Ban Siêu cho rằng bây giờ quân Hán có làm gì cũng đã chậm là hoàn toàn chuẩn xác, bởi những gì diễn ra tiếp theo nhanh chóng vượt khỏi tầm tay của chúng.
“Trảmmmmm” Rầm!
Lưu An thở hổn hển nhìn binh lính theo sau chen chân theo chỗ hổng mà hắn vừa chém ra để đục vào hàng lối của man tặc. Lúc này Lưu An đã thấm mệt, hắn cố khuấy động cánh tay phải đã sớm tê rần của mình, toàn thân vì đánh chém quá sức mà khổ không thể tả nổi, nơi đâu cũng đau nhức, mồ hôi thì rơi đầy đầu đầy đất hòa cùng máu đen chảy cả vào mắt khiến chúng cay xè xè mà hắn lại chẳng thể kịp rảnh tay đi lau. Lưu An biết cơ thể mình đã gần đi đến cực hạn xong lại không thể không cắn răng cố gắng cầm cự, bởi vì xung quanh tất cả binh lính Đại Hán đều là như vậy.
Mã Viện xuất hiện mang ý nghĩa trận chiến này đã bước vào giai đoạn quan trọng, vì thế chẳng cần ai đưa ra quân lệnh hay đốc thúc đám Đặng Hồng cũng tự hiểu mình cần và phải làm gì. Không còn đường lui nào khác, ba tên Hán tướng cũng phải xách vũ khí lao vào cùng binh sĩ vật lộn. Quân Hán cũng đã không hề câu nệ tổn thất, chúng ào ạt lấn lên, chúng rất cố gắng, rất liều mạng, cũng trả giá rất lớn mới có thể thu được hiệu quả ưng ý, rốt cuộc sau một lúc chém giết quân lính nhà Hán cũng đã thành công mở ra được một vài lỗ hổng nhỏ.
Có được thành quả này âu cũng phải kể đến việc trận hình quân Việt cũng không phải hoàn toàn do Lĩnh Nam quân tạo thành mà còn có không ít chiến binh dưới trướng Chấn Bắc tướng Đào Kỳ chiến đấu ở đây từ lúc đầu trận đến giờ. Quân Hán mệt, bọn họ cũng không thể khá hơn là bao nhiêu, nhiều người trong số họ thậm chí đã phải giang nắng giữa khí trời oi ả này còn sớm hơn cả quân Hán, đã thế còn không kịp nghỉ ngơi điều chỉnh đủ nên dẫn đến cơ thể bị mất sức rất nhiều, kết hợp với việc tinh thần liên tục bị đả kích, trang bị cùng tổ chức sơ sài khiến những khu mà họ chiếm giữ đã trở thành những mục tiêu đặc biệt mà ba tên Hán tướng hết lòng hết sức chăm sóc. Để rồi từ những điểm đột phá nhỏ ấy quân Hán đã dần lấy được điểm tựa để cò kè so bì với Lĩnh Nam quân, dần dần thu lại được phần nào quyền chủ động.
Tuy nhiên, nếu tính toán chi li một tí thì cuộc chiến kéo dài đến thế trận này đối với quân Hán quả thực là thua nhiều hơn thắng. Đám Đặng Hồng đầu nhập gần tám ngàn binh sĩ tinh nhuệ giằng co quần thảo với chỉ còn non năm ngàn quân Việt mà phải trả giá cao hơn bên Đào Kỳ cùng Sáng rất nhiều lại mới chỉ có thể chen chân vào được. Điều này chẳng khác gì một cái tát dữ dội giáng vào tinh thần cùng lòng tự tin của lính Hán. Từ bao giờ mà quân đội Thiên Triều lại phải vất vả như thế khi đối chọi cùng một đám người man? Vì thế sĩ khí của quân Hán cũng đã sớm tụt dốc, sớm đê mê.
