Ở phía bắc trận doanh quân Lĩnh Nam có một khe núi nhỏ gọi là khe Bầu. Nơi đây vốn là một đoạn đứt gãy đột ngột của dãy núi Ba vốn bao quanh Cấm Khê trước khi tiếp tục nối liền với dòng sông Đốc cuồn cuộn sóng xô bằng những vách đá thẳng đứng đầy hiểm trở. Khe núi cũng như tên, phần ngoài khe nối liền với dãy đồng bằng rộng lớn là một vùng thung lũng, to dần ở giữa rồi kéo hẹp về bên trong. Địa hình phức tạp như thế khiến khe Bầu là nơi phòng thủ chiến lược không thể thiếu của quân Việt. Nơi đây có một tòa cửa ải cao hơn hai trượng (~m) bằng tổ hợp gỗ đá chắc chắn do hơn hai ngàn quân đóng giữ, phía sau càng có một tòa doanh trại kiên cố với hơn bốn ngàn chiến binh làm chỗ dựa cho cửa ải. Vì địa thế nơi này vừa tiện thủ đường bộ vừa tiện thủ đường thủy, lại là đường Bắc tiến duy nhất còn nằm trong tay quân Lĩnh Nam nên từ lâu nó đã là trọng điểm của quân Hán.
Đằng sau khe Bầu hơn mười dặm chính là trại của Nga Sơn công chúa Lê Thị Hoa, cũng chính là bức phòng thủ kiên cố che chắn mặt hông quân Nam. Cũng nhờ có nàng mà khe Bầu càng không cần lo lắng bị quân giặc công kích từ phía sau.
“Đẩy thang xuống, mau đẩy thang xuống!”
“Ném đá đi!”
“Coi chừng cung tiễn!”
Véo vèo veo!
Là cửa ải quan trọng còn xót lại không nằm trong tầm khống chế của quân Hán nên cửa khe Bầu từ lâu đã nằm trong vùng trọng điểm tấn công của giặc. Thế công của chúng rất gấp, cứ hai ngày một lượt công, rồi tăng thành một ngày ba bốn lượt. Tên bay máu chảy không ngừng tẩy rửa một tòa cửa ải dài không tới nửa dặm này.
“Cung nỗ, bắn!”
“Chết đi!”
Lão tướng quân Nam là Tam Trinh đứng trên chỗ cao nhất ở cửa trại, khoanh tay thẳng lưng nhìn về phía những quân sĩ Lĩnh Nam đang liều mình chống trả đợt tấn công thứ ba trong ngày. Bên cạnh lão có năm sáu tay lực sĩ đang cởi trần, mồ hôi nhễ nhại không ngừng gõ đùng đùng vang dội cổ vũ tinh thần thủ quân.
“Thay phiên, đội thứ chín lên!” theo ông ra lệnh, tay kèn lệnh bên cạnh liền thổi tù và vang dậy. Lập tức từ phía dưới có một đội hơn hai trăm Việt binh chấp thương đem thuẫn vội vã chạy lên mặt tường, gia nhập vào cánh quân đang chiến đấu hăng say. Trong đám quân sĩ cũng có tên cừ súy rút kèn thổi ra hiệu cho một bộ phận quân lính lui về sau. Đây chính là phương thức thủ quân kiểu con cuốn chiếu của vị lão tướng, nhờ có cách này mà quân Nam mới có thể đính trụ nhịp độ công kích điên cuồng của Bắc quân.
“Đào Nhất Lang, Phạm Vũ các anh lui ra sau, đến lượt tôi lên rồi!” Phùng Chí thân mặc giáp đồng, tay cầm thương sắt cười to nhảy vào trận chiến, chàng vung thương hoa đâm chết ba tên binh sĩ rồi mới nói: “Nghỉ ngơi đi, các anh mệt rồi.”
“Cẩn thận rồi!” Đào Chiêu Hiển ha ha quét phủ chém hai tên địch phía trước mới chào lui ra sau, bên kia Phạm Vũ cũng nhanh chóng dứt ra, hắn thở hổn hển kéo theo tấm khiên đồng đã mẻ lởm chởm về chỗ nghỉ ngơi mới ngồi bệt xuống than: “Giặc...đánh gấp thật, mẹ, quân ta...chẳng phải ….chỉ xin chúng mấy…. trăm bước thôi sao?”
“Mệt không?” Tam Trinh dẫn theo mấy tên thân binh đi tới.
“Cháu... không mệt… ông ơi, lát… lát cháu... đánh nữa.” Phạm Vũ lau mồ hôi, rên rỉ.
“Hừ, cậy mạnh.”Đào Chiêu Hiển quăng thanh đại phủ một cái boong lên mặt đất, dí tay vào tóc hắn quàu loạn xạ mắn.
