Vương Lăng buồn chán định rời đi bỗng nhờ lại kẻ địch có nhắc tới trứng gì đấy nên hắn nhanh chóng đi theo biết đâu tìm được đường. Hắn chạy đến chỗ người tinh linh kia, mấy người kia cũng chú ý tới hắn.
-Ngươi là ai sao lại đi theo bọn ta nãy giờ.
Vương Lăng nhìn nàng cười nói:
-Ta là Bạch Vũ sống gần đây. Ta đi cùng với mấy người bạn nhưng vì lo hái thảo dược nên bị lạc. Không tin có thể nhìn thảo dược ta hái, vân còn tươi.
Nói xong hắn lấy trong giới chỉ ra một số thảo dược trong lúc đi lạc nhặt lượm được.
- Đa số là loại thảo dược quý hiếm.
-Vậy.
-Ừm. Ta tin ngươi. Để ta giới thiệu bản thân, ta là Dịch Lệ còn người này là Dịch Văn và Dịch Kha hai ca ca của ta.
-Chào vị ca ca
Vương Lăng cười nhìn hai người, hai người chỉ khẽ gật đầu rồi quay đầu bỏ đi. Lúc này hắn ý thức mình nói dối có phần tệ dù sao sống gần đây sao mà lạc đường trừ khi hắn là Zoro, thế mà mấy tinh linh này không nghi ngờ kể cũng lạ.
Trên đường Dịch Lệ hỏi hắn rất nhiều thứ Vương Lăng chỉ cười nói một số thứ cũng không để lộ quá nhiều.
Sau một lúc hắn được đưa đến chân núi nơi hắn bắt đầu đến, hắn cảm ơn Dịch Lệ sau đó đưa cho nàng một số đan dược góp nhặt được từ kẻ chiến bại của hắn, Dịch Lệ cũng vui vẻ nhận sau đó vẫy tay chào tạm biệt hắn. Vương Lăng lấy ra bản đồ Gia Nộ đưa hắn, đi theo tìm dị hỏa sau đó tìm Tô Dịch sau.
Do vốn lúc đầu lạc đường không biết đâu là đâu nên bản đồ cũng không có tác dụng giờ dựa theo bản đồ hắn đi thì thấy cảnh vật quen thuộc hóa ra là nơi nãy hắn bị làm hắn tức gần chết, tiếp tục đi theo chỉ dẫn hắn đến một sơn động màu đen, theo hắn biết Bạch Đà Sơn ban ngày yêu thú không hoạt động, chỉ vào ban đêm mới bắt đầu kiếm ăn, cái sơn động này hắn nghi là cái ổ yêu thú.
Do dự một chút hắn vẫn tiến vào, ẩn đi khí tức nhưng không ẩn đi mùi vị cơ thể nên hắn cẩn thận từng bước đi vào, ánh sáng càng vào trong càng yếu càng khiến hắn thêm cảnh giác, sử dụng ngọc quang tỏa một công cụ chiếu sáng, dọc đường có vài con yêu thú cấp xuất hiện nhanh chóng bị hắn dễ dàng giải quyết, do ma thú cấp yếu nhất nên luôn bị đẩy ép ra bìa rừng cùng ngoài hang.
Hắn len lỏi đi qua những khe đá chật hẹp tiến gần đến một nơi có ánh sáng. Đằng xa là một đường hang lộ dài có những ánh đuốc treo trên tường như thường xuyên có người vào đây.
Vương Lăng đi dọc theo đường hành lang, ẩn tàng linh lực để người khác khó lòng nhận ra. Đi một quãng nữa hắn đến một cái bậc thang đi xuống dưới nữa.
Nếu là bình thường hắn sẽ không ngần ngại mà đi xuống nhưng giờ tinh thần hắn đang treo ở mức cao nên nhận ra bậc thang này là cái bẫy, sỡ dĩ ánh sáng chiếu vào nhưng những bậc thang phía sau lại không hiện lên cái bóng của bậc thang trước làm hắn nghi ngờ đây là ảo ảnh. Dùng thủy cầu bắn vào quả nhiên xuyên qua luôn.
Nhìn ngó xung quanh, hắn nhận ra cách đó không xa có một mỏm đá cách đó không xa có thể dùng toàn lực nhảy qua được. Hắn nhận ra không phải ảo ảnh cũng vì dùng thủy thuật làm ướt được mỏm đá.
Hắn lấy hết sức nhảy qua mỏm đá, chới với dùng tay bám được vào nó. Leo lên phía trên Vương lăng đi vào hang đá, vượt qua thêm dãy hành lang lại tiếp tục ý thức có một nhóm người đang ở gần.
Vương Lăng ghé sát đầu vào vách tường ngó qua thấy tầm tên hộ vệ bên cạnh là một tên công tử tóc búi cao sau đầu bên cạnh còn có một thị nữ xinh đẹp đừng đằng sau hắn.
-Bọn người nói không có.
-Thiếu chủ bớt giận. Đã kiểm tra rất kĩ nhưng không hề phát hiện ra cơ quan nào cũng như sự xuất hiện của Bạch Linh hỏa diễm.
-Một đám vô dụng giờ các ngươi bảo ta phải làm sao. Dược hội năm nữa là đến nếu không có nó thì ta làm sao mà vượt qua khảo thí chứ, chức vị gia chủ của ta cũng sẽ ra đi.
