Từ thuở hoang xưa, ngọn lửa đã là công cụ không thể thiếu của loài người, nhờ có ánh lửa soi sáng, loài người mới vững bước đi theo con đường bá chủ thế giới.
Nay, ánh lửa ở trong mắt một số người, càng thêm kiều diễm, tráng lệ mà nguy nga. Ánh lửa ấy soi sáng cả bầu trời đêm, làm từng gương mặt với muôn hình vạn trạng biểu cảm dần dần xuất hiện, cũng khiến tâm trạng mỗi người lên xuống bập bùng không lúc nào thôi.
"Năm điểm, không, là sáu: hai góc cầu thang lên cửa thủy, một ở kho, một ở mỗi đầu cửa thành cùng với một điểm ngay ngoài cửa thủy. Bố trí quá mức kỹ lưỡng, chậc, tuyệt hảo đến mức khiến người ta kính nể…" Một tên ăn mặc giáp trụ quân Hán đạp chân lên tường ải, nhìn những điểm lửa rực sáng mà bình phẩm:
"Tuyệt nhiên, a ha ha...không có ngọn nào ở tòa dinh thự trung tâm.... Ha ha ha. Ranh ma!"
"Trí, ngươi bớt nói lại đi." Một tên khác cắt đứt lời hắn.
Mã Viện dõi ánh mắt lạnh về phía trung tâm Ải Săn Giao, nơi duy nhất mà thế lửa khủng khiếp vẫn còn chưa lan tỏa tới, nơi mà có mấy trăm quân lính, thậm chí càng nhiều hơn số đó đang vội vã chạy thục mạng tới mong tìm kiếm chỗ trú thân an toàn.
Nơi đó cách cửa thủy này một quãng đường không quá xa cũng chẳng ngoằn nghèo, xong lại bị che phủ bởi biển lửa.
"Nguyên Bá, lúc nãy chả phải chúng ta vừa nhận được tín của Duyên Bình?"
"Đúng vậy, hồi đại soái." Lưu Long nhớ lại:
"Cách đây không lâu Đặng Duyên Bình có báo phát hiện đường hầm bí mật trong dinh thự; đường này dẫn thẳng ra ngoài quan ải. Hắn nghi man quân theo đường này mà lẻn vào, cho nên đã dẫn theo quân lính xâm nhập vào trong để tróc nã phản quân."
"Thế nên… hiện giờ hắn không còn ở đây, quân lính thì một phần truy đuổi man quân, một phần tập kết ngoài ải chưa thể vào đây kịp. Phần còn lại tán loạn thiếu mất tướng lĩnh tầm thấp chỉ huy?" Mã Viện kết luận.
"Hoặc là… các vị trí vốn phải có kẻ quản lý đều đã gặp sự cố..." Lưu Long không thể không gật đầu xác nhận:
"Đại soái, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp man quân rồi."
Choengggg!!!! Lưu Long rút kiếm, ánh mắt vừa sắc bén, linh động nhìn mấy trăm bóng đen đang chạy vội tới đây.
Đương nhiên còn có không ít mưa tên đang vèo vèo phóng tới đây nữa.
….
"Mã gia thân vệ, lập tức hồi doanh!!!!"
"Rõ!!!!"
Rầm rầm rầm!!!!
Rầm rầm rập!!!!
"Giám quân, bọn Mã Dũng… ai, ánh lửa kia..."
Giả Tông trợn trừng mắt. Hắn không có uống miếng nước nào, xong tiếng kêu ừng ực trong cổ họng lại không hề nhỏ như chứng minh cho thiên hạ thấy hắn bị sốc đến cỡ nào. Ba trăm tên Mã gia thân vệ lập tức bỏ chạy về tuy rất không đúng quân quy vẫn không thể khiến hắn quan tâm bằng thế lửa mang theo đại hạn kia.
