Hai anh em ăn ý mà dọn dẹp thật nhanh , đã sắp xong đồ của Khúc Y Nhiên .
Bất quá Khúc gia đại ca nhanh chóng phát hiện phòng của em trai còn thiếu nhiều thứ như sữa tắm giá áo , đồ dùng học tập , khăn mặt , đệm giường cũng lún không đều .
Thấy thế nào cũng không hài lòng Khúc Lăng Phong lại không am hiểu vì thế trực tiếp gọi điện thoại về nhà “ Lưu bá , ngươi nhanh đến A đại ”
“Đại thiếu gia , là nhị thiếu y ..” Lưu bá ghe giọng nói lạnh băng mà sợ hãi không phải nhị thiếu lại “Gây chuyện ” rồi chứ .
Mà chuyện gì đại thiếu gia không giải quyết được phải gọi cả mình ?
Lưu bá nghĩ mình đã đoán đúng nhíu mày thì Khúc Lăng Phong nói tiếp “ Phòng ít đồ quá đến mua một chút ”
Lưu bá nghe vậy nói “ Là nhị thiếu kêu ít sao để ta bảo tiểu Triệu mang đồ đến ”
Khung Lăng Phong “…”
Khúc Y Nhiên “…”
Thanh âm của Lưu bá thật lớn , Khúc Y Nhiên sợ run người mà hướng anh trai cười nhợt nhạt như gió xuân .
Mà ngay cả Khúc Lăng Phong bình thường mặt lạnh cũng buồn cười , hai người vô cùng bội phục trí tưởng tưởng của ông “ Phòng đệ đệ thiếu đèn bàn cùng giá sách còn thiếu cả tủ quần áo ”
Lưu bá bừng tỉnh “ Điều kiện kém như vậy , nhị thiếu hắn là rất bực đi ”
“ Ha ha” Khúc Y Nhiên cười đến càng vui ánh mắt trong suốt “ Ta thực khó tính sao ?”
Khúc Lăng Phong bị ý cười này cuốn hút mà nói “Ăn uống no đủ rồi lại khó tính , đổi quần áo , anh mang ngươi đi ăn cá hấp ”
“ Tốt ” Thiếu niên xoay người mở tủ ,tự nhiên mà thay quần áo ngay trước mặt ca ca mình tín nhiệm .
Vải dệt cọ xát trên làn da trắng nõn rồi bị nâng hẳn lên , đường cong săn chắc , eo thon gọn bụng không một vết sẹo , nhìn qua một chút chính là hai khỏa hồng châu no đủ khéo léo cùng xương quai xanh tinh xảo và hầu kết lộ ra kích thích người khác .
Thân thể thiếu niên ngây ngô mang theo sức sống mãnh liệt .
Hô hấp trong nháy mắt hỗn loạn vô cùng xảo diệu không bị bất kì ai phát hiện , không chút nào nhận ra trong phòng còn hai kẻ không phải người , Khúc đại ca không nói gì đi ra khỏi phòng ngủ chính là trong lòng có vô số lần tua lại , rồi lại tua lại , giống như có người đem kí ức đó giữ lại quay chậm vậy .
Mặc kệ trong lòng thế nào ,Khúc đại ca khẳng định : Đệ đệ rất gầy cần bồi bổ .
“ Khúc gia đại ca cũng thật là , người lớn rồi mà nhìn đệ đệ thay quần áo lại chạy ” Lí Mật thắc mắc .Giáo chủ đại nhân nhẹ nhàng liếc hắn rồi đi theo Khúc Lăng Phong ra ngoài .
Nhiều năm sau, anh em có thể ngồi đối diện trong góc nhà hàng ăn cơn cũng không dễ , sau khi nhị đệ lên cấp hai không thân cùng đại ca nữa , mỗi lần đều lấy tan rã làm kết cục. Ca ca vẫn là ca ca nhớ đệ đệ thích cá hấp , nhớ tặng đệ đệ hai lần quà sinh nhật âm dương mà đệ đệ lại trở nên ương ngạnh .
Thời phản nghịch ai cũng có nhưng phải nói ra lại làm người ta đau lòng .
Nhìn đệ đệ ăn cá ,cái miệng nhỏ chóp chép , mắt nheo lại hạnh phúc , Khúc Lăng Phong bưng tách trà mà nhấm nháp , đệ đệ nhiều bí mật qúa hắn không biết nên tin hay nghi ngờ .
Luôn có hoài nghi nhưng lại lơ đãng mềm lòng , tin tưởng không biết đã thử đúng chưa , yên lặng mà suy nghĩ .
Dù y tốt hay không vẫn là em mình ,là huyết thống chí thân không thể thay đổi .