Sĩ khí quân Hán đê mê, sĩ khí quân Việt cũng đâu có kém cạnh gì, vì thế nên tuy nhìn ra quân sĩ đã mệt mỏi gần như không thể nào chịu nổi Lưu An cũng vẫn cắn răng kéo chúng lấn lên. Theo như hắn nhận định thì chỉ cần bọn chúng thành công đục thủng phòng tuyến này, lại đợi cho chủ lực hoàn toàn đổ bộ thì nhiệm vụ của chúng đã thành công. Lưu An vừa suy nghĩ vừa thoáng liếc nhìn thủy trại vẫn đang không ngừng tiếp nhận chiến thuyền ra, vào, trong lòng nắm chắc lúc này chiến thắng đối với quân Hán đã gần, rất gần rồi. Nghĩ đến đây hắn cắn chặt răng, tay quen thuộc quăng đi thanh chiến đao đã sớm sứt mẻ để nhặt lên một thanh vô chủ khác nằm dưới đất, đoạn, hắn gầm lên bật người dùng khiên vật ngã một tên lính Việt mon men tiến đến gần, lấy thân đè hẳn lên, lấy đao trong tay đâm xuống xoắn mạnh vài vòng cho đến khi bên dưới không còn cựa quậy nữa mới thở hổn hển gào to lên:
“Đừng để chúng lắp lại lỗ hổng!” La xong hắn lại chật vật vung đao điên cuồng chém loạn.
“Thân vệ đội, theo ta tiến lên!”
“Sát!!!”
“Sát!!!”
Lưu An dẫn theo thân vệ chém giết dữ dội nhanh chóng kích thích đấu chí của đám lính xung quanh. Chúng dồn dã áp sát, dùng nhiều cách đẩy văng binh lính Nam đang lao tới rồi hung hăng khuếch trương chỗ hổng mà tên Hán quân giáo úy phải vất vả lắm mới tạo ra. Nhờ vào đó mà lát sau tiếng hoan hô vang dậy của chúng đã tràn ngập cả chiến trường. Cuối cùng sau muôn vàn khó khăn tổn thất, Lưu An đã đục xuyên phòng tuyến của quân Nam, chia cắt họ làm hai nửa.
“Diệu Bình, làm tốt lắm!” Mã Phòng thấy bạn mình thành công liền hồ hởi lắm. Hắn quát to hất lui mấy tên địch cản đường rồi hướng ra khản cổ gào lấy:
“Duyên Bình, ta lên giúp Lưu An một tay.”
“Tốt.” Đặng Hồng đáp lời, xong ngay khi hắn vừa định nói câu tiếp theo thì lập tức bị khựng lại bởi một tràng tiếng động lạ.
Huỳnh!!! Tùng!!!!
Huỳnh!!!! Tùng!!!!
Huỵch!!!! Cắc!!! Tùng Tùng!!!!
Tiếng huỳnh huỵch hòa nhịp cùng tiếng trống bỗng dưng vang vọng khắp chiến trường nhanh chóng làm quân sĩ cả hai phía chú ý. Theo sau đó, mặt đất cũng chấn động dữ dội tựa như có thứ gì hết sức to lớn khổng lồ đang đều đặn nện lên trên khiến bọn họ không sao đứng vững chém giết được vội vã tách nhau ra. Càng lúc, tiếng động càng lớn, càng lúc, tiếng trống càng dồn dập.
“Đây là thứ quỷ quái gì? Động đất?” Có tên lính nhà Hán ngơ ngác hỏi.
“Khô… không phải động đất.” Một tên khác già dặn hơn nhiều lại tỏ ra lúng túng hơn nhiều. Một số tên khác có lẽ cũng đoán được điều gì vội vàng lo lắng co cụm lại, hốt hoảng nhìn về phía nơi phát ra tiếng động to lớn đó, càng nhìn, mặt chúng càng xám lại, càng thêm tái mét.
Huỳnh! Tùng!! Huỵch!!! Cắc!!!!
Trái lại, quân Việt tuy mệt mỏi không sao chịu nổi, tuy cũng khá chật vật vì mặt đất rung rẩy không ngừng. Nhưng trên mặt họ lại càng lúc càng phấn chấn, nắm tay cầm lấy vũ khí cũng theo nhịp trống dồn lại gần mà càng ngày siết càng chặt. Bởi vì tiếng động cùng nhịp trống này đối với họ quá quen thuộc đi...
TÙNG CẮC TÙNG!
RỐNG!!!!!!!!! RÉ!!!!!!!!
