- Rầm!
Đấm vào bàn một cái làm mặt đá của bàn bị nứt vỡ, Lando chậm rãi hỏi một câu:
- Vậy là cấp trên đã ra lệnh cho chúng ta không được đi hay sao?
Trong giọng nói của hắn ta tràn đầy sự nóng giận.
- Đó chẳng phải là điều hiển nhiên hay sao?
Hướng Dương lấy ra điếu thuốc, châm lửa lên rồi hít vào một hơi.
- Kỵ sĩ là kẻ duy nhất có thể bảo vệ được thế giới này.
Việc bảo vệ tính mạng của kỵ sĩ luôn được ưu tiên lên hàng đầu mà.
Hắn nói một cách bất đắc gì.
Đây là một trong những lần hiếm hoi mà hắn mở lời.
Nghe vậy, Lando liền không phục mà nói:
- Nhưng mà…
Chưa đợi Lando phản bác xong, Daisy liền bổ sung tiếp:
- Cũng phải thôi, nếu như các cậu chết rồi, thì ai sẽ tiếp tục đứng lên bảo vệ nhân loại đây? Kỵ sĩ chỉ có ba cái, mất một cái là không thể bổ sung lại một cái ngay.
Những linh năng giả nhỏ tuổi kia thì còn quá nhỏ để có thể chiến đấu.
Bây giờ nếu một trong ba người mà chết, thì ngày của nhân loại cũng chẳng còn kéo dài được đâu.
Có thể nói, tuy bề ngoài rất tự tin và năng động, nhưng đôi khi không ngờ cô cũng có những giây phút lạnh lùng và vô cảm đến như vậy.
Đến nỗi, Lando cũng không biết đây là Daisy mà mình từng quen không.
- Nhưng chẳng lẽ, chúng ta lại để hơn triệu người cứ thế mà chết đi sao?
Candy ngây ngô hỏi một câu:
- Chỉ vì bảo vệ tính mạng của bọn em, hi sinh chừng đó người có đáng không?
Cô biết rằng nếu lúc này mình cùng Sky và Lando đi đến sào huyệt của kẻ địch, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Dù đối phương chỉ có con, nhưng mà vs thì kết cục ra sao thì ai cũng biết.
Trừ khi bọn họ có sức mạnh áp đảo.
Còn nếu không thì còn lâu bọn họ mới có thể toàn thây mà đi ra được.
- Nhưng mà nếu cả ba người cùng chết, thì tỉ người còn lại sẽ do ai bảo vệ đây.
Lần này đến lượt Hanks hỏi một câu.
Mặc dù bình thường hắn rất lười biếng, nhưng điều gì cần nói, thì hắn sẽ nói.
- Chuyện này… Thật là nhức đầu quá!
Đến lúc này, Candy đành phải ôm đầu suy nghĩ.
Cô chỉ mới tuổi, những việc này vẫn là quá sức với cô.
Cô thật sự là nghĩ không ra.
Vào tuổi của cô, đáng lẽ cô nên đi học hay đi chơi với bạn thì đúng hơn là bận tâm về việc cứu thế giới.
- Vậy triệu người dân của Z không đáng để chúng ta hi sinh hay sao?
Lando vẫn cố lì lợm mà nói.
Trong tâm trí của hắn, anh hùng sinh ra là để bảo vệ mọi người.
Nếu người anh hùng vì bản thân mà bỏ mặt triệu tính mạng, thì người đó có xứng được danh hiệu anh hùng sao?
Đó là lý tưởng mà cha và những người em trai, em gái đã truyền cho hắn trước khi họ ngã xuống.
Hắn không thể để lý tưởng đó bị chôn vùi được.
- Em thì sao hả Sky?
Hắn nhìn Sky như thể cậu là hy vọng cuối cùng của hắn vậy.
Vì thực tế chính là như vậy.
Sky luôn là đồng minh của hắn mỗi khi mọi chuyện không đi theo như ý muốn.
Vẫn luôn là như vậy.
- Em… em không biết.
Đáng tiếc, Sky lại đưa ra một câu trả lời khiến Lando vô cùng thất vọng.
- Em chẳng biết nữa.
Sky lại mâu thuẫn nói thêm một câu.
Vì cậu chẳng biết, cậu có nên đi cứu những người kia hay không?
Sky rất yêu thành phố Z, đó là nơi mà cậu sinh ra và từng sinh sống cùng với Hakase.
Cho dù thành phố có tồi tệ đến chừng nào đi nữa, nó vẫn là thành phố mà cậu đã từng gắn bó qua từng năm tháng.
Vì tình cảm của Sky dành cho thành phố Z, là rất rất nhiều.
Ở đó, có những ngày cậu cùng Sol ngồi chơi game suốt cả ngày lẫn đêm.
Ở đó, có những đêm mà cậu cùng Eli luyện tập và cùng nhau tìm ra phương án tốt nhất để đánh bại các loại quái vật hình người.
Ở đó, cậu được Hakase nuôi nấng và dạy dỗ để trở thành một con người hoàn chỉnh có cảm xúc riêng.
Ở đó, cậu và Troye và Phượng Loan cùng nhau tập huấn để đối phó cho những tình huống khó khăn nhất sẽ xảy ra với thành phố.
Rất nhiều kỷ niệm trôi qua, vui cũng có, mà buồn cũng có.
Dù Cha không thể quay lại.
Dù Sol đã rời đi từ lâu.
Dù Eli đã biến mất một cách đầy bí ẩn.
Cậu không thể cứ thế mà từ bỏ nó được.
Nhưng mà một bên khác, Sky cũng đang tự mâu thuẫn chính mình.
