả lời lão quay sang lệnh:

“Lệnh cho Giả Tông, Lữ Húc, cắt ngang đám kỵ binh kia với bộ binh. Lão phu muốn biết làm thế nào mà man di phía Nam lại giỏi kỵ thuật như vậy.”

Theo cờ hiệu tung bay, Giả Tông cùng Lữ Húc đang dẫn theo quân kỵ chạy về liền chuyển hướng lao vào khe hở giữa kỵ và bộ quân Nam muốn cắt đứt họ ra. Bất ngờ một đoàn quân từ dưới bụng voi lao ra chặn họ lại. Bắt đầu từ Âu Mạn cưỡi trên lưng con Sói Vương chồm lên một tên kỵ binh khiến hắn ngã vật ra đất, đàn sói cũng theo đó ùa vào. Đối mặt với đám thú dữ bất ngờ xuất hiện quân Hán trở nên lúng túng cực kỳ, riêng bốn trăm tên tinh kỵ còn có thể tiếp tục tăng tốc lao tới, còn lại đều bị đám sói dọa khựng lại. Lợi dụng thời gian đó Lĩnh Nam quân dưới theo lệnh Sáng lao ra lập thành từng đội hình trăm người đan xen nhau như mắt cáo, chắn ngang đường đi.

Lữ Húc lạnh lùng nhìn hàng đầu của phản quân chỉ toàn là những tấm thuẫn đồng cỡ trung như mặt trống đồng dân Nam, tuy đẹp mắt lại chả thể che chắn đủ đầy. Hắn không nói nhiều nữa mà đưa thương chỉ thẳng, lập tức kỵ binh cũng sục sôi lao lên. Bọn chúng vừa bị mai phục đánh đau, thế nhưng thân phận tinh kỵ chúng không hề phục. Chúng muốn lần nữa chứng tỏ sức mạnh cùng vinh dự của mình. Cả đám thân nằm rạp trên lưng ngựa, tay liều mạng quất roi khiến đám chiến mã tăng vọt tốc độ chỉ trong vài nhịp thở. Cả đám sát khí ngưng thực như muốn đè nát hàng ngũ lôi thôi trước mặt.

Sau lớp mặt nạ gỗ, Sáng vẫn bảo trì vẻ lạnh lùng như cũ. Gương mặt chàng không cảm tình nhìn lá cờ ghi chữ “Mã” đang ngày càng nhanh, càng lúc càng gần. Đợi hai bên cách nhau chỉ còn chưa tới trăm bước chàng kề kèn lá trên miệng thổi mạnh. Lính cầm thương chỉ đợi có thế lập tức giơ những cây thụ chạc trường thương đã được ráp nối lại dài hơn bốn mét ta trước tạo thành một bức tường gai tua tủa. Một số người còn cố tình khụy hẳn một gối, đuôi thương cắm sâu vào đất làm điểm tựa, mũi thương chĩa thấp hơn hẳn, hiển nhiên chúng được sử dụng để tiêu diệt đám ngựa chiến.

Khoảng cách giữa hai bên đã quá gần mà tốc độ chiến mã quá nhanh chẳng thể kịp đổi hướng nữa. Lữ Húc hoảng sợ nhìn một đầu thương dài nhọn bỗng dưng xuất hiện trước mắt mình, càng lúc càng gần khiến y phải quyết đoán lộn người núp dưới bụng ngựa. Từ góc khuất y nhìn Hán kỵ như một bầy thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ. Giáo dài hơn bốn mét không những vượt quá tầm với của kỵ thương, mà những nhánh cây đâm xuyên qua lại càng làm diện tích sát thương mở rộng. Đám kỵ binh lần này không chỉ bị quăng cho bay ra khỏi ngựa nữa mà còn bị vô số lưỡi thương đâm nát, chắt ngang thân thể. Chỉ chốc lát mà trên rừng gai dày đặc đã chi chít những bộ thi thể kinh dị. Tiếng rên la cùng tiếng ngựa hí rợn người làm cho đám kỵ binh phía sau sợ hãi chả dám tiến lên.

Lữ Công Lượng dùng tay vịn lấy lỗ máu trên đùi, lần nữa trong ngày may mắn tìm được đường sống trong cái chết y cảm thấy lòng tin của mình triệt để sụp đổ. Dựa vào tên thân binh leo lên một con ngựa vô chủ Lữ Húc liếc mắt nhìn rừng rậm đột nhiên xuất hiện trước mắt. Đang lúc y không biết phải làm sao thì hàng rừng liền dâng lên, vô số cung nỏ từ phía sau bắn ra khiến kỵ binh đang đứng ngây ngốc lần nữa ngã xuống một mảng. May mà lúc này Giả Tông đã đuổi đi đám sói binh lao đến cứu viện mới cản được quân kỵ bị toàn diệt.

