Linh La Giới

chương 57: thi đấu giành danh ngạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm ngày 15 tháng 7!

- Tịch huynh! Không biết thi đấu khảo hạch tranh danh ngạch vào Học Viện Tử Diệp lần này, mục tiêu của Tịch gia là đoạt được mấy cái danh ngạch?

Trên quảng trường trung ương thành Ngọc Thủy, sớm đã tấp nập người. Ở bốn phía quảng trường, ba đại gia tộc đều phái ra đội ngũ hộ vệ của gia tộc, duy trì trật tự quảng trường trung ương. Người không được mời hôm nay không có thể đi vào quảng trường trung ương.

Mà người được ba đại gia tộc mời đều là nhân vật danh sĩ nổi tiếng, một số tộc trưởng gia tộc ở thành Ngọc Thủy v. v. Tóm lại, người thường là không thể tiến vào quảng trường trung ương.

Lúc này, còn một canh giờ nữa thì tới giờ bắt đầu ba đại gia tộc so tài khiêu chiến.

Người nói chuyện, là một vị danh sĩ có danh vọng cao trong thành Ngọc Thủy, tên là Cổ Tích, chỗ hắn ngồi cách rất gần ghế ngồi của Tịch gia trong ba đại gia tộc. Kỳ thật, căn cứ vào chỗ ngồi của các danh nhân danh sĩ đó liền nhìn ra được, bọn họ cùng gia tộc nào có quan hệ với nhau. Cổ Tích này, hiển nhiên rất thân cận với Tịch gia.

Tịch Phá Thiên cười ha hả, nói:

- Ba năm trước đây thi đấu tranh danh ngạch, Tịch gia chúng ta giành được hai danh ngạch. Lúc này, chúng ta muốn đoạt được ba danh ngạch!

Bên cạnh Tịch Phá Thiên là các vị trưởng lão Tịch gia, còn có năm tên con cháu trẻ tuổi Tịch gia tham gia thi đấu tranh đoạt lần này. Người cầm đầu năm thiếu niên này là Tịch Thu Thủy con trai của Tịch Phá Thiên.

Tịch Thu Thủy từ sau lần trước bị Hạ Ngôn đánh bại ở Phường thị khu Bắc của Hạ gia, trở về liền rất ít khi ra khỏi cửa Tịch gia, một lòng khổ luyện. Ở dưới sự trợ giúp của Tịch Phá Thiên và bảy viên Tụ Khí Đan, rốt cục ba ngày trước hắn đã đả thông hoàn toàn một trăm lẻ tám đường kinh mạch toàn thân, hơn nữa còn học bí điển Nhân cấp "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm".

Tuy rằng không có dư dả thời gian để hoàn toàn thông hiểu "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm", nhưng hiện tại Tịch Thu Thủy đã có thể phát huy ra được chừng tám phần uy lực của võ kỹ này, mạnh hơn nhiều so với uy lực của võ kỹ bất nhập lưu.

Điều này cũng giúp Tịch Thu Thủy tăng thêm tin tưởng. Kinh mạch toàn bộ đả thông, lại có bí điển Nhân cấp, tên Hạ gia Hạ Ngôn kia tất nhiên không phải là đối thủ của mình.

Dường như hắn đã quên một điều Hạ Ngôn từng phát sinh chiến đấu với Từ Hoảng. Hoặc là Tịch Thu Thủy cho là Từ Hoảng lúc đó khinh địch, thậm chí là Từ Hoảng cố ý không đánh bại Hạ Ngôn. Tóm lại, hắn tuyệt đối không tin cũng không muốn tin tưởng: thực lực của Hạ Ngôn mạnh đến ngay cả Từ Hoảng cũng không là đối thủ. Tịch Thu Thủy cho rằng trừ phi là Linh sư, nếu không không ai có thể chân chính đánh bại Từ Hoảng. Mà Hạ Ngôn hiển nhiên không phải là Linh sư!

