Lộp cộp…
Đêm khuya, Quý La chắp tay sau lưng tản bộ trên bờ tường, ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt xuống dòng sông ầm ĩ, cũng có khi hắn nhìn về phía Cấm Khê nơi xa. Lúc này Quý La vừa có chút tiếc nuối, vừa không khỏi lắc đầu khó hiểu.
Từ Cấm Khê đến đây tuy không hề gần, xong như cũ không thể ngăn được việc Quý La sớm nắm được chiến báo trận chiến kinh điển ngày hôm nay. Mà bởi vì nắm được tin tức nên Quý La mới cảm thấy khó hiểu. Theo như thám báo kể lại, quân Hán ngay từ đầu tuy bị kháng cự mãnh liệt xong vẫn ồ ạt tấn công, mạnh mẽ giành lấy thế chủ động. Ấy vậy mà chỉ mới qua buổi trưa, thế cục lại vèo một phát quay ngoắt độ, quân Hán không rõ nguyên do đại bại rút về.
Không rõ nguyên do, hừ, thì là không rõ nguyên do, Quý La thì thầm. Hắn không biết đây là do thám báo nhát gan không dám tiếp cận chiến trường quá gần nên không thể quan sát đầy đủ tình tiết cuộc chiến, hay quả thực là do bọn man có những bước đi khác biệt hoàn toàn nhảy khỏi sự tính toán của quân Hán, để đến nỗi ngay cả thám báo từ bên ngoài nhìn vào cũng không thể hiểu được làm cách nào mà một đám dân man ngu xuẩn có thể đường đường chính chính trực diện đả bại quân đội của Thiên triều. Xong, dù là vì lý do nào đi nữa thì cái kết quả này cũng chẳng phải là tin tức tốt gì, vì nó mà cho dù đêm nay là một đêm mát mẻ hiếm hoi, Quý La cũng chẳng tài nào chợp mắt nổi. Hắn thật sự đang rất lo lắng, lo lắng rằng không biết đám man quân này có thể tung ra những chiêu gì tiếp theo đây? Liệu chúng có nhanh chóng sờ đến nơi này?
May mắn là chiến báo này sớm nhất nằm trong tay hắn… Chiến báo hắn không đưa cho Đô Kiều, dù cho tên Đô Nhị Lang đã sớm rơi vào tiên cảnh với rượu ngon gái đẹp hầu hạ, hoang dâm loạn vũ ngày ngày đêm đêm thì nơi này cũng còn tới hai ngàn lính Việt, một con số gấp ba, bốn lần số quân mà Quý La nắm giữ. Dù cho trong số mấy ngàn quân ấy có bao nhiêu kẻ vô dụng, bao nhiêu kẻ nhát gan, Quý La vẫn không dám chắc nếu bọn chúng biết được quân Nam đại thắng, dù là thắng thảm, quân Hán phải rút về bờ sông khó lòng tiếp tục tấn công thì hắn cùng thuộc hạ có còn dám ăn uống thoải mái được hay không chứ đừng nói đến việc được nằm ngủ.
Càng may mắn hơn, nơi này là Ải Săn Giao, nơi có địa hình tuyệt đối thuộc về kiểu hùng quan hiểm ải. Thú thật lần đầu khi đặt chân đến nơi đây Quý La đã phải tặc lưỡi nguýt ngoa mãi. Nơi này một bên dựa vào thế núi liên miên cao vút, một bên nhìn thẳng xuống lòng sông. Mà dòng sông Đốc tuy hùng hổ gầm rú nơi thượng nguồn Cấm Khê, khi đến đây lại phô bày ra một diện mạo khác âm hiểm hơn hẳn. Con sông kéo dài vòng vo, tuy vẫn đủ rộng để thuyền chiến qua lại xong do bị núi cao ảnh hưởng nên chất chứa không ít dòng xoáy ngầm nguy hiểm, đã vậy nó lại có nhiều đoạn náu mình dưới vực núi thẳng đứng, chỉ có một đoạn sông tiếp cận được với bờ đất thì trở thành quan ải vững chắc như chia đôi cả bầu trời. Đường vào ải hẹp hòi, đường ra ải lại vừa nhỏ vừa lầy lội chẳng kém, hai bên nếu không phải là sông là núi thì chính là rừng rậm chằng chịt cùng một phần đầm sâu cất giấu không biết bao nhiêu dã thú nguy hiểm, đặc biệt là nhiều, thật nhiều giao long.