“Giết chúng!”

“Sát!”

Tiếng la giết vang trời từ ba mặt chiến trường làm đôi lông mày của Phục Ba tướng quân nhíu thật chặt. Y nhìn hàng trường thương theo từng nhịp ép lên, nhẹ nhàng xuyên thủng từng đội bộ binh mà suy nghĩ. Phản quân có tượng binh mạnh mẽ y đã sớm biết, cũng sớm có đối sách. Thế nhưng qua trận chiến này cả kỵ binh cùng thương trận của đối phương cũng làm y nghĩ tới đi từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác.

“Vân Huyên, huynh có từng nhìn thấy kỵ binh cùng phương trận như vậy?” Y quay sang Vân chân nhân mà hỏi. Lão đạo không cần suy nghĩ mà lắc đầu đáp:

“ Mã nguyên soái vào nam ra bắc, thân trải hơn trăm trận mà còn không biết, ta làm sao có được tầm nhìn như ngài?… Tuy nhiên….”

Mã Viện nghe y nói lắp lửng liền ồ lên hỏi: “Vân Huyên có gì cứ nói.”

Vân chân nhân chắp tay đáp: “Chỉ là vừa có kỵ binh tinh nhuệ lại vừa có thương trận kỳ lạ trong cùng một cánh quân… Đây thực sự là điều khó có thể tưởng tượng. Theo như ta biết thì trước đây vài tháng phản quân còn chưa có khả năng này… Như vậy tất nhiên trong cánh quân này có bí mật, hoặc có kẻ tài ba giúp đỡ.”

“Ừm!” Mã Phục Ba nghe vậy ánh mắt như dao chuyên chú khắp cả đoàn quân. Nhẹ nhàng lấy hai tay xoa vào nhau một lúc y lấy tay vờn quanh chòm râu dài. Đám thân binh của y vừa nhìn đã hiểu nguyên soái lại đang có việc toan tính.

“Hây!” Giả Tông nghiêng người né một lưỡi đao chém tới, thuận tay y quét thanh nguyệt nha kích về phía đối phương. Đối thủ của y là Đào Nhất vốn không thể chống nổi vội lăn người lui xuống trốn vào trong trận. Vừa thoát được hắn đã hộc hộc thở dốc mắng:

“Mẹ kiếp, tên nhóc đó là ai mà mạnh dữ bây, làm tao mệt chết.”

Giả Tông đương nhiên không bận tâm cảm xúc của hắn. Y đánh giết một hồi cảm thấy thế trận rơi vào giằng co liền lui dần ra sau chỉ huy. Lúc này ba ngàn quân của Phàn Kim đã bị hai vị nữ tướng chia năm xẻ bảy chỉ còn có thể từng người tự chiến, lại bị phản quân kề thân nên không thể liên lạc được với đạo cứu binh của Tông và Lữ Húc. Đã vậy Lữ tướng quân lại bị thương khá nặng đã phải lui về sau, Giả Tông buộc phải lo nam lo bắc chỉ huy lấy quân sĩ chiến đấu. Nhờ có những mệnh lệnh của hắn mà sĩ khí Hán quân mới không bị diệt tuyệt. Hắn liếc nhìn ba thớt voi to lớn đang giày xéo trong quân, mỗi thớt có một nài voi và hai người trên lưng không ngừng bắn tên xuống. Riêng con voi trắng cùng một con khác bên cạnh thì đều là nữ nhân tham chiến. Cộng thêm hai ả nữ tướng chỉ huy kỵ binh lúc nãy cùng đám nữ tướng chiến đấu ở trung quân đằng xa khiến Giả Tông không khỏi lắc đầu than thở:

“Ai, đất Giao Chỉ thật là nhiều bóng hồng không thua gì mày râu.”

“Nhưng đấy là bông hồng có gai thôi.” Đặng Hồng bỗng dưng xuất hiện bên cạnh y nói.

Giả Tông cười khan từ chối cho ý kiến, y hơi ngả người né mấy nhánh tên bay tới hỏi ngược:

“Đặng giáo úy vì sao quay lại đây?”

“Hoàng Trung Lang nói an nguy của đại soái là quan trọng nên Hồng quay lại. Với lại…” Đặng Hồng liếc nhìn con voi trắng cùng cô gái trên voi, tay cài tên giương cung nhắm kĩ, vừa phát tiễn hắn vừa nói:

“Hồng vốn có chút khúc mắt với cô gái trên kia.”

Mũi tên bay nhanh trong gió tạo ra một tiếng véo trầm muộn, trên lưng voi Trưng Trinh nghe sát khí đánh về mình thì bản năng vung Thuận Thiên lên chắn lấy. Lưỡi gươm đánh keng chẻ mũi tên làm hai trong ánh mắt ngạc nhiên của hai tên Hán tướng trẻ tuổi.

