Linh Môi Trinh Thám Xã

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Mập mờ không rõ

Vào buổi tối hôm kia, Mộc Á Tùy tin tưởng mình chắc chắn sẽ không bao giờ quên được – đó là một buổi tối kỉ niệm đáng giá nha! –

Vào ngày hôm đó, cách gian phòng khoảng m, tiểu thịt viên không hề báo hiệu mà nứt ra.

Kim quang lóe sáng, Mộc Á Tùy thấy rõ trước mắt mình là một cảnh tượng rất chi là tình sắc. Nội tâm cậu có chút chịu không được. Đầu tiên là kinh ngạc vì tiểu thịt viên biến trở về hình người, sau đó kinh diễm – Boss cuối cùng cũng biến trở về thành một mĩ nam tử tóc tím nhưng lại trần truồng nha, cuối cùng là cảm giác đau đớn vô cùng...

Bởi vì lúc biến trở về, boss cả người trần truồng lại bay trở lên người cậu, nhưng vì quá nặng nên đầu cậu bị đập xuống đất. Cái ót của Mộc Á Tùy do tiếp xúc quá mạnh với mặt đất, trong nhất thời bị choáng. Đợi một lúc sau lấy lại được tinh thần thì lập tức quá kinh hãi... Tử Tiêu đại boss đang người không mảnh vải, bám lên người cậu a, đã vậy lại còn không có ý muốn đứng dậy.

"Cậu chảy máu!" Tử Tiêu đại boss không mang bất cứ tia biểu tình nào nhìn cậu.

"Anh không lạnh sao?" Mộc Á Tùy xoa xoa cái mũi, trấn định nhìn hắn. Nếu như hắn có chút lạnh, chắc sẽ rời xuống người cậu để đi mặc quần áo đi? Tử Tiêu đại boss nhìn cậu thật lâu, lâu đến mức cái mũi của Mộc Á Tùy cũng bắt đầu có chút ngứa, máu mũi lại lần nữa dâng lên.

'Hưu' một tiếng, người đang bám trên người cậu đột nhiên không thấy nữa, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không có.

Mộc Á Tùy gian nan đứng lên, đối với chuyện hắn xuất quỷ nhập thần cậu đều rất ngạc nhiên, nhưng là hôm nay khi cậu tận mắt nhìn thấy hắn di chuyển, lại không có lòng thỏa mãn khi hiếu kì được giải. Lúc này, đáy lòng cậu có chút không thoải mái, chua xót, khó chịu. Giống như bị bạn gái bỏ rơi lúc trước, nhưng tựa hồ cũng có chút không giống...

"Ngài...ngài không sao chứ?" Thanh niên quỷ cẩn cẩn dực dực tới gần cậu. Người này mới nãy biểu lộ biểu tình thật khổ sở, nhìn có chút quen thuộc, giống như trước kia đã từng thấy qua.

"Không sao" Mộc Á Tùy sờ nhẹ vào bàn tay mình, chỗ đó có vết thương do bị xước, có chút đau nhưng may là không bị tổn thương gân cốt. Có đệm thịt ở bàn tay làm thành bộ phận giảm xóc, thấy cũng không còn gì đáng ngại, cậu liền nói

"Đi thôi, chúng ta trở về tiếp tục nghiên cứu vụ án"

"Thực kì quái..." Thanh niên quỷ nỉ non than nhẹ một câu, sau lại nhanh chóng chạy theo Mộc Á Tùy.

Tin tức Tử Tiêu trở lại hình người làm cho ngôi nhà cổ trở nên náo nhiệt một hồi. Sáng sớm, Bạch Diễn cùng Hắc Liêu đem Mộc Á Tùy lay dậy một phen.

"Làm gì a? Tôi tối hôm qua hơn giờ mới ngủ a..."

Mộc Á Tùy hai mắt đều không mở ra lại quay đầu tiếp tục ngủ. Bạch Diễn lại tiếp tục nắm hai bờ vai cậu lay một hồi nữa.

"Á Tùy, lão đại đã trở lại, anh không được ngủ nữa a, nhanh dậy đi mua đồ nấu một bữa tiệc thịnh soạn đãi lão đại a! Á Tùy..."

"Để tôi đến cho" Hắc Liêu bảo Bạch Diễn đứng qua một bên, đem mí mắt Mộc Á Tùy đẩy lên. Kêu thanh niên quỷ qua "Tới! Làm mặt càng khủng bố càng tốt!"