Nghe Đô Kiều kể lại thì nơi này vốn chẳng hề có quan ải gì, cũng chẳng có khu đất nhô cao như hiện giờ. Ngày ấy Đô Dương đã từng men theo đường này bí mật dẫn quân luồn ra sau lưng Tô Định quậy cho long trời lở đất, khiến cho Tô Thái Thú khó lòng chuyên chú chống lại phản quân. Đến khi rút về vì tránh không cho có kẻ gian ác dựa vào lối đi này để bí mật tập kích Cửu Chân, lão mới dựng nên ải này. Binh lính đồn trú ở đây có sở thích đi săn thú, nhất là săn giao long, lâu ngày hai từ “Săn Giao” liền trở thành cái tên.
Hừ, Săn Giao? Giao dễ giết vậy sao? Quý La nghe đến đây là cười mỉm khinh bỉ, có lẽ là giao long con thì đúng hơn. Xong lòng khinh bỉ của hắn đối với đám người man ưa sĩ diện hão ấy lại chẳng cách nào làm phai mờ lòng kính trọng của tên mưu sĩ dành cho tòa hùng quan này. Và cũng bởi vì hắn đã sớm chiếm được nơi có địa lợi bậc nhất thế này, Quý La mới còn có đủ tự tin đóng giữ ở đây đợi đại doanh đổ thêm quân tới.
Nơi này chắc chắn sẽ đổ thêm quân tới, đây là nhận định của Quý La. Bởi lẽ trừ khi chỉ huy bị váng đầu, còn không với thế cục hiện giờ việc để một quan ải thế này vẫn lọt vào tầm kiểm soát của man tặc là điều hết sức xuẩn ngốc, mà tất nhiên cả Mã Viện lẫn Lưu Long đều không phải hạng tướng soái hời hợt như vậy.
“Tình hình bây giờ chỉ còn cách gặp chiêu phá chiêu, cố kéo thêm thời gian mà thôi.” Quý La kết luận.
Vừa vặn lúc này khi hắn đi đến gần cửa thủy trại thì gặp từng tràng tiếng ồn vọng tới. Quý La chú tâm lắng nghe, thế rồi hắn vội chạy đến một quãng tường che, kín đáo từ trên cao nhìn xuống cửa thủy trại. Để rồi khi hắn thấy hai chiếc thuyền nhỏ đang nương theo dòng sông tiến vào khu vực đang được một lượng đuốc khổng lồ soi sáng chẳng thua kém gì ban ngày, Quý La không khỏi toát mồ hôi lạnh lo nghĩ, chẳng lẽ chúng muốn báo tin chiến thắng?
Cùng lúc đó, tên cừ súy bị phân công trực đêm cũng uể oải đánh một cái ngáp dài, lững thững bước lên trên thành lầu nhìn xuống dưới tỏ vẻ hết sức khó chịu quát hỏi:
“Mẹ chứ, làm gì? Tụi bây đi đâu ra đây?”
Tên đứng đầu chiếc thuyền khiêu mi nhìn lên, đoạn hắn nhoe miệng cười mắng:
“Thằng chó con, mày chưa tỉnh ngủ phỏng? Mau mau mở cửa cho anh em tụi tao vào.”
Tên trên quan ải vẫn tỏ ra không hề có chút khó chịu hay vội vàng nào cả mà vẫn nhàn hạ tiếp tục ngáp một cái “uuu aaaa” thật đã trước khi lấy tay lau khóe mắt đáp trả:
“Thì ra là mày, Rái Cá, làm sao tụi mày lại đến sớm như vậy? Đã đến ngày?” Xong chưa đợi tên bên dưới trả lời hắn đã phất phất tay hô lên:
“Thôi thôi kệ mẹ đấy, tao cũng chẳng buồn quan tâm, tụi bây, mở cửa cho tụi nó đi vào lẹ đi còn ngủ tiếp.”
“Khôn ngoan đấy.” Tên được gọi là Rái Cá cười to cám ơn.
Thế nhưng đang lúc hai tên quân sĩ định chạy ra mở chốt thì từ một bên tường, một tốp quân sĩ khác cũng chạy đến. Tên đi đầu mặc một chiếc áo giáp sắt hiếm thấy vừa chạy vội vừa hét to:
“Dừng lại, làm gì đấy? Ai cho chúng mày mở cửa giờ này?”
“A, anh Bái.”
“Ra mắt anh Bái.” Mấy tên đang canh gác, kể cả tên cừ súy còn đang ngáp lấy ngáp để vừa thấy tên này liền lập tức tỉnh cả ngủ vội vàng cúi đầu chào hỏi.
“Hừ!” Tên Bái chẳng buồn nhìn chúng mà đường hoàng bước lên thành lâu nhìn xuống chất vấn:
“Tụi bây là ai, đi đâu? Vì sao xuất hiện giữa đêm khuya?”