"Ánh lửa quá vượng đến độ lấn át cả màn đêm, vị trí điểm cháy không quá hỗn loạn, thế lửa từ mỗi điểm đều được tính toán rõ rệt. Đây tất nhiên không phải là hỏa hoạn do binh lính vô ý tạo nên, lại càng không thể nào do Phục Ba công gây nên, trừ khi ngài ấy muốn tự đốt bản thân…" Đậu Huân gấp đến độ bủn rủn tay chân, giọng nói đến như quát:
"Giám quân, Huân nghĩ chúng ta cần gấp rút quay về!"
Đúng, cần phải tức tốc quay lại viện trợ cho đại doanh, đó là suy nghĩ của hầu hết đám Hán tướng.
Không hồi doanh? Giỡn chơi. Không cần nói nhiều, mỗi việc Mã Viện chính là đại nguyên soái của lần Nam chinh này đã đủ để kéo bọn chúng phải quay về. Nếu lão gặp tắc trách rất có thể toàn bộ những người đang có mặt ở đây đều phải chịu liên lụy. Hơn nữa, đại doanh gặp nạn ngươi lại không có ý cứu là làm sao? Muốn tạo phản a? Hay muốn thay tướng? Cho dù muốn thay tướng hay tạo phản thì toàn thể đám ở đây có kẻ nào đủ bản lĩnh để làm vậy ư?
Thật ra… là có… trong số đám Hán tướng, thật sự có kẻ đang dùng đôi mắt sáng như sao trời, mang theo một guồng tâm trạng hoan hỉ như mở cờ trong bụng nhìn về phía ải Săn Giao...
"Giám quân, lúc này man tặc đã bị ép vào đường cùng, nếu chúng ta không nhẫn tâm nhổ cỏ tận gốc chắc chắn sẽ sinh họa a."
"Khúc Tư mã nhận xét sâu sắc." Ban Siêu lập tức khen.
"Giám quân nên suy… ư?" Khúc Gia thấy Ban Siêu muốn nói bèn toan chặn ngang vào, thế rồi hắn ngạc nhiên đến cứng họng. Hắn đã như thế, những người khác càng tròn xoe mắt tưởng mình vừa nghe nhầm.
"A? Giám quân?"
"Hả? Giám quân, ngài vừa nói gì?"
Nhổ cỏ tận gốc? Là nhẫn tâm… Ban Siêu cười thầm. Kẻ nói vô tâm người nghe hữu ý, Ban Siêu quả không thể không để lời nói của tên Tư mã này vào lòng. Hiển nhiên tên giám quân trẻ tuổi không hề cho rằng Khúc Gia có thể hiểu hết ý nghĩa của lời mà hắn vừa đề nghị, hay đúng hơn, là hiểu được tầm nguy hiểm của kẻ mà quân Hán đang cố vây bắt. Những gì hắn muốn, có lẽ là chỉ nhằm gây khó dễ, ức chế cho Ban Siêu mà thôi. Còn lý do có lẽ là vì tên Tư mã hãy còn cảm thấy oan ức khi bị gạt ra khỏi kế mai phục vừa rồi chăng?
Từ lúc ngọn lửa kia bùng lên, đầu não của Ban Siêu đã không ngừng tính toán, rồi lại bác bỏ, rồi lại tính toán. Mặc dù hiện giờ hắn rất rõ nếu sư phụ mình có đưa lệnh đến đây thì đó cũng sẽ là lệnh bắt, hoặc giết chết tên nhóc man tướng kia, xong Ban Siêu lại không thể nào không lui quân về được. Về lý, đấy là đại doanh, là soái trướng của quân Hán cần phải được bảo vệ, về nghĩa, đấy chính là sư phụ của hắn, quân - sư - phụ, lễ nghĩa này ở Hán triều thật sự không thể dễ dàng cho qua được. Còn về tình, Ban Siêu quả thực rất quan tâm đến lão đại soái. Vì lẽ đó dù muốn dù không, hắn cũng phải lùi về, vấn đề còn lại là bản thân Ban Siêu cần phải sắp xếp tình thế ra sao thôi.
