Linh La Giới

chương 29: tỳ nữ tiểu thanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thế lực Tịch gia ở phía Nam thành Ngọc Thủy. Phường thị khu Nam của Tịch gia cách xa phường thị khu Bắc của Hạ gia, phường thị của hai nhà cạnh tranh buôn bán kịch liệt khác thường, các loại thủ đoạn mời chào khách hàng ùn ùn xuất hiện.

Tịch Thu Thủy con trai tộc trưởng Tịch gia, là Trưởng tuần tra phường thị khu Nam. Ở khu phường thị này, hai loại cửa hàng quan trọng nhất: một là tiệm bán thuốc, hai là tiệm thợ rèn. Tiệm bán thuốc cùng tiệm thợ rèn là cửa hàng kiếm tiền nhiều nhất, cũng là một loại phô bày thực lực gia tộc. Trong các khách hàng lui tới trong thành, bỏ tiền tiêu dùng nhiều nhất chính là người tu luyện. Mà nhu cầu của người tu luyện đối với các loại vật phẩm như dược liệu, dược phẩm, còn có vũ khí, khôi giáp. đều rất cao.

Tiệm bán thuốc thị phường khu Nam vì để mời chào thêm càng nhiều khách hàng, suy nghĩ biện pháp thuê một ít dược liệu trân quý của phòng bán đấu giá thành Ngọc Thủy. Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm Hạ Ngôn cần, chính là do một tiệm bán thuốc phường thị khu Nam bỏ tiền thuê một tháng.

Bọn họ đặt dược liệu này ở trong tiệm bán thuốc, cũng không phải có ý bán ra, chỉ là hy vọng một hiệu ứng quảng cáo. Người làm ăn đều cực kỳ khôn khéo, tự nhiên biết chỗ tốt của hiệu ứng quảng cáo.

Bộp!

Tịch Thu Thủy vỗ bàn tay lên trên chiếc bàn đàn mộc, vùng đứng lên, cẩm bào hoa lệ trên người cũng bắt đầu bốc lên, sắc mặt hung ác, ánh mắt âm độc.

- Hừ! Nhất định là người Hạ gia ghê tởm mua mất Tứ Nhĩ Lan Hoa. Hừ! Quỷ nha đầu kia nói cái gì một người thần bí muốn mua Tứ Nhĩ Lan Hoa, ta đoán tất nhiên là bởi vì Hạ gia muốn giấu diếm thân phận mới cố ý làm ra thần bí!

Tịch Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực âm trầm.

- Thiếu gia! Người phòng bán đấu giá kia vừa rời đi, nếu không chúng ta chặn nàng ta lại, mua Tứ Nhĩ Lan Hoa về là được!

Một gã tiểu nhị trong tiệm bán thuốc nịnh nọt nói.

Tịch Thu Thủy chuyển ánh mắt, quét nhìn gã hầu kia, chợt hắc hắc cười giả tạo nói:

- Không cần! Thế lực phía sau phòng bán đấu giá kia quá mức khổng lồ, không phải Tịch gia chúng ta có thể dễ dàng đắc tội. Nếu Hạ gia kia muốn tranh với chúng ta, vậy cứ tranh đi, Tịch gia chúng ta cũng không sợ. Đợi hai hôm nữa, ta liền dẫn người đi thăm viếng phường thị Hạ gia khu Bắc. Hắc hắc!

Gã tiểu nhị kia vội vàng khom người, vẻ mặt nịnh nọt, ở miệng hèn mọn nói:

- Thiếu gia nhất định có kế tuyệt diệu, Hạ gia kia muốn tranh đấu cùng thiếu gia quả thật là tự tìm đường chết! Trí mưu của thiếu gia là thiên hạ vô song, võ kỹ của thiếu gia quả là thiên hạ đệ nhất!

- Ha ha ha ha.

Tịch Thu Thủy thoả mãn nhìn gã tiểu nhị kia, hài lòng cười to.

Ở một khoảng thời gian ngắn trước đó, thiếu nữ áo xanh ở tiệm bán thuốc trong phòng bán đấu giá đi tới tiệm thuốc khu Nam của Tịch gia, nói là theo lệnh thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa. Tịch Thu Thủy liền hỏi vì sao phải phải thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa, thiếu nữ áo xanh kia liền nói là có người muốn mua Tứ Nhĩ Lan Hoa.