“May là thằng nào?” Rái Cá đớp lại.
“Rái Cá.” Tên vừa nãy vội lò bò chạy ra giải thích:
“Đây là anh Bái, chức quân hầu, do Đô Nhị Lang mới đích thân đề bạt đến để quản lý cửa thủy đấy.”
“Mới? Người mới? Quân hầu? Thật uy phong nha...” Rái Cá nheo mắt lại.
“Hừ, chó con, cút.” Tên Bái nhìn Rái Cá có vẻ không phục tùng mình thì đạp tên chó bên cạnh lăn ra một bên, đoạn y ra lệnh xung quanh:
“Hiện tại đã vào giờ giới nghiêm không thể mở cửa, không có lệnh của tao tuyệt đối không được cho ai vào. Thằng nào tự ý xông lại đây bắn bỏ hết. Đã nghe rõ chưa?”
“A. Anh Bái, không thể, bọn chúng là đốc lương, tuần nào cũng ghé qua đây ạ. Giờ này mà để chúng ở ngoài thì lũ giao giết chúng mất. Chúng ta sẽ bị trách tội đấy ạ.” Tên chó nghe vậy đổ mồ hôi to mồ hôi nhỏ vội vàng chạy lên ôm chân tên Bái hô to. Đừng đùa, tên Bái tỏ ra oai phong nhìn thì ngầu đấy, thế nhưng nếu xảy ra việc, có trách tội tất nhiên xui xẻo rơi trên đầu mình chứ chẳng sai. Vì thế tên chó thật sự lo lắng muốn chết.
“Hừ, không mệnh lệnh không tin tức, làm sao tao tin đấy là người bên mình. Lỡ may gian tế trà trộn vào thì làm sao? Mày tránh ra cho tao!” Bái khinh khỉnh cười lấy.
“Tao có lệnh.”
Đến đây Rái Cá không thể không nhẫn nhịn hét to, đoạn hắn liếc xéo tên Bái đang mỉa mai, lục trong cạp quần ra một cái bọc nhỏ bỏ vào giỏ tre cho đám trên tường kéo lên xem xét. Tên Bái mở ra xem thấy rõ ràng là một tấm da thú lệnh điều lương như thường lệ của Thánh Thiên cùng một khối gỗ được xem như lệnh thông đường của Thánh Chân mới gật gật nhẹ đầu thu chúng lại. Xong hắn vẫn chưa chịu buông tha mà hỏi tiếp:
“Vì sao tới sớm hơn hai ngày, lại đến đêm khuya như vậy?”
“Tao không biết đấy, đi mà hỏi mấy vị tướng quân.” Rái Cá không hề hợp tác đáp lời.
Tên Bái nghe vậy trầm ngâm không nói mà chỉ kín đáo liếc về một góc tường trại khuất sau ánh lửa rồi mới gật đầu hờ hững phất tay bảo:
“Mở cửa, cho chúng vào.”
….
Đêm khuya, ải Săn Giao đã tĩnh nay càng yên ắng hơn rất nhiều. Ngay cả tiếng côn trùng rả rích cũng đã bặt đi hẳn, chỉ còn tiếng dòng nước bên cạnh vẫn đang miệt mài chuyển động. Điều này khiến cho những tiếng bì bõm do vật nặng khua động trên mặt nước trở nên càng thêm rõ rệt giữa màn đêm.
Trên tường ải, mấy tên lính lúc nãy còn cố gắng giương mắt ra quan sát cảnh gác xung quanh nay đã không tài nào chống chọi được với cơn buồn ngủ. Chúng tốp hai tốp ba dựa lưng vào tường, hoặc ngồi, hoặc đứng chống vũ khí lim dim, đến độ gần đấy có mấy bóng người men theo màn đêm chầm chậm tiến tới cũng không hề hay biết.
Bốp!!!! Bang!!!! Huỵch, huỵch!!!!
“Suỵt, nhỏ thôi, chớ gây nên tiếng động.” Một giọng nói khẽ hết sức vang lên nhắc nhở: “Mau mau mở cửa, đốt tín hiệu.”
“Dạ, anh lớn, tụi em đã biết.” Mấy cái bóng đen vội cười đáp lời, sau đó có một tên gãi gãi đầu chỉ mấy tên lính gác đã ngã vật ra đất hỏi:
“Giờ làm gì với chúng đây anh?”