Thanh niên quỷ bị chỉ sợ hãi run nhẹ thân ảnh, nhẹ nhàng bay xuống. Bạch Diễn lông mày nhảy lên, nhìn thấy cách làm của Hắc Liêu giống như đang trêu chọc Mộc Á Tùy liền vội la lên "A Liêu!".

Nghe thấy thanh âm non nớt có chút làm nũng này, Hắc Liêu lập tức dừng lại động tác, chân chó bổ nhào tới Bạch Diễn.

"Được rồi, tiểu Diễn,cậu tới đi, tôi theo bên cạnh hiệp trợ cho cậu"

Bạch Diễn lúc này thỏa lòng, gật mạnh đầu, lại tiếp tục tới lay Mộc Á Tùy. Đợi cho Mộc Á Tùy dậy đã qua hơn nửa tiếng. Bị Bạch Diễn dụ dỗ cùng sự đe dọa của Hắc Liêu, cậu đành phải cầm túi tiền chạy ra ngoài mua đồ. Mua nguyên liệu cũng không dám kéo dài, lấy đại vài gói thịt tươi rau dưa, liều mạng chạy trở về.

Sau khi về đến, Mộc Á Tùy lập tức chạy vào phòng bếp, trêu ghẹo Bạch Diễn đang theo sau chờ ăn chực một hồi, rồi nhanh chóng nấu ăn. Rất nhanh, mùi thơm của đồ ăn lan ra khắp cả căn bếp. Bạch Diễn nhịn đã lâu, ngửi thấy mùi thơm như vậy lập tức vươn tay 'nhón' vài món vào miệng, rồi mới chạy bưng đồ ăn ra bàn ngoài.

Một bữa ăn mà cậu cảm thấy nguy cơ bốn phía. Bạch Diễn được ăn ngon nên cắm đầu vào ăn, Hắc Liêu càng trực tiếp hơn, bưng dĩa đồ ăn lên trực tiếp càn quét. Lam Trản im lặng ăn, nhưng cũng đã được ba chén cơm.

Loại tình huống này không phải lần đầu tiên cậu thấy, nhưng Mộc Á Tùy vẫn há hốc mồm kinh ngạc.

Mắt thấy cả bàn ăn sắp hết, Mộc Á Tùy cũng không muốn tham gia trận hỗn chiến này, đành chấp nhận ăn mấy ngụm cơm trắng vậy. Nhưng đột nhiên trong chén cơm của cậu xuất hiện thêm một miếng thịt cá thơm ngon.

"A?"

"Nhanh ăn đi!" Thanh âm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.

Mộc Á Tùy há to miệng, hiển nhiên là bị dọa không hề nhẹ. Chẳng lẽ tình cảm 'nuôi nấng' mấy ngày qua hắn không có quên nên bây giờ là coi như báo ân? Đầu Mộc Á Tùy bắt đầu có chút choáng váng, vừa ngẩng đầu liền thấy Hắc Liêu cười vô cùng đê tiện đối với cậu...

Bữa cơm này Mộc Á Tùy có điểm không kham nổi a...

Sau bữa cơm, Mộc Á Tùy nhanh chóng thu dọn chén dĩa trên bàn, khi cậu quay lại nhìn khắp bàn thì phát hiện, Tử Tiêu đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt như xem kịch hay của Hắc Liêu. Vừa nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, cậu liền lập tức xoay người, nhưng động tác của cậu hiển nhiên không đủ nhanh, vừa mới xoay người đã bị chặn lại.

"Xem ra lão đại đối với cậu có chút sủng nha! Thế nào? Có muốn tôi đi dò hỏi tình cảm của lão đại cho cậu biết không?" Hắc Liêu thần thần bí bí cẩn thận nhìn bốn phía hướng tới cậu nói nhỏ.

"Cậu đừng xem Tử Tiêu lão đại ngốc ngốc như khúc gỗ mà lầm, kỳ thật hắn nam nữ đều ăn a, trong đó có một người rất đặc biệt!"

"Đặc biệt?" Mộc Á Tùy tâm 'lộp bột' một tiếng chìm xuống, có chút tư vị không rõ.

"Người kia đối với lão đại mà nói rất đặc biệt, mỗi lần chỉ cần người đó xuất hiện, lão đại có điểm không biết làm sao..."

Nghe vậy, Mộc Á Tùy hai lỗ tai dựng đứng, chờ đợi câu tiếp theo, nhưng Hắc Liêu đột nhiên xoay người

"Nha, chúng ta cũng nên đi tra án thôi!" Nói rồi xoay người bước thẳng về phía trước, mặc kệ Mộc Á Tùy mặt mũi tràn đầy tức giận ở đằng sau, rồi lại cam chịu bước theo.