Cổ Tích mặc trường bào màu xám quý giá, vuốt vuốt chòm râu, trên gương mặt đầy nếp nhăn cố tạo vẻ tươi cười lấy lòng, nói:

- Tịch huynh tin tưởng như vậy, ta xem, Vương gia cùng Hạ Ngôn kia đều muốn không phải đối thủ của Tịch gia. Nói không chừng năm danh ngạch đều rơi vào trong túi Tịch gia nha.

Tịch Phá Thiên cười ha hả nói:

- Cổ huynh nói rất hay! Nếu có thể đoạt được cả năm danh ngạch, danh vọng của Tịch gia ta sẽ vượt xa hai nhà bọn họ.

Khi nói câu này Tịch Phá Thiên quét mắt nhìn về hướng hai khán đài cao bên kia.

Khán đài hai hướng đó đúng là dãy ghế của Vương gia cùng Hạ gia.

Gần chỗ hai gia tộc này cũng có một số nhân vật danh sĩ nổi tiếng thành Ngọc Thủy ngồi bên.

- Phụ thân! Hôm nay con nhất định phải đánh bại Hạ Ngôn, lấy lại mối nhục ở Phường thị khu Bắc.

Tịch Thu Thủy nói với vẻ hung tợn.

Tịch Phá Thiên liếc nhìn con mình một cái,

- Ngươi phải cẩn trọng chứ không được khinh suất! Hạ Ngôn này thân pháp quỷ dị, chờ một lát tới thời điểm tỷ thí võ kỹ, tuyệt đối phải cẩn thận thân pháp của hắn, đừng cho hắn tới gần mình. Chỗ hay nhất của "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" chính là có thể đánh địch nhân ở bên ngoài, khiến địch nhân không thể tới gần mình. Ngươi chỉ cần phát huy cho tốt uy lực của võ kỹ "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm", không cần nóng vội thì nhất định có thể đánh bại Hạ Ngôn.

Các vị trưởng lão Tịch gia, đều rối rít tán thưởng, thuận thế khen ngợi võ kỹ của Tịch Thu Thủy rất cao.

- Thì ra Tịch công tử đã học xong bí điển Nhân cấp? Nói như vậy, Tịch công tử đã đả thông toàn thân một trăm lẻ tám đường kinh mạch rồi à?

Cổ Tích lóe sáng ánh mắt, ngạc nhiên thán phục nói.

- Đúng vậy! Con ta ba ngày trước đã đả thông tất cả kinh mạch. Thi đấu tranh danh ngạch lần này, con ta nhất định có thể gây cho chấn động Vương gia cùng Hạ gia. Hà hà.Tịch Phá Thiên mắt sáng như đuốc, mang theo một tia đắc ý.

- Phụ thân! Con sẽ không để ngài cùng gia tộc thất vọng!

Tịch Thu Thủy cũng rất tin tưởng, cảm thấy mình nhất định là vô địch trong thế hệ trẻ của ba đại gia tộc.

- Ồ! Mấy vị kia là Chấp sự Thánh đường!

Cổ Tích biến sắc, nhìn mấy người từ bên ngoài đi vào quảng trường. Mấy người này thân phận không phải là nhỏ, đều là Chấp sự Thánh đường.

- Hôm nay là ngày đầu tiên so tài khiêu chiến, chỉ cần hiện tại thân phận là Chấp sự thành Ngọc Thủy, tất nhiên sẽ hiện diện quan khán trận đấu. Nếu không phải Đường chủ Thánh đường hôm nay bận đi thành Tử Diệp, Đường chủ cũng tất nhiên dẽ có mặt.

Tịch Phá Thiên khóe mắt liếc nhìn Cổ Tích một cái nói.

Sau khi Chấp sự Thánh đường tiến vào quảng trường, liền tới khán đài thứ tư ngồi vào chỗ của mình.

-------------------

- Ngữ Yên! Ngươi có mấy phần nắm chắc?

Trên khán đài của Vương gia, Vương Nhạc thu hồi ánh mắt từ khán đài hai gia tộc kia, quay đầu nhìn Vương Ngữ Yên con gái của mình. Vương Nhạc là tộc trưởng của Vương gia.