Bóng đen đi đầu đang hướng về cửa thủy trại để mò mẫm nghe hỏi hơi khựng bên ngọn đuốc, để lộ ra gương mặt với đường nét vuông vức của Rái Cá. Hắn nghiêng đầu trầm ngâm như muốn cảm thụ màn đêm tĩnh mịch một lúc mới khẽ lắc đầu nhè nhẹ:
“Vứt chúng qua một bên, đừng làm hại chúng, dù sao cũng là anh em một nhà...”
“Vâng.”
Cót… Két…
Ít lâu sau, cánh cửa thủy trại nặng nề từ từ được hé lộ ra, trực tiếp mở rộng con đường từ lòng sông đen như mực tới bến tàu bên trong quan ải.
“Mau mau châm lửa làm hiệu.” Tên Rái Cá vội ra lệnh.
Bụp, vù… vù… vù...
Một tên theo sau nhanh chóng chạy lên châm đuốc lửa nâng lên múa nhanh ba vòng trên không trung, ngọn lửa sáng vẽ lên một đường vàng cam hết sức nổi trội trong đêm. Ngay lập tức mấy bụi cây đang đứng yên bên bờ sông cách đó không xa liền nhanh chóng giựt xuống cành lá ngụy trang trên thuyền, mặc cho màn đêm sâu thẳm che khuất tầm nhìn vẫn không cần đốt đuốc mà ào ào nương theo tiếng sóng nước lao vun vút tới.
“Tốt, quả nhiên không ai giỏi đi thuyền bằng quân Nam Hải, Thánh Chân công chúa vô địch.”
“Tới nhanh nào, tới nhanh nào!” Mấy tên binh lính thấy chiến thuyền vượt màn đêm ập tới càng lúc càng nhanh thì nội tâm kích động vô cùng.
Thế nhưng trong lúc này chẳng hề có ai chú ý tới việc trong màn đêm đen thẫm này đã xuất hiện vô số bóng người khác âm thầm bao vây toàn bộ cửa thủy trại cùng đám Rái Cá.
“Hà hà, Nhị Lang, ta xem có kẻ quả thật nhịn không nổi bán đứng ngươi đây. Chậc chậc, nhìn bọn chúng thành thạo lại giỏi thủy tính như vậy tất nhiên là tinh binh rồi.”
Đô Kiều nghiến răng nghiến lợi dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào mấy bóng người trên tường trại, miệng đay nghiến:
“Lát nữa ta muốn đích thân ăn thịt, uống máu chúng cho hả giận.”
Quý La kín đáo khịt mũi khinh thường. Ăn thịt uống máu? Thật là bát diện uy phong… lời lẽ này để cho mấy tên chiến tướng anh dũng nói ra nghe còn tạm, chứ để cho một tên đắm chìm trong rượu chè bài bạc gái gú như Đô Kiều nói? Ha ha, hoang đường. Nếu như không phải Quý La hắn cẩn thận đi tuần đêm, không phải hắn cho tên Bái giả bộ làm khó dễ để tìm ra sơ hở trong cách cư xử của đám Rái Cá, cũng nếu không phải chính hắn âm thầm sắp xếp mai phục, không phải hắn dùng vũ lực mạnh mẽ chém chết mấy ả nô tì để lôi tên Đô Kiều xuống giường ngọc… Rất nhiều nếu không, tóm lại là nếu không có Quý La thì có lẽ chỉ chốc nữa thôi cả hắn lẫn tên Nhị Lang này đều không còn cơ hội mạnh miệng như vậy rồi. Thế mà đến giờ này Đô Kiều vẫn chỉ biết suy nghĩ như vậy? Ha ha, quả nhiên là hạng công tử bột.
Trong lúc Quý La im lặng suy nghĩ thì Đô Kiều lại khẽ hỏi:
“Đúng rồi, Tử Phương, binh sĩ của ngươi đâu sao ta không thấy?”
“Bọn chúng? Bọn chúng không có ở đây.” Quý La ngắn gọn.
“Vì sao? Nơi này cần càng nhiều người chẳng phải càng tốt? Ngươi mau mau đi triệu tập chúng đến đây.”
“Ta… quên đi, mau nhìn, chúng sắp vào tròng rồi.” Quý La thật chẳng buồn đi đôi co với Đô Kiều nữa liền nhanh chóng đánh trống lảng. Mà quả thật lúc này mấy chiếc chiến thuyền cũng đã dần dần tiếng vào phạm vi cổng thủy trại, vì thế Đô Kiều cũng nhanh chóng bị chúng thu hút, hắn siết chặt tay khẽ nghiến răng:
“Bảo chúng binh sĩ giữ bí mật, thằng nào để lộ ra bất kỳ sơ hở nào tao sẽ chém chết.”