"Man quân đã bị dồn vào thế kẹt, nếu bây giờ ta rút đi sạch sẽ có khác gì nãy giờ làm chuyện vô ích đâu? Có khác gì sắp xếp của Đại soái tan vỡ đâu?" Ban Siêu đưa tay chặn lại những luồng ánh mắt kinh ngạc, những câu phản bác còn chưa rời khỏi miệng của đám tướng lĩnh. Giọng hắn vẫn cương ngạnh như tính cách trước giờ của mình:
"Hơn nữa man tặc đã là nỏ hết đà, yếu ớt không sao gánh nổi. Vì thế chúng ta lập tức chia làm hai nhóm. Khúc Tư Mã, Cao bộ đốc dẫn theo bản bộ binh mã ở đây, nhất nhất vây chặt chớ cho man tặc chạy thoát. Còn lại tất cả mọi người lập tức cùng Siêu rút về quan ải, bảo vệ hai vị soái."
"Chia hai, nhưng như vậy chẳng phải lực lượng sẽ giảm đi quá nửa sao? Như vậy nếu man tặc muốn đột phá vòng vây thì thế nào?" Cao Sủng vội hỏi.
"Nếu chúng liều mạng phá vòng vây… vậy thì cũng không có vấn đề gì…" Ánh mắt Ban Siêu lóe lên vài tia sắc lạnh.
….
"Quân sư, quân sư, đó là kế sách của quân ta ư? Chúng ta có cần phối hợp với họ không?" Bố Tốc ôm lấy cánh tay bị thương, vẻ mặt hắn đầy ý hả hê, cũng đầy vẻ nôn nóng. Lúc nãy khi giao chiến hắn chẳng may bị thương, tuy vết thương không nặng nhưng hắn vẫn muốn nhân cơ hội này trả thù đám ngoại xâm kia.
"Lạc quân, bọn họ là ai, là do ngài sắp xếp ư?" Lạc Hào lại tỏ ra khó hiểu. Tên Lạc vệ hiểu rất tỏ tường: đến giờ phút này toàn bộ tính toán của Khải Minh đều đã bày bố ra hết. Hơn nữa chiếu theo phản ứng có chút trì trệ của Khải Minh, hắn nhìn ra Lạc quân cũng đang bất ngờ hoảng hốt vô cùng.
Đúng, Khải Minh đang phát hoảng, đó là sự thật, không hề sai, bởi vì so với những người khác đang tỏ ra hân hoan vui sướng trước viễn cảnh phản công, thắng lợi, Khải Minh lại không hề cho rằng đây là điều tốt.
"Anh… an..anh Kỳ… đây là có chuyện gì? Vì sao trong quan ải vẫn còn có quân của ta? Anh Thống tính làm gì?" Vốn là người tinh minh, Khải Minh không cần tốn bao nhiêu thời gian đã lần mò tới đầu dây của vấn đề.
"Khải Minh… ài…" Đào Kỳ cũng dõi ánh mắt đau đớn nhìn về tòa quan ải. Lửa cháy lên, hơn ai hết Đào Kỳ cùng Đào Chiêu Hiển hiểu rõ lý do nhất.
"Làm vậy thì có ích gì? Vì sao???" Khải Minh nhìn thái độ của Đào Kỳ, trong đầu hắn chợt có một tia lửa điện bùng nổ. Hắn hét to:
"Chỉ vì tôi sao? Vì tôi ư?"
…..
Roẹt!!!! Rầm!!!!
"Hán tướng, không muốn chết thì né qua một bên." Tên cừ súy kéo một cái xác bị đâm lủng ruột nói:
"Trừ khi mày muốn giống như vậy."
"Vớ vẩn!"
Véooooo
Mã Trí nhìn cũng chẳng thèm nhìn, lách người liền né qua một bên tránh đi cái xác cách đây vài hơi thở còn là thuộc hạ của hắn.
"Về công về tư, tao chẳng thể nào rảnh hơi đi nghe lời mày. Mà lại…" Hắn buông lời châm chọc, trong khi song kiếm trong tay lại nhanh chóng đưa chéo lên nhau chặn lấy mũi đao đâm tới.
"Mày đủ khả năng bắt tao né qua một bên ư?"
Choanggggg!!!!!
