Vương Lăng lấy khăn che mặt nàng xuống nhìn ngó chút xong chạy qua kia phòng nhìn Long Tam xong quay lại. Hắn không tin được lại để cho một cặp huynh đệ giám sát hắn.
-Đúng là có mấy phần giống nhau
-Hài lòng chưa. Giờ thì bắt đầu đi.
Vương Lăng bắt lấy tay nàng đang cố đeo lại khăn.
-Ngươi làm gì
-Không cần che. Ta thích ngươi thế này hơn.
-Ai cần ngươi thích.
Long Thất xấu hổ nhìn hắn. Vương Lăng chỉ cười nhìn nàng.
-Ngươi tiếp tục mang ta sẽ không giúp ngươi.
-Tại sao.
-Ta chỉ giúp nữ nhân. Ngươi đeo vào ta không có động lực.
-Được được. Bắt đầu nhanh đi.
Nói rồi nàng cầm con dao định rạch một vết thương trên bàn tay thì bị Vương Lăng chặn lại. Nàng hậm hực nhìn Vương Lăng.
-Ngươi làm sao nữa.
-Để ta.
Nói rồi hắn cầm con dao cứa một đường trên cánh tay tạo một dòng máu đỏ thẫm. Thấy hắn hành động Long Thất hốt hoảng.
-Ngươi làm gì
-Thử độc.
Không kịp để nàng phản ứng hắn cầm độc dược bôi lên chỗ bị thương, ngay sau đó hắn cảm nhận cơn đauđớn lan tới. Long thất hốt hoảng cầm tay hắn.
-Ngươi vì sao làm vậy.
-Lý đâu nhiều vậy trước tiên ngươi lấy giải dược trước được không.
Long Thất lúc này mới ý thức được bản thân so với thường ngày mẫn cảm hơn rất nhiều. Nhanh lấy lại bình tĩnh nàng lấy một lọ giải dược thoa lên vết thương của hắn.
-Đợi một lát xem hiệu quả của nó
Long Thất khẽ gật đầu nhìn chằm chằm hắn cũng không nói gì.
-Được rồi cái này không phải giải dược.
Nói xong hắn tay cầm run run rạch thêm một đường bôi thêm dược độc. Long Thất đang thất thần vì không có hiệu quả thì thấy hắn tự tạo thêm vết thương mới kinh hô:
-Ngươi vì sao lại tự tạo thêm vết thương.
-Chẳng phải ngươi nói chắc chắn an toàn sao phải tách riêng vết thương ra mới biết hiệu quả rõ rệt hiệu quả.
-Ừ.
Đợi một lúc sau độc dược vẫn không suy giảm. Cơ thể hắn càng thêm bủn rủn nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
-Tiếp tục đi lần này giúp ta rạch ở ngực ta đi
-Không cần. Lần này để ta thử.
-Nếu ngươi cũng trúng độc thì ai giải độc nữa đây.
-Được.
Long Thất cắn răng cầm dao rạch trên ngực hắn sau đó bôi độc dược, tiếp đến là lọ thủy dược cuối cùng. Không lâu sau khuôn mặt nàng trắng bệt.
-Cái này quả nhiên giải dược là viên đan dược kia, ngươi không cần lo ca ca ngươi dùng nó sẽ khỏi thôi.
-Còn ngươi. Ngươi thì thế nào.
-Ta. Ta thế nào ta biết rõ, không cần độc dược này thì ta cũng đã bị hạ độc trước đó rồi cũng sống không bao lâu. Chi bằng cứu người sống lâu hơn đi.
-Nếu ngươi chết bọn ta cũng không sống được.
-Không cần lo. Lúc nãy qua phòng ca ca ngươi ta đã viết thư giải thích cho Long Võ để trên bàn rồi ngươi đem nó đưa cho hắn thì hắn sẽ hiểu.
-Không cần nói nữa ngươi mau đem giải dược cho ca ca ngươi đi định đọi hắn chết à. Ta ngủ một giấc đã.
Nói xong Vương Lăng mắt nhắm lại vì quá đau, quá mệt mỏi, quá chán nản, hắn cũng không hiểu bản thân hắn sao lại lựa chọn ngu ngốc như vậy.
