Cái gọi là quỷ tức là linh hồn , linh hồn cùng linh hồn cũng khác biệt rất lớn .
Linh hồn mà mọi người hay gặp gọi là cô hồn dã quỷ tên là phù du linh .
Họ hơn phân nửa không tin mình đã chết vì còn việc chưa là hoặc muốn ở lại không chuyển thể .
Giống như thiếu niên tóc vàng này còn tâm nguyện ao ước phát ra thành oán khí dọa người như vậy thì hiếm thấy .
Chấp niệm là vô cùng đáng sợ .
Người một khi đã có chấp niệm khi chết cũng không hoàn toàn tiêu tán “
Tinh lọc oán linh , bình ổn dã quỷ tìm đường cho linh hồn siêu thoát là trách nhiệm của linh môi sư , dù không phải người bắt quỷ ,họ cũng miễn cưỡng được gọi là âm dương sư xứng với sứ giả hai giới .
Khúc Y Nhiên nhắm mắt cảm thụ luồng ánh sáng đang bao lấy y .
Ánh sáng này dẫn đến đây , y cũng không thể trái .
Sinh tử có mệnh ý trời không thể trái .
..
Hết thảy yên tĩnh cho đến khi tiếng nước ” tí tách ” vang lên .
Mi mắt ngoài ý muốn nặng trĩu , cảm giác ướt át cùng lạnh lẽo, sau đó có cái gì trong mạch máu y đang chảy .
Y mở mắt nhìn , đây không còn là ngõ nhỏ nữa .
Y đang nằm trên một chiếc giường trứng , mùi thuốc sát trùng quỷ dị, không đợi y của động một thanh âm vang lên “ Người đâu báo phu nhân ,nhị thiếu gia tỉnh ”
Người đó nói xong chạy về phía y ” Thiếu gia , ngài đừng lộn xộn , bác sĩ vừa tiêm cho ngài , xin kiên trì một chút ”
Không đợi Khúc Y Nhiên nói gì cửa phòng bị mở ra một đám nam nữ lao vào , nhiều người nhưng người nào cũng mặc áo Blue .
Là bác sĩ .
Vậy đây là bệnh viện .
Khúc Y Nhiên nhìn quanh , may là dụng cụ hỗ trợ chữa bệnh nhưng kim truyền trên làn da trắng lại bị chìm sâu nhìn rọn cả người .
Không khí mang vị thuốc sát trùng kèm theo một cỗ mùi lạ , các bác sĩ thấy y không nói gì cũng chỉ đứng yên đợi sự phân công .
Đáng giá xung quanh xong , y quay lại nhìn người đang đỡ mình , thì ra là một vị lão nhân .Sợi tóc hoa râm không khiến ông già đi , mang tai hé ra cặp kính lão gọng đen quý phát ông đưa tay nâng gọng kính , đầu ngón tay run lẩy bẩy mà nói “ Cậu không sao thật là quá tốt rồi ”
Tình huống này càng nói càng sai . Khúc Y Nhiên bình tĩnh mà gật đầu cứ như vậy đón nhận ánh mắt lo lắng của ông .
Vị này là bác quản gia , kí ức không biết sao lại hiện ra khiến y ngạc nhiên nhưng y cũng mau bình tĩnh mà sắp xếp .
Nội dung cũng không phức tạp chỉ là người nhà hiện lên.
Bất quá làm y sợ hãi là không phải là biến thành người khác mà là trở thành chủ nhân của thân thể quỷ hồn tên là Khúc Y Nhiên kia ,là thân thể người y vừa dẫn đi đầu thai chuyển thế .
Cùng tên khác mệnh tất thảy là do trời định .
Nhà họ Đường này tại tỉnh L căn cơ hùng mạnh là nhà có tiền như thế cũng thường nhưng không những tiền mà còn có quyền nữa , lại chỉ có một con gái là Đường Hiểu Hiểu không xinh đẹp lắm , ngày cưới cô nhà họ Đường tấp nập , dù không đẹp nhưng cũng là miếng bánh ngon .
Bánh ngon chưa chắc đã tiêu hóa hết được , cuối cùng tiêu hóa được cái bánh này là Khúc gia L tỉnh – thiếu gia Khúc Thiên Triết nói chính xác giờ tiểu thư Đường gia là mẹ của Khúc Y Nhiên tóc vàng .
Khúc Y Nhiên cò một anh trai hơn hắn tuổi nhưng đoạn trí nhớ về người này rất mơ hồ làm cho y đoán không ra cái gì . Giống thiếu niên tóc vàng .
Tiêu tiền không tiếc , cha ở chính phủ , ông nội ở trung ương có thân phận hết sức quan trọng sao .