Lúc đó Tịch Thu Thủy liền buồn bực, làm sao đột nhiên thành Ngọc Thủy này có người muốn mua dược liệu quý giá như thế? Nhưng lại là dược liệu sơ cấp nữa! Hắn liền hỏi tiếp là ai muốn mua Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm, thiếu nữ áo xanh do dự hồi lâu, mới nói là một người thần bí mang mặt nạ.

Tịch Thu Thủy đầu óc xoay chuyển, liền hoài nghi cho rằng người Hạ gia biết Tịch gia thuê Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm từ phòng bán đấu giá dùng thu hút khách hàng, cho nên mới ra chủ ý mua Tứ Nhĩ Lan Hoa phá hoại kế hoạch của Tịch gia. Tuy rằng hắn cực kỳ tức giận, thế nhưng phòng bán đấu giá vạn vạn lần không thể đắc tội.

Chờ sau khi thiếu nữ áo xanh rời khỏi, Tịch Thu Thủy mới hung hăng phát tiết một hồi.

Tịch Thu Thủy là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất con cháu Tịch gia, ở Tịch gia dù ngay cả Trưởng lão cũng đặc biệt khách khí với hắn.

Từ khi đảm nhiệm Trưởng tuần tra phường thị khu Nam, Tịch Thu Thủy càng ngông cuồng tự đại, kiêu căng càn rỡ!

.

Lúc Hạ Ngôn trở lại Hạ gia, vừa qua khỏi giữa trưa. Sau khi hắn rời khỏi phòng bán đấu giá, xác định không có người theo dõi, liền tùy ý ăn một chút trên đường, sau đó vội vàng trở về.

Hiện tại tất cả dược liệu đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Thánh Hoàng lão đầu dạy hắn phương pháp phối chế dược phẩm.

Ngay lúc Hạ Ngôn mở cửa viện, lại cảm thấy hoa mắt, cho rằng mình đi nhầm chỗ.

Chỉ thấy toàn sân viện đầy hoa xanh cỏ lạ, mùi hương quanh quẩn, tươi tắn lóa mắt, làm cho người ta tinh thần sảng khoái, tâm tình thả lỏng thư thái. Ở trong bụi hoa, có một thiếu nữ thanh xuân, làn da như tơ lụa, trắng như tuyết mùa đông. Vòng eo mảnh khảnh, một đôi gót ngọc bước về trước, trong tay cầm một chiếc bình phun tưới nước cho hoa cỏ, bước đi như nhảy múa làm say lòng người. Trên gương mặt xinh đẹp treo một viên mồ hôi trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mê người.

Hạ Ngôn hồi thần lại, trong lòng nghi hoặc, vừa định muốn lui ra ngoài xem cho rõ, thiếu nữ kia liền phát hiện Hạ Ngôn đẩy cửa vào.

- Thiếu gia!

Thiếu nữ vội vàng khom mình hành lễ, giọng nói như chim hoàng anh, tuyệt không thể tả, hoàn toàn bất đồng với loại hình như Nhã Phân ở Hội trường Khiêu Chiến Cực Hạn.

- Cô là?

Hạ Ngôn biết bản thân không có đi nhầm chỗ, chỉ là biệt viện biến hóa quá lớn.

- Ta là Tiểu Thanh, là tộc trưởng để cho ta tới hầu hạ thiếu gia!

Tiểu Thanh cúi thấp đầu xinh xắn, hai bím tóc cực kỳ khả ái, trang phục trên người sạch sẽ, quần dài hồng nhạt buộc vòng quanh vóc người uyển chuyển. Tuy rằng Hạ Ngôn không biết nàng, nhưng nàng nhận ra Hạ Ngôn. Sợ rằng hiện tại mọi người ở Hạ gia đều nhận biết Hạ Ngôn, kể cả người hầu tỳ nữ.

Hạ Ngôn nghe vậy, hai chân mày nhíu lại, ngữ khí có chút không vui:

- Thế này sao được? Ta quen ở một mình rồi, cô trở lại nói với tộc trưởng, cứ nói là ta không cần người hầu hạ!

Tiểu Thanh nghe vậy, lập tức sắc mặt trắng bệch, thân thể nhu nhược cũng bắt đầu run nhè nhẹ, ánh mắt có chút đáng thương nhìn Hạ Ngôn, lại như sợ hãi cúi thấp đầu, giống như bị ủy khuất vô hạn vậy.

Hạ Ngôn thầm nghĩ: "Nữ nhân, thật đúng là phiền phức mà!"