“Ai ui...em làm sao… được như anh Nhất Lang cùng... tên biến thái... Phùng Chí chứ... Đánh từ sớm đến giờ … cũng phải mệt… chứ... hộc hộc”
“Ừ!” Tam Trinh vui vẻ gật đầu. Nếu chỉ mình ông thủ ở đây, với bộ xương già chắc chắn chẳng cần một ngày là khe Bầu sẽ mất ngay. May mắn nơi đây được viện trợ bởi những viên kiêu tướng trẻ tuổi mạnh mẽ như Đào Chiêu Hiển, Phạm Vũ cùng Phùng Chí. Nhất là người sau càng là một viên Lạc tướng dũng mãnh thiện chiến, còn trẻ lại can đảm vô cùng, hữu dũng hữu mưu khiến cho tướng sĩ ai cũng khâm phục. Ông nhìn bóng người như giao long luồn lách đến đâu thì quân giặc tán ra đến đó mà thầm khen, cũng thầm may mắn đất Nam còn lắm người tài như bọn hắn.
“Không biết chủ quân của Vua Bà đánh ra sao rồi…” Đào Chiêu Hiển hỏi.
“Keng” Phạm Vũ dùng gươm gạt bay một mũi tên lạc, sức hơi hồi chàng nói:
“Theo như em đoán, Vua sắp đánh to rồi, chúng ta cố ép, giặc cũng có ý lui, một bên đánh một bên nhường cũng qua ba ngày, sắp tới trại chính rồi. Mã Viện hắn sắp ra quân.”
“Ừm.” Tam Trinh cùng Đào Nhất Lang không hẹn mà cùng đồng ý với hắn, ánh mắt của cả hai như bay qua hai mươi dặm muốn bao trùm lên chiến trường chính đằng sau.
“Không phải hôm nay, hôm nay muộn rồi.” Vị Lạc Hầu lớn tuổi lên tiếng.
“Không phải bây giờ, đã đủ muộn rồi, thu binh.” Giả Tông quay đầu nói với tên thân binh bên cạnh. Trong tiếng kim la kêu vang, quân Hán mau chóng dìu dắt thương binh, trình tự rút lui.
“Chúng lần nào cũng ngăn nắp như vậy…” Phạm Vũ chống một tay lên tường trại, lắc đầu ngao ngán nhìn Hán quân nề nếp rút lui.
“Quân chính quy của giặc không thể xem thường!” Phùng Chí cảm thán trong sự đồng tình của mọi người.
Bang! Bang! Bang!
Vương Quảng nâng thanh trường sóc màu đỏ tía nhìn chằm chằm tên cừ súy phản quân chỉ hơn hắn vài tuổi, sau lưng hắn còn có hai tên bại tướng y đã đánh bại mấy hôm trước, khóe miệng hơi nhếch cười:
“Không tệ, không ngờ có thể đánh được với ta hơn ba mươi chiêu.”
Đào Đô Thống im lặng vận lực không nói, trước mặt chàng là một đối thủ quá sức lợi hại, không những chiêu thức tinh diệu, phản xạ nhạy bén lại còn có lực đạo không thể tưởng tượng nổi. Tất cả những điều đó gộp lại khiến hai tay chàng run rẩy không nguôi, bên cạnh hai tên tướng trẻ tuổi là Mai An và Mai Trí càng bủn rủn đến độ cầm vũ khí cũng đã cố hết sức. Nhất là Mai An vết thương còn chưa lành hẳn đã phải vận lực nên bây giờ đã thở hổn hển.
“Hai chú lui về sau, nơi đây để anh lo.” Đào Nhị Lang cắn răng nói khẽ.
“Không thể nào!” Mai An nâng thương che khiên nói.
“Mẹ, hắn ỷ vào chiến mã dưới thân, có gì hay ho đâu.” Mai Trí cũng chửi.
Vương Quảng vốn chưa bao giờ đi đến Lĩnh Nam, hiển nhiên chưa hề nghe tiếng Việt. Y thấy ba tên này xầm xì to nhỏ thì khó chịu lao ngựa đến quát: “Tặc tử há có thể phân tâm? Đi chết đi.”
Ngọn sóc phá không đâm tới làm Đào Đô Thống vất vả dùng đao chắn lại, lực chấn mạnh đến nỗi chàng phải đạp mấy bước, nhanh chóng dùng đuôi đao chống lại mới dừng vững.
“Hưu” Mai Trí nâng kích đâm thẳng vào mặt Vương Quảng lại bị hằn hời hợt kéo sóc về gạt ra, thuận tay hắn xoay người quét bay Mai An đang đến gần. Bị Vương Quảng cuốn lấy ba người không thể phân tâm điều binh, lập tức Phàn Kim và Lưu Húc lại thúc quân ép lên khiến quân Lĩnh Nam bị bức lui ra khỏi đoạn tường trại bị đổ.