Ngay khi nhịp trống vừa đột ngột dừng lại, tiếng động huỳnh huỵch cũng theo sau giảm dần rồi lặng hẳn. Để rồi sau đó từng thân ảnh to lớn dần dần xuất hiện, chúng đứng đó khiến cho tầm nhìn của quân Hán hoàn toàn bị che khuất, làm cho phía sau lưng chúng hoàn toàn bị giấu kín. Người ta chỉ có thể thấy trên những thân hình to hơn cả mái đình đó là từng cặp lông đuôi chim trĩ đang không ngừng phấp phới như từng cặp bông lau nặng trĩu. Lại như những cặp cánh chim xinh đẹp không ngừng khuấy động, không chỉ không làm giảm đi vẻ uy nghiêm của chủ nhân chúng mà còn tô điểm cho những chiếc bành voi, những cái vòi to khỏe cùng những chiếc kiếm ngà sắc bén, làm cho những con vật này càng thêm oai nghi, bệ vệ hơn.
Ngay tại thời khắc Đặng Hồng cho rằng quân Nam đã vỡ trận, voi chiến tới. Những con voi dũng mãnh đang không ngừng ngẩng cao đầu, rống ré những tiếng dữ tợn như cho cả thiên hạ này biết thứ vũ khí mạnh mẽ nhất của quân Nam, “loại kỵ binh” với sức mạnh vô song đã giáng lâm.
Ròng rã hai mươi đầu voi, toàn bộ sức mạnh mà quân Lĩnh Nam có thể có được lúc này đều đã tề tụ. Khí thế của chúng ngay tức thì chấn nhiếp kẻ thù khiến lũ xâm lược không thể không tự chủ được nuốt mấy ngụm nước bọt. Quân Hán bị đàn voi hút hết sự chú ý, cũng theo đó dời tầm mắt về phía hai thớt voi đi đầu, một đen như mực, một trắng như ngọc, tuy trái ngược hoàn toàn mà lại hết sức hài hòa đẹp đẽ. Trong đó con voi đen to lớn hơn con kia hẳn một vòng, cặp ngà cũng dài hơn. Nó đứng cao hơn voi trắng nửa thân hình như chứng minh cho thân phận tôn quý nhất của chủ nhân nó: Vua của tộc Việt, thủ lĩnh của dân Lĩnh Nam, Trưng Châu.
Mà Vua Bà lúc này cũng đang nhìn chằm chằm bọn xâm lăng, không, đích xác hơn là Trưng Châu đang phóng tầm nhìn bao quát toàn bộ chiến trường. Nàng thu hết tất cả phản ứng của mọi người vào trong đôi mắt sáng như quắc, cho dù đó là vẻ mặt hung tợn đẫm máu của quân Hán hay là vẻ mặt phấn chấn đầy mồ hôi của lính Việt. Ngay cả những gương mặt đầy vẻ đay nghiến của đám nội gián, phường cõng rắn cắn gà nhà đang núp sau lưng ngoại bang lén lút bắn tới nàng, Trưng Châu cũng thấy hết. Chỉ sau khi đã hoàn toàn nắm rõ tình thế hiện tại, Trưng Châu mới khẽ đánh nhịp thở phào, tất cả hãy còn trong tầm kiểm soát, rốt cuộc nàng vẫn dẫn quân tới kịp.
Ngày hôm nay, trận chiến này có ý nghĩa trọng đại không chỉ đối với nàng mà còn mang tính chất sống còn với quân dân Lĩnh Nam. Trận chiến này Trưng Châu không chỉ muốn nhổ tận gốc những quân cờ mà nhà Hán chôn giấu trong hàng ngũ của mình mà còn muốn giáng cho quân giặc một đòn mạnh mẽ để chúng phải co xúc tu lại sợ hãi, từ đó thu lấy quyền chủ động cho những bước tiếp theo của mình. Mà để làm như vậy nàng cần phải phối hợp thật nhuần nhuyễn với những cánh quân, những cừ súy khác, trong số đó có Đào Kỳ, Sáng… và cả Thánh Thiên...
Trưng Châu nghĩ đến đây liền không khỏi kích động đến nỗi siết chặt bàn tay đầy mồ hôi, lúc này nàng đã rất gần với mục tiêu rồi. Đoạn, nàng nhẹ nhàng nâng cây cờ đuôi nheo nhỏ màu đen lên cao. Thấy tín hiệu của nàng, Khải Minh, người đang đóng thế vai trò của Trưng Nhị Vương trên con voi trắng bên cạnh, liền trịnh trọng kề chiếc tù và to sát miệng thổi mạnh.
