Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

chương 10: 10: đổi thuốc cầm máu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Giang

Beta: Phưn

***

Chương 10: Đổi Thuốc Cầm Máu

Khi Ninh Phỉ nhìn thấy vết thương đẫm máu, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là băng vải cầm máu và thuốc hạ sốt! Nhưng nơi này thuộc về thời đại nguyên thuỷ sơ khai, anh phải chạy đi đâu để tìm băng vải cùng thuốc đây? Không được, bình tĩnh lại nào...

Các loại thảo dược cũng có tác dụng cầm máu và hạ sốt, đúng vậy, tên của các loại thảo dược được sử dụng để cầm máu trong tự nhiên là gì?

Kiếp trước, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, bộ đội đặc chủng đều được trang bị đến tận răng, khiến cả người đều khó chịu!

"Yên tâm đi." Ninh Chinh cọ mặt Ninh Phỉ: "Li3m một chút là được rồi, vết thương trước kia của ta còn nghiêm trọng hơn lần này, li3m một cái là có thể khỏi."

“Đó là trước kia!!” Ninh Phỉ cũng không thèm để ý đến lợn rừng nữa, nhìn chân trước của Ninh Chinh khiến anh rất đau lòng: "Tao nhớ rõ rau sam có tác dụng hạ sốt, còn có thể trị tiêu chảy...! Không, đường trắng cũng được, nhưng bây giờ lấy đâu ra đường trắng? Không có đường trắng! Lá trà cũng được...!Đợi đã." Anh lắc mình bước vào không gian, hét lớn: "Hệ thống, hệ thống có ở đó không?"

Hệ thống: …

Ninh Phỉ tức giận nói: “Hệ thống rác rưởi!” Anh tìm một cái chậu gốm, đổ đầy nước suối vào, hy vọng nước suối có thể có một chút tác dụng.

Ninh Phỉ đỡ Ninh Chinh vào bên trong hang động, anh cẩn thận dùng nước suối lau vết máu trên lông của Ninh Chinh, rửa sạch bụi bẩn trên vết thương: "Mày ở chỗ này chờ tao, tao nhớ trên núi có cây trà, nấu một nồi nước trà còn có thể hạ sốt.

Đúng rồi, tam thất cũng có thể cầm máu, để tao nhớ lại xem ở đâu có tam thất…” Anh nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngươi đừng đi!” Ninh Chinh cắn vào váy cỏ của Ninh Phỉ, thiếu chút nữa kéo tuột váy của anh xuống.

Ninh Phỉ giơ tay sờ sờ cái đầu to của Ninh Chinh, gượng cười nói: "Ngoan, tao đi tìm một ít thảo dược.

Cho dù mày không dùng, về sau tao cũng dùng, ngoan nào."

Ninh Chinh phát hiện bàn tay trên đầu mình run rẩy không ngừng, yên lặng buông lỏng miệng ra: "Đều do ta không cẩn thận."

Ninh Phỉ dùng sức ôm lấy Ninh Chinh: "Chờ tao trở về!"

Anh sải bước lớn lao ra khỏi hang động, nhanh chóng chạy lên núi, anh chạy một mạch l3n đỉnh núi cho đến khi tay chân run rẩy mới dần dần dừng lại.

Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, chứng kiến ​​quá nhiều thương vong nhưng anh vẫn không thể miễn nhiễm, khi nhìn thấy đồng đội bị thương lần nữa, anh vẫn cảm thấy khó chịu và bối rối.

Bây giờ đồ ăn dồi dào, cái đói cái khát đã không còn đủ để trở thành hiểm hoạ nữa rồi, nhưng nếu bệnh tật thì sao?

Cảm, sốt, giun hút máu… Chấn thương và nhiễm trùng, ở thời đại không có thuốc chữa bệnh, cho dù là bệnh gì, con người cũng sẽ phải đối mặt với cái chết.

Anh sợ, sợ rằng con mèo trắng lớn này sẽ chết.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được củ tam thất.

Anh đã từng thấy hình dạng của củ tam thất trông như thế nào, nhưng thảo dược không phải cứ tìm là sẽ thấy.

Ninh Phỉ đã tìm được hai cây trà cổ thụ, nhưng anh vẫn không tìm thấy tam thất.

Anh thất vọng ngồi xổm dưới gốc cây, buồn bã nức nở.

