Rời khỏi nhà trọ Lưu Vũ thấy từ xa có người đang đến một người toàn thân hắc y còn lại là bạch y theo lời nói của Vương Lăng là Hắc Bạch huyết thủ của Hắc Huyết Lâu. Dù biết nhưng Lưu Vũ cũng không thể làm gì hơn là cắn răng chạy nhanh ra khỏi nhà trọ, hắn cảm thấy bất lực, ý chí quyết trở nên cường đại hơn.
Sau một hồi vận ‘Ngự Thiên Quyết’ cấp tốc tiến đến một khu rừng gần đó dù sao vẫn không chắc chắn Hắc Bạch huyết thủ không tìm ra hắn. Một thời gian dài hắn tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi, cả ngày hắn chỉ ngủ một lát, hắn dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau hắn mở mắt thấy Bạch Bạch nằm ngay bên cạnh, hắn còn nhớ chuyện xảy ra ngay hôm qua. Hắn luôn thấy lòng có cảm giác khó chịu. Lưu Vũ quyết định quay lại nhà trọ chí ít xác nhận sống chết của Vương Lăng. Sau khi ăn ít lương khô hắn quay về nhà trọ.
Đến nhà trọ hắn tiến vào chỉ thấy ngổn ngang bàn ghế bị lật tung, phá hủy, bầu không khí một màu máu tanh. Từng bước lên cầu thang Lưu Vũ cẩn thận từng bước tiến vào căn phòng của Vương Lăng.
Ngoài những cái xác của thích khách thì nằm góc phòng là Vương Lăng. Lưu Vũ chạy thẳng đến kiểm tra Vương Lăng. Trước mặt Lưu Vũ là một Vương Lăng cơ thể lạnh ngắt, mắt trái và trái tim bị ai đó lấy đi.
Lưu Vũ cảm thấy một trận sợ hãi, dĩ nhiên đối diện với cơ thể giống hắn mà thảm trạng như vậy cũng khó bình tĩnh. Nhưng Lưu Vũ rất nhanh trấn định, thu xác chết của Vương Lăng vào trong giới chỉ tìm một nơi chôn cất đàng hoàng, giới không thể chứa vật sống nhưng vật chết thì khác. Nhanh chóng Lưu Vũ rời khỏi nhà trọ.
Tìm một nơi thích hợp Lưu Vũ chôn cất thi thể Vương Lăng. Đứng trước phần mộ Vương Lăng, Lưu Vũ cảm nhận một sự mất mát rất lớn.
Có thể nói không biết vì sao hắn đã xem Vương Lăng như một người bạn ‘thật sự’, kiếp trước tình bạn với hắn khá xa vời hầu hết mọi người tiếp cận hắn chỉ vì gia cảnh hắn giàu có, hắn hoàn toàn biết bản thân hắn bị nói xấu sau lưng có vẻ vì bị ganh tị khi hắn có vẻ ngoài, tài năng, tiền bạc.
Đến thế giới này Lưu Vũ chỉ mới quen Vương Lăng rất ngắn nhưng lại có cảm giác đồng cảm, tin tưởng. Sau cùng Vương Lăng không muốn liên lụy hắn đồng thời cho hắn những thứ còn lại của hắn.
Lưu Vũ quyết định sẽ sống tiếp với thân phận Vương Lăng, thay hắn trả thù và hoàn thành tâm nguyện của Vương Lăng. Từ hôm nay Lưu Vũ không còn là Lưu Vũ mà sống với thân phận mới: Vương Lăng. Vai trò Lưu Vũ thế giới cũ hắn đã hoàn thành, giờ là lúc hắn sống cho chính hắn. Lưu Vũ ư, Vương Lăng ư, hắn không bận tâm dù sao chỉ là một cái tên, cái tên ba mẹ hắn ban cho hắn sau này sẽ dùng tới. Giờ hắn là Vương Lăng, tam thiếu gia của Vương gia tộc.