TÙUUUUUUUUUUUUUU……
Tùuuuuuuuu…. Tùuuuuuuuuu….
Tùng tùng tùng tùng!!!!!
“Lĩnh Nam!!! Lĩnh Nam!!!!”
“Lĩnh Nam!!! Lĩnh Nam!!!”
Chiếc tù và này vừa cất tiếng liền lập tức khơi dậy muôn trùng tiếng tù, tiếng trống hò reo từ những con voi đứng kề bên. Nối tiếp, tiếng hô như sóng trào từ rừng thương giáo đi kèm lập tức theo gió bùng lên hòa cùng nhịp trống khiến bầu không khí bỗng dưng sục sôi hơn hẳn. Để rồi khi ngọn cờ trong tay Vua khẽ đổ nghiêng về trước cũng là lúc trận tiếng hoan hô đổi dồn thành vô vàn tiếng gào thét:
“Giết, giết!”
Cùng với tiếng gào, quân Việt ào ạt xông về phía đầy rẫy quân xâm lăng đang tụ tập, đám lúc này vẫn chưa hết hoàn hồn trước khung cảnh tráng lệ mà quân của Vua đem lại. Mà dẫn đầu đợt hồng thủy này chính là hai mươi thớt voi chiến tựa hai mươi cỗ chiến xa đang không ngừng nện cho mặt đất run rẩy, hất văng tất cả chướng ngại trên đường.
Mà cho đến lúc này đám Đặng Hồng mới rợn hết xương sườn nhận ra không phải chúng đã thành công đục thủng phòng tuyến của lính Việt, mà ngược lại chính Đào Kỳ cùng Sáng đã khôn khéo “nhường” hẳn cho chúng một khoảng trống vừa đủ để đối mặt trực diện với đà xung phong của voi. Tình thế hết sức rõ ràng, lại một lần nữa quân Hán bị chính đám man di chúng vẫn thường khinh bỉ lừa gạt. Mã Phòng đang dẫn quân xông xáo lại hỗ trợ Lưu An không kịp suy nghĩ nữa đành ngoác miệng gào thật to, tiếng gào nghe kinh tâm tán đảm:
“Đánh vào hai bên, đánh vào hai bên!!!!!!”
Tiếng gào của hắn ngay lập tức kéo lính Hán đang ngơ ngác tỉnh dậy. Bọn chúng đổ mồ hôi đầy đầu, đôi mắt đỏ sòng sọc, ai cũng biết với địa hình hiện tại mà trực diện đi kháng cự với bầy voi điên kia thì mặc dù không đến nỗi bị thất bại thê thảm, xong thương vong chắc chắn sẽ không nhỏ. Chó ép nhảy tường, bị dồn đến thế nguy hiểm quân Hán liền liều mạng.
“Đánh vào hai bên, con mẹ nó đám man này lừa chúng ta.”
“Sát, chen vào nhanh không toi mạng cả lũ bây giờ!!!”
Đương nhiên quân Hán liều mạng tấn công, quân Nam cũng là điên cuồng kháng cự. Từng chiếc lăng thuẫn dày cộm được không chỉ chiến binh của Lĩnh Nam quân mà cả binh sĩ khác oằn người giữ lấy. Chúng kê san sát nhau tựa như hai bức tường dài. Mặc cho quân Hán giở đủ chiêu trò như là đâm chém, đập đá hay thậm chí là xô, là kéo vẫn vững chãi đứng đó không hề mảy may hư tổn khiến tâm trạng quân thù nhanh chóng chìm vào đáy vực. Đã thế, không hiếm khi từ giữa những khe hở của tường khiên này len lỏi ra từng ngọn thương âm hiểm điểm từng lỗ máu trên thân thể đám người chen chúc phía trước, để đến khi quân Hán kịp phát giác thì đầu thương đã thu lại chỉ còn một cỗ thi thể vô lực rủ xuống, lấy máu tươi cùng xác thịt của tên chủ nhân xấu số gia cố thêm độ vững chắc cho tường khiên.
Rầm Rầm Rầm…
“Chặn chúng lại, giết voi!!!!!!”