"Hệ thống rác rưởi, mày có tác dụng gì không vậy! Hệ thống của người khác muốn cái gì có cái nấy, mày thì sao??"

【Ký chủ có 300 điểm, ngài có đồng ý đổi 1000 điểm lấy Bột tam thất không? Trong vòng ba tháng ngài cần bổ sung 700 điểm, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt.

Xin ký chủ lựa chọn có đổi hay không đổi.】

Cuối cùng hệ thống cũng mở miệng vàng, điều này khiến Ninh Phỉ cực kỳ hưng phấn.

"Đổi, đổi!! Đúng rồi, hệ thống, làm sao để lấy được điểm?"

Hệ thống: …

Chậc, lại câm miệng rồi.

Thứ xuất hiện trước mặt Ninh Phỉ là một cái thùng gỗ không cao bằng bắp chân và dày bằng bắp đùi, bên trong chứa đầy bột củ tam thất.

“Biến mẹ cái trừng phạt đi, sống sót đã rồi nói sau!” Ninh Phỉ ôm lấy thùng gỗ, vui vẻ giống như một đứa trẻ nặng hai trăm cân.

Ninh Phỉ trở về hang động, cẩn thận rắc bột tam thất lên vết thương của Ninh Chinh, máu nhanh chóng ngừng chảy.

Không có vải để băng bó, anh đành dùng lá cây sạch sẽ quấn lên chân trước của Ninh Chinh: "Mày nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đừng làm việc."

Ninh Chinh nhìn chân trước xanh mượt của mình, nhìn lại Ninh Phỉ, lè lưỡi li3m mặt Ninh Phỉ, sau đó lại cọ cọ: "Ca ca…"

Tảng đá trong lòng Ninh Phỉ rơi xuống, anh cười nói: "Được rồi, đừng làm nũng.

Tối nay tao hầm giò heo cho mày ăn, ăn cái gì bổ cái đấy.

Ai da, để tao đi xem con lợn rừng lớn mà chúng ta bắt được, chậc chậc, khoảng vài trăm cân, có thể ăn được mấy ngày đấy!”

Do Ninh Phỉ buông tay nửa chừng, trong bình gốm có một nửa là máu lợn, phần còn lại tràn ra khắp sàn nhà.

Anh cảm thấy hơi đau lòng, nhưng khi nghĩ đến Ninh Chinh, anh không còn cảm thấy đau lòng nữa.

“Chăm sóc tiểu đệ là trách nhiệm của lão đại.” Ninh Phỉ rải một ít muối vào trong bình gốm, sau đó tìm một cái que sạch sẽ khuấy đều: "Hấp cho tiểu đệ ăn vào buổi tối.”

Trên người con lợn rừng toàn là đất, bây giờ cũng không có dao sắc để cạo lông.

Ninh Phỉ đi vòng quanh con lợn rừng khổng lồ, sau đó anh dứt khoát lấy cây đuốc đốt cháy bộ lông của con lợn.

Sau khi hơ lông lợn xong, da lợn không còn cứng lắm, anh thuận lợi dùng dao rạch da rồi xẻ thịt lợn rừng thành tám miếng.

Trên người con lợn đều là báu vật, ngay cả ruột già nặng mùi cũng không muốn vứt bỏ.

Ninh Phỉ ném móng lợn đã làm sạch vào trong bình gốm lớn thường dùng để hầm canh, hai cái chân lợn đã lấp đầy nửa cái bình gốm rồi, đủ thấy được con lợn rừng này lớn cỡ nào! Thêm hành, gừng, tỏi, rải thêm một nắm quả hồng cắt lát, bỏ thêm một ít nấm cùng một ít thịt phơi khô vào, đun sôi trên lửa lớn rồi hãm lửa nhỏ để ninh.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, anh treo phần thịt lợn còn lại lên giá trên bức tường bên cạnh hang động, rồi đi về phía hồ nước có ruột già của lợn.

Ruột già lợn!! Nướng hay luộc đều ngon! Đáng tiếc là không có ớt, nếu có ớt thì càng tuyệt!

Xử lý ruột già lợn là một công việc khó khăn, Ninh Phỉ nín thở tuốt hết phân bên trong ra ngoài, lần lượt dùng rơm rạ cẩn thận cạo sạch những chất bẩn còn sót lại.

Con mèo trắng lớn thu mình ở cửa hang động, nhìn bóng người đang ngồi xổm bên hồ nước ở phía xa, lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn.