Vương Ngữ Yên biết ý của phụ thân. Phụ thân là hỏi mình có mấy phần nắm chắc chiến thắng Tịch Thu Thủy và Hạ Ngôn.

- Tịch Thu Thủy không đủ gây sợ hãi!

Vương Ngữ Yên cười khẽ một tiếng, cung kính nói.

- Vậy sao?

Ánh mắt Vương Nhạc chợt ngưng lại:

- Vậy còn Hạ Ngôn, ngươi thấy thế nào?

Vương Ngữ Yên chuyển đôi mắt đẹp một vòng nói:

- Nửa tháng trước con từng mời Hạ Ngôn đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm, lúc ấy con đề nghị hắn cùng luận bàn võ kỹ, nhưng bị hắn từ chối. Tuy nhiên, con cảm thấy hắn mạnh hơn nhiều so với Tịch Thu Thủy. Một tháng trước ở Phường thị khu Bắc, hắn liền dễ dàng đánh bại Tịch Thu Thủy. Hơn nữa, ngay cả Từ Hoảng tân khách đệ nhất của Tịch gia có thể cũng không phải đối thủ của hắn.

- Ừ!

Vương Nhạc gật gật đầu.

- Tuy nhiên, Tịch gia không thể không có chuẩn bị. Ta nghĩ, thực lực của Tịch Thu Thủy, tất nhiên so với lúc ấy đã tăng lên rất nhiều. Ta rất rành về lão gia hỏa Tịch Phá Thiên này, lão yêu thương nhất đứa con này. Ta nghĩ, lão sẽ không tiếc hết thảy bằng mọi giá phải tăng lên thực lực con của mình.

Vương Nhạc đột nhiên sắc mặt ngưng trọng nói.

Vương Ngữ Yên biến sắc:

- Phụ thân! Ngài là nói, Tịch Thu Thủy này có thể sử dụng một ít biện pháp đặc thù đả thông kinh mạch à?

- Tỷ như sử dụng đan dược!

Vương Nhạc nhìn con gái một cái nói.

- Tộc trưởng! Ngữ Yên! Ta nghĩ rằng chỉ cần Ngữ Yên không khinh địch, Tịch Thu Thủy kia cũng không đáng ngại. Mà Hạ Ngôn kia thật ra khiến người ta nhìn không thấu nha.

Đại trưởng lão Vương gia da mặt run rẩy, ở một bên xen vào nói.

- Đại trưởng lão! Ngươi cũng cho rằng tên Hạ Ngôn kia rất mạnh à?

Vương Nhạc nhíu mày nhìn phía đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cười khà khà nói:

- Từ lúc vừa đi vào quảng trường, ta đã nhìn tên Hạ Ngôn Hạ gia kia, từ lúc mới xuất hiện đến hiện tại mới thôi. Ta phát hiện gần như hắn không có chút xíu dao động nào, biểu tình trên mặt cũng không có biến hóa gì. Thật giống trận thi đấu tranh giành danh ngạch hôm nay cùng hắn cũng không có một chút quan hệ gì. Hắn chẳng qua mới mười lăm tuổi, mà lại có phần định lực này, ta nghĩ thực lực của hắn chỉ sợ cũng rất kinh người đấy.

- Đúng vậy! Hạ Ngôn.

Vương Nhạc chuyển ánh mắt chăm chú nhìn xa xa, không nói hết câu.

- Tộc trưởng! Đại trưởng lão! Các người cần gì phải lo lắng? Với bản lãnh của Ngữ Yên, đánh bại Tịch gia Hạ gia kia, ta thấy không khó.

Một trưởng lão khác của Vương gia tin tưởng mười phần.

- Con sẽ cố hết sức!

Vương Ngữ Yên dời đôi mắt đẹp nhìn về phía khán đài Tịch gia, trong miệng nói.