Theo tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng huỳnh huỵch nhàn nhã cũng dần bị thay thế bởi tiếng rầm rầm ầm ĩ như sấm đất do bầy voi đang không ngừng gia tốc tạo thành. Trước khung cảnh này tên Lưu An không thể làm gì khác hơn, đành gào lên hô hào quân sĩ lũ lượt vọt lên trước làm hãm trận quân cản voi.
“Cung thủ, nhắm đầu voi mà bắn!!!”
Mấy gã quân hầu dùng hết sức bình sinh rống to, kéo theo là mấy trăm mũi tên đen thi nhau đằng không ập tới đàn voi chiến. Lúc này tuy quân Hán không thể tụ tập được hơn ngàn cung tiễn tề bắn như trước được nữa, xong chúng vẫn nuôi hy vọng là mấy trăm mũi tên cũng có thể hạ gục được một, hai thớt voi, hoặc ít nhất cũng làm giảm tốc độ của chúng lại để tranh thủ thêm thời gian.
Đáng tiếc chúng không biết là trong số lính Việt có mặt ở đây có một tên rất quen thuộc với câu: “bắn thẳng vào mắt voi cùng quản tượng.”... hay đại loại như vậy. Thế là hai mươi thớt voi này không chỉ được mặc giáp mây che kín phần chính diện mà còn có giáp mắt, ngay cả quản tượng cũng được trang bị khiên đồng, mặc giáp da bảo vệ. Đón lấy voi được trang bị cỡ này mà chỉ có chưa tới ngàn mũi tên chăm sóc thì hiển nhiên chúng chẳng thể gây nên chút tổn thất nào, thậm chí voi chiến còn cảm thấy bực bội vì bị những mũi tên này khiêu khích nên càng lao tới nhanh hơn, điên cuồng hơn.
“Tư… tướng quân… cung tên không có tác dụng!!!”
“Tướng quân, chúng ta phải làm sao đây?”
Vèo vèo vèo!!!!
Bọn chúng còn đang bàng hoàng thì quân voi đã phản công. Trên mỗi chiếc bành voi to đều có ít nhất hai cung thủ phục sẵn, bọn họ vừa núp xuống tránh đi đợt mưa tên xong liền ngóc đầu bắn trả. Mưa tên từ trên giáng xuống làm quân Hán khó lòng phòng bị ngã xuống không ít.
“Vòng ra hai bên voi, đánh vào hông chúng! Thương trận, có chết cũng phải cản chúng lại. Thân vệ theo tao!” Lưu An lại gào lên.
Kinh nghiệm phong phú của quân Hán ngay lập tức được thể hiện. Đối đầu với mấy mươi cỗ chiến xa thời cổ đang ầm ầm càn tới quân Hán tuy có sợ đến xanh mặt vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh. Lại thêm bản thân Lưu An làm gương liều mình xông trận, quân Hán cũng quên đi phần nào sợ hãi lập tức triển khai thành một trận hình vòng cung nhằm lợi dụng sự kém linh hoạt của bầy voi để vòng quanh vây chúng lại. Trong khi đó, mưa tên của chúng vẫn không hề dừng, mấy tên cung thủ nhịn lấy cánh tay chua lè núp sau thuẫn trận không ngừng nhắm vào bành voi để bắn, thậm chí có mấy tên còn chạy nhanh lên trước hô vang phi mâu phi thương hòng gia tăng sát thương.
Đáng tiếc, tuy quân Hán cũng thuộc hạng anh dũng thiện chiến, tuy chúng cũng có tướng lĩnh gan dạ làm gương xong lại không cách nào so sánh được với quân Việt có chính Vua của mình dẫn dắt. Mà xui xẻo cho chúng là Trưng Châu cũng không phải hạng tướng lĩnh tài năng tầm thường.
Vua nhìn quân Hán biến trận thì cười nhẹ không nói một lời. Tính toán của chúng làm sao nàng không biết? Sơ hở của quân voi thân là chủ tướng quân Việt Trưng Châu so với kẻ thù càng hiểu đến tường tận. Nàng khẽ nhịp tay cờ đợi cho hai quân đi vào khoảng cách thích hợp liền nâng cờ đưa lệnh:
“Nổi cờ, kỵ quân xuất trận.”
