Vương Lăng về lại khách sạn. Tử Y Tiên thấy Vương Lăng bình an trở về vui mừng nở nụ cười, nhưng thấy hắn mang về cả đám nữ nhân trong đó có một người tuyệt sắc nụ cười biến mất trong lòng lại nổi lên sự lo lắng.
Long Tam thấy Vương lăng ngay lập tức tiến đến khom nười:
-Đa tạ ơn cứu mạng của công tử.
-Không cần khách khí. Vết thương thế nào.
-Đã hoàn toàn bình phục. Ơn cứu mạng này ta sẽ mãi không quên.
-Tam huynh khách sáo rồi. Dù sao huynh cũng là ca ca của Y Tiên.
-Y Tiên.
Long Tam không hiểu thì nhìn thấy Tử Y Tiên đỏ mặt cuối cùng cũng hiểu.
Cả đám người sắp xếp chỗ ở xong xuôi, Vương Lăng tìm Tô Dịch bàn về việc xử lý đám thổ phỉ, tạm thời vì không có thông tin rõ rệt nên mọi chuyện vẫn chưa có cách giải quyết, hắn cho Hồng Miên đi tìm kiếm thông tin.
Sau đó hắn quay trở về phòng thấy Tử Y Tiên ngồi đó chờ hắn. Thấy Vương Lăng trở về Tử Y Tiên vui mừng nói:
-Chàng đã về.
-Ừm. Ta đã về, lâu nay cực khổ cho nàng rồi.
-Thiếp có làm gì đâu.
-Chẳng phải nàng vẫn luôn đợi ta ở đây sao.
-Vì ta còn có nhiệm vụ đâu thể từ bỏ.
-Vậy không phải là vì nàng là nương tử ta sao.
-Thiếp …
Tử Y Tiên muốn nói gì lại thôi, Vương Lăng biết nàng có lẽ phần nào đó tự ti về bản thân còn cùng việc hắn mang nhiều nữ nhân như vậy. Hắn chỉ cần đưa ‘Lộ Xuân Thủy’ giúp nàng khôi phục sắc đẹp nhưng hắn không muốn bản thân bị thu phục bởi sắc đẹp, hắn muốn chứng minh hắn yêu nàng không phải vì bề ngoài.
Nghĩ xong hắn không kiên dè gì nữa đem Tử Y Tiên bế về phía giường, nàng hoảng hốt nhưng cũng không chống cự. Hắn giải khai y phục nàng để lộ làn da trắng nõn nà, bộ ngực sung mãn căng đầy, hai núm vú hồng nhạt bằng hạt đậu.
Tử Y Tiên lúc này xấu hổ lấy hai tay che mặt, Vương Lăng không cho phép, lấy cánh tay nàng ra đôi môi hắn hôn lên khắp mặt nàng, chiếc lưỡi liếm quanh vết sẹo chạy dài kia. Tử Y Tiên nước mắt rưng rưng, thấy vậy Vương Lăng hốt hoảng:
-Tại sao nàng lại khóc. Nếu nàng không muốn thì ta sẽ dừng lại.
-Không. Chỉ là thiếp... thiếp…
Vương Lăng một ngón tay đặt trước miệng nàng:
-Không cần nói. Ta biết nàng thích ta, ta cũng thích nàng. Nếu nàng không muốn ta có thể dừng.
-Không. Thiếp muố..n
Tử Y Tiên giọng nói nhỏ hơn nhưng Vương Lăng vẫn dễ dàng nghe được, hắn không khách khí hôn lên môi nàng, cơ thể hắn trần trụi từ bao giờ. Hai cơ thể ôm lấy nhau hôn môi mãnh liệt.
Vương Lăng dùng tay bóp lấy một bên ngực nàng nhào nặn, cảm giác êm ả căng mềm truyền đến tay hắn, làm hắn càng thêm kích thích, cả hai tay làm ngực nàng biến dạng đủ kiểu.
Vương Lăng miệng đã chuyển xuống cổ nàng, chuyển xuống bộ ngực dùng miệng ngậm lấy một bầu vú chiếc lưỡi đánh qua đánh lại, hắn liên tiếp chuyển qua bầu vú mút ‘chùn chụt’ như em bé. Tử Y Tiên miệng cố gằng đóng chặt nhưng lâu lâu vẫn nghe tiếng ‘Ư.. ư..’ thập phần kích thích ham muốn Vương Lăng.
Hắn trườn người xuống nhìn âm hộ của nàng, phần lông được cạo sạch sẽ để lộ một khe suối đang rỉ nước. Vương Lăng tách hai mép âm đo nàng ra, chiếc lưỡi tiến vào trong ngoe ngẩy, quấy phá, luồn lách bên trong.
Tử Y Tiên rướn người miệng hiện ra tiếng rên rỉ, hắn đưa hai ngón tay chọc phá bên trong âm hộ nàng, miệng bú mút âm vật nàng. Âm hộ nàng ướt đẫm âm thủy khiến dương vt hắn cứng ngắt. Hắn cầm lấy dương vt đặt ngay cửa âm hộ nàng, vận ‘Âm Dương Khoái’, do âm hộ nàng đã ẩm ướt để hắn dễ dàng đút vào trong.