“Sắp rồi, Lê Chân, mày sẽ biết tay tao…” Đô Kiều nở nụ cười đầy thèm thuồng tà ác theo bóng người trên thuyền dần tiến tới trước cửa, mặc cho gương mặt nàng bị thành lâu che khuất đi, hắn vẫn có thể thấy được từng đường cong của dáng người thon thả dễ dàng khiến một tên như hắn phải váng đầu.
Hắn nào hay biết rằng lúc này cô thủy quân đô đốc mặc dù không thấy hắn, xong gương mặt lại đồng điệu nở nụ cười, một nụ cười tự tin, có phần bỡn cợt.
Thế rồi khi chiến thuyền của nàng chỉ cần vươn lên nửa thân thuyền nữa là vào cửa trại, Lê Chân liền bất ngờ đưa tay ra hiệu cho thuyền chậm lại. Nàng nhìn trái, xem phải một lượt mới ngước lên hỏi Rái Cá:
“Mọi việc đều thuận lợi?”
“Đều thuận lợi.” Rái Cá gật đầu trả lời.
Lê Chân nghe vậy gật gù nói:
“Ta xem có lẽ còn thuận lợi hơn tưởng tượng nhiều, không có một chút rắc rối.”
Rái Cá bật cười bảo:
“Đúng vậy, một con kỳ đà cản mũi cũng không thấy, yên tĩnh tựa như nằm ngủ hết vậy…”
“Vậy mày cho rằng đêm hôm khuya khoắt thế này không ngủ mới tốt?” Lê Chân cười vang, tựa như quên cả việc công chiếm ải mà chuyển qua buôn chuyện hỏi:
“Vậy nếu là mày, mày xem nên ngủ ở đâu mới êm?”
“Đương nhiên là… ở đó.”
Rái Cá khoanh tay lại xoa cằm như nghĩ ngợi rồi bất chợt liếc mắt về phía chính diện cầu tàu nơi có tầm mười chiếc thuyền to nhỏ không đồng đều neo đậu, lại không hề quan tâm đến hành động này của mình đã khiến có kẻ giật mình.
“Chuyện có chút không đúng...”
Quý La khẽ thì thầm, tuy nãy giờ Lê Chân cùng Rái Cá trò chuyện không lớn, âm thanh chẳng thể vọt đến đây được xong hành vi kỳ hoặc của tên cừ súy đang đứng ở trên cửa thủy trại là hết sức đáng ngờ, cộng thêm ánh mắt vừa rồi… Quý La đột nhiên phát hiện mọi việc không ổn.
“Có cái gì không… A!” Đô Kiều vừa mới vô ý thức mở miệng hỏi thì đã lập tức trợn mắt há mồm. Bởi vì chẳng biết tự khi nào phía trước chiến thuyền của Lê Chân đã xuất hiện bốn, năm chiếc bè gỗ. Lại không ai biết vì sao mà những chiếc bè này lại bất ngờ bốc cháy dữ dội, để lộ ra từng nụ cười gằn của đám thợ chèo đang đứng phía trên. Tiếp theo đó, bè lửa lấy hết tốc lực lao vào vị trí mà Rái Cá vừa chăm chú nhìn lấy.
“Chết tiệt, chúng có chuẩn bị!!!” Đô Kiều hét to, tiếng hét của hắn ngay lập tức vọng khắp màn đêm như minh chứng cho sự chính xác trong phán đoán của Lê Chân và Rái Cá.
“Xuẩn thật!”
Quý La liếc nhìn tên Đô Nhị Lang mà mắng thầm. Bè lửa tuy nhìn thấy ghê gớm xong lại có số lượng bèo bọt. Hơn nữa số người chèo bè quá ít lại như đom đóm thiêu thân đứng trên lửa sáng ngời không hề có chút che chắn, chỉ cần một chút ám tiễn từ bốn hướng ập đến là bè gỗ liền hủy. Đấy là chưa kể dù chúng có thành công lao đến thì đã sao, nơi đó cũng chẳng phải chỗ tập trung đông đảo quân mai phục… Đáng tiếc hiện giờ…
Ầm!!!! Đùng!!!!!
Mấy chiếc bè lửa không bị cản trở sau khi mở hết tốc lực lập tức húc tứ tung vào bến tàu cùng mấy khu vực xung quanh.
“Aaa, cháy cháy cháy!!!!”
“Mau thoát khỏi đây, mau lên, aaaaaa.”