---

"Đây là những người bị mất tích ở trấn Trang Hồ trong năm trở lại đây" Bạch Diễn chỉ vào hai tập hồ sơ dày trên bàn nói. Nhìn thấy ánh mắt đầy khó hiểu của Mộc Á Tùy, cậu giải thích.

"Tôi chuẩn bị đống hồ sơ này để có thể tra ra được danh tính của tên quỷ kia. Tôi đã điều tra qua, trường tiểu học Mầm Kiều được xây đến nay bất quá cũng trên dưới năm, mà con quỷ nói hắn luôn một mực ở tại chỗ đó, nói cách khác, hắn đã chết ít nhất cũng năm rồi đi"

"Với cả hắn nói chuyện có khẩu âm người trấn Trang Hồ, cho nên cậu mới tìm những người mất tích ở trấn Trang Hồ trong gần năm?" Mộc Á Tùy tiếp lời cậu. Nói tiếp "Nhưng mà, cậu từ chỗ nào mà có mấy loại hồ sơ này?"

Không lẽ những thứ này có thể mượn ở thư viện sao?

"Có điều anh không biết rồi!" Bạch Diễn ngước đầu lên đầy vẻ kiêu ngạo.

"Có những chuyện cảnh sát cũng không giải quyết được đều là phải nhờ đến chúng ta, vì vậy tự dưng hai bên cũng trở nên có chút quen biết. Đừng nói là điều tra hồ sơ, muốn trêu đùa một người ở bên phía đó đều dễ như trở bàn tay".

Mộc Á Tùy nhìn cậu ta với vẻ mặt 囧. Đầu năm nay, cảnh sát cũng bị mê tín a!

"Làm sao vậy?" Chứng kiến Mộc Á Tùy ngẩn người, Bạch Diễn nhịn không được mở miệng hỏi.

"Không có việc gì, bất quá nhiều như vậy, chúng ta đọc xong biết đến khi nào?".

Hai chồng hồ sơ này, cộng lại cũng cao đến bả vai của Bạch Diễn nha, Nhìn quanh một lượt, Thanh Hiện cùng Lam Trản đều tỏ vẻ mặc kệ, mà Hắc Liêu... Mộc Á Tùy nhìn một lượt nữa lại không thấy hắn đâu!

"Hắc Liêu hắn đi đâu rồi? Chỉ có hai người chúng ta sao mà xem hết?"

"A, Hắc Liêu đi điều tra lai lịch của Trương Đổng Quốc rồi, a Liêu nói rất có thể hắn ta đang muốn che giấu cái gì đó" Đại khái nói đến Hắc Liêu, biểu tình trên mặt Bạch Diễn lại rạng rỡ hẳn lên.

Đây là tình nhân trong mắt hóa tây thi đi, Mộc Á Tùy nghĩ đến những trò đùa dai của hắn mà thấy hơi hơi lạnh gáy, muốn nói tình nhân a, ít nhất cũng nên thành thục một chút, ổn trọng một chút... Mộc Á Tùy đang trầm tư suy nghĩ chợt hình ảnh cao ngất, thành thục hiện ra trong đầu cậu.

"Á Tùy, mặt của anh sao đỏ như vậy? Anh không sao chứ?"

"Không có, không có việc gì!"

Mộc Á Tùy xém bị suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, nhất định là thất tình quá lâu cho nên mới suy nghĩ không đâu như vậy!. Cậu cố gắng hồi tưởng lại Doãn Hiểu Tình có bao nhiêu xinh đẹp, ý đồ muốn mang hình ảnh của tên kia ra khỏi đầu mình.

"Anh không cần lo lắng" Bạch Diễn còn tưởng cậu đang vì hai chồng hồ sơ này mà buồn rầu, nên lên tiếng an ủi, vỗ vỗ ngực tự tin nói "Hồ sơ này cứ giao cho tôi là được"

"Sao được?"

Chương : Bản chất thật sự của Tử Tiêu lão đại

Nhìn tình hình trước mắt, Mộc Á Tùy có chút dở khóc dở cười. Hai chồng hồ sơ lúc trước nay đã chia ra hơn phần nhỏ, mỗi phần đều có một thân ảnh lơ lửng giữa không trung cầm lấy nghiên cứu, nhìn có vẻ rất bận rộn.