Ả nữ binh đứng sau lưng nghe vậy lập tức xoay người lấy cây cờ lệnh lớn vốn bị cuốn lại bên cạnh, bung nó ra phất dữ dội. Vừa nhìn thấy cây cờ này tung bay hai bên cánh quân voi liền vang lên từng tràng tiếng hoan hô.
“Nội Vệ kỵ binh, xuất trận!” Bên cánh trái, Âu Lan xoay tròn roi sắt dẫn lấy hơn hai trăm kỵ binh ầm ầm ra trận.
“Nội Vệ, chiến!!!!!!!” Ở phía đối diện, Quý Lan cũng chỉ gươm cùng hơn hai trăm quân kỵ còn lại lao ra.
Hai cánh kỵ binh bất ngờ lấy xu thế cường mãnh ngang trời xuất thế khiến quân Hán đớ người ra không kịp phản ứng. Thật ra thì trước lúc cờ lệnh bung ra đã có không ít quân Hán nhìn thấy bóng ngựa nhấp nhô, xong do thân hình voi chiến to lớn đã che chắn không ít huyền cơ nên khi bọn chúng nhận ra đó là kỵ binh Việt thì mọi chuyện đều đã trễ. Lúc này đa số thương thủ quân Hán đều đang tụ tập ở giữa trận để đón voi chiến càn quét, lưu lại bên cánh chỉ có một ít thuẫn thủ cùng đao thủ.
“Giết!!!!!”
Ầm Ầm Ầm!!!!!
Hai cánh kỵ binh ra sau mà tới trước, vượt qua khỏi tốc độ của quân voi để bất ngờ đánh thốc vào hai cánh quân Hán đầy bộ binh lại không hề có chuẩn bị, ngay lập tức trận hình quân Hán nát tan. Kỵ binh Việt tuy không quá nhiều nhưng trang bị lại không tệ, tuy cưỡi ngựa chưa quá tinh thông song lại có bàn đạp cùng yên cương trợ giúp lại có hai vị nữ tướng anh dũng dẫn dắt nên chẳng mất bao nhiêu thời gian liền hung bạo đục thủng hai cái động thật lớn trên trận hình kẻ thù. Sau đó hai cánh giao thoa với nhau, hai nàng nữ tướng thoáng liếc nhau cùng nở nụ cười tinh quái rồi dẫn kỵ binh tiếp tục lao nhanh cắm ngay vào sau lưng thương trận ở giữa.
Trận hình quân Hán do Lưu An vất vả khích lệ liền lập tức sụp đổ.
Bị kỵ binh không ngừng càn quét qua, lại, quân Hán không làm sao tổ chức nổi trận hình. Cho dù ngay sau đó Mã Phòng vội vã bỏ mặt hai cánh trung quân Đại Hán cho Lĩnh Nam quân mặc lòng xâu xé mà tiến tới giúp đỡ, tình thế cũng không có chút nào cải thiện.
“Ổn định, mau ổn định trận hình, thương trận chớ rối loạn!” Lưu An gào to, xong trong lúc voi chiến ầm ầm lao tới, giọng gào của hắn quả thực quá sức bé nhỏ.
“Hán tướng nạp mạng!!!!!”
Trên bành voi, Trưng Châu đã sớm cầm lấy cung cứng nhắm kỹ mà bắn, mũi tên rời dây cung xoắn tít trong chớp mắt xuyên qua không gian chạm vào giáp che ngực của Lưu An, sau đó ầm một phát đục thủng áo giáp, xuyên thấu lồng ngực tên Hán quân giáo úy trong ánh mắt kinh hãi không kịp phản ứng của đám thân vệ.
“Diệu Bìnhhhhhhhhh!!!!!!!”
Mã Phòng tím gan tím ruột gào to. Hắn vội vã lao tới, hốt hoảng quỳ rạp xuống ôm lấy vai tên đồng bọn đã nhắm nghiền mắt lại không dám lay động gì mà chỉ run rẩy từ từ để tay lên mũi Lưu An để kiểm tra. Vừa đưa tay vào hắn liền giật mình hô lên:
“Còn sống, Lưu giáo úy còn sống!!!”
Thân vệ của Lưu An cũng như của Mã Phòng nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chúng ba chân bốn cẳng nâng khiên cử thuẫn che chắn, vừa vặn chặn lấy mấy mũi tên nữa của quân Việt bắn tới.