Dường như để cho lửa có thể cháy to hơn nên trong đám bè lửa này Lê Chân còn giấu thêm không ít vật dẫn cháy như mỡ heo, mỡ bò… thế nên trong chớp mắt, biển lửa liền bộc phát dữ dội. Ánh lửa hừng hực sáng ngời chiếu rọi vô số bóng người đang hoảng loạn chẳng khác gì bầy ong vỡ tổ chui ra từ những chỗ mai phục.
“Ổn định, ổn định, chớ có hoảng loạn.” Tên Bái cũng vội vàng sách mâu lao ra khỏi chỗ mai phục, hắn vừa bước đi vừa cố hò hét vịn lại mấy tên binh sĩ chạy loạn.
“Khục, khục, mẹ kiếp, biết vậy chẳng thèm giấu diếm, mai phục gì cả cho xong. Khục khục.”
Đô Kiều cũng cầm gươm chạy ra, chỗ hắn ẩn núp vừa vặn gần với một đám lửa nên bị khói hun cho cay xè mắt. Hắn giương đôi mắt đỏ lè nhìn về phía cửa quan ải hét lớn:
“Tụi bây, thịt chúng cho tao, lũ chó chết.”
“Ha ha, Đô Kiều, quả nhiên cháy nhà mới lò ra mặt chuột. Không tệ không tệ, quả nhiên là một con chuột lớn.” Lê Chân rút gươm cười vang, giọng uyển như chuông bạc:
“Anh em, tiến lên, chiếm lấy quan ải, mục tiêu bắt sống Đô Kiều.”
“Chiến!!!!! Chiến!!!!!!!”
Nhờ thế lửa hỗ trợ, quân Lê Chân liền thuận lợi vượt qua cửa thủy trại mà không hề gặp bao nhiêu trở ngại, bọn họ nhanh chóng áp sát đổ bộ lên bờ, lách vào các tòa nhà, lối đi để tiến sâu hơn vào trong ải.
“Giết, chặn chúng lại. Nếu bọn mày không muốn bị giết thì chặn chúng lại cho tao.”
Đô Kiều gào thét dữ dội, lập tức binh sĩ dưới quyền hắn cũng xông xáo lao vào bác sát với quân Lê Chân.
Hai cánh quân vừa va chạm vào nhau đã chiến đấu hết sức kịch liệt. Bọn họ quần lấy nhau, có người đạp ngã tên kia bay xuống tường, có kẻ lại ôm nhau cùng nhảy xuống sông, rồi lại từ dưới sông đánh lên trên thuyền, trên bè. Chỉ mấy chốc mà khắp nơi nơi cửa thủy quan ải đều là máu với máu, tiếng chém giết, tiếng chửi rủa bao trùm cả màn đêm, dọa cho không biết bao nhiêu dã thú phải hoảng sợ né tránh ra xa. Lúc này chỉ có đám giao là bị mùi máu tanh hấp dẫn từ từ trườn tới, xong chúng cũng bị quan cảnh chém giết hung tợn hù cho chết khiếp chỉ trôi nổi ngoài rìa chẳng dám bén mảng lại gần.
Một lúc sau, nhờ vào ưu thế quân lực hơn hẳn, quân của Đô Kiều dần lấy lại thế ổn định. Ngày càng có nhiều binh lính thành công giữ lấy những đoạn tường thành, những lối đi nhỏ, dần dần ép quân Lê Chân trở ngược lại phía bến tàu.
“Ha ha, đúng, đúng, mau đuổi chúng ra cho tao.”
Đô Kiều kích động hét to, cứ như chính hắn là người vừa đi đầu chinh chiến anh dũng vậy. Mặc dù bất kỳ ai chú ý cũng sẽ thấy giữa chiến trường đẫm máu này chỉ có mình hắn là kẻ duy nhất mà trên người chưa hề có một giọt máu tươi nào.
Và có lẽ cũng chỉ có mỗi Đô Kiều là kẻ thích thú vui vẻ khi nhìn hai cánh quân Nam cùng dân tộc đâm chém lẫn nhau. Tất nhiên, đó là nếu không kể tới tên giặc Quý La. Bởi lẽ lúc này mọi người tuy chém giết đỏ cả mắt, nhưng trong lòng lại kìm nén không biết bao nhiêu cảm xúc. Dù sao hai nhánh quân này cũng không hề quá xa lạ với nhau, nhiều người bên Đô gia quân từng theo Đô Dương làm đồng đội kề vai sát cánh bên chiến binh Lê Chân khi đánh Tô Định, nhiều người khác thậm chí còn tham dự buổi bái tế tổ tiên ngày ấy của Hai Vua khi dựng lại Lĩnh Nam. Bọn họ đều hiểu những kẻ đang đối đầu với mình đúng ra nên là anh em, là đồng bào mới phải...