Quảng trường rộng lớn như vậy, hiện tại đã tụ tập người đông nghìn nghịt. Những người này, phần lớn là con cháu ba đại gia tộc. Chỉ có một chỗ ở quảng trường trung ương là rộng rãi trống rỗng. Chỗ rộng rãi thoáng đãng đó, là dùng để làm sân thi đấu. Một lát nữa khi bắt đầu chính thức thi đấu, ở chỗ này con cháu ba đại gia tộc sẽ phô bày ra thực lực của mình.

Thi đấu tranh danh ngạch tổng cộng chia làm ba vòng: Vòng thứ nhất là trắc nghiệm nội lực của người dự thi, cũng là trắc nghiệm đường kinh mạch được đả thông. Vòng thứ hai là người dự thi cần diễn luyện võ kỹ, từ tộc trưởng ba đại gia tộc cùng các vị Chấp sự Thánh đường đánh giá thành tích diễn luyện võ kỹ.

Sau hai vòng thi này sẽ loại năm người. Nói cách khác, có thể tiến vào vòng thi thứ ba cuối cùng chỉ còn có mười người. Vòng thi đấu thứ ba là rút thăm lấy ngẫu nhiên lần lượt so đấu với nhau, mỗi một người đều phải giao đấu một lần cùng chín người dự thi còn lại. Cuối cùng, thắng lợi trận thi đấu lúc này còn lại năm người, sẽ tham gia khảo hạch nhập học tại Học Viện Tử Diệp.

Toàn bộ so đấu tranh đoạt danh ngạch dựa theo thông lệ trước đây sẽ tiến hành ba ngày. Trong đó vòng thi thứ nhất và thứ hai sẽ chấm dứt rất nhanh, đại khái chỉ cần thời gian một buổi sáng là xong. Ngay buổi chiều trong ngày sẽ bắt đầu chân chính đánh giá võ kỹ.

Trong quảng trường trung ương đông nghìn nghịt, ít nhất có mấy ngàn người ở trong này làm khán giả xem thi đấu. Bọn họ dĩ nhiên sẽ bàn luận sôi nổi về trận thi đấu tranh đoạt danh ngạch này. Tuy rằng còn chưa có bắt đầu, nhưng con cháu ba đại gia tộc đều đã bắt đầu phỏng đoán trước cuối cùng người dự thi nào có thể tiến vào vòng thi đấu thứ ba.

Ở trong số mười lăm người của ba đại gia tộc tham gia thi đấu, được xem trọng nhất dĩ nhiên là mấy người Hạ Ngôn, Tịch Thu Thủy, Vương Ngữ Yên, Hạ Tử Hân. Hạ Ngôn sở dĩ nổi bật nhất, nguyên nhân là trận giao đấu bất bại của hắn với Từ Hoảng ở Phường thị khu Bắc gia tộc ngày ấy. Lại là một thiếu niên mười lăm tuổi thật sự là làm người ta khiếp sợ.

Người cuối cùng tiến vào quảng trường là Nhã Phân Chấp sự của Hội trường Cực Hạn Thiêu Chiến, Cao Đại Sơn Chấp sự của Đại sảnh Dong Binh, Mạc Gia Phần Chấp sự Phòng Đấu Giá. Ba người này ở thành Ngọc Thủy cũng là danh nhân. Hội trưởng ba thế lực này đều là Chấp sự Thánh đường của thành Ngọc Thủy, lúc này đang ngồi ở trên khán đài cao quan sát phía dưới.

Khi ba người tiền hô hậu ủng tiến vào hội trường, cũng tới khán đài ngồi xuống bên cạnh Hội trưởng của bọn họ. Hiển nhiên, ba thế lực này cũng không có cố ý để lộ có quan hệ gần gũi với bất kỳ một gia tộc nào.

Các trận thi đấu trước đây, cũng như thế!

Nhã Phân quyến rũ dị thường, khi nàng đi ngang qua quảng trường, không tránh khỏi dẫn tới từng đợt tiếng hít hà xì xào. Quả thực sức quyến rũ của Nhã Phân quá lớn.