Hắn nhanh chóng đem dương vt cắm vào, một dòng máu đỏ chảy ra, Tử Y Tiên cơ thể run run, nước mắt nàng chảy ra là nước mắt của sự đau đớn hay hạnh phúc. Hắn vẫn giữ dương vt sâu bên trong nàng, chiếc lưỡi liếm lấy những giọt lệ kia.
Tử Y Tiên nhìn hắn, nở nụ cười khiến nàng càng thêm vũ mị. Vương Lăng không khách sáo nữa, rút dương vt lại lấy lực cắm vào sâu bên trong hoa tâm. Tử Y Tiên ôm chầm lấy hắn, miệng không ngừng rên rỉ.
Điều này càng làm hắn kích thích ra vào càng nhanh càng mạnh, âm hộ của nàng lại càng bóp chặt lấy hắn. Vương Lăng lại đổi tư thế để một chân nàng lên vai hắn, nhấp dương vt ra vào bên trong âm hộ nàng.
Tiểu Vương Lăng này càng bành trướng đâm sâu vào trong nàng khiến âm thủy như lũ trào ra ngoài, dòng tinh dịch trắng của Vương Lăng bắn sâu vào trong tử cung nàng.
Cả hai người mồ hôi nhễ nhại ôm nhau mà ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu Vương Lăng tỉnh dậy thấy sắc trời còn tối, dạ dày hắn kêu lên. Dù cho cảnh giới có cao nhưng cơm vẫn phải ăn, hắn ngồi dậy mặc y phục, nhìn Tử Y Tiên đắp mềm cho nàng nhanh đi xuống phỏng bếp tìm đồ ăn.
Đang đi vào nhà bếp hắn cảm nhận được một lượng linh lực cường đại của nguyên lực cảnh giới.
Vương Lăng ẩn tàng khí tức đến gần đến nơi phát ra linh lực thì tới gần một căn phòng đằng sau nhà trọ đang sáng đèn. Vương Lăng tò mò tiến sát căn phòng, khé mở cánh cửa thấy trong đó có người đang nói chuyện, một tên là chủ nhà trọ hắn biết còn tên kia cảnh giới nguyên lực thân hình to lớn, mặt mũi bặm trợn. Vương Lăng cố gắng nghe người nói chuyện.
-Ngươi chắc chắn bọn chúng có rất nhiều tài sản.
-Vâng thưa thủ lĩnh. Tên công tử kia mang theo nhiều mỹ nữ còn ra tay rất hào phóng.
-Được. Ngươi chuẩn bị bỏ thuốc mê cả bọn, nữ nhân thì bắt giữ, tài sản thì lấy, còn lại giết.
-Thuộc hạ hiểu.
Vương Lăng nghe hai người nói chuyện cả kinh không ngờ chủ trọ lại là người của thô phỉ còn thông báo thông tin cho bọn chúng nhanh như vậy.
Giờ hắn đã hiểu vì sao có nhiều khách bị cướp như vậy. Trấn Bạch Nguyệt là con đường ngắn nhất đi qua lại giữa nước Mạn Đà và Phong La nên khách du phương rất nhiều còn mang theo tài sản lớn.
Hắn nghĩ không chỉ nhà trọ này mà tất cả nhà trọ trong trấn đều nằm dưới tay bọn thổ phỉ này. Vương Lăng quay về, trong đầu suy nghĩ cách giải quyết cả bọn. Suy nghĩ nhiều hắn quyết định đi kiếm Tô Dịch kêu nàng giúp hắn bày kế.
Đứng trước cửa phòng Tô Dịch hắn gõ cửa không thấy nàng trả lời biết nàng đang say giấc ngủ nên trực tiếp đẩy cửa vào. Hắn khôn ngờ nàng lại không khóa cửa, với người thông minh như nàng thì điều này khó có thể xảy ra.
Hắn không quan tâm nhiều thắp nến lên, nhìn lên giường thấy một mĩ cảnh động lòng người. Tô Dịch mặc một lớp áo mỏng, da thịt nõn nà, bầu ngực để lộ qua cái yếm. Hắn không ngờ Tô Dịch ngủ mặc đồ mát mẻ như vậy. Ngắm nhìn hồi lâu, thấy nàng nhìn hắn làm Vương Lăng lúc này mới giật mình ý thức lại. Tô Dịch tức giận nhìn hắn:
-Nhìn cái gì, còn không mau quay lưng lại cho ta thay đồ.
Vương Lăng cười khổ đành quay lưng lại nghe tiếng Tô Dịch từ sau lưng vọng lại.
-Muộn thế này ngươi còn kiếm ta làm gì.
-Việc này có liên quan đến đám thổ phỉ kia.
Vương Lăng đem chuyện vừa rồi kể cho Tô Dịch nghe, nàng trong chút lát suy nghĩ sau đó nở nụ cười nhìn Vương Lăng.
-Đây có lẽ là cơ hội tốt.
-Chỉ giáo cho
Tô Dịch thấy bộ dáng mong đợi của hắn hài lòng cười mới vào vấn đề.