Tiếng kim khí va vào nhau chớp nhoáng, xong ngay lập tức bị vô vàn tiếng chém giết, tiếng lửa cháy nhấn chìm. Đọng lại trong mắt của hai tên tướng chỉ còn có ánh mắt hung tợn của đối thủ. Mã Trí khẽ thử một chút vậy mà phát hiện sức lực của tên này quá cường. Nhắm lấy sức lấn át đối thủ không được hắn liền dứt khoát vung kiếm bật người né qua một bên, định bụng lấy xảo thắng lực tìm cách đánh vào sơ hở của kẻ thù.
"Mày khinh suất như vậy ư? Cút xéo!"
Bốpppp!!!!
"Hộc!" Rầm!!!!!
Mã Trí thở dốc, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy? Vì sao hắn lại bị đánh bay ra sau thế này?
"Trí, ngươi lui về đi. Hắn nói chẳng ngoa đâu; ngươi không phải đối thủ của hắn." Mã Viện bước lên một bước, hai tay khoanh trước ngực nói:
"Dù sao hắn cũng đường đường là hàng thật, giá thật đại tướng của Lĩnh Nam, lại càng không nói đến hắn chính là anh của tên hổ tướng kia.”
"A?"
"Hừ, Mã Phục Ba, mày khen quá lời, chả lẽ muốn lát nữa tao cho mày toàn thây?"
"Hừ, Đào Đô Thống, mày vội vàng cái gì?" Mã Viện cười cợt:
"Chả lẽ mày thật cho rằng bản thân mình có đủ sức hành thích bản soái ư?"
"Bảo vệ đại soái!!!"
Rầm rập, rầm rập!!!!!
Đào Đô Thống nhíu mày nhìn mấy chục quân Hán vừa chạy tới đã nâng khiên che kín đi tên nguyên soái. Đây đã là tốp thứ mấy rồi? Thứ tư, hay thứ năm? Anh liếc nhìn bóng quân Hán đang hối hả leo lên từng bậc thang ở đằng xa, như vậy quân Việt bố trí cản trở ở hướng đó đã bị tiêu diệt rồi ư? Quả nhiên là không kịp, cũng chưa đủ sức, anh nghĩ thầm.
"Đô Thống, thứ cho bản hầu có chút tò mò."
Lưu Long cũng rất nhàn hạ, mặc dù quân Hán bị hỏa công bất ngờ bao trùm, lại bị gần ngàn quân Nam bất ngờ tập kích. Xong gần nước không sợ lửa, dù cho tạm thời quân Hán bị thế lửa ngăn cản hắn cũng không cảm thấy lần bị tập kích này có chút nguy hiểm nào. Bởi lẽ thế lửa kia không chỉ chia cắt quân Hán mà nó cũng vô hình chung khiến các toán quân Nam đang mai phục bị xé lẻ khá nhiều, trở nên vô cùng rời rạc. Bấy giờ cả tòa quan ải này sẽ như một đài phong hỏa cực lớn, chỉ cần quân Hán có thể thủ vững kéo đủ thời gian, man quân dù có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không thể thoát khỏi kết quả bi thảm.
Xong, đây cũng là chỗ khó hiểu.
"Đô Thống, vì sao mày lại bại lộ sớm như vậy? Lưu Long nói ra thắc mắc của mình:
"Theo như tao biết mày đã dày công bố trí ba lần lừa bảy lượt dối để dẫn dụ quân ta rời đi, cũng thành công khiến thủ quân ta lơ là khinh địch. Án như kiểu mày đợi thêm một, hai canh giờ nữa, sau khi quân ta đánh tan đám bên kia bờ sông ắt sẽ càng thêm lỏng lẻo mới động thủ thì chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?" Ánh mắt hắn sáng quắc:
"Như vậy, vì lẽ nào mà mày phát động tập kích sớm thế này? Là vì có biến cố gì vượt quá dự định sao?"