Gia thế hiển hách đầu sóng ngọn gió làm cho Khúc Y Nhiên nhíu mày mà suy đoán về ý trời .
Thiếu niên hóa thành ác linh không rời đi kia y rất hiểu , bị người hạ dược phân thây vứt xác trong ngõ nhỏ .
Mà khi dẫn hắn đi Khúc Y Nhiên cũng đã nhìn tình huống hai nhà Khúc. Đường .
Ông ngoại bị đoạt quyền về làm bí thư rồi quy ẩn , trong nhà nửa tài sản bị tư pháp cướng chế , công ty mẹ thua lỗ khó có cơ hội vực dậy nhưng may mắn là người nhà của hắn đều bình an khỏe mạnh.
Chính là giờ này người nhà của thiếu niên thành người nhà của y , chuyển biến vi diệu a.
Thấy thiếu gia nhà mình tỉnh mà im lặng quản gia nhìn đám người áo trắng rồi hỏi y “ Ngài không khỏe ở đâu có cần bọn họ xem một chút , phu nhân sẽ đến , nhị thiếu ngài tỉnh chưa ”?
Đã có chuyện gì ông không xác định được nhưng thiếu gia yên lặng lâu quá . Bất quá đồng học Khúc Y Nhiên vào viện cũng vì một lí do bất thường .
Hình dung thế nào – là trúng tà .
Và nơi này không như viện mà như sân sau Khúc gia thôi , vận dụng gia đình cũng cao cấp nữa cơ .
Khúc Y Nhiên vẫn yên lặng nhìn lịch giờ phút ngày tháng năm -là bốn năm trước .
Mình và thiếu niên kia đổi chỗ , mình ở đây còn bản chính đâu .ngay cả vậy thì làm sao ?
Thay đổi không được thì nhận mệnh đi , đời người được bao nhiêu cái năm? sao không vui vẻ mà sống .
Thống nhất trí nhớ Khúc Y Nhiên nói với quản gia ” Ta không sao rồi ”
“ Ngài tỉnh là tốt rồi ” quản gia còn nghi ngờ mà không dám hỏi nhiều .
Nhị thiếu ghét truyền nước, bình thường mà cắm thứ đó vào sẽ bị y mắng đến cẩu huyết lâm đầu toàn phải truyền trộm mà nay lại im lặng xem ra ngài ấy chưa tỉnh hẳn đâu ..
Cũng đúng ,trúng tà dễ gì mà khỏi , khi quản gia đang chụp mũ Tà linh nhập thể cho Khúc Y Nhiên thì cửa lại mở .“Phu nhân” các bác sĩ cúi đầu .
Nữ nhân đi nhanh đến giường mà hỏi ” Nhiên Nhiên đầu còn đau không có mệt không ” Khúc Y Nhiên lắc đầu .
Nữ nhân rõ ràng cứng nắm tay lại nhìn y mà nghẹn ngào ” Lưu bá , Nhiên Nhiên nó ”
“ Có lẽ là vậy ” quản gia nhỏ giọng “ Nhị thiếu hẳn là còn trúng tà , ta có nên hỏi cô gia , phòng của nhị thiếu không thể ở nữa ”
Cô gia Quản Gia gọi là Khúc Thiên Triết, ông vốn là người họ Đường khi Đường Hiểu Hiểu xuất giá thì đi theo .
Đường Hiểu Hiểu nhìn đứa con yên lặng một cách quá đáng mà gật đầu ” Gọi điện cho Thiên Triết , phòng mói phải tìm người xây ngay
” Tiểu thư yên tâm ”
Cuộc nói chuyện của hai người bị nhĩ lực đặc thù của Khúc Y Nhiên nghe rõ .
“ Xin hỏi ” nghe thanh âm của y hai người cùng quay lại , Đường Hiểu Hiểu nghĩ y là con nói chuyện vói mình như vậy rất không ổn .
“ ta muốn hởi chuyện phòng ở ”Khúc Y Nhiên vô thố mà nói .
Linh môi sư đoản mệnh nên người thân rất ít ,nuôi y lớn lên là ông ngoại , y chưa từng gặp mẹ , ông cũng mất lúc y tuổi .
Vì vậy nói chuyện với quỷ thì tốt còn với người thân thì — Ân –
Nghe y nói hai người đồng thanh “ Phòng đó không thể ở nữa ”
“ Đúng vậy ngài còn chưa khỏe mà , không nên mạo hiểm ”
Khúc y Nhiên “..” y còn chưa nói xong mà .
Y cúi đầu nhìn tay mình truyền nước được một phần rồi , y nhất định phải đi nhưng phòng của Khúc tóc vàng ở đâu .