"Đây là.."

Bạch Diễn dương dương đắc ý nhìn cậu.

"Bọn họ đều là những oán linh đã được loại bỏ oán khí, tạm thời chưa có bị Minh giới gọi về, trước mắt cứ để cho bọn chúng tra tư liệu giúp chúng ta, loại bỏ những cái không liên quan, về sau chúng ta tra cũng thoải mái hơn."

"Vậy hắn đang làm gì?" Mộc Á Tùy vẻ mặt khó hiểu chỉ cái bóng đang phiêu phiêu giữa không trung, cái bóng đó không ai khác chính là thanh niên quỷ nọ, hiện giờ thanh niên quỷ kia không còn dáng vẻ e sợ rụt rè như trước nữa, mà thay vào đó là bộ dạng rất chi là nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng mà bước đi...

Không đợi Bạch Diễn lên tiếng, thanh niên quỷ kia lập tức trả lời "Yêm...Yêm là ở đây giám sát bọn họ làm việc, nhân tiện làm nơi để bọn họ đối chiếu, như vậy hiệu suất sẽ nhanh hơn."

"Phốc..." Mộc Á Tùy phụt cười ra tiếng, quay đầy nhìn thấy Bạch Diễn đang trừng mắt nhìn mình, lập tức thu lại nụ cười, giơ ngón tay cái.

"Thực...thực sự... Cậu làm tốt lắm đó A Diễn"

Không thể không nói, cách làm của Bạch Diễn hiệu suất quả nhiên cao, Mộc Á Tùy vừa uống xong chén trà nhỏ, đi vệ sinh một hồi về, thì bên kia cũng đã hoàn thành xong công việc của mình.

Hồ sơ của những người mất tích khoảng mười năm trước không được nguyên vẹn, không giống như bây giờ có máy để lưu, hồi đó tất cả đều lưu trữ bằng viết tay, thậm trí cũng có những hồ sơ không có kèm theo ảnh chụp để đối chiếu. Những tư liệu không có ảnh chụp thì bọn họ phân biệt theo tuổi, giới tính, cùng với một số nhân tố bên ngoài để chọn lọc.

Cuối cùng còn lại một ít những tư liệu có thể tham khảo, không cao đến năm phân, đều là những tư liệu không có ảnh chụp cụ thể, điều kiện bên ngoài lại có vài phần trùng khớp.

Mộc Á Tùy cầm tập hồ sơ hơi mỏng lên, trong lòng trăm mối tơ vò a, những oán linh này làm việc hiệu suất quả thật rất cao, còn không bị lỗi hay ồn ào, đương nhiên mấu chốt là không cần tiền lương hay ăn uống... làm cho người ta thấy thích cỡ nào a, nếu như cậu là chủ nhân của mấy oán linh này, như vậy con đường phát đạt sẽ không còn xa nữa! (em mơ xa quá)

Bất quá, nếu trời tối lại có chút... Mộc Á Tùy nghĩ tới đây, nhịn không được rùng mình mấy cái.

"Những thứ còn lại hai ta đến tra là được rồi" Mộc Á Tùy nhìn sắc trời có chút tối, nhịn không được mở miệng ngăn Bạch Diễn định cùng 'bách quỷ tra án'

Bạch Diễn gật gật đầu, nói một chú ngữ, đem mười oán linh này về kho linh hồn. Mặc dù thanh niên quỷ đối với mấy oán linh kia có cảm giác như bằng hữu muốn đi cùng, nhưng vì là người trong cuộc nên phải ở lại.

Nhìn hắn cúi đầu buồn bã, Mộc Á Tùy nhịn không được an ủi

"Không cần phải uể oải như vậy, chỉ còn lại có một chút tư liệu, tra hết là có thể biết được thân phận của anh rồi, còn có những chuyện trước kia nữa" Vì tránh kích thích hắn, Mộc Á Tùy còn rất đặc biệt không nhắc đến từ 'khi còn sống' a.

Thanh niên quỷ cảm kích nhìn Mộc Á Tùy, hắn hiểu được là hai người này là đang giúp mình. Kỳ thực, oán khí của hắn, từ hôm bị tiểu thịt viên đánh đã mất hết, đối với sự tình khi còn sống hắn vẫn không có chấp nhất. Chỉ là trong nội tâm đầy trống rỗng, tựa hồ còn có chuyện gì đó, có người nào đó rất quan trọng, làm cho hắn cứ một mực lưu luyến nhân thế, không cách nào siêu thoát được.