Hạ Ngôn đứng trên khán đài Hạ gia, nhìn thấy Nhã Phân xuất hiện hắn khẽ nhíu nhíu đầu mày.

"Nếu như ta sử dụng Linh La kiếm giao đấu với người dự thi khác, bị Nhã Phân nhìn thấy, nàng có thể hoài nghi ta chính là Linh La ở Cực Hạn Thiêu Chiến hay không? Một khi thân phận của ta bại lộ truyền ra ngoài, còn không biết sẽ dẫn tới cái dạng phong ba bão táp gì ở thành Ngọc Thủy đây. " Hạ Ngôn nhíu mày, khẽ lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ.

"Xem ra, Linh La kiếm là không thể sử dụng rồi. Với thực lực của ta, cho dù không sử dụng Linh La kiếm, liệu rằng mười mấy người tham gia thi đấu này, cũng không ai là đối thủ của ta. " Ánh mắt chớp chớp, Hạ Ngôn đã quyết định buông bỏ không sử dụng Linh La kiếm trong trận đấu.

Trải qua thời gian hơn nửa tháng nay, Hạ Ngôn đã dung hợp khoảng ba mươi phần trăm bản bí điển Nhân cấp "Thiên Vũ Thần Thương", uy lực của Linh La kiếm trong tay Hạ Ngôn, vượt xa võ kỹ bí điển Nhân cấp bình thường.

Trong thiên hạ, bí điển Nhân cấp có thể chống lại uy lực của Linh La kiếm, cực hiếm có chỉ còn một số bí điển Nhân cấp thượng thừa.

- Hạ Ngôn! Ngươi sao vậy?

Động tác lắc đầu của Hạ Ngôn sau khi nhìn đến Nhã Phân, bị Hạ Phi Long nhìn thấy, Hạ Phi Long không khỏi dò hỏi.

Hạ Ngôn chợt cả kinh, nhìn về phía Hạ Phi Long nói:

- A! Không có gì.

- Hạ Ngôn! Ngươi có nắm chắc chiến thắng Vương Ngữ Yên của Vương gia không? Còn nữa, Tịch Thu Thủy Tịch con của Tịch Phá Thiên kia, tuy rằng một tháng trước ở phường thị ngươi đã thoải mái đánh bại hắn, tuy nhiên lần này ngươi tuyệt đối không thể coi thường. Ta nghe nói, dường như Tịch Phá Thiên dùng tài sản Tịch gia mua bảy viên Tụ Khí Đan cấp cho Tịch Thu Thủy dùng. Ta nghĩ, với Tịch Thu Thủy thiên phú không tệ, chỉ sợ đã đả thông toàn thân một trăm lẻ tám đường Kinh mạch rồi.

Hạ Phi Long biểu tình có hơi ngưng trọng.

Ông ta lo ngại Hạ Ngôn sẽ khinh địch!

Cho dù thực lực so với đối phương mạnh hơn một chút, nếu như khinh địch cũng có thể sẽ thất bại. Ở lần thi đấu tranh danh ngạch trước, Hạ gia chỉ giành được một danh ngạch, lần thi đấu này bất kể như thế nào, Hạ gia cũng phải lấy cho bằng được hai danh ngạch trở lên.

Mà hiện tại, Hạ gia đã nắm chắc một cái danh ngạch chính là ở trên người Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng gật gật đầu,

- Tộc trưởng! Ta sẽ không khinh địch! Với bất cứ người nào ta đều sẽ dùng toàn lực ứng phó.

Nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Hạ Phi Long gật gật đầu, đối với Hạ Ngôn ông vẫn rất yên tâm. Dù sao, biểu hiện của Hạ Ngôn một đoạn thời gian gần đây đều rất vững vàng chín chắn.

Cứ theo chuyện xảy ra ở Phường thị khu Bắc mà nói, nếu như một thiếu niên bình thường, thực rất có thể đã lợi dụng cơ hội giết chết Tịch Thu Thủy rồi. Nhưng Hạ Ngôn lại không làm vậy, hắn cân nhắc sự việc hơn xa so với nhiều thiếu niên bình thường.

