Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

chương 26: trước lúc chia ly

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chạy đến ngự viện thì thấy Vương Lục Nhi đang nói chuyện với một phu phân mặc đồ trắng khuôn mặt tinh xảo dù đã trung niên nhưng cơ thể tỏa ra môt cổ mị lực kinh người.

Vương Lăng có thể biết mỹ phụ nhân này là người Băng Nguyệt Cung, đồ trắng, xinh đẹp. Băng Nguyệt Cung thật biết chọn người a.

-Sư phụ, khi nào người định quay về Băng Nguyệt Cung.

-Ngày mai ta sẽ đi, con cũng cùng ta đi luôn.

-Sớm như vậy.

-Sao nào trước kia con mong khởi hành sớm mà

-Đâu có. Tại phải xa phụ mẫu nên con không nỡ

Vương Lục Nhi đỏ mặt trả lời, mặc dù nói là phụ mẫu nhưng đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt Vương Lăng. Biểu hiện đó làm sao giấu được vị mỹ phụ kia:

-Ta thấy ngươi không nỡ rời xa tên Vương Lăng kia thì có

-A. Nào có đâu sư phụ.

-Ngươi đấy trước mặt nam nhân nhí nha nhí nhảnh chọc ghẹo bao nam nhân khổ tình tự ái. Thế mà trước mặt hắn rụt rè như thế làm sao mà không nhận ra.

-Con.

-Thôi được rồi có gì thì cứ nói với hắn ta đi trước ngày mai khỏi hành không nói nhiều.

Không đợi Vương Lục Nhi phản đối nàng xoay lưng bỏ đi. Bóng dáng yểu điệu lả lướt kia làm Vương Lăng nấp gần đó cũng động lòng, suy nghĩ đến việc đè nàng lên giường.

Xua tan những ý nghĩ kia hắn mới ló người ra tiến về phía Vương Lục Nhi.

-Lục Nhi, nàng sao thế

Nhìn thấy Vương Lăng, Vương Lục Nhi nhảy ào vào ngực hắn khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt:

-Vương lang, ngày mai thiếp phải đi rồi nhưng thiếp không muốn rời xa chàng. Nghĩ đến việc rời xa chàng làm thiếp cảm thấy đau khổ lắm.

Vương Lăng bị biểu hiện nàng làm cho động lòng, cảm động ôm chặt lấy nàng cũng không nói gì, Vương Lục Nhi cũng nằm trong lòng tình lang khiến nàng quên hết mọi thứ.

Sau một quãng thời gian ôm ấp khá dài Vương Lăng không đợi được nữa kéo nàng đi thẳng vào trong phòng của hắn. Vương Lục Nhi đỏ mặt cũng tùy ý để cho hắn dẫn nàng vào phòng hắn.

Hắn đẩy nàng lên chiếc bàn gần đó hôn lên đôi môi nàng, thưởng thức chiếc lưỡi thơm mà sau này có lẽ rất lâu hắn mới có thể được thưởng thức. Tuy đang rất đê mê nhưng nàng vẫn còn ý thức:

-Đừng ở đây. Lên giường có được không.

-Nhưng ta thích ở đây

-Nếu chàng thích thì thiếp cũng tùy ý.

Dù rất xấu hổ nhưng nàng cũng rất nhanh phối hợp với hắn để yên cho hắn nút lấy lưỡi nàng.

Hắn cũng không cởi thắt lưng của nàng mà luồn tay kéo xuống chiếc quần dài cùng tiết khố của nàng để lộ khe suối âm u cùng rừng lá đen kia.

Nhìn âm hộ vẫn còn hơi đỏ do cuộc chiến hôm qua khiến hắn thương tiếc nhìn nàng.

-Hay là thôi đi. Đợi khi nào nàng khỏe lại rồi tiếp tục.

-Không. Thiếp sắp phải xa chàng rồi cứ để lại những khoảng khắc này in vào ký ức của thiếp dù đau đớn hay vui sướng.

Vương Lục Nhi đỏ mặt kiều mị nhìn hắn.

Nghe lời Vương Lục Nhi nói Vương Lăng hạnh phúc trào dâng cũng không kiêng kị nữa cúi đầu xuống dùng lưỡi liếm quanh âm hộ nàng, chiếc lưỡi đỏ dài luồn sâu vào trong âm hộ của nàng, ngoày sâu vào bên trong.

Vương Lục Nhi uốn éo cơ thế hai tay nhấn đầu Vương Lăng xuống.