“Gươm báu!” Cả hai cùng nghĩ, ánh mắt Đặng Hồng càng là đậm một tia tham lam không cần che giấu.

“Là nó… thanh gươm kia!” Vân Huyền từ cách đó không xa thấy thanh Thuận Thiên liền bất chợt khựng lại. Y vội liên kết nhiều thứ, tay bấm độn liên tục mặc cho những người xung quanh khó hiểu nhìn sang. Cứ một lúc y lại nhìn lên trời, xem hướng gió các loại mãi cho đến khi nụ cười mỉm hiện trên khóe môi:

“Ra là ả, quá tốt rồi!”

“Tặc tướng sao dám bắn lén chủ ta!” Khải Minh nhìn thấy Trưng Trinh xém bị thiệt dưới tên bắn lén thì tức giận. Cậu rút ngay mấy mũi tên trên túi đeo bên bành voi, tay trái giương cung cài tên phóng một mũi như bay về phía trán tên Đặng Hồng.

Tên Hán tướng bất ngờ vì mũi tên bắn ngược quá nhanh, hắn vội vàng thụp đầu xuống làm mũi tên đánh cốp văng cả mũ giáp. Tóc xõa dài trong gió hắn thẹn quá hóa giận hét lên:

“Man di, sao mày dám?” Dứt lời lại bắn một mũi tên mà đi, lần này mục tiêu của hắn chính là Khải Minh. Đồng thời khi mũi thứ nhất vừa mới đi chưa bao lâu, tay hắn đã móc dây bắn liền mũi thứ hai, kĩ năng liên châu tiễn hết sức điêu luyện.

Khải Minh không thèm đáp lời hắn, so tài bắn tên một tên thợ săn như cậu chả sợ gì. Khi thân thể này còn nhỏ đã được cha chỉ dạy cùng kinh nghiệm quanh năm sinh tồn theo tim đập từng hồi trở về. Bất giác Minh đưa tên lên dây xoắn mạnh, cung giương thành hình gần như trăng rằm dưới ánh mắt chuyên chú của cậu. Chỉ thấy khi cậu buông tay ra mũi tên đã hoàn toàn biến mất, chỉ có tiếng dây cung vang lên bần bật cùng tiếng réo xé gió cho thấy lực bắn kinh khủng dường nào. Trong ánh mắt ngạc nhiên đến trợn trừng của Giả Tông, hai mũi tên của Đặng Hồng bỗng dưng bất ngờ bị đánh bay mất một cách khó hiểu, rồi bỗng có một tiếng hí dài vang lên bên cạnh làm hắn giật nẩy mình. Hóa ra mũi tên từ tay Khải Minh phóng ra đã phá nát hai mũi tên trước, hơi lệch hướng nó đâm xuyên đầu con ngựa dưới háng tên Đặng Duyên Bình khiến nó té vật ra đất. Mấy tên thân binh bên cạnh thấy vậy mới hốt hoảng lao lên dùng khiên che chắn cẩn thận bọn họ. Vừa vặn một tràng âm thanh chát chúa của tên nhập vào khiên bắn tới khiến bọn chúng càng thêm hồn vía lên mây. Phía sau mấy tấm khiên dày, Giả Tông thất thần nhìn về thân ảnh cao gầy, gương mặt tựa tiên thiên mang một tia lạnh lẽo muốn cự người ngoài ngàn dặm vừa bắn mấy phát tên kia mãi cho đến khi đám thân binh vội vã che kín hắn.

“Đáng tiếc quá chị ơi.” Bé Na vừa bắn xong một phát tên thấy vậy khẽ than. Bên cạnh cô Nàng Nội đang dõi mắt nhìn về phía trung tâm chiến trường nơi mà ngọn cờ của Trưng Vương đang tung bay phấp phới theo từng nhịp đẩy mạnh của Việt quân. Thắng, tay nàng xiết thật chặt, ánh mắt nàng đầy ánh lửa quay qua tìm kiếm những kẻ vốn ngồi trên chiếc soái xa lộng lẫy. Thế nhưng nàng phát hiện chiếc chiến xa còn ngay đó mà người trên đó đã đi đâu mất. Cùng lúc, khắp các chiến trường Hán binh đều vang lên tiếng minh kim chói tai. Quân giặc nghe tiếng vội vã quay lưng ba chân bốn cẳng bỏ chạy trong tiếng hoan hô động khắp đất trời.

“Thắng, thắng!”

“Trưng Vương vô địch, Trưng Vương muôn năm!”

“Lĩnh Nam muôn năm!”

Truyện Chữ Hay