“Giặc lại đẩy lên rồi, mau đứng vững!” Đào Đô Thống bức lui Vương Quảng mà hét.
Thánh Thiên trầm tĩnh nhìn quân Nam mới chiếm được một đoạn tường trại đã bị đẩy lùi xuống không sao lại tiến được nữa. Hôm nay tường trại đã được đẩy lên rất sát với trại chính quân giặc rồi. Nàng thậm chí có thể thấy được lá cờ đỏ rực ghi chữ Hán đang tung bay cách đó không quá một dặm cùng những thân ảnh mấy tên cáo già đang đứng trên đài cao quan sát quân Nam gần đó. Càng lại gần trại chính sự tinh nhuệ của giặc càng thể hiện rõ nét. Quân Nam dù cố sức mãi trong hai ngày qua cũng chỉ có thể đẩy lên không quá hai dặm là hết, hôm nay dù cố cỡ nào cũng không thể lấn lên.
“Quân Vua yếu thế này sao?” Một tên thiếu niên đứng bên cạnh nàng cười khẩy nhìn quân Nam bị đẩy lui về.
“Tam Lang không được nói bừa!” vị Lạc tướng bên cạnh cậu cản nói: “Đó là do giặc liều mình chống đỡ thôi, nếu như quân ta còn cố đè lên sẽ bị tổn thất không đáng.”
“Chú Vũ, nếu như đánh trận mà sợ tổn thất sao có thể thành công?” Cậu thiếu niên bỉu môi không phục nói:
“Nếu sáng giờ chiến binh Đô hầu chúng ta ra trận đánh, không tới quá trưa đã đẩy lên tới lá cờ kia rồi!”
Tạ Hàn Vũ lắc đầu không nói. Cậu bé Đô Cán bên cạnh mới mười lăm tuổi lại được cha đưa lên chiến trường tôi luyện đủ biết cậu được Đô Hầu thương yêu dường nào.
Đáng lẽ anh cả cậu là Đô Kiên mới là người dẫn quân lên tiếp ứng Trưng Vương, thế nhưng cậu lấy cớ quân lính cần thao luyện thêm nên chỉ để em mình cùng ngàn quân lên trước. Bản thân cậu cùng ba ngàn chiến binh còn lại ì ạch mãi chả lên. Cũng không biết từ nơi nào phát ra truyền ngôn Trưng Vương muốn dời quân về Nam, thay thế Đô Dương làm chủ Cửu Chân để lấy binh lực chống Hán. Vì thế mà Đô Cán vốn tính tình kiêu ngạo lại càng khó chịu hơn, không ngừng đâm trái chọc phải đủ điều.
“Tướng soái đức hạnh như vậy, đàn bà sợ chết yếu đuối làm sao có thể chống giặc…” Đô Cán cố tình nói lớn.
“Ngươi câm miệng, ngươi còn nói lung tung xem ta giết ngươi hay không.” Lê Chân giận dữ rút gươm chỉ hắn mắng. Đô Cán lúc này mới hừ lạnh không vui không nói nữa.
“Nàng Chủ?” Xử lý xong tên thiếu niên lóc chóc này, Lê Chân quay sang Thánh Thiên hỏi. Bình Ngô đại tướng quân nhìn về phía sau nơi đồng cỏ quân Nam từ mấy ngày nay đã đẩy mạnh được hơn mười dặm, yên lặng tính toán một lúc nàng nói: “Anh Hác, thu binh.”
Hồ Hác cưỡi ngựa bên cạnh gật đầu thổi tù kêu gọi quân Nam lục tục rút quân. Đào Đô Thống cùng hai anh em Mai An Mai Trí đứng đoạn hậu sau lưng, đợi đến khi dòng lũ Việt binh đã rút hết mới chầm chậm lùi bước. Vương Quảng nhìn bọn họ khinh thường đuổi theo đánh, y liếc mắt nhìn về phía Thánh Thiên công chúa rồi quay ngựa đi thẳng.
“Vương, Nàng Chủ lãnh quân không được, khiến quân ta thiệt hại nhiều. Mời Vương thu hồi quyền chỉ huy của nàng.”
Bước tiến của quân Nam bị kỵ binh Vương Quảng cản lại, tử thương thảm trọng khiến trong quân tiếng hờn trách không dừng. Hai chị em Trưng Vương vốn noi theo tục xưa để các Lạc Hầu Lạc tướng tự thân quản lý vùng của mình, kể cả quân sự lẫn kinh tế. Vì thế khi đánh thắng trận, mọi người đua nhau cướp chiến lợi phẩm thì ai cũng vui vẻ hớn hở, đến khi quân lính của mình chịu tổn thất mất mác thì lại tị nạnh lẫn nhau. Trưng Châu vừa tiến tới tiền tuyến liền nghe không ít người phàn nàn khó chịu. Nàng nhẹ giọng khuyên bảo họ hồi lâu, hứa hẹn đền bù bằng châu báu vải vóc mới đuổi được họ đi.