Tính mạng của tên Lưu Diệu Bình tạm thời không có đáng ngại, xong trận thế của quân Hán thì đã không còn đường cứu vãn. Mất đi chủ tướng chỉ huy, thương trận của quân Hán vốn đã khó hình thành liền bị voi chiến ầm ầm lao tới giày xéo. Voi chiến đi đến đâu, quân Hán văng tung tóe đến đó, nhiều tên thậm chí mất sạch đấu chí hoảng sợ quay đầu bỏ trốn.
“Hiển Sư, Diệu Bình, mau lui, man quân muốn khép cánh lại vây chết hai người các ngươi kìa!!!” Vừa vặn lúc này giọng gào thét của Đặng Hồng cũng vang tới.
Mã Phòng đau đớn nhìn kết quả này, đầu óc hắn trống rỗng, hồi lâu hắn đành cắn răng ra lệnh cho quân lính dần dần lui lại, nhân lúc quân Hán còn chưa bị hai bức tường của Lĩnh Nam quân kẹp chặt mà trốn về sau.
“Đuổi theo, tuyệt không cho chúng chạy thoát!” Vua Bà lại tiếp tục đưa cờ ra lệnh.
“Rõ, truy kích, quét sạch quân thù.”
Quý Lan là người đầu tiên nhận lệnh, nàng giật mạnh cương ngựa khiến con chiến mã chồm lên bức tốc húc thẳng vào đám lính Hán bị lạc lại phía sau. Có nàng làm mẫu, kỵ binh Nội Vệ tuy chỉ mới tầm nửa ngàn người cũng cười to sảng khoái thúc ngựa mặc sức chém giết, thỏa chí truy đuổi, thậm chí lúc bọn họ vượt qua tường khiên của Đào Kỳ cùng Nguyễn Sáng còn không ngừng rú lên ra vẻ chào hỏi khiến đám bộ binh đỏ cả mắt vì ghen tị. Mãi đến khi kỵ binh đuổi đến tận trước trận hình của giặc nơi cửa thủy trại, gặp thương trận cùng tên cứng của chúng hăm he mới khinh khỉnh quay ngựa kéo về dàn trận cùng quân lính phía sau.
Lúc này cũng chỉ còn có mỗi Lĩnh Nam quân là không vội truy kích mà cẩn thận tổ chức lại trận hình, cử người thu dọn chiến trường trước khi tiếp tục nện bước chân dồn dập đều đặn tiến theo đoàn quân.
“Khải Minh, bọn họ quả thực đáng tin cậy.” Trưng Châu thấy cảnh này thì không hề tiếc lời khen lấy.
“Dạ vâng…” Khải Minh chắp tay cảm tạ, bởi lẽ Vua khen Lĩnh Nam quân cũng có khác gì khen hắn đâu? Đang lúc hắn miên man thì Trưng Châu tiếp lời:
“Bản thân ta thật lòng mong mỏi sau này dân Việt sẽ có nhiều cánh quân giỏi giang như thế.”
Khải Minh nghe Vua thổn thức, trong đầu linh quang chợt lóe liền đáp nhanh:
“Đương nhiên… có thể lắm chứ? Thưa, dân ta hoàn toàn có thể đạt được tương lai huy hoàng như vậy…”
“Ồ? Ha ha ha”
Trưng Châu nghe hiểu ý trong lời nói của Khải Minh, ánh mắt toát lên vẻ hài lòng và bật cười gật đầu. Đoạn, nàng đặt hai tay song song vịn bành voi, ánh mắt ghim chặt lấy tên Hán quân trung lang tướng đang vội vã dàn trận trước cửa thủy trại để đón đánh quân Việt, chính là Cảnh Thư. Nụ cười trên môi chưa hề tắt Vua liền tiếp lời:
“Ta chờ lời hứa của ngươi. Còn bây giờ, chúng ta cần lấy máu tươi của quân thù để đốt lên ý chí bất tận của dân tộc.” Vừa nói, nàng vừa mạnh mẽ giơ cao kiếm Thuận Thiên rồi hô vang:
“Toàn quân, tiến công, thề quét sạch quân thù ra khỏi Cấm Khê! Lĩnh Nam trường tồn!!!”
“Lĩnh Nam trường tồn!”
“Lĩnh Nam trường tồn!”