Lưu Long nói đến đây thì nhìn về phía xa xa bên kia bờ sông. Giọng hắn càng lúc càng cao, càng có tính khẳng định:
"Mày làm như thế khiến tao hiểu rằng: chắc chắn phải có việc gì hệ trọng lắm, phải có thứ gì quý giá lắm, cái thứ ấy phải có giá trị vượt qua cả khả năng trảm soái, vượt qua cả viễn cảnh đánh gãy quân đội Thiên triều ngay tại tòa quan ải này mới khiến mày xuất đầu lộ diện sớm như vậy… thế thứ đó chắc hẳn..." tay hắn vươn ra điểm lấy một hướng; đó là hướng mà quân Hán đang vây kín ba mặt một ngọn đồi. Hắn nói:
"Suy ra tính lại, chẳng lẽ bởi vì đám tàn quân ở kia? Nơi đó có kẻ nào cực kỳ giá trị ư? Chả lẽ ở đó có em trai mày, Đào Kỳ? Mày muốn bảo vệ em mày ư? Mày cho rằng chỉ cần một tên chiến thần là đủ để đánh bại Đại Hán sao?"
"Quá hoang đường!" Lưu Long gầm lên:
"Đào Kỳ, mày cho rằng chúng tao sợ hắn?"
"Hừ! Ha ha ha ha…" Đào Đô Thống bất ngờ cười to. Lúc này quân Hán đã ầm ầm kéo tới, anh cũng đã thấy từng cái thủ cấp của thuộc hạ mình bị chúng đem về đây, trong số đó có cả hai người bách phu trưởng của Lĩnh Nam quân: Đào Nhất, Nhài Hương.
"Đại soái, hầu gia, chúng tướng cứu viện chậm trễ, xin chịu tội."
Đặng Hồng đổ đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, cúi đầu vừa xin tội xong lại vẫn không dám đứng lên. Ai mà ngờ kẻ luôn tự phụ trí dũng như hắn lại bị man tặc dắt mũi dẫn đi như thế này. May mà hắn về kịp, không thì nếu hai người Phục Ba công có chuyện gì e rằng hắn có tới mấy cái mạng cũng chẳng đủ dùng.
"Duyên Bình, đứng lên đi." Mã Viện cất tiếng.
Thế lửa đã dần hạ xuống… Mã Viện bước lên trước đẩy đám thân vệ sang một bên để có thể nhìn rõ hơn kẻ đang cười như điên như dại kia. Cùng với việc Đặng Hồng rút về đến đây, kế hoạch hành thích của Đào Đô Thống đã chính thức phá sản, xong lúc này tên đại tướng đất Việt lại chẳng hề cảm giác mình thất bại tí nào. Kẻ khác thì không rõ lắm, riêng tên cáo già Phục Ba thì lại đoán được bảy, tám phần.
"Nếu là chim, ta sẽ là loài bồ câu trắng…"
Y bất ngờ cất tiếng. Lời y vừa ra tuy chỉ khiến quân lính xung quanh có chút khó hiểu, xong lại làm cho kẻ đối diện giật nảy mình kinh hãi. Mã Viện cười nhạt:
"Bản soái đoán không sai, mày quả nhiên vì hắn nên mới làm như vậy."
"Hừ, lão nói gì cơ?" Đào Nhất Lang không khỏi chột dạ. Nếu quân Hán biết rõ Khải Minh có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với quân Nam thì nguy to.
"Mày không cần lãng tránh, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả." Mã Viện phì cười. Cùng lúc đó, toán quân của Ban Siêu đang vội vã lùi về bỗng dưng thay đổi phương hướng lại một lần nữa dốc hết tốc lực chạy về phía ngọn đồi.
"Hừ, quả nhiên là kẻ sáng suốt." Mã Viện thu lại ý cười, giọng pha chút cảm giác bực dọc:
"Đủ quyết đoán, đủ tỉnh táo, thế mà lại nhìn thấu cái bẫy của Phụ Quốc. Trong sát na thế mà không chọn đột phá vòng vây lại đi chạy thẳng về đầm lầy phía sau lưng. Hừ!"
Hóa ra, việc Ban Siêu lùi về là một cái cạm bẫy. Tên giám quân đã sớm nhìn thấu lần hỏa công này của quân Việt chẳng thể đi đến đâu, vì thế hắn mới giả vờ chia quân rút chạy để dụ Khải Minh đột phá vòng vây.