Nữ nhân như Hạ Tử Hân đã phiền phức, nữ nhân như Tiểu Thanh cũng phiền phức, nữ nhân như Nhã Phân càng phiền phức, lại càng nguy hiểm!

"Quên đi! Ta cứ lưu nàng lại, dù sao bên trái viện còn có sương phòng bỏ trống, bình thường cứ để nàng tự làm việc là được! Hơn nữa, nếu ta cố ý không tiếp thu, có lẽ tộc trưởng sẽ mất hứng." Hạ Ngôn chuyển ý nghĩ, trong lòng cũng không đành lòng đuổi Tiểu Thanh đi, cân nhắc một hồi, vẫn cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên đi.

- Như thế này, cô cứ ở lại trong viện này. Bình thường ta không gọi cô, cô phải tránh không được vào trong phòng ta!

Hạ Ngôn cố ý nghiêm mặt phân phó.

Nghe lời như thế, Tiểu Thanh lập tức nín khóc mỉm cười, như hoa nở trong cơn mưa, đẹp đến lóa mắt. Hạ Ngôn nhìn không khỏi ngẩn ngơ, vội vàng chuyển ánh mắt, đi thẳng về phía gian phòng mình, trong lòng dậy sóng.

- Rõ! Thiếu gia!

Tiếng nói như giọng hoàng anh truyền từ phía sau.

Hạ Ngôn đã mười lăm tuổi, ở Đại Lục Long Chi này coi như đã thành niên, tự nhiên không phải không hiểu tình yêu nam nữ. Chẳng qua hiện tại Hạ Ngôn còn không có tâm tư suy nghĩ mấy chuyện này.

Vào bên trong phòng, Hạ Ngôn lại cả kinh. Lúc này tất cả dụng cụ bên trong phòng đều đã được thay đổi, có thể nói, gian phòng hiện tại so với trước kia bày biện hoa lệ hơn trăm lần.

Tất cả dụng cụ, đều làm bằng chất liệu thượng đẳng, hơn nữa đều là hoàn toàn mới hiển nhiên là vừa mới mua.

Nhất là chiếc giường gỗ kia, còn lớn hơn gấp đôi lúc trước. Ngủ ở trên chiếc giường cỡ này, cho dù là lăn lộn thế nào cũng không sao! Xoay người lại liếc nhìn Tiểu Thanh, Hạ Ngôn lắc đầu, cũng không hỏi lại, thầm nghĩ khẳng định là tộc trưởng sai người thay đổi.

Địa vị biến đổi, đãi ngộ cũng hoàn toàn thay đổi. Nếu Hạ Ngôn còn không tỏa sáng ở trên tuyển chọn con cháu ưu tú, chỉ sợ không có người nhớ tới cái ổ của hắn ở nơi nào.

- Trời ạ, không tốt.

Đột nhiên Hạ Ngôn biến sắc, nhớ tới một việc: những dược liệu mua ngày hôm qua, hắn trực tiếp đặt ở trên bàn trong phòng. Bởi vì thói quen bình thường không có người tới chỗ của mình, cho nên sáng sớm lúc rời đi cũng không cất kỹ.

Nghe Hạ Ngôn kêu to, Tiểu Thanh vội vàng nhấc chân thon chạy tới, có chút kinh hoảng hỏi:

- Thiếu gia! Ngài làm sao vậy?

Hạ Ngôn liền nói:

- Tiểu Thanh! Cô có thể mấy cọng cỏ ta đặt trên bàn hay không?

Tiểu Thanh khẽ nhíu mũi ngọc xinh xắn, miệng nhỏ hồng nhuận khẽ mở, lộ ra hàng răng trắng bóng:

- Mấy gốc cỏ kia đều được ta đặt ở phòng bếp. Ta thấy giống như dược thảo, cho nên không vứt đi. Thiếu gia, ngài bị bệnh sao, có cần sắc thuốc không?

Hạ Ngôn lại trợn ngược mắt, càng thêm hoảng sợ, dược liệu mất mấy trăm kim tệ mới mua về thiếu chút bị vứt đi. Còn may là Tiểu Thanh hiểu chuyện, không trực tiếp ném bỏ, không thì thê thảm rồi.

Thở phào một hơi, Hạ Ngôn cố bày vẻ mặt tươi cười nhìn Tiểu Thanh nói:

- Làm rất tốt. Mau lấy mấy cọng cỏ kia tới đây, ta cần dùng.

Truyện Chữ Hay