Trước đây, cậu chỉ luôn tuân lệnh theo người khác mà làm.
Tức là người khác bảo sao, thì cậu sẽ làm nấy.
Cho dù việc cảm tính nhất cậu từng làm là tìm kiếm tung tích của Eli, cũng chỉ là thực hiện lại một trong những mệnh lệnh ứng biến có sẵn từ tổ chức mà thôi.
Sky chưa bao giờ tự quyết định cho mình một chuyện gì đàng hoàng cả.
Vẫn luôn làm theo lời của người khác, miễn đó là lệnh, đó mới là Sky.
Vì đó là cách cậu được dạy dỗ, cũng chính vì thế Sky mới chính là một điển hình của một linh năng giả.
Một thứ vũ khí luôn làm theo lệnh của tổ chức, mặc kệ nội dung của mệnh lệnh đó là thế nào đi nữa.
Tất nhiên, Candy cũng như vậy.
Trong các kỵ sĩ, chỉ có mình Lando là đủ trưởng thành để có được chính kiến riêng cho bản thân mà thôi.
Vì vậy, hiện tại trong đầu của Sky đang rất mâu thuẫn.
Trái tim bảo cậu hãy đi, nhưng mà đầu óc lại kêu cậu hãy dừng lại và nghe theo lệnh của tổ chức.
Giống như là một bên là bão tố phập phồng, một bên là trời yên biển lặng vậy.
Điều này khiến Sky rất khó chịu.
Cậu chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này cả.
Cậu chỉ biết, bên trong cậu hiện tại rất rối bời mà thôi.
- Vậy là không ai muốn đi cùng với tôi ư?
Lando hụt hẫng nói.
Mặt dù rất thất vọng, nhưng mà hắn vốn đã đoán được phản ứng của mọi người từ lâu rồi.
- Không được đâu anh Lando ạ, trước khi em truyền đạt lại mệnh lệnh cho mọi người, thì phía bên ngoài đã bắt đầu giới nghiêm rồi.
Hiện tại anh có muốn rời đi hay không thì cũng quá trễ rồi.
Yoni lắc đầu rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
- Cái gì?
Nghe vậy, Lando liền không nhịn được mà nhìn theo Yoni qua hướng cửa sổ.
Trong tầm mắt của hắn, các đã đặc vụ đã sẵn sàng túc trực tại khắp nơi hòng để khi mà muốn trốn thoát.
Lando biết, nếu giờ hắn muốn rời đi, hiện tại hắn sẽ phải đánh bại rất rất nhiều các đặc vụ.
Mặc dù đó có thể là một điều rất dễ dàng, nhưng mà các đặc vụ của Đội Đặc Nhiệm lại không hề đơn giản.
Trừ khi họ chết, nếu không thì không có chuyện họ đầu hàng.
Sức mạnh của kỵ sĩ có thể rất mạnh, nhưng mà muốn khống chế một cách hoàn hảo không phải là chuyện dễ dàng.
Tại sao các kỵ sĩ lại không bao giờ lúc nào cũng ở trong trạng thái biến thân? Như vậy thì không tiện hơn khi chuẩn bị chiến đấu với quái vật hay sao? Lý do là vì ở trong bộ giáp càng lâu, bọn họ lại càng khó điều khiển sức mạnh của mình.
Linh năng giả như là một thiết bị điện tử vậy, và kỵ sĩ giống như là một trò chơi/ứng dụng được cài sẵn vậy.
Càng sử dụng ứng dụng hay trò chơi kia càng lâu, bộ nhớ trong sẽ càng nhiều.
Đến một lúc nào đó, bộ nhớ thiết bị bị đầy khiến cho thiết bị không thể tiếp nhận thêm bất kỳ thông tin nào nữa.
Càng sử dụng hình dáng kỵ sĩ càng lâu, các kỵ sĩ sẽ càng khó khống chế được bản thân.
Mà chiến đấu với hơn một ngàn đặc vụ tinh anh từ tổ chức mà không xảy ra thương vong, thì mọi chuyện lại vô cùng khó khăn.
Và trong ý muốn của bản thân, Lando không hề muốn ai phải chết cả.
Lựa chọn hi sinh tính mạng của vài đặc vụ để cứu lấy một trăm triệu người, đó không phải là cách mà hắn sống.
- Đúng là mẹ.
Nhìn thấy nhóm đặc vụ sẵn sàng ngăn cản hắn bất cứ lúc nào qua cửa sổ, Lando đành phải lắc đầu mà cảm thán.
Đi trước bọn hắn một bước, vẫn luôn là mẹ của bọn hắn – Cynthia.
- Thôi tôi quay về phòng đây.
Đẩy cửa ra, Lando liền nói một câu và đi mất.
- Thật là…
Daisy cũng chỉ có thể than vãn khi nhìn Lando rời đi.
Tính Lando là như vậy, một khi muốn mà không được, hắn sẽ tỏ ra rất khó chịu với mọi thứ xung quanh.
Mà sau đó, từng người một sau khi rõ được mệnh lệnh của tổ chức xong cũng lần lượt mà rời khỏi căn phòng.
Dù sao thì họ đã biết được mệnh lệnh là gì, cũng không cần thiết phải đứng lại làm gì nữa.
Tối hôm đó, khi mọi người đã bắt đầu đi ngủ rồi.
- Sky! Sky!
Ngủ rất ngon Sky bỗng nhiên được đánh thức.
- ???
Mà khi cậu nhìn ra kẻ đã đánh thức cậu.
Trong đầu Sky lại dấy lên một đống câu hỏi.
“Tại sao anh Lando lại ở đây?”
Đó là câu đầu tiên mà cậu nghĩ ra..