Có câu, vây ba thì chết, vây bốn thì sống, song ai cũng hiểu có nhiều lúc vây ba lại chẳng phải là sự lựa chọn hợp lý nhất khi đối đầu với kẻ liều chết cố thủ. Tựa như lúc này, quân Hán rời đi vô tình làm vòng vây mỏng manh đi nhiều thật ra chỉ là chiêu số dụ hoặc. Chỉ cần Khải Minh hấp tấp đột phá, Ban Siêu tất sẽ cho Khúc Gia, Cao Sủng giả vờ chặn không nổi nên để một bộ phận thoát đi. Sau đó Ban Siêu sẽ chơi một đòn hồi mã thương đánh bật về để chia cắt, tiêu diệt luôn phần còn lại, một kế sách không quá lạ, nhưng lại hiệu quả.
Không ai ngờ Khải Minh lại không phá vây từ hướng đó mà lại dẫn quân đâm đầu vào đầm lầy để chạy.
Xong, Mã Viện không thể ngờ Khải Minh cũng không có dẫn quân lao đến đây cứu Đào Đô Thống. Đừng quên đây là một tên đại tướng quân của tộc Việt, đừng quên a.
Chả lẽ hắn không biết có tên này ở đây? Mã Viện vừa nghĩ đến liền bác bỏ. Một kẻ tinh ranh quỷ quái như vậy làm sao có thể ngu ngơ không biết việc này? Đó là còn chưa tính đến việc lần mai phục của Đào Đô Thống rất có thể do chính hắn sắp xếp.
"Mày nói ta nghe xem, chả lẽ cả cái đầu trên cổ bản soái cùng với cái mạng của mày, đều không đáng giá bằng hắn?" Mã Viện hỏi, cùng một câu với Lưu Long, ấy vậy mà lại quá khác biệt.
Đào Đô Thống đưa tay ra hiệu cho mấy trăm quân sĩ Lĩnh Nam sau lưng xếp trận hình. Đến độ này đánh lén loạn xạ e rằng chẳng thể tạo nên bao nhiêu tác dụng nữa.
"Nhị Lang, Tam Lang, phải bảo vệ quân sư cho tốt. Ta lấy cái mạng này ra, không phải vì muốn lấy đầu ai, cũng không phải chỉ vì lần kháng chiến này… Hai em…" Đào Nhất Lang hô lên:
"Ta lấy mạng mình ra để đổi lấy tương lai toàn tộc ta… đáng giá!"
"Đáng giá!"
"Đáng giá!!!"
"ĐÁNG GIÁ!!!!!!"
Trùng trùng tiếng hô hoán như nhấn mạnh lời của anh. Từ lúc Khải Minh dứt khoát bỏ chạy, lo lắng trong lòng Đào Đô Thống đã bay đi đâu hết. Quân Hán ý thức được sự xuất hiện của ngài thì đã sao? Quân Nam, sẵn sàng vì tương lai, vì tổ quốc mà chết a.
"Các anh em, tao tự dưng muốn hát!" Đào Đô Thống cười nói:
"Bài này độc đáo, là quân sư mới dạy tao, rất hay, còn chưa chỉ anh em đâu."
"Nhất lang, không thể như thế!"
"Nhất lang, hát đi, ha ha ha!!!"
"Lũ khốn nạn này…" Mã Trí lại vùng lên, thân là một trong Mã Gia thập kiệt, hắn quả thực không thể chấp nhận việc đám man này không thèm chú ý đến chủ công mình.
"Trí, chủ nhân chưa có lệnh." Tên bên cạnh lạnh lùng.
"Đại ca??" Mã Trí khó hiểu nhìn tên này.
"Tử Ti, Tử Chiến nói không sai đâu." Mã Viện cất giọng sảng khoái:
"Đến, Đào Đô Thống. Bản soái đã vì "Tự Nguyện" mà mê mẩn, vậy mày hãy lấy cái mạng tàn để bản soái nghe thử bài kia xem?"
