Một tuần sau Hạ Ngôn đã có thể tự đi lại được. Đã nhiều ngày Tiểu Thanh bận tối mặt mũi một khắc chưa dừng, ngay cả buổi tối đều mặc áo ngủ trước giường Hạ Ngôn. Vốn Hạ Tử Hân muốn cho Tiểu Ngọc cũng tới đây hỗ trợ tuy nhiên Tiểu Thanh trực tiếp từ chối.
Ánh mặt trời xuyên qua cây cổ thụ to lớn, từng tia sáng chiếu vào bụi hoa. Từng luồng hương hoa đưa tới rất nhiều bướm. Hạ Ngôn nửa nằm trên một ghế mềm ngọc xanh, trên đầu có một cây dù che nắng rất lớn.
- Tiểu Thanh. Muội nhảy thật đẹp mắt, học với ai thế?
Tiểu Thanh đang nhảy múa trong bụi hoa, tự nhiên là cho Hạ Ngôn xem. Trong bụi hoa điểm xuyết vạn ngàn, hết sức động lòng người, nâng tay nhấc chân đều khiến người ta như mê như say.
Tiểu Thanh nghe Hạ Ngôn nói như thế, liên tục cười duyên:
- Muội chưa từng học, chỉ là lúc không có việc gì thích tùy tiện múa vài cái. Hạ Ngôn ca ca, muội nhảy thật sự đẹp mắt sao?
Trên gương mặt trắng mịn tràn ngập ý cười, ngón tay trong như ngọc lướt qua trên một đóa hồng, thân thể khẽ cúi, dáng người nhỏ nhắn hoàn mỹ liền hiện ra trước mắt Hạ Ngôn.
- Cái gì? Chưa từng học? Không học sao múa đẹp như vậy?
Hạ Ngôn cố ý hết sức giật mình lớn tiếng nói.
Dáng người khi múa của Tiểu Thanh quả thật là dịu dàng xinh đẹp. Nếu là chưa từng học vậy Tiểu Thanh thật sự là sinh ra đã có thiên phú học múa.
Tiểu Thanh thấy biểu tình của Hạ Ngôn, cười khúc khích vừa định nói chuyện.
Kẹt!
Lúc này cánh cửa tiểu viện đột nhiên bị đẩy ra, ánh mắt Hạ Ngôn thuận thế nhìn lại. Người vào không ngờ lại là Hạ Lưu thân trên bị trói dây thừng.
Hạ Ngôn vốn tưởng rằng tộc trưởng hoặc Tam gia gia, không thì cũng là Hạ Tử Hân. Lại không nghĩ rằng là Hạ Lưu này từ ngoài đi vào.
- Hạ Ngôn, đệ có thể vào không?
Hạ Lưu hơi chút khẩn trương, nhìn Hạ Ngôn ngồi trên ghế mềm trước cửa, có chút lo lắng hỏi.
Hạ Ngôn sửng sốt một chút, rồi sau đó nói:
- Đương nhiên, nhanh vào đi.Tiểu Thanh cũng ngừng múa đi đến bên cạnh Hạ Ngôn, hơi cúi đầu nhìn mũi hài của mình.
Phịch!
Sau khi Hạ Lưu đi vào, không ngờ lại quỳ gối trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn chấn động:
- Hạ Lưu, ngươi đây là có ý gì?
Hạ Ngôn cũng tuyệt đối không nghĩ tới Hạ Lưu lại quỳ trước mình. Trước kia hắn đã bị Hạ Lưu châm chọc cười nhạo không ít, thậm chí trong lòng hắn cũng từng hận Hạ Lưu. Chỉ là sau này bởi vì tâm tình dần thay đổi khiến cho hắn chậm rãi nhạt đi ý hận trong lòng đối với Hạ Lưu.
Dù sao Hạ Lưu cũng không làm ra chuyện trực tiếp thương tổn mình, lời nói châm chọc cười nhạo cũng không phải là tội lỗi không thể tha thứ.
Sau khi tuyển chọn con cháu ưu tú gia tộc Hạ Lưu liền trịnh trọng xin lỗi Hạ Ngôn trước mặt tộc trưởng. Hạ Ngôn vốn cũng không quá để chuyện trước kia ở trong lòng, hắn cũng không phải là loại người có lòng dạ hẹp hỏi. Huống chi hai người dù sao cũng là đồng tông đồng tộc, hơn nữa quan hệ lại rất gần.
Chuyện trước kia có quan hệ rất lớn với thân phận mẫu thân Hạ Ngôn. Mẫu thân Hạ Ngôn là người của Đại Lục Ám Dạ. Phải biết rằng, ở Đại Lục Long Chi bất kỳ người nào đều thống hận người của Đại Lục Ám Dạ.
Mà Đại Lục Ám Dạ cũng đồng dạng, chỉ sợ tìm không thấy vài người không thống hận người của Đại Lục Long Chi.
Đương nhiên, nếu Hạ Lưu vẫn còn tiếp tục làm nhục mẫu thân mình như trước kia, vậy Hạ Ngôn cũng không ngại ra tay giáo huấn hắn thật tốt.
- Hạ Ngôn. Trước kia đều là lỗi của đệ, hôm nay đệ xin lỗi huynh, xin huynh nhất định phải tha thứ cho đệ. Về sau nếu Hạ Lưu đệ lại có nửa phần bất kính với huynh, ắt gặp trời phạt!
Hai mắt Hạ Lưu ửng đỏ, giọng nói vô cùng trầm trọng, nói từng chữ một.
- Ngươi vì sao phải thế? Chuyện trước kia đều đã qua, ta đã sớm không để trong lòng.