Hắn đúng là một tên vô dụng, chỉ là một con lợn rừng mà thôi...!Hắn còn không bằng một con linh miêu, cuối cùng vẫn là anh giúp hắn, cứu hắn...

Tự trách bản thân một lúc lâu, Ninh Chinh mới lấy lại bình tĩnh, ánh mắt dần dần trở nên kiên định: Chờ đến khi hắn trưởng thành, chắc chắn sẽ bảo vệ linh miêu, để anh không phải lo ăn lo uống! Hắn phải là con hổ mà ca ca yêu thích nhất!!

Lúc Ninh Phỉ trở về đã gần trưa, anh đã đánh nhau với con lợn rừng một trận rồi lại lên núi tìm thảo dược hết nửa ngày.

Lúc xử lý lòng lợn xong, trời đã tối.

Anh treo những bộ lòng lợn đã được ướp muối, hành, gừng, tỏi lên tường, cắt vài miếng sườn lợn để nướng trên lửa rồi bắt đầu sơ chế chân giò.

Anh dự định muối chân sau của lợn thành chân giò hun khói, không chỉ để được lâu mà còn dùng làm gia vị.

Chỉ nghĩ đến chân giò hun khói thôi mà nước miếng trong miệng đã bắt đầu chảy ra.

Chỉ tiếc gia vị hiện tại quá ít, nếu không anh còn có thể cho tiết lợn hoặc lạp xưởng vào...

Anh bận rộn từ trong ra ngoài, cuối cùng cũng nhớ tới con mèo trắng lớn đang bị thương.

Ninh Chinh nằm lên trên đống rơm dựa vào tường, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Ninh Phỉ, một khắc cũng không rời đi.

“Còn đau không?” Ninh Phỉ rửa tay sạch sẽ, đi tới ngồi ở bên cạnh con mèo trắng lớn, nhân tiện hôn lên lỗ tai của nó.

Lỗ tai của Ninh Chinh run lên, cảm thấy trên mặt mình bắt đầu nóng bừng lên: "Không, không đau."

"Qua mấy ngày thì tốt rồi, yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không để mày..." Ninh Phỉ nuốt hai chữ "bị thương" xuống, đổi thành: "Tao sẽ không để mày lại sống lang bạt kỳ hồ* giống như trước kia nữa đâu, lần đầu tiên đi biển đúng là bội thu, đáng tiếc hiện tại không thể ăn cá biển, nếu không vết thương sẽ sưng lên.”

(lang bạt kỳ hồ*: là một câu thành ngữ chỉ tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.)

“Ừm!” Ninh Chinh tựa đầu vào trong lồ ng ngực của Ninh Phỉ: "Ta nghe lời ca ca.”

Không có con cá nào ngon bằng có anh trai ở bên cạnh.

Ninh Chinh uống hết canh móng giò trong bình gốm lớn, Ninh Phỉ ăn hai miếng sườn heo đã no rồi.

Dù sao thân hình của linh miêu cũng khá nhỏ bé, sức ăn cũng không lớn bằng hổ, hơn nữa con lợn rừng này nặng ít nhất năm sáu trăm cân, mấy cái xương sườn cũng đủ khiến anh ăn đến no căng bụng.

Ninh Phỉ ợ một hơi rồi nằm xuống bên cạnh đống lửa, vui vẻ nói: "Chúng ta sẽ không ra ngoài, cho đến mùa xuân năm sau chúng ta cũng sẽ không ra ngoài, chúng ta sẽ ngốc ở trong nhà! Ngày mai tao sẽ nhìn xem có cái gì để làm không...!Ừm, làm một cái cửa, dệt mành cỏ...!Ngô trong không gian sắp chín rồi, chậc chậc, đây có lẽ là nơi hạnh phúc nhất trong không gian, sau đó thu hoạch ngô, thân cây ngô còn có thể dùng để đốt lửa.

Còn điểm..." Anh nhớ tới hệ thống nói mình đã có 300 điểm, nhưng mà số điểm này lấy từ đâu ra? Bỏ đồ vào kho hàng? Hay là gieo trồng cây cối trong không gian? Hay là thu hoạch lương thực?

Không gian này chắc chắn là một thứ phế phẩm, nếu không tại sao không có hướng dẫn cách để lấy điểm chứ? Người chơi không khiếu nại hay sao?

Là ký chủ, anh rất tức giận!