Có lẽ cũng vì lý do đó nên tuy Lê Chân có thể đổ thêm càng nhiều quân sĩ vào trong trận chiến lại chậm chạp chần chờ, thậm chí dù cho quân sĩ đang bị đẩy lùi dần cũng khó có thể quyết tâm ra lệnh đẩy mạnh.
Vì tình cảm đồng bào dân tộc, nàng dù thua trận cũng không muốn làm kẻ máu lạnh vô tình? Hoặc là, mục đích của nàng ngay từ đầu chẳng hề nằm ở việc tiêu diệt càng nhiều quân Đô gia càng tốt trong trận chiến chỉ mang tính chất dọn dẹp phản đồ này? Hoặc là…
KENG!!!! KENG!!!! ĐINH!!!! ĐANG!!!! KENG!!!!!
Ngay lúc này từ cửa chính quan ải phía đường núi, từng đợt đồng la báo động bất chợt thi nhau vang vọng không ngớt. Tiếng báo động lập tức đập cho quân sĩ của Đô Kiều choáng váng, khiến họ như rơi vào trong mộng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Vì sao có đồng la? Là chuyện gì?” Đô Kiều hoảng sợ nhìn về phía sau, nơi bỗng bất chợt bốc lên một tầng lửa lớn, miệng lại không ngừng quát hỏi binh sĩ xung quanh.
“Quả nhiên là Dương Đông Kích Tây! Hừ, kế sách thô thiển.”
Hai mắt Quý La híp lại thành một đường kẻ thật hẹp quan sát ánh lửa báo động, hàm râu mép dài hơi vểnh nhẹ giống như đã nắm rõ từ lâu. Hắn trào phúng giải thích ngay:
“Nhị Lang đừng hoảng, đấy chẳng qua là man quân thực thi tiểu kế mà thôi. Ta đã sớm có đề phòng, không cần quá lo lắng…” Nói đến đây, hai hàng lông mày của hắn liền nhíu chặt lại bởi ánh lửa bỗng dưng lan rộng nhanh hơn rất nhiều. Rất rõ ràng, đây là dấu hiệu đám binh sĩ hướng đó báo động cho hắn biết cường độ công kích của kẻ xâm phạm hoàn toàn vượt khỏi phạm vi bình thường. Quý La không hề chần chờ lập tức nửa thông báo nửa truyền lệnh cho Đô Kiều:
“Nhị Lang, nơi này ta giao cho ngươi, Bái, ở lại đây trợ giúp Đô tướng quân. Còn lại theo ta. Mau!!!” vừa dứt lời hắn liền dẫn lấy mấy trăm quân gần đó lũ lượt lui ra sau chạy về phía cổng chính.
“Đứng lại, Quý Tử Phương, ngươi mau giải thích…”
“Tấn công!!!!”
Đô Kiều đương nhiên không hề có chút hài lòng đối với thái độ của Quý La. Xong lúc này quân sĩ Lê Chân đang lùi ra sau bỗng dưng bộc phát đẩy mạnh, bọn họ lần nữa đốt cháy nhiều chiếc bè dự trữ khác để lần nữa đẩy tới. Đến lúc này dù cho Đô Kiều có non nớt đến cỡ nào cũng hiểu đây là Lê Chân quyết tâm quấy phá kiềm chân mình để quân mình ở cổng chính có thể thành công đánh vào. Hắn đương nhiên vạn lần không đành lòng mặc người bày bố, xong trong lúc nhất thời quả thực chẳng thể làm gì khác ngoài việc không ngừng kêu gọi binh sĩ liều mình chống đỡ.
Lại nói, tuy Quý La đã có phần đoán được quân Nam rất có thể sẽ thủy bộ đồng công quan ải. Xong do quân số không quá khả quan cộng thêm việc không quá tin tưởng kẻ ngoại tộc độc giữ một phương, cho nên hắn chỉ có thể thiết lập mai phục chủ chốt theo hướng thủy trại, còn hướng cửa chính cũng chỉ đành cho tinh binh Đại Hán tăng cường giám sát cảnh giới mà thôi. Không còn cách nào, dù sao quân Nam đã tìm cách cho quân lính lẻn vào theo cửa thủy, vậy thì hắn càng không thể nào bỏ qua phía này được.
Thế nhưng dù sao Quý La vẫn tin tưởng rằng nửa ngàn quân sĩ tinh nhuệ của mình ít nhất cũng phải cầm cự được nửa canh giờ mới đúng. Nào đâu khi hắn dẫn viện quân tới, tình hình lại xấu quá mức tưởng tượng.