-Người bớt giận có thể kiếm một loại dị hỏa khác mà.
-Cái khác. Người nghĩ nó dễ kiếm vậy sao ta đã tiêu tốn lượng lớn tiền tài mới tra ra thông tin một loại hỏa diễm đấy. Ta không cần biết tốn bao lâu cũng phải tìm cho ra nó nếu không ta khó lòng có thể trở về.
-Vâng.
Vương Lăng nghe vậy giật mình, không ngờ những người này cũng tìm kiếm Bạch Linh hỏa diễm, hắn quyết định chờ đợi những người này tìm kiếm ngư ông đắc lợi.
Sau ngày ở trong hang động, những kẻ kia cuối cùng cũng tìm được một cơ quan mở ra một thạch thất, Vương Lăng vui mừng đi theo đám người.
Bước vào là một cái hang tối om, dùng lửa hay ngọc quang tỏa đều tắt ngay lập tức, thôi thì để bọn người kia đi trước hắn theo sau vậy, căn bản hắn có thể cảm nhận linh lực người khác nhưng người khác thì không phát hiện ra hắn.
Nghe những người kia nói chuyện cũng đề cập đến vấn đề như hắn, đi đến cuối hành lang thì xuất hiện một ngọn lửa màu trắng tỏa ra ánh sáng trắng, ngoài nó ra dù dùng thứ gì chiếu sáng đều bị nó nuốt chửng, dĩ nhiên đây là Bạch Linh hỏa diễm.
-Cuối cùng cũng tìm thấy nó, Bạch Linh hỏa diễm.
-Chúc mừng thiếu chủ
-Chúc mừng quá sớm rồi, phải đợi ta chế phục nó đã.
-Đan Vân, cẩn thận.
-Yên tâm, Phù Linh ta tự tin có bảy phần chế phục nó.
Nói xong vị thiếu chủ Đan Vân kia tiến đến trước mặt, nuốt vào một số loại đan dược, sau đó bàn tay linh lực tỏa ra bao lấy hỏa diễm. Bỗng có một tiếng nổ từ phía xa dội tới, đám người giật mình, dù sao cũng không thấy gì nên có mấy phần sợ hãi.
-Thiếu chủ để bọn ta ra kiểm tra.
-Ừm. Không cho phép ai làm phiền ta.
-Rõ
Nói xong cả đám người bỏ đi ra ngoài, tiếng nổ đó do Vương Lăng gây ra nhằm gây sự chú ý của đám người dẫn dụ hộ vệ bên cạnh ra ngoài, đáng lẽ dụ vài tên xử lý từng tên thế nhưng cả đám người đều ra làm Vương Lăng chớp cơ hội ẩn tàng linh lực tiến vào trong.
Lúc này Đan Vân đã tiến đến giai đoạn quan trọng hấp thụ dị hỏa nào ngờ phát hiện ra có linh lực khác thường xuất hiện, ngay lập tức hắn ý thức sự xuất hiện của Vương Lăng. Vị thiếu nữ gọi là Phù Linh kia chắn ngay trước mặt Đan Vân.
-Đan Vân, tiếp tục để ta ngăn cản hắn.
-Ừm, nhờ nàng.
Vị cô nương Phù Linh kia bắn ra hỏa cầu bay đến trước mặt Vương Lăng, dù ánh sáng biến mất ngay sau đó nhưng linh lực vẫn còn, Vương Lăng không để ý dùng tay không ngăn cản, hàn khí trong người chuyển hóa nhiệt lực gây ra thành pháp lực.
Phù linh cả kinh, vội lấy kiếm ra đâm tới, Vương Lăng lúc này đã ngay lập tức ngay sau lưng nàng, đoạt bảo kiếm trong tay nàng, dùng pháp lực thủy hệ đóng băng cả người nàng.
Sau đó Vương Lăng đến ngay trước mặt Đan Vân, hắn lúc này sợ hãi, nhưng nếu hắn gián đoạn sẽ bị phản phệ, chỉ còn cách cố gắng lấy được dị hỏa rồi đánh bại Vương Lăng.
Vương Lăng nào cho hắn cơ hội, hắn đang từng bước đến trước mặt Đan Vân định dùng pháp lực tấn công nào ngờ từ sau lưng có một người ôm chặt lấy hắn, một cổ nhiệt hỏa đốt cháy người hắn.
Quay đầu lại nhìn thấy Phù Linh đã thoát khỏi băng phiến, nàng đã dùng chính linh lực mình bạo phát cả cơ thể để thoát khỏi băng phiến, điều này khiến nàng sẽ suốt đời không cách nào sử dụng linh lực.
Vương Lăng cả kinh định thoát ra nào ngờ có một thanh kiếm đâm xuyên người hắn cùng Phù Linh, quay đầu lại nhìn thấy Đan Vân dùng một tay thôn phệ tay còn lại lấy linh kiếm đâm hắn. Một ngụm máu từ miệng Vương Lăng chảy ra nhìn Đan Vân:
-Tại sao, người định giết nàng luôn sao.
-Không cần người quan tâm, chỉ cần giết người thì ta sẽ tiếp tục thu phục dị hỏa.
-Vì nó ngươi vứt bỏ luôn sinh mạng nữ nhân người sao.
-Câm đi. Là lỗi của ai hả.
Đan Vân căm hận nhìn Vương Lăng, ánh mắt chứa đầy căm phẫn cùng đau khổ.