Nhưng những gì mà anh có thể làm trong không gian cũng chỉ có những việc này, trong đó chắc chắn luôn có việc cung cấp điểm.

Sợ cái gì! Cùng lắm thì bị trừng phạt… Mẹ nó!

Ninh Phỉ không muốn nghĩ nữa, bất chấp tất cả!

Trước khi ngủ, anh đổi thuốc cho Ninh Chinh, biến thành linh miêu chui vào trong cái bụng lông xù mềm mại của hắn, bắt đầu ngủ.

Ngủ đi, ngủ một giấc rồi dậy đã là một ngày mới!

“Đi, ngậm cây trúc kia cho ta!” Ninh Phỉ chỉ huy mèo lớn làm một ít việc nhẹ nhàng.

Vốn dĩ anh muốn Ninh Chinh nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Ninh Chinh sống chết không đồng ý, nâng chân lên muốn chạy tới sau lưng Ninh Phỉ.

Ninh Phỉ kiểm tra vết thương của Ninh Chinh, sau một đêm, không biết là tác dụng của thuốc bột hay là nước suối, miệng vết thương thế mà đã bắt đầu khép lại.

Lúc này anh mới yên tâm, bảo Ninh Chinh đi loanh quanh hoạt động một chút.

Trong khoảng thời gian này, anh đã thu thập rất nhiều cây trúc, chặt chúng thành các đoạn theo kích thước của cửa hang động, sau đó khoét các lỗ trống để có thể ghép vào nhau.

Anh đã mất hai ngày để hoàn thành việc này, cuối cùng cây trúc cũng được ghép lại giống như một chiếc bè, còn không cần dùng dây thừng, nó rất chắc chắn!

Chỗ lắp trục cửa phía trên bị đập thành một cái lỗ lõm, anh nhét thân cây to thô vào đó.

Phần còn lại thì đào một cái hố ở bên dưới, sau khi thân cây được dựng lên, đáy của thân cây được chôn chặt bằng đá và bùn.

Bằng cách này trục cửa sẽ được cố định.

Dựng thẳng cửa ván trúc lên, một mặt được khảm vào rãnh thân cây, sau đó dùng dây leo cố định lại.

Phía dưới cửa ván trúc là tay mở cửa làm bằng tấm trúc nguyên vẹn dày dặn, thân cây trúc bóng loáng nhẵn nhụi có thể giảm ma sát, kéo dài thời gian sử dụng.

Ở chỗ cửa động, Ninh Phỉ đã xây một cái ngưỡng cửa bằng đá cao khoảng một thước, cái ngưỡng cửa này dùng để ngăn bụi bẩn thổi vào từ khe hở dưới cửa, thứ hai là để ngăn động vật nhỏ chui vào.

Bởi vì cánh cửa chỉ có thể đẩy ra ngoài cho nên không có chốt cửa, mà dùng một sợi tre bện thành dây thừng, hai đầu dây đều được buộc ở trên cửa, một đầu khác là cái vòng, móc vào cành cây nhô ra ở trên tường.

Tuy cửa ván tre còn có rất nhiều kẽ hở, nhưng cũng có thể chống đỡ được từng đợt gió lạnh thổi vào trong.

"Thế nào? Ca ca rất lợi hại đúng không?" Cuối cùng vào ba ngày sau, Ninh Phỉ rốt cuộc cũng làm xong cửa! Anh đẩy ra rồi đóng lại, khoe với Ninh Chinh phát minh vượt thời đại này.

Ninh Chinh ngẩng đầu nhìn cánh cổng xanh tươi này, trong mắt tràn ngập sự hâm mộ.

"Anh trai lợi hại nhất!"

______

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Phỉ: Tại sao hệ thống của người khác không chỉ nói chuyện mà còn có lời giải thích chi tiết và khả năng hoạt động phong phú.

Mà hệ thống nhà mình không chỉ là một tên câm mà mở miệng thì bị trừ điểm?

Hệ thống: …

Ninh Phỉ: Mày nói bàn tay vàng các thứ, là cái này sao? Cho tao mỗi một bình thuốc thôi mà mày còn muốn trừ điểm??

Hệ thống: …

Ninh Phỉ: Mày đi ra đây, chắc chắn tao sẽ không đánh chết mày!

Hệ thống: … Công kích hệ thống sẽ bị trừ 1000 điểm, giới hạn không đến một tháng.

Ninh Phỉ: … Đúng là rất chó!.

Truyện Chữ Hay