Không biết bằng cách nào, quân Nam đã len lỏi đến rất gần quan ải, mãi đến khi họ leo lên được nửa đường mới bị quân Hán phát hiện. Vì thế đập vào mắt Quý La chính là cảnh quân Nam thành công chiếm được một đoạn tường ải không nhỏ và đang tiếp tục đẩy mạnh thủ quân ra sau, dần dần tiến về phía cửa ải.
“Giữ vững, giữ vững, tuyệt đối không thể để chúng tiếp cận cửa ải.”
Quý La gấp đến phát hoảng. Ngoài kia tối như mực không biết che đi bao nhiêu quân Nam đang chờ đợi, nếu cửa ải mở ra… hắn quả thực sợ chẳng dám nghĩ tới.
“Ha ha, Hán tướng, mày đến đã chậm, giết chúng.”
Đào Kỳ mới vung đinh ba đâm thủng ngực một tên quân Hán đã thấy Quý La chạy tới. Chàng không hề che giấu sát khí của mình cười to. Tên vừa tới dáng vẻ không tệ, lời lẽ cũng rất có bộ dáng chắc hẳn phải có vai trò không nhỏ. Lúc này mà hạ được hắn thì việc ôm trọn Ải Săn Giao chỉ còn là vấn đề thời gian. Nghĩ như vậy, Đào Kỳ hét to vận lực đâm ra mấy mũi mâu đánh lui đám cản đường hừng hực sấn tới, trong mấy hơi thở chàng đã đục xuyên mấy lớp quân chắn đường.
“Cản lại, cản hắn lại, đừng để hắn qua đây.”
“Tiến lên, giết hắn cho ta.”
Đối diện với chiến thần của nước Nam, Quý La cảm thấy da đầu tê rần, mồ hôi không tự chủ được ứa cả ra. Hắn hốt hoảng lui ra sau, mồm thì không ngừng hô hoán. Thế nhưng như thế chẳng những không giúp quân sĩ có thêm dũng cảm mà còn vô tình tô vẽ cho khí thế của Đào Tam Lang càng thêm lăng liệt. Rốt cuộc, dù biết ngoài kia chắc chắn chẳng có tí viện quân nào, Quý La cũng không thể không hô to:
“Viện binh tới, viện binh tới, chúng bây ráng giữ vững.”
“Ha ha, viện binh trong mơ.” Đào Kỳ cười to, đinh ba tiếp tục khiêu chết hai tên cản đường, chỉ cần mấy chốc nữa chàng tin chắc đầu tên người Hán kia sẽ nằm gọn trong tay mình.
Thế nhưng, có vẻ như trời không chiều lòng người…
HUÝTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!
Đúng lúc này từ phía mặt sông liền vang lên một tiếng nguýt dài, từ dưới đất vang vọng lên không trung khiến không chỉ Lê Chân mà cả Đào Kỳ đều nghe rõ mồn một. Rõ ràng, đó là tiếng được tạo thành bởi sáo trúc được cột vào đuôi tên bắn lên cao, một loại tín hiệu đơn giản lại hết sức hiệu quả.
“Phương Dung ( mình?) Viện binh giặc tới? Đường thủy? Thuyền?” Đào Kỳ cùng Lê Chân giật mình.
“Chúng đến thật mau…” Lê Chân mím môi, tuy có phần không nỡ vẫn vung tay ra lệnh:
“Đánh trống hiệu, rút lui, chúng ta lùi về phía Nam…”
Tùng tùng tùng tùng!!!!!
…
“Tam Lang, bên Thánh Chân có tiếng trống.” một tên quân sĩ Lạng Sơn quân vội vàng báo cho Đào Kỳ.
“Đã biết. Mẹ kiếp, lúc này rút lui thật đáng tiếc…” Đào Kỳ trừng mắt:
“Anh em cố lên, chúng ta đẩy banh chỗ này rồi lại qua giúp Thánh Chân...”
HUÝTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!
HUÝTTTTTTTTT!!!!!!!!
“Hai tiếng dài!!! Tam Lang, đường bộ cũng có, là kỵ binh.” Một tên đội trưởng hô lên.
“Mẹ, Mã Viện quả nhiên chịu chơi…”
Đào Kỳ cắn răng cắn lợi. Ai có ngờ kỵ binh bị Thánh Thiên chải chuốt hết một lần gần như tàn phế thế mà Mã Viện vẫn lấy ra dùng ngay như vậy? Suy đi tính lại, Đào Kỳ đành hậm hực lắc đầu:
“Cho anh em lui lại, chúng ta rút về trại…”