Vương Lăng tiếp tục lên đường đến thị trấn gần nhất. Sau khi hỏi thăm một số tin tức một số người gần đó hắn xác định rõ hắn đang ở Mạn Đà đế quốc thuộc Đông Phương đại lục. Đông Phương đại lục gồm quốc gia lớn nhất chiến / diện tích lục địa bao gồm: Mạn Đà đế quốc, Phong La đế quốc, Nữ Chân đế quốc, còn lại vô số tiểu quốc phụ thuộc rất lớn vào đế quốc lớn. Mạn Đà đế quốc có Chu Khương hiện tại là hoàng đế đứng đầu thuộc Chu gia tộc, còn có đại gia tộc bao gồm Vương gia, Đông Phương gia, Lục gia, Trình gia. Vương Lăng thuộc Vương gia tộc sức mạnh kém Chu gia và Đông Phương gia.
Vương Lăng tiến đến trấn Nam Ngư, kiếm một nhà trọ thuê một phòng ngày. Vào phòng hắn nghỉ ngơi kiểm tra giới chỉ, cái giới chỉ tinh cấp cái giới chỉ vương cấp chứa hắc tệ đủ để một người dân bình thường sống sung túc cả đời, vô số linh thảo, đan dược, còn có rất nhiều bí tịch.
‘Toàn Thế kiếm pháp’ Vương Lăng xem nhưng chưa học được vì chưa Dung Linh cảnh. ‘Âm Dương Khí Môn’ có một kết giới vô hình nên đơn giản chỉ thấy cái vỏ ngoài.
Vương Lăng xem xét rất kĩ cuốn bí tịch không phát hiện điểm gì dị thường, chán nản hắn để bí tịch sang một bên. Vương Lăng suy nghĩ tìm trong ký ức Khưu Tà những thứ liên quan đến ‘Âm Dương Khí Môn’ nhưng chỉ biết nó được phong ấn bởi một dạng chú ấn viết bởi cổ ngữ.
Vương Lăng biết hiện cổ ngữ rất ít người có thể học được thậm chí có lẽ không có ai nhưng Vương Lăng lại bị truy sát có nghĩa là có không ít người biết, có người phá giải mới có người muốn lấy.
Nghĩ nhiều hắn chợt quyết định nghiên cứu miếng ngọc bội màu đỏ kia, từ mi tâm xuất hiện miếng ngộc bội màu đỏ.
Sau đó dị động xảy ra chỉ thấy miếng ngọc bội phát sáng chiếu thẳng vài cuốn bí tịch ‘Âm Dương Khí Môn’, một ánh sáng màu vàng bao quanh cuốn bí tịch xen lẫn vào ánh sáng màu đỏ của ngọc bội sau đó ánh sáng màu vàng chuyển sang màu đỏ, không gian xung quanh trở nên tối om rồi Vương Lăng ngất đi.
Sau đi tỉnh dậy hắn phát hiện ‘Âm Dương Khí Môn’ đã biến mất, hắn kiểm tra giới chỉ lục tung xung quanh vẫn không thấy "Âm Dương Khí Môn" cuối cùng hắn vẫn từ bỏ tìm kiếm dù sao đã không có duyên thì từ bỏ cũng chả sao. Đỡ rướt họa vào thân.
Đang suy nghĩ mông lung thì Vương Lăng mới để ý linh lực mạnh mẽ tuôn trào trong cơ thể hắn, Vương Lăng chợt cảm thấy cơ hội để đột phá cảnh giới.
Vương Lăng tập trung tinh thần, linh lực tuôn chảy khắp cơ thể hắn bắt đầu tập trung tại đan điền sau đó biến mất, lại sau đó hòa tan làm một với cơ thể, một luồng sáng xuất hiện tại đan điền. Hắn cảm thấy mồ hôi nhễ nhãi, cơ thể uể oải hắn thành công đột phá dung linh cảnh sơ đoạn.