- Tử Hân! Con cũng phải toàn lực ứng phó. Con cùng Hạ Ngôn, hai người tất phải đoạt được hai danh ngạch. Ba người Hạ Lưu chỉ cần có một người đoạt được danh ngạch, vậy Hạ gia chúng ta có thể lấy được ba cái danh ngạch khảo hạch. Ha ha.

Hạ Phi Long lại chuyển ánh mắt nhìn Hạ Tử Hân bên cạnh, Hạ Tử Hân hôm nay mặc một thân võ phục bó sát người.

- Dạ! Con sẽ hết sức!

Hạ Tử Hân vê vê ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, thần sắc kiên định nói.

Lúc này, Hạ Ngôn nhìn về phía khán đài Tịch gia, Tịch Thu Thủy đang giơ cao thanh trường kiếm, đang khiêu khích chỉ chỉ về phía bên mình, dường như còn đang cười ha hả.

Hạ Ngôn cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, Tịch Thu Thủy này quá kiêu căng.

---------------

Ở khán đài của Chấp sự Thánh đường, tổng cộng ngồi bảy Chấp sự quyền cao chức trọng. Trong bảy Chấp sự này có bốn người là từ thành trấn chung quanh thành Ngọc Thủy cố ý tới dự. Ba người còn lại phân biệt là Hội trưởng Hội trường Cực Hạn Thiêu Chiến, Phòng Đấu Giá, Đại sảnh Dong Binh. Trong quảng trường trung ương, cộng thêm ba vị tộc trưởng ba đại gia tộc, trong mười hai Chấp sự Thánh đường, ở đây đã tới mười người. Còn hai Chấp sự khác không có mặt, là vì đang bận đi thành thị khác chưa kịp trở về. Về phần Đường chủ Thánh đường, cũng đi thành Tử Diệp. Tuy rằng Đường chủ thành Ngọc Thủy cũng không phải một trong Chấp sự Thánh điện thành Tử Diệp, tuy nhiên nếu Thánh điện thành Tử Diệp có chuyện gì trọng yếu, hắn cũng phải có mặt, bởi vì hắn cũng là thành viên trung tâm của Thánh điện.

Một Chấp sự khá lớn tuổi đứng lên, lão là Hồng Phi Hội trưởng Phòng Đấu Giá. Ở trong mười hai Chấp sự Thánh đường thành Ngọc Thủy, lão có thâm niên lâu nhất.

Đường chủ không có mặt, lão là người có quyền lên tiếng trong Thánh đường hôm nay.

Hồng Phi đứng lên, nhẹ giơ hai tay lên, mắt lóe ra tinh quang nhìn quét toàn trường.

Vốn quảng trường trung ương đang ồn ào bàn tán, lập tức liền im lặng lại.

Hồng Phi cũng không nói nhiều, chỉ là đơn giản nói một chút về nguyên nhân tồn tại cuộc thi đấu tranh đoạt danh ngạch này, đơn giản bởi vì danh ngạch khảo hạch của Học Viện Tử Diệp có giới hạn, mà ba đại gia tộc ở thành Ngọc Thủy tổng cộng chỉ có năm danh ngạch, cho nên cần phải có cuộc thi đấu này để chọn ra người mạnh nhất đi tham gia khảo hạch.

Cuối cùng, Hồng Phi hơi nhướng mày, trầm giọng nói:

- Hiện tại, thi đấu tranh đoạt danh ngạch chính thức bắt đầu.

Hồng Phi vừa dứt lời, phía sau liền có một gã nhân viên trong Thánh đường đi vào sân đấu. Người này tên là Lưu Phương, là người chủ trì cuộc thi đấu lần này. Ba đại gia tộc so tài tranh nhau, vì để công bình cho nên cần phải có một người không phải ba đại gia tộc để chủ trì các trận đấu.

Truyện Chữ Hay