-Thiếp sướng quá.

-Um. Sâu nữa đi

-Thiếp chịu hết nổi rồi. Thiếp sắp ra

-Thiếp ra

Dòng âm thủy ấm nóng phun ra ngoài tràn vào miệng Vương Lăng, hắn không ngần ngại đón lấy dòn chất lỏng kia nuốt hết.

Hắn công nhận nàng rất nhạy cảm dễ dàng kích thích. Âm hộ của nàng ướt đẫm dễ dàng để dương vt hắn công kích. Vương Lăng vận ‘Âm Dương Khoái’ sau đó đem dương vt đâm sâu vào âm hộ của nàng.

Dù nàng đã mất trinh nhưng rất bót. dương vt hắn càng vào sâu bên trong nàng thì âm hộ nàng bóp càng chặt, hắn càng thấy khoái hạc. Hắn liên tiếp công kích dồn dập.

BẠCH BẠCH BẠCH

Những tiếng va chạm của hai bộ phận sinh dục vang lên khắp căng phòng. Hắn nhấp liên tục vào âm hộ nàng chạm đến tử cung nàng, một ngón tay của hắn mò xuống chui tọt vào lỗ nhị của nàng.

-Không chỗ đó. Đừng mà

-Thiếp lại ra. SẮP ra rồi

-Ahhhhh.

Lại thêm một tràn âm dịch chảy ra ngoài, hắn lấy tay hứng lấy đem lên miêng liếm mút, sau đó đưa lên miệng cho nàng. Vương Lục Nhi cũng mở miệng ngậm lấy những ngón tay lưỡi nàng đánh qua đánh lại mút chùn chụt.

-Mùi vị âm thủy nàng thế nào.

-Chàng thật xấu. không biết học được ở đâu ra những trò này

-Ta nhìn nàng tự dưng tự hiểu được.

Vương Lăng nhìn khóe miệng nàng chảy ra dòng nước bọt trắng. Hắn không nhịn được dùng lưỡi liếm láp quang môi nàng sau đó lật người nàng lại để mông nàng chổng về phía hắn.

Hắn đưa dương vt từ đằng sâu tiến sâu vào âm hộ nàng, đôi tay luồn qua y phục nàng nắn bóp hai bầu vú trong lớp áo. Hắn nhấp càng ngày càng mạnh, không biết vì sao hắn càng ngày càng hăng càng hưng phấn, nàng cũng thế nàng âm thanh rên rỉ thêm phần kiều mị cùng dâm đãng.

dương vt hắn như càng to ra chèn ép lấp kín âm hộ nàng mà âm hộ nàng lại càng nhỏ nuốt lấy dương vt hắn. Cả hai người kết nối chặt chẽ với nhau theo đúng nghĩa đen.

Bỗng sau đó dương vât hắn bành trướng bao đầu quy len lỏi vào tử cung nàng sau đó bắn ra dòng tinh dịch ấm nóng. Hai người ôm nhau thở hổn hển, phần dưới hai người cũng ướt đẩm âm thủy cùng tinh dịch.

Vương Lăng nhìn nàng càng thêm mấy phần ủy mị làm hắn vẫn không kiềm chế được ôm nàng lên giường. Một trận mây mưa cùng những âm thanh rên rỉ tỏa ra khắp căn phòng tiếp tục nổi lên.

Hai người không để ý có một bóng người ở bên ngoài nghe hai người sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Người này dáng người thướt tha, ngực nở eo thon, mái tóc bạch kim đặc trưng của hồ tộc, đôi mắt đầy mê hoặc.

Dĩ nhiên nàng là Hồ Ngạn, nghe tin Vương Lăng tỉnh lại nàng định tới thăm một chút nào ngờ nghe thấy âm thanh rên rỉ đến từ trong phòng, là người từng trải nàng cũng biết đây là âm thanh gì.

Mặc dù rất xấu hổ nhưng nàng tò mò không biết là âm thanh nữ nhân nào. Đục một lỗ nhỏ nhìn vào phòng nàng thấy một dáng người thân quen sau đó nhìn thấy mặt nữ nhân.

Nàng cả kinh không ngờ lại là mỹ nhân đệ nhất của Vương gia. Nàng công nhận Vương Lăng rất có tài tán gái, nghe âm thanh cùng tràng cảnh kia khiến phía dưới nàng ẩm ướt.

Ý thức lại được nàng xấu hổ không thôi chạy đi để lại trong lòng dàn ảnh không thể quên.

Truyện Chữ Hay