Đang thần người ra, đột nhiên Bạch Diễn bên cạnh hét lên một tiếng.

"A- có phải cái này không a?" Bạch Diễn hưng phấn cầm lấy một phần trong tư liệu đứng dậy đọc.

"Lương Tề, nam, tuổi, người thôn Trang Hồ, ngày tháng năm đi ra ngoài vào buổi tối đến sáng chưa thấy về... đặc điểm nhận dạng là trên cánh tay trái có một vết sẹo hình bán nguyệt"

Nói xong một câu thật dài, Bạch Diễn dừng lại nhấm một ngụm trà, Mộc Á Tùy bên cạnh so với cậu ta còn nóng vội hơn, chạy qua bên chỗ người thanh niên quỷ kéo cánh tay của hắn ta ra đối chiếu.

"Thật đúng là có a!" Mộc Á Tùy vui mừng, nhưng lại có chút thắc mắc quay đầu hỏi "Vết sẹo kia ở chỗ kín đáo như vậy, làm sao cậu phát hiện?"

"Hả, còn không phải lần trước hắn đã vươn tay ghì chặt cổ anh sao, vậy nên tôi có nhìn thấy, bất quá lúc đó cũng không có nghĩ lại, không thể tưởng tượng được nó lại rất hữu ích"

"Vâng vâng... đều là a Diễn có con mắt rất tinh tường"

Bạch Diễn đắc ý chống nạnh, cái cổ vươn cao, mũi cũng có chút hếch lên. Dư quang liếc qua phát hiện thanh niên quỷ kia không quan tâm bọn cậu đùa giỡn mà khuôn mặt hiện lên có chút mê mang.

"Lương Tề..." Bạch Diễn thử hô một tiếng, thanh niên quỷ giương mắt nhìn cậu, trong mắt một mảnh mờ mịt--- xem ra không thể nào kích phát trí nhớ của hắn được rồi.

"Yêm...đúng đúng là không nhớ nổi, một chút cũng không nhớ"

Thanh niên quỷ tên là Lương Tề đưa ánh mắt áy náy nhìn bọn họ. Mộc Á Tùy vung vung tay tự tin nói

"Đã biết tên của anh là chúng ta đã có một thu hoạch rất lớn rồi, chuyện còn lại cũng không có gì khó khăn, nghĩ không ra cũng không sao"

"Ân" Bạch Diễn cũng dùng sức gật đầu, cổ vũ nhìn Lương Tề.

Ba người lập tức lại tràn đầy tự tin!

"Không xong!"

Mộc Á Tùy đang tính định nói vài câu để khích lệ tinh thần thì đột nhiên có một trận âm thanh quát tháo ở phía ngoài. Mà người đang quát tháo ở ngoài chính là người mà cậu không muốn đắc tội nhất Hắc Liêu. Cho nên lúc này, Mộc Á Tùy đang rất là buồn bực nga.

"Như thế nào vậy?" Cùng với Mộc Á Tùy bất đồng, Bạch Diễn thanh âm có mang chút nũng nịu hỏi.

Hắc Liêu nghe vậy nhanh chóng chạy tới chỗ Bạch Diễn, lôi kéo cậu ra ngoài.

"Đừng hỏi vội, không còn kịp nữa, chúng ta nhảy tường đi..."

"Vì cái gì a?" Bạch Diễn bị kéo, chân thấp chân cao cùng chạy ra ngoài kinh hô "Chẳng lẽ... không phải vậy chứ?" Bạch Diễn nhanh chóng vượt qua Hắc Liêu chạy nhanh ra ngoài 'hưu' một tiếng biến mất. Hắc Liêu thấy bị rớt lại phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.

Mộc Á Tùy chưa kịp sợ hãi, cậu lập tức nhìn thấy có một thân ảnh lam sắc, vẻ mặt kinh sợ, cũng đuổi theo sau Hắc Liêu. Mộc Á Tùy vẫn nghĩ, coi như trời có sập xuống, thì người này cũng sẽ nhàn nhã, không một chút nhíu mày chứ, nào ngờ cũng có cơ hội được nhìn thấy người này cắn răng chạy như vậy, động tác leo tường của hắn cũng có một chút ít chật vật.

Đến tột cùng là làm sao a? Chẳng lẽ sắp có động đất?

Mộc Á Tùy cùng Lương Tề mắt to mắt nhỏ trừng nhau, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu. Tuy nhiên, sớm biết những người

Truyện Chữ Hay