Vì hắn thích Long Thất ư, dĩ nhiên không phải người hắn yêu là Băng Mộ Tuyết và Vương Lục Nhi.
Có lẽ là vì nhìn ánh mắt cô đơn lạnh lẽo của Long thất làm hắn động lòng, hắn nghỉ không thể để nàng chết quá sớm như vậy được.
Nàng vẫn chưa nhận được sự hạnh phúc thật sự mà hắn đã cảm nhận được nó dù không lâu nhưng cảm giác đó rất chân thật. Buông lỏng mọi thứ hắn chìm vào giấc ngủ.
Long Thất đã cho Long Tam phục dụng thuốc, hắn đã có dấu hiệu hồi phục, quả nhiên đan dược kia là giải dược. Long Thất cuối cùng yên tâm ca ca của nàng nhưng lại không có nửa phần vui mừng, từ trong thâm tâm nàng có điều gì đó mất mát rất lớn, tim nàng rất đau, khóe mắt đã ẩm ướt, nàng không hiểu đó là gì vì nàng chưa từng trải qua cảm giác này.
Từ nhỏ được Long gia tộc nhận nuôi nàng cùng ca ca chỉ đâm đầu vào tu luyện cùng những nhiệm vụ ám sát trừ ca ca nàng ra thì vẫn không có ai đối xử tốt với nàng do nàng có vết sẹo lớn trên mặt trong lúc làm nhiệm vụ.
Gặp được Vương Lăng nàng chỉ cảm thấy căm ghét một tên công tử ăn sung mặc sướng mà nàng và ca ca phải bảo vệ hắn bằng cả tính mạng. Dù trong lòng rất không thích nhưng nàng được sinh ra là để hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay sau đó ca ca nàng lại bị trúng độc cũng vì hắn làm ác cảm càng tăng.
Thế mà nàng lại không ngờ được hắn vì nàng mà bất chấp thử độc dù đã nhìn bộ dạng của nàng. Lúc này mọi hận thù, căm ghét của nàng biến mất ngay sau đó thay thế là một cảm giác yêu thương, quý mến người nam nhân này. Giờ đây nàng chỉ hy vọng có thể chữa cho hắn dù cho có trả bằng sinh mạng của nàng.
Đi qua phòng hắn, nàng ngắm nhìn khuôn mặt người nam nhân, hắn tuấn tú, lợi hại có bản lĩnh nhưng khi ngủ thì rất thu hút.
Ngón tay thon dài như ngọc cùng vài vết chai sạm lướt trên khuôn mặt hắn. Nàng thấy hắn mồ hôi bắt đầu chảy ra thì ngay lập tức kêu tiểu nhị chuẩn bị thau nước lau mặt cho hắn.
Nàng băng bó vết thương cho hắn, lau khắp người hắn, dù đây là lần đầu tiên nàng nhìn cơ thể của một người nam nhân nhưng nàng không thẹn thùng như những nữ nhân khác.
Nàng thức cả đêm để thay hắn đắp khăn, nếu hắn khát nước thì lấy nước cho hắn uống, không có giây phút nghỉ ngơi. Vương Lăng mở mắt thấy nàng vẫn luôn chăm chú quan sát hắn, nàng vui mừng khóe miệng có một nụ cười nhưng rất nhanh che giấu trở về vẻ lạnh lùng thường ngày.
-Ngươi tỉnh rồi.
-Ừm. Ngươi đã chăm sóc ta cả đêm à.
-Không có ta mới tỉnh tiện thể qua xem ngươi thôi.
-Không cần giả bộ mắt người tím hết rồi kìa như cú mèo vậy.
-Thật sao. Mà cú mèo là gì vậy.
-Là một con vật rất dễ thương. Nhưng ta lại thấy ngươi còn dễ thương hơn nó rất nhiều.
-Dẻo miệng.
Long Thất lạnh lùng đáp nhưng trong lòng lại rất vui, dường như cực khổ cả đêm qua bị một câu nói của hắn xóa bỏ hết.