Lí Mật bay phía trên mà nhìn bàn ăn nhìn con cá mà la “ Oa ta cũng muốn ăn , trước kia điều kiện kém , tổng nghĩ đi dạy thêm để kiếm cơm , mỗi lần có tiền đều tiếc nghĩ món ăn thật xa sỉ hiện tại thật hối hận đúng như người ta nói ,chết không mang được tiền theo ”
“ Ngươi muốn ăn ” Hai mắt Lí Mật sáng lên “ Được sao ”
“ Đương nhiên có thể ” ánh mắt như vậy ai không đồng ý , có linh lực rồi không lo Lí Mật hao tổn tâm lực của y .Lí Mật gật đầu nhưng lại hỏi “ Đông Phương thì sao ,hắn chưa lọc mà ngươi cho hắn nhập vào để may lại đồ .”
Khúc Y Nhiên cười ” Đông Phương không phải oán linh còn tự không chế được ”
Y không hỏi nguyên nhân Đông Phương ở lại , hắn sẽ không nói , từ khi gặp Lí Mật suy nghĩ của y thoáng hơn nhiều ,linh hồn cũng có sinh mệnh cùng suy nghĩ muốn làm gì họ sẽ quyết định , tựa như Lí Mật chấp nhất vẫn có chừng mực .
Đông Phương trong ngọc nghe họ nói chuyện còn Khúc đại ca lại yên lặng mà nhìn em trai đang ngước lên trần nhà .
“ Nhiên Nhiên ”
“ A , Đại ca ” đã đổi thành Lí Mật . “ Không có chuyện gì .ăn cơm ta nhanh đói chết ”
Khúc Lăng Phong “….”
Khúc Y Nhiên “ ….”
Đông Phương phun ra hai chữ “Ngu ngốc ”
Lí mật thần kinh làm người ta giận sôi , Khúc đại ca đối diện cứng ngắc nhìn hắn vùi đầu vừa ăn vừa gọi món .
Khúc Y Nhiên “ Giữ hình tượng một chút ”
Đông Phương Bất Bại “ Hắn không có hình tượng ”
Sau đó Khúc Y Nhiên nhắm mắt không nhìn đức hạnh của mình bị Lí Mật đạp đổ , đồng ý rồi không nên đá hắn ra .
Lí Mật nước cá cũng uống sạch , còn thiếu liếm đáy nồi thôi ,bụng nhỏ phì ra chống đỡ cảm giác ăn mĩ thực mà nói “ Đại ca , ta ăn no ”
Linh hồn nhỏ bé của Khúc đại ca vừa trở về bảo trì tinh thần liều chết “ Gọi thêm vài món ”
“ Tốt , thêm một con cá nữa ” dù sao cũng là ăn chùa , Lí Mật sao lại buông tha cơ hội khó có được này .
Linh hồn của Khúc đại ca lại theo câu nói của “Đệ Đệ ” mà bay lên phiêu phiêu trong gió .
Khúc đại linh môi sư không chịu được nữa đem người đá ra ” Cổn ”
“Ôi , Khúc ca ngươi bình tĩnh cá ngon lắm .sau này dinh dưỡng không phải là của ngươi sao ?Ta một chút cũng không hưởng được ”
Khúc Y Nhiên chỉ hắn “ Còn cho ngươi mượn xác ta cùng họ với ngươi , tủ quần áo cũng miễn đi ”
“ Khúc ca, ta sai lầm ” Lí Mật ôm đùi khóc sau đó bị giáo chủ đại nhân lôi vào ngọc .
“ Còn khóc đem miệng ngươi khâu lại ”
“ ….”
Vẫn là lời này có ích , hắn im lặng
Khúc Y Nhiên nhẹ nhàng thở ra mà nhìn đại ca “ Ca . xin lỗi, ta có điểm hơi đói ”
Khúc Lăng Phong trầm ngâm con ngươi đảo qua sau đó “ Phục vụ , thêm một con cá ”
Khúc Y Nhiên “….”
Lí Mật tạo nghiệt sao y phải gánh .
Khúc Y Nhiên nhì anh trai “ ôn nhu ” nhà mình rồi cầm đũa chọc mỡ cá , ăn nó là không có khả năng rồi .
“ Ca , ăn nhiều cá không tốt cho dạ dày ” con sóc nhỏ nghiêm túc nói với anh trai .
Khú Lăng Phong nghe xong mà nói “ Không ăn , mang về tối ăn ”
“ Ân ” Khúc Y Nhiên lạnh sống lưng , trừ bỏ ánh mắt Lí Mật như đèn pha y không tưởng ra cái gì nữa .
Câu nói đó như thế nào hình dung , lơ đãng, chán ghét mang theo cỗ lạng lùng không lời , Khúc Y Nhiên nhìn bóng dáng đó đi ra khỏi khách sạn không nói gì .