"Hừ," Đào Đô Thống nhàn nhạt đáp:
"Bài hát này, không có tên, quân sư nói tên của nó ngài ấy không nhớ rõ, rằng là cũng không phải ngài ấy sáng tác. Ha ha ha…. Lạ kỳ kẻ yêu ca từ như ta đến nay còn chưa hề nghe thấy…" Đoạn hắn ngâm nga.
"Thoáng trong gió gầm bên giòng nước trôi lững lờ,
Chờ một ngày tươi sáng núi sông Lĩnh Nam xanh ước mơ.
Nhấp nhô chuyến đò, đưa người đi tìm đường tranh đấu
Giành lại đời ấm no những ngày sau…"
Vừa dứt lời, Nhất Lang liền đưa tay chỉ. Lập tức, quân lính Lĩnh Nam ầm ầm tràn lên bác đấu.
"Bảo vệ đại soái!!!" Đặng Hồng hét lớn cũng dẫn quân Hán xông lên đánh chặn.
"Sóng dâng cuốn trào như ngàn tiếng kêu thét gào
Cùng tìm đường tranh đấu xóa tan khổ đau muôn kiếp sao
Lắng nghe tiếng hò, thương miền quê hương ôi da diết
Giọng hò càng thiết tha cùng năm tháng…"
"Ai…thật sự… thật sự a… tan thương a…" Mã Viện chống kiếm, nhắm mắt thưởng thức. Giữa muôn trùng tiếng chém giết, từng lời ca vẫn thanh thoát lọt vào trong tai y.
"Ôôô!!!!" Quân lính Lĩnh Nam vừa đánh vừa gào, trong lòng họ đồng cảm với nỗi đau trong lời nhạc hơn ai hết, cũng bị những lời này tác động mạnh mẽ nhất.
Hờn căm, hờn căm không chỗ nào phát, hờn căm đến bế tắc.
"Ca khúc của kẻ bại trận. Hừ, tuy ngữ điệu hùng hồn, lời lẽ lại quá yếu đuối." Mã Trí mỉa mai vung song kiếm về phía Đào Đô Thống.
Choannnnggggg!!!!!
Nhất Lang không phản bác, vừa đánh, anh vừa tiếp tục hát:
"Hàng cây soi bóng in trên dòng sông
Dòng sông hiu hắt mênh mông buồn trông
Trút cô đơn trong cõi lòng"
Quân Nam vẫn liều chiến, thế nhưng mãi vẫn không thể xuyên phá được thế thủ của giặc.
"Hờn căm dâng theo con sóng ngọn sóng vút cao
Dẫu bao gian nguy không sờn, gái trai xông pha lên đàng
Nước sông quê tôi dâng trào dòng thương nhớ…"
"Aaaaaaaa!!!!!! Đi chết điiiiiii!!!!"
Một người lính không chịu nổi nữa, hắn vùng lên mặc cho thương mâu đâm xuyên người, mắt hằn nhòe lệ, tay cầm gươm dù run rẩy vẫn quyết liệt cắt ngang cổ hai tên đối thủ.
Rầm!!!! Hắn ngã xuống, cũng cùng lúc đó, nhiều chỗ khác quân Việt dần dà tìm thấy chỗ xuyên phá..
"Gạt đi nước mắt thôi ta biệt ly
Tình yêu non nước trong tim còn ghi quyết ra đi không nản lòng
Tầm vông trong tay ta tiến nguyện cứu nước non
Sắc son trong tim xa rời
Tuổi xuân hy sinh cho đời
Ước mong tương lai rạng ngời đất mẹ ơi…"
Giết giết giết!!!!
Mã Trí đã câm lặng, chết lặng. Sức mạnh chất chứa trong bài hát khiến hắn bất giác bị lây động, hắn vô thức đặt mình vào vị trí người kẻ bị xâm lăng, vô thức sinh ra đồng cảm sâu sắc. Vô thức… muốn cầm vũ khí lên quyết từ vì tổ quốc…
Không thể nào!!!!
Roẹt!!!! "A!!!"