“Bọn khốn miệng thì kêu ca yêu nước, mắt chỉ nhìn thấy mỗi lợi lộc.” Lê Chân hừ lạnh nhìn đám cừ súy. Trưng Trắc mỉm cười rên:
“Chỉ sợ trong bọn chúng có người còn ước gì chúng ta thua ấy chứ.”
Nâng lên mái rèm bước vào căn lều dành cho thống soái ở trung tâm doanh, Trưng Châu hỏi: “Thánh Thiên, việc chuẩn bị đã ổn chưa?”
Nàng Chủ đang cúi đầu nhìn bản đồ nghe vậy cười đáp: “Chị lên đây nữa là mọi thứ đều đã đủ.”
Cùng lúc này, doanh trại quân Hán cũng là một cảnh ồn ào nhộn nhịp.
“Phản quân hôm nay tiến lên hai dặm, vị trí chếch gần hướng sông Hoài.”
“Quân ta lại giết địch bốn trăm, suốt bảy ngày qua đã tiêu diệt hơn ba ngàn quân.”
“Tính toán lại xem, nếu chúng ta bị áp sát thì phải phản công ra sao?”
“Mau, hướng khe Bầu có nên rút bớt quân không?”
“Rút bớt thì không, nguyên soái đã đưa Hoàng trung lang qua, điều Giả giáo úy về quân.”
“Mau tính toán, nếu địch bất ngờ tấn công bên trái làm sao?”
“Ngươi bị điên à, hướng đó là sông Hoài, có rừng cây um tùm lại có Vương Tư Mã dẫn ngàn quân mai phục, làm sao ra?”
“Ngươi mới bị điên, đề phòng ngươi có hiểu không? Chúng ta cần tính toán không bỏ sót mọi khả năng hiểu không? Đồ óc chó.”
“Ngươi nói gì nói lại lần nữa.”
Mã Viện ngồi hờ hững vuốt chòm râu bạc nghe đám quan văn cãi nhau, khẽ nâng chén trà lên uống một ngụm khen: “Nguyên Bá, nước trà đất Nam này không tệ, ngươi cũng uống thử xem.”
Lưu Long nhìn Phục Ba đại nguyên soái mặc kệ đám mưu sĩ đang om sòm tính toán bên dưới, ung dung ngồi hưởng trà mà cười khổ. Y cũng học theo nâng ly trà chát lên uống, nước trà khác xa với đất Bắc không thể nào thuận miệng; Lưu Long nhấp nhấp vài ngụm mới bỏ xuống hỏi dò: “Đại soái, ngài không quan tâm tính toán của bọn họ sao?”
“Sao lại không? Họ tính toán việc của họ, ta vẫn cần xem qua hết mới quyết định chứ?” Mã Viện cười đáp, đoạn y quay sang bên cạnh hỏi: “Chân quân thấy thế nào?”
“Đại soái nói phải.” Vân Huyền vòng tay đáp.
“Lão phu thật không ngờ chân quân lại quay lại đại doanh ta... “ Mã Viện nửa cười nửa hỏi.
Vân Huyền cười khổ lắc đầu, y không thể lại nói đó là do sư phụ muốn y lên đây nhằm tìm kiếm tiêu diệt người gọi là thiên mệnh của đất Nam này được. Gặp y giữ kín miệng Mã Viện cũng lười quan tâm. Lúc này Ban Siêu lách khỏi đám tham mưu đang cãi vã bên dưới, đi đến giữa ba người chắp tay cúi đầu:
“Hồi đại soái, Lưu Hầu, chân quân, có tin tức từ bên ngoài truyền tới.”
Mã Viện nghe tới “bên ngoài” hai chữ ánh mắt chợt tập trung hẳn lên. Lão nhận lấy thẻ tre từ tay Ban Siêu xem qua một lượt, chợt khí thế thay đổi, sát khí bỗng dưng uồn uồn tuôn ra làm đám quan văn đang cãi vã hoảng sợ im bặt. Phục Ba tướng quân đứng thẳng người lệnh:
“Thôi cãi vã, đánh trống tụ tướng!”
Bên ngoài có một tốp ba trăm Hán kỵ tinh nhuệ đang áp sát Đại doanh nghe thấy tiếng trống vang xa liền khẩn cấp tăng tốc. Đi đầu Giả Tông lẫn Đặng Hồng liếc nhìn nhau, ánh mắt không giấu nỗi kích động. Đằng xa bên kia dòng sông Hoài có mấy thân ảnh đang im lìm núp trên cành cây cũng chợt động. Âu Mạn quay sang một tên thú binh bên cạnh truyền lệnh: “Báo lại với Vương và quân sư, quân Hán điểm tướng.”