Hạ Ngôn lắc đầu.
- Không!
Hạ Lưu lắc mạnh đầu.
- Hạ Ngôn. Mặc dù sau khi ở tuyển chọn con cháu ưu tú của gia tộc đệ đã xin lỗi huynh, nhưng khi đó trong lòng đệ cũng không thật sự nhận sai.
Ánh mắt Hạ Lưu nhìn Hạ Ngôn, biểu tình hết sức ngưng trọng.
- Hôm nay đệ đến đây là thành tâm nhận sai. Đã nhiều ngày qua đệ luôn suy nghĩ, luôn nghĩ lại những lời nói và hành động ngày trước đệ đã làm. Chế giễu cười nhạo như thế nếu là người khác đối với đệ chỉ sợ đệ sẽ hận người đó đến chết. Mà huynh, Hạ Ngôn, huynh lại không ghi hận đệ. Nhất là mấy ngày trước ở trong trận tranh tài, huynh không ngờ lại đồng ý tộc trưởng cho đệ danh ngạch vốn không thuộc về đệ. Hạ Ngôn, đệ hiện tại thật sự cảm thấy hành vi của mình thật làm cho người ta căm hận.
Hạ Lưu nói xong, hung hăng tát mạnh vào mặt mình.
Tiểu Thanh đứng bên cạnh Hạ Ngôn, bị hoảng sợ.
- Ngươi nhanh đứng lên!
Hạ Ngôn muốn đứng lên, Tiểu Thanh vội dìu Hạ Ngôn.
- Đứng lên!
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trầm giọng nói.
Nghe giọng điệu Hạ Ngôn có chút nghiêm trọng, lúc này Hạ Lưu mới chậm rãi đứng dậy, khẽ cúi đầu.
- Hạ Lưu, tu luyện cho tốt đi. Chuyện trước kia để cho nó qua đi, về sau chúng ta cùng nhau làm cho Hạ gia cường đại lên.
Hạ Ngôn đi đến bên cạnh Hạ Lưu, vỗ vỗ vai hắn.
Hạ Lưu nghẹn ngào gật gật đầu:
- Vâng!
Tâm tình Tiểu Thanh cũng kích động, mắt ửng đỏ nhìn hai người.
***
Thời gian chấm dứt tranh danh ngạch đã trải qua gần một tháng.
Ngày hôm nay, Hạ Ngôn đeo mặt nạ, lại đi vào phòng đấu giá tìm quản sự Mạc Khải của tiệm bán thuốc.
Hạ Ngôn đã từng tiếp xúc một lần với Mạc Khải. Lần đó Hạ Ngôn mua sắm Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm chính là trong hiệu thuốc bắc của phòng đấu giá này. Mà Mạc Khải cũng đồng ý lần sau Hạ Ngôn mua dược liệu được ưu đãi giảm giá hai phần.
Phải biết rằng Hạ Ngôn mua đều là dược liệu hết sức đắt tiền, như vậy hai phần đó cũng tiết kiệm được một khoản tiền. Đương nhiên, càng là dược liệu đắt tiền thì lợi nhuận cũng càng cao. Mạc Khải có thể gặp được khách hàng như Hạ Ngôn, trong lòng cũng ngầm vui mừng.
Lại nhìn thấy Hạ Ngôn, Mạc Khải liếc mắt một cái liền nhận ra. Trang phục của Hạ Ngôn khắc sâu trong trí nhớ hắn. Hơn nữa, khách mua Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm, Mạc Khải muốn không nhỡ kỹ cũng khó!
Trên mặt mang theo nụ cười nịnh bợ, từ sau quầy đi ra khom người chào đón.
Nhìn các loại dược liệu ghi trên trang giấy, Hạ Ngôn nhíu nhíu mày.
Lúc này lão nhân Thánh Hoàng muốn hắn mua sắm tám loại dược liệu, chỉ có hai loại là hắn từng nghe nói qua tên. Hơn nữa đều là dược liệu giá trị mấy trăm kim tệ.
Mà mấy loại khác, Hạ Ngôn căn bản chưa từng nghe nói.
Hiện tại cũng đành phải hỏi Mạc Khải một chút xem có thể kiếm được những dược liệu này hay không.
Hạ Ngôn trực tiếp đưa giấy trước mặt Mạc Khải. Nữ tử ở trong tiệm thuốc vào lúc sửa sang lại dược phẩm thỉnh thoảng lén dùng khóe mắt tò mò nhìn Hạ Ngôn.
Lấy năng lực hiện tại của Hạ Ngôn tự nhiên có thể biết nàng đang nhìn lén, tuy nhiên hắn cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
- Hả?
Mạc Khải nhìn mấy loại dược liệu ghi trên giấy, lập tức kinh ngạc kêu ra tiếng.
Những dược liệu này bình thường căn bản không ai hỏi thăm. Thành Ngọc Thủy chỉ là một quận thành mà thôi, những luyện đan sư cường đại rất ít luyện đan ở trong quận thành.
Dược liệu mà người đeo mặt nạ này cần đều là thứ hết sức quý báu, quý hiếm. Tiệm thuốc của hắn tuy rằng là phòng đấu giá kinh doanh nhưng cũng chỉ còn có hàng hai loại trong đó, hơn nữa giá cả cũng hết sức cao.
- Làm sao vậy?
Hạ Ngôn nhíu mày hỏi.
Hắn lo lắng nhất là Mạc Khải không có cách nào kiếm được những dược liệu này. Những dược liệu này quan hệ đến việc đánh vào cảnh giới Linh sư, hắn tự nhiên để ý.