Lần thứ hai trong ngày, Mã Trí bị đánh bay ra sau. Lần này ngay cả kiếm hắn cũng không cầm nổi nữa. Không hiểu sao vừa rồi hắn có cảm giác đòn của Đô Thống bất chợt mạnh lên hẳn hoi.
"Gạt đi nước mắt thôi ta biệt ly
Tình yêu non nước trong tim còn ghi quyết ra đi không nản lòng
Tầm vông trong tay ta tiến nguyện cứu nước non
Sắc son trong tim xa rời
Tuổi xuân hy sinh cho đời
Ước mong tương lai rạng ngời đất mẹ ơi…"
"Aaaa!!!! Đất mẹ ơi, đất mẹ ơi!!!!"
"Ta chết cũng đành thôi, đất mẹ ơi!!!"
"Giết!!!!! Có chết cũng phải tiến lên!!!! Giếtttttt!!!!"
Quân Nam hóa điên, mắt họ phiếm hồng, hơi thở gấp đến cuồng loạn. Nước mắt nhạt nhòa khiến đau đớn trên người như mất hết. Họ tựa dã thú, bất giác lồng lên xé nát toàn bộ chướng ngại.
"Đáng sợ, đáng sợ…" Lưu Long trợn trừng mắt, có khi nào hắn gặp tình cảnh này a? Chưa bao giờ. Mấy trăm người vì một bài hát lại đánh lui mấy ngàn người? Vô lý. Vô lý đến đáng sợ.
"Một kẻ như vậy… đáng tiếc, đáng hận… Hắn sẽ không hàng Hán a… ôi…" Mã Viện than thở. Đoạn y lắc đầu, xoay người không thèm nhìn nữa. Bài hát đã nghe hết, hứng thú đã tàn, ham muốn chiếm lấy tên kia đem về làm rường cột quốc gia cũng tan biến. Y phất tay:
"Cung thủ, giết hết chúng đi. Không chừa một tên!"
Rõ!!!!!
"Tử Chiến, thông cáo Phụ Quốc tiếp tục đuổi theo, bắt sống hay giết tại chỗ đều được không cần báo lại. Tiếp đó nhị kiệt, tứ kiệt và ngũ kiệt tiếp tục đi theo hỗ trợ Phụ Quốc."
Mã Hưu, Mã gia nhất kiệt nghe thế im lặng chấp tay.
Véo véo véo!!!
Vù vù vù!!!!
Quân Hán bố trí mưa tên từ nhiều hướng trong chớp mắt nhấn chìm mấy trăm quân Việt, khiến họ đổ nhào lên nhau, chồng chất thành một đống thây ma.
"Thế mới thấy tinh thần tuy ngoan cường song sức mạnh không đủ, khả năng không tới thì vẫn không thể tạo nên bất kỳ kết quả huy hoàng nào." Lưu Long chép miệng, rút kiếm đi đến bên một cái xác chi chít tên ở rìa đống thây mà đâm mạnh xuống. Xong y còn xoáy vài cái mới nói:
"Lũ châu chấu mà dám đá xe."
"Lưu Looooonnnnnnggggg!!!!"
Ầm ầm!!!!!!
Đào Đô Thống vùng bật dậy từ giữa đống xác, thân anh chi chít tên cắm. Anh dùng toàn bộ sức lực của mình lao ra vung gươm bổ về phía tên hầu gia. Lúc này, kiếm của Lưu Long vẫn bị xác chết giữ chặt.
Véo!!!!!
Kengggg!!!!! Rầmmmm.
Mã Hưu, Mã gia nhất kiệt bất ngờ xuất hiện đánh bay Đào Nhất Lang.
"Hộc!!!"
Vết thương chồng chất khiến Đào Đô Thống không gượng dậy nổi nữa. Anh quỳ rạp trên nền đất, đưa tay đầy máu vuốt ve lấy nền đất như một đứa con đang chạm má mẹ yêu.
"Đ...ất m..ẹ… ơ….i…"
...
Trong chương là bài: "Những nẻo đường phù sa" của Nghệ sĩ Bảo Phúc các bạn nhé.
Tác lại chôm chỉa..